• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit+beta: LQNN203

Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu dừng nụ hôn, cúi đầu nhìn Đường Miểu, hỏi.

"Em muốn không?"

"Muốn."

Hạ Khiếu hỏi xong, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn anh, trả lời vấn đề của anh như vậy. Trả lời xong, cô nhìn Hạ Khiếu, nói: "Về mặt sinh lý là muốn."

Sau khi Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu không có bất kỳ hành động nào nữa, anh lặng lẽ nhìn Đường Miểu, chờ đợi những gì cô sẽ nói tiếp theo.

Đường Miểu đúng là có lời muốn nói.

Cho nên khi Hạ Khiếu nhìn cô chờ đợi, nụ cười trong mắt hơi nhạt đi, cô nói với Hạ Khiếu.

"Về mặt tâm lý mà nói, chuyện này đối với em rất thiêng liêng."

Đường Miểu nói.

"Em đã nói lúc trước rằng mình muốn sống một cuộc sống bình thường. Vậy nên trong suy nghĩ của em, chuyện này sẽ xảy ra khi em yêu người yêu của mình, kết hôn, sau đó sẽ xảy ra trong đêm tân hôn. Nó sẽ mang lại tình yêu cho chồng em, còn có con của chúng em."

Sau khi nói xong câu đó, phòng khách trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, Hạ Khiếu không đáp lại lời của cô, mà là bình tĩnh chờ đợi, chờ cô nói hết lời.

Trong bầu không khí như vậy, Đường Miểu nói ra suy nghĩ của mình với Hạ Khiếu. Đây là khát khao yêu đương và hôn nhân của cô, luôn là suy nghĩ khuôn mẫu, nhưng bây giờ, sau khi nói suy nghĩ này với Hạ Khiếu, Đường Miểu vẫn có một số suy nghĩ trẻ con và buồn cười về bản thân.

"Có phải rất bảo thủ không?" Đường Miểu nói, hiện tại cô cảm thấy có chút thái quá, "Giống như xã hội phong kiến ​​vậy."

Nam nữ thanh niên ngày nay không đợi đến đêm tân hôn sau khi tình cảm được xúc tác mới tính chuyện quan hệ, những thứ như thế này cứ đến một cách tự nhiên. Người ta thậm chí còn nói rằng không cần xúc tác tình cảm, chỉ cần sự đụng chạm của hormone nam và nữ là có thể hòa quyện và an ủi lẫn nhau.

Mà bây giờ cô đang nghĩ về nó.

Đường Miểu sau khi nói ra những lời này, nụ cười trong mắt hoàn toàn biến mất. Cô dường như bị cuốn vào một cảm xúc nào đó, cảm xúc trong mắt cô có chút mất mát và xa cách.

"Mối tình trước khiến em thay đổi rất nhiều." Đường Miểu nói.

"Vốn dĩ em không nên nghĩ như vậy. Em cũng có khao khát của một người phụ nữ bình thường khi nói đến tình yêu và những thứ giữa nam và nữ. Nhưng thất bại trong mối tình trước khiến em cảm thấy đó là những điều rất hư không."

"Em không có gia đình. Bố mẹ em qua đời khi em còn rất nhỏ, vì vậy sau khi ở bên anh ấy, những năm đầu yêu nhau trải chăn kết thúc, sau đó em coi anh ấy như người thân của mình, loại quan hệ đó rất ấm áp và giản dị. Lúc đó em đã nghĩ đến cuộc sống của tụi em sẽ không có gì thay đổi, tụi em sẽ sống bên nhau như thế."

"Nhưng anh ấy thay lòng, tụi em chia tay. Tình cảm mười năm không thắng nổi tiền đồ phát triển mấy thập niên, hoặc là nói nhất thời mới mẻ, một đoạn tình cảm kết thúc, gì cũng không để lại cho em."

"Suy nghĩ của em chắc là vì điều này mà thay đổi. Bây giờ em đã kiềm chế bản thân rất nhiều khi nói đến các mối quan hệ. Sau trải nghiệm này, em cảm thấy so với yêu nhau nhiều năm, cuối cùng cũng tay trắng, cho dù ban đầu quan hệ không có nhiều cơ sở tình cảm, thì kết hôn cũng tốt hơn."

"Bởi vì dù thế nào, em cũng có một gia đình." Đường Miểu nói.

"Quan điểm về tình yêu và hôn nhân của em có vẻ trưởng thành hơn, lại giống như bảo thủ hơn rất nhiều. Bây giờ em không có nhiều cảm giác an toàn về mối quan hệ nam nữ mà lại có một khao khát gần như bệnh hoạn về hôn nhân."

"Đi kèm với khao khát bệnh hoạn là hình thức kết hôn và những thay đổi đối với một số suy nghĩ tâm lý hiện tại của em."

"Em biết những suy nghĩ này thực sự rất bất thường, thậm chí hoang tưởng và điên rồ, nhưng em không thể thay đổi suy nghĩ này."

"Ít nhất là tạm thời không thể thay đổi được."

"Nhưng em nghĩ, nếu em biết ý nghĩ này là sai, dần dần quên đi mối quan hệ trước, thì tổn thương mà nó gây ra cho em sẽ biến mất, chắc em sẽ dần dần trở nên bình thường."

"Điều này thật sự không công bằng với anh. Em quả thực rất ích kỷ. Giống như trước khi thoát khỏi tổn thương của mối tình trước, đã bắt đầu một mối quan hệ mới với anh. Nhưng lại không thể che giấu tình yêu của mình, cũng không nhịn nổi, đặc biệt không phải tương tư đơn phương, mà là lưỡng tình tương duyệt."

"Đây là một loại mâu thuẫn. Em là sự kết hợp của những mâu thuẫn. Em không tin tưởng và sợ hãi mối quan hệ mới do tác hại của mối quan hệ trước đây gây ra, nhưng khi ở cùng với anh, cảm tình đã được sinh ra một lần nữa."

"Thích và không tin tưởng là trái ngược nhau, nhưng lại có thể xảy ra cùng một lúc."

"Nhưng đã nói, em đang dần trở nên tốt hơn. Em và anh ở bên nhau, vui vẻ và hạnh phúc, tổn thương sẽ biến mất, vết sẹo sẽ lành, em sẽ thiết lập lại niềm tin trong mối quan hệ của mình, cũng sẽ đảo ngược tư tưởng phong kiến ​​hiện tại của mình rằng tâm lý nam nữ là thiêng liêng."

Đường Miểu nói đến đây, ngước nhìn Hạ Khiếu, khẽ mỉm cười.

Trong mắt cô, sự mơ hồ do nói về mối quan hệ trước của cô đã được thay thế bằng một nụ cười sau khi cô nói như vậy.

Cô đã thực sự thoát ra khỏi nỗi đau đó một cách nghiêm túc.

Và bây giờ ánh sáng mà Hạ Khiếu mang đến cho cô đang dần che lấp nỗi đau đó.

Cô rất tự tin về tương lai, cô có thể hoàn toàn quên đi mối quan hệ trước đây, có thể trở lại bình thường, có thể cùng Hạ Khiếu làm một đôi bình thường, ôm hôn, làm tình.

Hạ Khiếu ngồi ở trên sô pha, dựa vào lưng ghế sô pha, nghe Đường Miểu nói những lời này, cảm xúc trong mắt cũng không có bao nhiêu thay đổi.

Đồng tử của anh vẫn sáng, vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh. Nhưng cũng có những thay đổi khác. Anh dường như trở nên bình tĩnh hơn, tựa như mặt biển dần dần bị màn đêm áp chế, đen kịt như mực, không có một chút gió biển cùng sóng biển.

Sau khi Đường Miểu nói những lời này, khi cô mỉm cười nhìn anh, cô cũng cảm thấy bất lực, thậm chí có chút mất mát đối với tình huống hiện tại của mình, hơn nữa là tình huống hiện tại của cô ảnh hưởng đến bọn họ như thế nào, đặc biệt là cảm xúc áy náy với anh đối với cuộc sống tình cảm này.

Nhưng cũng không nhiều lắm, cô biết nếu cô biểu hiện ra ngoài thì anh cũng không thấy khá hơn bao nhiêu, thậm chí anh sẽ vì biểu hiện của cô mà cảm thấy khó chịu. Vì vậy khi nhìn anh, cô mỉm cười nhiều nhất.

Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu nhìn cô không nói. Anh ôm lấy người cô, ngẩng đầu hôn lên khóe môi, chóp mũi của cô. Sau nụ hôn, lại đáp xuống đuôi mắt và lông mi của cô.

"Ngứa." Đường Miểu bị anh hôn, theo bản năng nhắm mắt lại, cười nói câu này.

Cô nói xong, môi Hạ Khiếu lại rơi xuống môi cô, hai người ôm hôn nhau giữa tiếng mưa rơi trong phòng khách yên tĩnh.

...

Sau chuyện xảy ra đêm đó, quan hệ giữa Đường Miểu và Hạ Khiếu không có nhiều thay đổi, cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng.

Mặc dù mọi thứ có chút kỳ lạ, nhưng giữa những người yêu nhau, thà trực tiếp giải thích còn hơn là giấu diếm.

Mà sau đêm đó, Đường Miểu như trút bỏ được tảng đá lớn đè nén trong lòng, khi cùng Hạ Khiếu chơi đùa, cô cũng trở nên thoải mái hơn.

Những ngày qua, cả hai đã có khoảng thời gian rất vui vẻ.

Chỉ sau vài ngày ở làng, hai người họ đã cơ bản biết rõ về ngôi làng. Ngoài việc làm quen địa điểm, người trong làng cũng quen biết rất nhiều.

Sau khi để đứa trẻ đưa họ đi hái nấm trên núi, cuối cùng hai người cũng để đứa trẻ đưa họ lên đỉnh núi.

Buổi sáng sương trên đỉnh núi nặng hạt, nhưng tầm nhìn thật rộng mở, nhìn từ xa là hàng ngàn ngọn núi, hàng ngàn ngọn núi chìm sâu trong lớp sương mù dày đặc kéo dài. Mặt trời mọc từ xa, chiếu xuyên qua lớp sương mù dày đặc, nhìn xuống trái đất. Hơi nước trong không khí mát lạnh, cả người trở nên thông thoáng trong suốt.

Ngoài việc leo núi mỗi ngày, hai người họ sẽ đi dạo quanh làng vào thời gian còn lại. Đôi khi gặp các em của cậu bé, họ đều dành cả buổi sáng và buổi chiều để chơi với bọn trẻ.

Đường Miểu cảm thấy chơi với trẻ con rất thú vị, đặc biệt là khi không có công việc, chơi một số trò chơi với trẻ con trên núi và đồng ruộng sẽ vô thức trở thành tuổi thơ của chính mình.

Tuổi thơ luôn là một niềm vui, dù có nhớ lại xa xăm cũng không nguôi nỗi nhớ.

Ngoài ra, vì sắp khai giảng nên anh trai chưa hoàn thành một số bài tập hè. Ngoài việc chơi, Đường Miểu thậm chí còn dạy kèm bài tập về nhà mùa hè của anh trai.

Đứa nhỏ năm nay học lớp bốn, vừa nhập học sẽ lên lớp năm, Đường Miểu học trung học cơ sở cũng đủ dùng.

Cho dù không đủ, còn có Hạ Khiếu.

Lúc này Đường Miểu cũng biết Hạ Khiếu đã tốt nghiệp đại học chính quy. Ban đầu anh được đảm bảo tốt nghiệp, nhưng anh thực sự không có hứng thú với học thuật, cho nên không đi học.

Sau khi biết về nền tảng giáo dục của Hạ Khiếu, Đường Miểu dành cho Hạ Khiếu sự ngưỡng mộ sâu sắc hơn, cái khác không nói, ít nhất cũng phải có bằng chính quy để hướng dẫn con cái tốt nghiệp tiểu học trong tương lai.

Ngoài ba đứa trẻ này, Đường Miểu bọn họ cũng thân thiết hơn với bà chủ của nhà hàng. Những ngày họ ở trong làng, ngày ba bữa đều được bà chủ lo liệu. Thậm chí nghe nói, thỉnh thoảng chồng của bà chủ mang theo chút đặc sản núi rừng, sẽ đặc biệt gọi điện thoại cho homestay gọi hai người bọn họ tới nếm thử.

Đôi khi, Đường Miểu cảm thấy như mình đã trở thành một người dân trong làng.

Và một cuộc sống nhàn rỗi như vậy rốt cuộc cũng có hồi kết. Đường Miểu và Dữu Nhã Nhã thương lượng giúp cô dạy thay bảy ngày, ngày thứ bảy ăn sáng xong hai người rời khỏi nhà hàng của bà chủ.

Hôm nay không có lịch trình leo núi, sẽ rời đi vào buổi chiều, vì vậy buổi sáng liền thu dọn hành lý.

Vốn dĩ sau khi thu dọn hành lý, muốn ở trong phòng nghỉ ngơi, nhưng sau khi thu dọn hành lý xong, Hạ Khiếu trực tiếp xách hành lý ra khỏi phòng. Trong phòng khách, Đường Miểu cầm cốc nước đi uống nước, nhìn thấy Hạ Khiếu xách vali đi ra, Đường Miểu đang uống nước dừng lại một chút.

"Bây giờ đi luôn sao?" Đường Miểu đặt cốc nước xuống.

Hạ Khiếu đặt hành lý xuống, đi đến phòng của Đường Miểu, lấy hành lý đã đóng gói của cô ra. Sau khi lấy ra, Hạ Khiếu nói.

"Bây giờ chúng ta đi."

Đường Miểu: "..."

...

Đáng lẽ buổi chiều hai người bọn họ mới đi, nhưng buổi sáng lại phải đi.

Đối với quyết định đột ngột của Hạ Khiếu, Đường Miểu nhất thời không có phản ứng gì. Nhưng khi Hạ Khiếu nói buổi sáng rời đi, Đường Miểu cũng không phản đối, chỉ hỏi anh có việc gì không. Hạ Khiếu chỉ đơn giản trả lời, cũng không nói là có chuyện gì, Đường Miểu cũng không hỏi thêm câu hỏi cụ thể nào.

Cứ như vậy, hai người định là buổi chiều rời đi, buổi sáng liền đến quầy lễ tân trả phòng. Hạ Khiếu trả phòng tại quầy lễ tân, trong khi đó Đường Miểu đi tạm biệt bà chủ và ba đứa trẻ trong lúc anh trả phòng.

Sau mấy ngày đây đó, tình bạn giữa mấy người đã phát triển không ít, bọn họ rất lưu luyến không rời Đường Miểu, đặc biệt là cô em gái. Đường Miểu ôm đứa bé gái ba bốn tuổi, hôn lên khuôn mặt đang khóc của bé, nói với bé có thời gian sẽ đến, cô bé không vui lắm.

Cuối cùng, Đường Miểu miễn cưỡng gửi cô bé cho anh trai mình.

Đường Miểu lần này tới đây cái gì cũng không mang theo, cuối cùng gửi lại một ít tiền. Số tiền đó không phải để chúng đưa cho bố mẹ mà để chúng tự tiêu xài. Ba đứa trẻ nhận tiền và cảm ơn cô, cuối cùng Đường Miểu chạm mặt từng đứa trẻ một, rồi đến khách sạn tìm Hạ Khiếu.

Trên đường về, bà chủ mua một giỏ tre đựng đặc sản bắt cô mang theo. Đường Miểu sau khi cảm ơn cũng không khách sáo gì, sau khi từ biệt bà chủ liền đi về khách sạn.

Lúc Đường Miểu quay lại, Hạ Khiếu đã làm xong thủ tục trả phòng. Đường Miểu quay lại, Hạ Khiếu thấy cô cầm một giỏ tre đựng đồ, tùy ý nhận lấy.

Sau khi cầm, Hạ Khiếu đưa tay sờ mặt cô, nói: "Đi thôi."

Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu cũng đáp ứng, hai người tạm biệt anh trai nhà trọ, sau đó lên đường xuống núi.

Mấy ngày nay bọn họ đều leo ​​lên xuống núi, thậm chí còn đi tới ngọn núi cao nhất, cách thôn khoảng cách không xa, vẫn có thể đi bộ xuống núi rất dễ dàng.

Không lâu sau, hai người đến chân núi, Hạ Khiếu đặt hành lý, đặc sản và nấm hái được lên xe cùng với nhau. Sau khi cho lên xe, cả hai cùng nhau lên xe.

Bọn họ ở trong thôn sáu bảy ngày, trên cơ bản mỗi ngày đều nhiều mây, nhưng hôm nay lại có nắng. Phơi nắng một lúc, Đường Miểu mở cửa lên xe, cô còn nói với Hạ Khiếu nếu anh lái xe mệt thì có thể đổi với cô.

Hạ Khiếu đồng ý, rồi khởi động xe.

....

Khi Đường Miểu lên xe, nói nếu Hạ Khiếu lái xe mệt, cô có thể đổi lái. Sau khi lên xe, Hạ Khiếu lái xe trên con đường núi gập ghềnh trong một giờ, chờ khi đi trên con đường bằng phẳng, mí mắt của Đường Miểu bắt đầu chiến đấu.

Sau đó, cô ngủ suốt quãng đường đến dưới hầm để xe ở nhà.

Đến ga ra ngầm, Hạ Khiếu đánh thức cô dậy, Đường Miểu mở mắt ra, một lúc sau mới phát hiện mình đã về đến nhà.

Đường Miểu duỗi người trong xe, sau đó mở cửa xuống xe. Hạ Khiếu mang hết hành lý xuống, Đường Miểu đi tới cầm vali, sau đó, hai người cùng nhau cầm hành lý đi vào thang máy.

Thang máy dừng ở tầng 16, khi đến tầng 16, Đường Miểu đi ra thang máy, lấy chìa khóa mở cửa nhà. Sau khi mở cửa, Đường Miểu xách hành lý của mình vào trước, sau đó cầm theo một số đặc sản và nấm mà bà chủ cho từ Hạ Khiếu.

Các đặc sản được bà chủ cho về cơ bản là thực phẩm. Đường Miểu định đưa cho Dữu Nhã Nhã một ít, còn lại cô và Hạ Khiếu sẽ ăn.

Tất cả việc nấu ăn đều ở nhà cô, vì vậy nguyên liệu cũng được đưa đến nhà cô.

"Bữa trưa anh muốn ăn cái này không?" Đường Miểu cầm lấy nguyên liệu bà chủ đưa cho sau đó hỏi Hạ Khiếu.

Sáng nay hai người rời thôn, lúc rời đi đã là hơn tám giờ, Hạ Khiếu hôm nay lái xe rất nhanh, mới hơn mười giờ, bọn họ cũng sắp đến nơi.


Và khi về đến nhà, tự nhiên sẽ ăn trưa. Tuy rằng suốt đường đi, Đường Miểu cũng không mệt lắm, dù sao suốt đường đi đều ngủ. Vì Hạ Khiếu phụ trách lái xe nên cô chỉ cần lo bữa trưa cho họ.


Cô nói xong, Hạ Khiếu liền nói: "Hộ khẩu của em có ở nhà không?"


Đường Miểu còn đang lo cơm trưa, Hạ Khiếu đột nhiên nhắc đến sổ hộ khẩu, đồng thời trả lời câu hỏi của anh.


"Có." Đường Miểu nói.


Đường Miểu nói xong lời này, Hạ Khiếu liền mở cửa, xách hành lý đi vào. Anh vừa xếp vali vừa nói chuyện với Đường Miểu.


"Ăn trưa cũng không vội."


"Đi lấy sổ hộ khẩu đi, chúng ta đến Cục dân chính."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK