Một gã to béo trong đám lấy rượu ra uống cho ấm. Một kẻ thì ngủ gục và tên khác thì đốt thuốc nghe nhạc.
Gã to béo lào nhào lên tiếng:
"Không biết xong vụ này, đại ca tính chia cho anh em mình bao nhiêu? Ăn được của đám nhà giàu thật mẹ nó nhọc. Tao sắp lạnh cóng hết chân rồi”.
Gã đang hút thuốc hừ một tiếng, đáp lại.
"Giờ này chỉ có đại ca là sướng nhất thôi. Chăn ấm nệm êm, có người đẹp sưởi ấm. Anh xem mình đến gái đẹp trước mắt còn không được sờ vào. Tao sắp liệt luôn rồi".
"Nói đến người đẹp, con bé trong kia quả là cực phẩm. Chậc chậc..."
Gã to béo cười bỉ ổi, đánh mắt về hướng nhà kho và nói bằng giọng đê tiện thèm khát.
“Chúng mày nghĩ sao nếu tao...".
Gã bỏ lửng câu nói, nháy mắt với gã còn lại. Cái tên kia chỉ thờ ơ cảnh cáo gã:
“Mày đừng nói là mày định làm gì nó. Cẩn thận không đại ca cắt gân chân."
"Phì! Lão đây còn phải sợ thằng oắt đấy?" Tên to béo trừng mắt, máu nóng và hơi rượu bốc lên tận đỉnh đầu. Gã hùng hổ đứng dậy và nói:
"Nó được yêu đương với mấy em chân dài, còn tao phải ngồi canh con mồi ngon thế kia mà không được xơ múi gì. Tao cứ làm gì nó đấy, đằng nào sau ngày mai anh em mình cũng cao chạy xa bay rồi".
Nói rồi gã quay người lấy chìa khóa mở cửa nhà kho, định bụng sẽ vui vẻ với mỹ nhân bên trong một trận. Bên ngoài, cái gã đang nhàn nhã hút thuốc đứng dậy vỗ vai với gã gà gật bên cạnh một cái và ra lệnh: “Tao đi giải quyết một lát. Mày để ý cho kỹ vào".
"Biết rồi! Để tao ngủ coi."
Trong nhà kho tối đen như mực chỉ có duy nhất một cái nến thắp sáng leo lét lạnh lẽo bên trong. Cửa gỗ mở ra, kêu lên những tiếng kẽo kẹt rợn người. Gã lảo đảo đi vào, cẩn thận đóng lại và hướng đôi mắt tìm cô đang bị trói bên trong. Phía góc nhà, trong đống chăn bẩn thỉu là hai thiếu nữ đang co quắp ôm nhau ngủ. Gã cười thầm đắc chí.
Cô sau một ngày bôn ba, đầu tóc cũng không còn mượt mà, mặt cũng lấm lem bụi bẩn nhưng nhìn vẫn đẹp rực rỡ, giống như thiên thần mắc đọa khiến gã vô thức nuốt nước bọt. Hơi rượu bốc lên và máu nóng dồn xuống hạ thân gã khiến toàn thân gã ngứa ngáy và cổ họng khát cháy như có lửa đốt.
Gã bạo lực lôi tay cô khiến cô hoảng hốt tỉnh dậy, không khỏi hét toáng lên. Ngàn lần dự liệu, điều xấu nhất cô từng nghĩ đến cuối cùng lại xảy ra. Gã mau chóng bịt mồm cô lại và cười ngả ngớn trêu ghẹo:
“Em gái ngoan, mai em đi rồi chi bằng đêm nay hai ta vui vẻ chút nhé? Anh đảm bảo sẽ làm em thoải mái."
Sức lực của gã hoàn toàn chế ngự được cô. Toàn thân cô run rẩy và chỉ có thể rên rỉ mà không thể nói lên được một câu nào. Kiều Mạn yếu mỏng như tờ giấy, thấy mặt gã như gặp phải hung thần, toàn thân run lên không kiểm soát được. Cô bé lùi mạnh vào góc nhà, đưa hai tay ôm đầu và cuộn người lại như quả bóng.
Cô hoàn toàn có thể hiểu được là vì sao, có lẽ trước đây, cô bé ấy cũng bị gã hành hạ nhiều lần.
Gã ta chế ngự cô và đè cô dưới thân, không khỏi thở ra từng luồng hơi thối hoắc khiến cô buồn nôn kinh khủng. Mặc cho cô cố gắng giãy giụa, gã vẫn bắt lấy mặt cô và vục mặt vào hõm cổ cô mà say mê **** ***. Toàn thân cô nổi một tầng da gà da vịt, không khỏi kinh tởm đến cực điểm. Quần áo xộc xệch, trong mắt gã lại như liều xuân dược hạng nặng và cậu nhỏ bên trong quần đã thức dậy đòi giải phóng. Gã nhìn mỹ nhân dưới thân như cành liễu, xinh xắn mảnh mai yếu ớt, nước mắt lưng tròng cố gắng giãy giụa, trong lòng càng hưng phấn hơn. Gã sờ soạng khắp người cô và nói mấy câu *** loạn:
"Ngoan, anh đây kinh nghiệm phong phú đảm bảo em thích mê. Cho anh xem chút nào".
Truyện đề cử: Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Cô cắn răng, cố nén những tiếng nức nở trong miệng lại và cố cầu xin gã:
“Đừng! Đây là lần đầu của tôi, xin anh đừng."
Nghe đến mỹ nhân nhắc đến lần đầu của cô, máu nóng trong người chạy rần rần và gã càng cảm thấy khát hơn. Không ngờ gã lại vớ được cực phẩm, quả nhiên sống đến bây giờ không uổng phí.
Càng nghĩ đến gã có cơ hội phá thân xử nữ, gã càng hung hăng hơn. Gã hưng phấn nói luôn mồm:
“Vậy anh sẽ nhẹ nhàng với em. Bé ngoan, anh sẽ cho em lần đầu đáng nhớ nhất. Đảm bảo em sẽ không bao giờ quên".
Cô ra sức khóc rống lên, ngực cao sau bộ áo ngực run rẩy theo từng nhịp thở như mời gọi gã phạm tội. Gã vội vàng thả tự do cho hai tay cô và lần cởi cúc áo của cô.
Sau một vài chiếc bung ra, bộ ngực trắng cao ngất của cô phập phồng như muốn chọc mù mắt gã. Gã tham lam nhìn không chớp mắt mà không hề để ý đến ánh mắt lóe lên tia nhìn ác độc của cô. Gã làm nhàm trong sự hưng phấn “Chết tiệt! Ông đây không làm em sướng dục tiên dục tử, ông không phải là Mã Tam."
"Vậy sao?"
Cô lạnh lùng thay đổi thái độ, cô cười nhếch mép và tay cầm sẵn một con dao gấp đâm thẳng xuống lưng gã khiến gã rú lên một tiếng ngã vật sang một bên.
"AAA!"
Gã lăn lộn trên đất ôm vết thương, rên rỉ đau đớn. Cô đứng dậy, bình tĩnh cài lại cúc áo và chỉnh lại áo quần. Nếu không phải nhìn thấy ngón tay đang run rẩy thì cô cũng nghĩ chính mình máu lạnh đến không ghê tay. Gã lồm cồm định bò dậy với vết thương vẫn còn đang đổ máu không ngừng, một tay run rẩy tìm với ra sau thắt lưng tìm kiếm thứ gì đó, thều thào từng tiếng:
"Mày... mày..."
BANG!
Cô rất nhanh lấy thanh sắt gỉ đánh một cú khiến gã ngã vật sang một bên bất tỉnh. Cô thở gấp gáp, ngồi phịch xuống và run run dò hơi thở của hắn.
May quá, không gây chết người.
Cô vội vàng lục trong người gã, tìm được chìa khoá mở cửa nhà kho, điện thoại kiểu cũ, một con dao gấp, bật lửa và bao thuốc, ngoài ra thêm vài phụ kiện linh tinh khác không tận dụng được. Cô lấy mấy món có thể dùng tạm cất kỹ vào túi quần và chạy đến chỗ Kiều Mạn đang nấp, lay người cô bé và thấp giọng nói:
"Kiều Mạn, chúng ta đi thôi."
Cái gã cao gầy huýt sáo quay trở lại chỗ canh gác, nhìn thấy cái gã còn lại vẫn đang ngủ say sưa, không khỏi cau mày đá gã một cái. Hắn hất cằm hỏi:
"Mã Tam vẫn còn trong kia?"
“Hừ hừ... vẫn còn đang tận lực lắm. Nhưng chắc cũng xong rồi... nãy còn thấy có tiếng rên rỉ, giờ im hẳn. Lát hắn chán là ra ngay”.
"Hừ. Hàng tốt sao để cho hắn hưởng một mình, để tao vào xem ha ha."
Hắn ta mau mau chóng chóng tiến vào bên trong, nhíu mày nhìn một màn tối đen như mực trước mắt và cất tiếng gọi:
“Mã Tam! Mày xong chưa đấy?"
"Còn không bật tí điện lên mà làm, thích đánh du kích à?". Hắn ta với tay bật công tác điện, ánh sáng đèn tròn treo trần nhà vụt toả sáng leo lét và gã bàng hoàng hô lớn một tiếng không tin vào mắt mình:
"MÃ TAM! THẰNG KIA, VÀO ĐÂY NGAY. TO CHUYỆN RỒI!".
Trước mắt gã, Mã Tam đang nằm dưới đất thở thoi thóp với con dao còn cắm trên lưng, máu chảy ướt đẫm áo và thấm ướt mặt đất bên dưới. Hai con tin thì mất dạng không còn tung tích.
Hắn biết phen này bọn hắn xong rồi.