Mục lục
Lưỡi Dao Ngày Diệt Vong - Kỳ Tâm Bảo (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắc Kim Cương đi không nhanh, nhưng dù sao thân hình khổng lồ, bước chân bước chân đều rất lớn, trở lại tổ của nó cũng chỉ mất nửa tiếng đồng hồ.

Xa xa nhìn thấy sơn động khổng lồ kia, Nhâm Nghị liền ôm Tiểu Bảo từ trên người Hắc Kim Cương trượt xuống, quyết định tạm thời không đi vào, nhìn mặt đất bên ngoài sơn động vết máu loang lổ liền biết bên trong là hoàn cảnh gì, nói không chừng còn có chút đồ vật th4m nhũng, cho nên không bằng ở bên ngoài tu luyện tương đối tốt.

Hắc Kim Cương cũng mặc kệ hắn, trở lại sào huyệt, sau khi đi vào cũng không đi ra nữa, hiển nhiên cũng là vội vàng dưỡng thương cùng củng cố phẩm giai vô cùng cấp bách.

Nhâm Nghị hội tụ một ít nước rửa mặt cho mình và Tiểu Bảo, lại tinh tế kiểm tra vết thương của Tiểu Bảo một phen, sau đó liền tựa vào bên thân cây nhắm mắt dưỡng thần. Năng lực của anh đương nhiên không hoàn toàn khôi phục, vừa mới vượt qua giới hạn năng lượng liền vội vàng tỉnh táo lại, hiện giờ phải hảo hảo tĩnh dưỡng một chút.

Cả buổi chiều, Tiểu Bảo đều nằm trên đuôi rắn của Nhâm Nghị, có đôi khi Nhâm Nghị nhớ tới còn có thể dùng đầu đuôi quét qua chân Tiểu Bảo, vẫn nở nụ cười. Tổng thể mà nói, tuy rằng trải qua sinh tử, nhưng thu hoạch cũng không nhỏ, mà tất cả đều nhờ Tiểu Bảo, cho nên hiện giờ địa vị của Tiểu Bảo ở trong lòng anh quả thực cao hơn bất luận kẻ nào, cũng có thêm vài phần thân mật.

Nhâm Nghị người này, nhìn như hiền hòa thân thiết, đối với các huynh đệ cũng là chân thành đối đãi, lại cầu xin một chén nước cho Đoan Bình, cho nên, Tiểu Bảo hiện giờ phần đặc thù này đúng là độc nhất vô nhị. Định vị một khi bất đồng, thái độ ít nhiều cũng sẽ phát sinh một chút thay đổi, nguyên bản Nhâm Nghị liền thích trêu chọc Tiểu Bảo, hiện giờ ngay cả trong lúc mê man cũng sẽ ngẫu nhiên vỗ vỗ nguc trấn an một phen.

Đến năm giờ, Tiểu Bảo còn chưa tỉnh, tinh thần của Nhâm Nghị lại hồi phục hơn phân nửa, cảm ứng được bố trí ở trong động, hơi nước ở miệng có phản ứng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thân hình khổng lồ của Hắc Kim Cương chậm rãi đi ra. Vết thương trên người Hắc Kim Cương không còn tốt, nhưng thân hình lại phảng phất lớn hơn một chút. Ban đầu, những thay đổi như vậy chỉ dựa vào mắt thường rất khó phán đoán, nhưng Nhâm Nghị người này từ trước đến nay tinh tế, ng nhỏ, hơn nữa hiện giờ lại có hơi nước giúp hắn đo lường, dễ dàng cảm ứng được loại biến hóa này.

Hắc Kim Cương đứng ở cửa động, khôi phục tinh thần, hai mắt nguc giận trừng mắt nhìn Nhâm Nghị đánh giá một phen, cuối cùng buông tha phản kháng, thấp giọng "Ô ô" kêu hai tiếng lấy lòng, vỗ vỗ bả vai tựa như đúc sắt của mình.

Nhâm Nghị biết ý của nó là muốn dẫn mình đi một chỗ, vì thế ôm lấy Tiểu Bảo lên lưng Hắc Kim Cương.

Tốc độ khôi phục Hắc Kim Cương nhanh hơn không ít, nhưng cố kỵ người trên vai không dám chạy nhanh, đi ước chừng nửa giờ, dẫn bọn họ vào suối nước nóng giữa núi rừng, liền dừng lại. Sau khi đem Nhâm Nghị cùng Tiểu Bảo buông xuống, chính mình vào suối nước nóng thoải mái ngâm mình.

Nhâm Nghị nhìn vết dầu mỡ bay lên từ suối nước nóng còn có máu, lắc đầu, xoay người đi lên trên, tìm một chỗ ôn tuyền nhỏ hơn ôm Tiểu Bảo ngâm vào, hai người ngồi cạnh nhau, hắn dùng đuôi rắn quấn hai chân Tiểu Bảo tránh rơi xuống nước.

Nhiệt độ suối nước nóng vừa phải, vốn mang theo công hiệu hoạt huyết, không quá mấy phút, Tiểu Bảo liền mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn Nhâm Nghị.

Nhâm Nghị cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, thấy hắn tỉnh lại chỉ cười một chút, tựa như ngủ một giấc lạnh nhạt hỏi: "Tỉnh rồi? "

Nhâm Nghị cười mở miệng, đỡ lấy cánh tay hắn, cười nói: "Tốt hơn chưa? "

"A..." Tiểu Bảo nhíu mày, ho khan một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn một vòng, tầm mắt lại dừng trên mặt Nhâm Nghị, mơ mơ hỏi đáp, "Ở đâu?"

"Suối nước nóng." Nhâm Nghị nói, đẩy Tiểu Bảo ra vài phần, trước đó người trước ngất xỉu ôm tới ôm lui không sao cả, người tỉnh khẳng định không được tự nhiên, hơn nữa, hôm nay hắn cởi áo, Tiểu Bảo cũng chỉ mặc quần l0t, tình hình như vậy ôm ấp khẳng định không thích hợp.

"À." Tiểu Bảo cũng không kịp phản ứng, tùy ý khí lực của Nhâm Nghị ngồi xuống bên cạnh, đỡ trán lại hỏi, "Sao lại đến nơi này? "

"Đàn em của cậu mang tới đây."

"Đàn em?" Tiểu Bảo quay đầu nhìn anh.

Nhâm Nghị dùng cằm ý bảo.

Tiểu Bảo theo phương hướng bơi qua, chỉ thấy trong hồ bơi phía dưới ước chừng năm thước ngâm mình trong con hắc kim cương kia, mặt thú dữ tợn ngửa mặt nhìn hắn, mỗi người một thú nhìn nhau vài giây, Hắc Kim Cương thoáng cái đứng lên, giơ tay lên lấy lòng. Tiểu Bảo vừa mới tỉnh lại, đúng là lúc mơ mơ màng màng, chợt vừa nhìn thấy một bàn tay to như vậy vung tới, trong nháy mắt liền kích hoạt huyết thống, sắc mặt dữ tợn gầm nhẹ. Hắc Kim Cương hoảng sợ, thu tay lại, "Ô ô" còn gọi.

"Mẹ kiếp!"

Khi Tiểu Bảo đang cẩn thận đánh giá ý đồ của Hắc Kim Cương, chỉ nghe phía sau mắng chửi một tiếng, quay đầu liền thấy Nhâm Nghị lật lên bờ, sau đó đuôi rắn đảo qua, ném một quả bóng nước liền đập đầu lên mặt hắn, chỉ nghe "Xuy xoẹt" một tiếng, hóa thành hơi nước, lúc này Tiểu Bảo mới hậu tri hậu giác phản ứng suối nước nóng này đều sắp mở ra.

Trước sau chỉ vài giây, Nhâm Nghị bị bỏng đến nguc trong suốt vảy phiến toàn bộ phiếm đỏ, vì hạ nhiệt, một tầng băng sương bám vào thân thể, hơn nữa hiển nhiên lúc trước nước hắt còn chưa đủ giải khí, nước hồ vốn sôi trào sau khi Tiểu Bảo lui vảy, bất quá trong nháy mắt liền đóng băng.

Tiểu Bảo rùng mình một cái, nhếch miệng, lấy lòng cười cười.

Nhâm Nghị lúc này lại đang trừng mắt nhìn Hắc Kim Cương, yêu thú không hiểu nhân loại cười đùa giận dữ mắng, thấy năng lượng lưu chuyển, Tiểu Bảo bị công kích, lúc này răng nhíu lại, liền hướng Nhâm Nghị gầm nhẹ lên.

Tiểu Bảo cuống quít giơ tay lên, ngăn lại rõ ràng không khí không đúng, một người một thú, không ngờ Hắc Kim Cương vốn đã cảnh giác không thôi đối với Nhâm Nghị, tạm biệt Tiểu Bảo làm ra thủ thế mà nó có thể lý giải, dứt khoát mông trầm xuống, lại ngồi trở lại suối nước nóng, cũng mặc kệ suối nước nóng một hồi nóng một hồi lạnh, vẫn hưởng thụ.

Tiểu Bảo hóa băng, vẻ mặt ngây ngốc cười, chờ Nhậm Nghị xuống.

Nhâm Nghị đuôi rắn trượt xuống suối nước nóng, lắc qua lắc lại, cười nói với Tiểu Bảo: "Thoạt nhìn khôi phục không tệ."

"Ừm... Nguc còn có chút buồn bực. " Tiểu Bảo vừa trả lời, vừa khắc chế ánh mắt của mình đừng đuổi theo nhậm Nghị nhúc nhích, cả người biểu tình cứng ngắc, càng thêm ngốc nghếch.

"Năng lực khôi phục cường đại." Nhâm Nghị tán thưởng một tiếng, vẫy tay để Tiểu Bảo lên bờ. Đợi đến khi Tiểu Bảo nghe lời lên bờ, hắn lại dùng thủ thế nghiệm thương tiêu chuẩn ấn Tiểu Bảo từ đầu xuống chân, sau khi xác nhận không có gì đáng ngại, lúc này mới nói, "Rất tốt, tiếp tục ngâm đi. "

"Ừm, ừm..." Tiểu Bảo nằm sấp trên bờ không nhúc nhích.

Nhâm Nghị thấy Tiểu Bảo bất động, cũng không nghĩ nhiều, chính mình lại trượt trở lại trong ao.

Tiểu Bảo nghe tiếng nước phía sau, hận không thể mình là một huyết thống tê tê, trực tiếp chui xuống đất quên đi. Điều này... Đột nhiên có phản ứng không phải là muốn ch3t sao? Cứng ngắc như vậy một hồi, phát hiện nằm sấp như vậy thật sự khiến người ta hoài nghi, dứt khoát lui về trong suối nước nóng.

Nhậm Nghị nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ như máu và nguc của Tiểu Bảo trầm mặc hồi lâu, sau đó cười nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta không sai biệt lắm có thể trở về. "

"Ồ." Tiểu Bảo gật đầu.

"Phía dưới nhất định phải mang đi, lúc cần thiết đánh đến gần ch3t cũng được."

"Có? " Tiểu Bảo ngẩng đầu.

"Cậu động thủ." Nhâm Nghị nói, "Nó đối với cậu có kính sợ, tôi động thủ sợ sẽ dẫn phát hung tính, chỉ có cậu mới có bảo hiểm. "

"Mang về căn cứ sao?" Tiểu Bảo nhíu mày.

"Trước tiên để cho nó tiếp xúc với một số ít người, nếu xung đột chủng tộc thật sự không thể tránh khỏi, liền mang nó ra ngoài căn cứ, vừa lúc vị trí trống rỗng của chúng ta có thể trở thành địa bàn của nó."

Vừa hỏi vừa đáp, cảm xúc của Tiểu Bảo dễ dàng dời đi, lúc này trầm tư một chút, lắc đầu: "Yêu thú đem nhân loại làm thức ăn, đặt ở bên ngoài căn cứ không an toàn. "

"Cho nên đây là một quá trình, một quá trình thuần phục, cụ thể như thế nào làm, hai chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp."

"Vậy thì tôi... Bây giờ đi xuống?"

Nhậm Nghị gật đầu: "Cũng tốt."

Tiểu Bảo xuống hồ bơi phía dưới, cũng không xuống nước, cứ như vậy đứng ở bên cạnh ao cùng Hắc Kim Cương nhìn nhau.

Tộc quần song phương chênh lệch quá xa, không thể trao đổi, nhưng có một điểm chung. Kẻ yếu trước mặt cường giả luôn biểu hiện thái độ yếu đuối. Loại yêu thú như Hắc Kim Cương càng là như thế. Mặc dù chỉ số thông minh rất cao, nhưng thế giới yêu thú lại càng đơn thuần hơn một chút. Hơn nữa đẳng cấp Vu Tộc áp chế, Hắc Kim Cương và Tiểu Bảo nhìn nhau thật lâu, không hiểu sao đột nhiên nằm sấp xuống, đem đầu đặt toàn bộ lên bờ, có vài phần mày hiền lành nhìn Tiểu Bảo cách đó một thước.

Tiểu Bảo nhận được ý tứ trong đó, giơ tay lên vốn định dùng phương thức của con người vỗ vỗ đầu nó tỏ vẻ hữu hảo, không muốn Hắc Kim Cương há miệng, đầu lưỡi li3m hắn từ chân đến đầu. Tay Tiểu Bảo cứng đờ, mũi ngửi thấy một cỗ mùi tanh, còn có nước miếng trên người, một cỗ cảm giác buồn nôn dâng lên, bàn tay mở ra siết chặt, trở tay liền cho Hắc Kim Cương một quyền, Hắc Kim Cương "ô ngao" một tiếng, ngã xuống nước.

Nhâm Nghị nhìn phía trên nở nụ cười. Giơ tay lên, phần tử nước nồng đậm bốn phía nhất thời bao bọc bên trong cơ thể Tiểu Bảo, ngón tay lại chuyển động, giống như máy giặt giúp Tiểu Bảo rửa sạch sẽ.

Tiểu Bảo từ trong quả cầu nước đi ra, hâm mộ khó nén nhìn Nhâm Nghị, cảm thấy đội trưởng nhà bọn họ quá thông minh, vận dụng năng lượng nước cơ hồ đạt tới mức không thể tưởng tượng nổi.

Nhâm Nghị đọc hiểu ý tứ đáy mắt Tiểu Bảo, cười cười, quay đầu lại. Ai ghen tị với ai?

Hắc Kim Cương bị đánh ra ngoài khó tránh khỏi không cam lòng, nhưng rốt cuộc không kích phát hung tính, chỉ là ngồi xổm trong suối nước nóng không đi ra nữa.

Tiểu Bảo đứng bên hồ một hồi, thấy vẻ mặt ủy khuất của Hắc Kim Cương, trong lòng cảm thấy khi dễ người không đúng, khi dễ một yêu thú đầu hàng cũng không đúng, vì thế đi một vòng, đến ôn tuyền bên kia, đem Hắc Kim Cương nửa khuyên nửa đe dọa kéo lên bờ, kiểm tra thương thế.

Thương thế của Hắc Kim Cương quả thật không nhẹ, trước đó bị Tiểu Bảo vừa thiêu vừa đánh, đánh đến nửa ch3t không nói, sau lại bị Kim Vũ Đại Bằng đả thương trên người không có một khối thịt tốt, cũng may thể tích của Hắc Kim Cương lớn, thân thể lại rắn chắc, chịu được giày vò, nếu không nếu không nhân loại bị thương như vậy, nói không chừng đã sớm ch3t rồi ch3t. Nhưng cứ như vậy, cũng không thể mặc kệ, Tiểu Bảo có lòng thu con yêu thú này, tự nhiên phải dò xét một phen, không muốn nhìn kỹ, rất nhiều vết thương đều bị sẹo, chỉ có mấy vết thương sâu hơn còn có máu chảy, kiểm tra xuống, thương thế không nghiêm trọng như mình nghĩ.

"Đội trưởng." Năng lực của Tiểu Bảo chỉ có thể phá hư không thể chữa thương, đội trưởng tuy rằng không phải là phương hướng trị liệu chủ công, nhưng năng lượng nước ít nhiều có chút tác dụng ôn dưỡng.

Nhâm Nghị sau khi xuống, giúp Hắc Kim Cương lại cẩn thận xử lý một phen thương thế, toàn bộ quá trình Hắc Kim Cương phi thường an tĩnh, cũng hiểu được hai nhân loại này đang làm gì, cho dù ngẫu nhiên đau, cũng bất quá nhâm răng một chút, thân thể lại không động một chút. Sau khi trị liệu xong, Tiểu Bảo vỗ nguc Hắc Kim Cương ngửa đầu cười nói: "Cũng là một người cứng rắn. "

"Tôi không thể nhìn thấy nó?". Nhâm Nghị nở nụ cười, giơ tay vuốt v3 lông trên tay Hắc Kim Cương khen ngợi nói: "Cô nương tốt. "

"Có lẽ đã là mẹ rồi." Tiểu Bảo nhận một câu.

Động tác trên tay Nhâm Nghị dừng lại, quay đầu nhìn qua, đuôi lông mày khẽ nhướng lên.

Tiểu Bảo chính sắc: "Nhưng cơ hội của cô gái càng lớn. "

"Ngao ô?" Hắc Kim Cương bĩu môi một câu.

Hết thảy bận rộn xong, trời đã tối xong, đã sớm qua thời gian tập hợp, cũng may Nhâm Nghị vẫn liên lạc với hậu phương, mọi người cũng không vội, tùy ý Hắc Kim Cương khiêng bọn họ trở về tổ.

Tiểu Bảo vốn định sai Hắc Kim Cương cùng hắn trở về căn cứ, nhưng Hắc Kim Vừa mới vào xào huyệt liền ch3t cũng không ra, Tiểu Bảo cùng Nhâm Nghị bất đắc dĩ, chỉ có thể vào sào huyệt của mình, trong động ngoài dự liệu không ghê tởm như tưởng tượng, động cao ước chừng mười thước, như bình, miệng hẹp bên trong rộng, trên mặt đất tuy rằng đều có vết máu, nhưng thức ăn dư lượng tựa hồ đều thanh lý ra ngoài, ngoại trừ mùi vị có chút khó ngửi ra, đại thể vẫn không tệ.

Yêu thú đều có ý thức lãnh địa, nhất là hang ổ của mình, bất quá Hắc Kim Cương đối với bọn Tiểu Bảo tiến vào hang ổ của mình cũng không phải phi thường bài xích, nhưng vẫn có chút không vui, nhất là lúc Tiểu Bảo nắm cánh tay nó kéo ra ngoài, hung tướng đã lâu không thấy lại nổi lên mặt.

"Làm sao bây giờ?" Tiểu Bảo nhìn về phía Nhâm Nghị, có chút không đành lòng động thủ, hắn là người quá niệm tình, tuy rằng Hắc Kim Cương này là yêu thú, nhưng mọi người cũng đồng sinh cộng tử một phen, sau đó Hắc Kim Cương cũng tận lực làm được.

Yêu thú có thể bày ra thành ý lớn nhất, những tình cảm này không nhiều lắm, nhưng một khi Hắc Kim Cương biến thành "Hảo cô nương", hắn liền thật lòng không muốn thương tổn.

Nhâm Nghị còn có thể không hiểu trong lòng Tiểu Bảo nghĩ cái gì? Nhưng vẫn lắc đầu và nói, "Đừng quên nhiệm vụ của chúng ta, không có nhiều thời gian."

Hắc Kim Cương thoáng cái đứng lên, hướng Tiểu Bảo bĩu môi kêu "Ô ô", hiển nhiên không rõ nguyên nhân Tiểu Bảo làm như vậy.

Tiểu Bảo cùng nó nhìn nhau mấy chục giây, nhìn đôi mắt ngăm đen dưới ánh lửa đung đưa, trong ánh mắt lóe lên, mang theo tia kim cương đen ngây thơ, tất cả khí lực phảng phất như bị rút đi, ngọn lửa dần dần nhỏ đi, bất đắc dĩ hô một tiếng: "Đội trưởng..."

Nhâm Nghị nhíu mày, thở dài, lại không cưỡng cầu nữa, xoay người hướng cửa động bơi ra ngoài.

Tiểu Bảo cảm thấy mình quá vô dụng, làm cho đội trưởng thất vọng như vậy, nhưng tay này vô luận như thế nào cũng không hạ được, vì thế thu hỏa vỗ vỗ cánh tay Hắc Kim Cương, thấp giọng nói: "Cô nương tốt, sau này lại đến thăm cô." Nói xong, xoay người rời đi. Không nghĩ tới, lại bị Hắc Kim Cương dùng cánh tay ngăn lại, ôm hắn lên, một bên ô ô kêu, một bên đưa lên bả vai, hướng về bên trong động càng sâu đi vào.

Tiểu Bảo không giãy dụa, suy nghĩ một phen, đè lại Hắc Kim Cương, hô: "Đội trưởng, mau vào đi. "

Nhâm Nghị người này từ trước đến nay luôn có thể cầm được thì có thể buông xuống được, huống chi là loại chuyện quyết định này, tuyệt đối sẽ không giống người bình thường nháo lên một hồi không được tự nhiên, nghe Tiểu Bảo hô như vậy, trong lòng biết có gì khác thường, vội vàng lại bơi trở về, bị Hắc Kim Cương đưa lên một bả vai khác.

Hắc Kim Cương dẫn bọn họ đi tới phía sau động, sau đó vòng qua mấy cột đá khổng lồ, không ngờ bên này còn có một cửa động, vào sơn động mới, địa thế rõ ràng nghiêng xuống dưới, thỉnh thoảng chuyển biến có thể nhìn thấy dấu vết đục thủ công.

Nhâm Nghị vừa quan sát, vừa nói: "Không nghĩ tới trong lãnh thổ Thành Đô lại có khoáng sản riêng, cũng không biết là quáng mạch gì. "

"Tôi cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua có phiến lưu vực này có quáng mạch, có lẽ là cái khác."

Nhâm Nghị nhướng mày, hơi suy tư một chút, cười nói: "Trộm mộ là không có khả năng, tuy rằng Thành Đô có lịch sử lâu đời, nhưng mộ táng cỡ lớn cơ bản đã khai quật ra, lại nhìn công trình này, cũng không phải mấy tên trộm mộ có thể đào ra. " Nói như vậy, Nhâm Nghị ngẩng đầu nhìn lại, chỉ có ngọn lửa trên tay Tiểu Bảo, lam quang trong mắt hắn ấp ra, đem hết thảy chung quanh nhìn rõ ràng, một hồi lâu mới nói: "Là tư khuáng không sai, có một số chỗ còn có thể nhìn thấy dấu vết bánh xe, nhưng động này hẳn là theo sơn thể cùng nhau lớn lên, cho nên mới có thể làm cho thân thể khổng lồ như Hắc Kim Cương đi tới đi lui tự nhiên. "

Nhắc tới Hắc Kim Cương, Tiểu Bảo sờ sờ gáy thủ hạ có lông dày cứng rắn như lõi bút bi, thấp giọng hỏi: "Muốn đi đâu? "

Hắc Kim Cương nghiến răng giống như đang cười, đáp lại, nhưng Tiểu Bảo không hiểu.

Kế tiếp, Tiểu Bảo cùng Nhâm Nghị ngồi trên lưng Hắc Kim Cương có một câu không một câu nói chuyện, Hắc Kim Cương liền mang theo bọn họ càng ngày càng xâm nhập dưới lòng đất, hơn nữa phi thường quen thuộc nơi này, gặp ngã ba ngã ba nghĩ cũng không muốn liền đi về một phương hướng.

Ước chừng qua hai mươi phút, Nhâm Nghị nhíu mày: "Có chút nóng, gần đây có địa tâm nhiệt nguyên, khó trách có suối nước nóng. "

"Cũng may..." Tiểu Bảo không sợ nóng, nhiệt độ này thậm chí cũng không cảm nhận được.

Nhâm Nghị không quản hắn nữa, cũng lười sử dụng năng lực, cứ như vậy nghẹn rầu chịu đựng.

Cũng may Hắc Kim Cương không phải muốn đi về phía địa tâm, không quá một lát trước đã xuất hiện một con đường ch3t, nhìn cuối con đường, Tiểu Bảo cùng Nhâm Nghị liếc nhau một cái, nhất trí câm miệng chờ động tác kế tiếp của Hắc Kim Cương.

Quả nhiên, Hắc Kim Cương đuổi bọn họ xuống bả vai, sau đó một mình đi đến cuối đường mỏ, cánh tay mở ra, thế nhưng ôm lấy một khối đá lớn cao chừng bốn thước, đem nó di chuyển một chỗ, sau đó cánh tay đẩy một cái, một khối cự thạch lớn hơn dịch chuyển, lộ ra thông đạo mới phía sau, trong nháy mắt mở ra, nhiệt độ cuốn ra, nhiệt lượng tăng mạnh.

Sau khi Hắc Kim Cương đi vào, "Ô ô" kêu lên, ý bảo bọn họ đi vào.

Nhâm Nghị và Tiểu Bảo liếc nhau, đề cao vài phần cảnh giác, đi vào thông đạo mới không biết.

Đây là một thông đạo hơi nhỏ, lấy thân thể Hắc Kim Cương đi ở bên trong có vẻ có chút hẹp hòi, nhưng đối với nhân loại mà nói đã không nhỏ. Thông đạo và nửa đoạn đầu hẳn là do con người đào ra, vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều dấu vết nhân tạo, bất quá cơ sở thông gió làm rất tốt, ngoại trừ khô nóng ra, cũng không có cảm giác hít thở không thông.

Lần này Hắc Kim Cương không thể chở bọn họ, cho nên đi lên một hồi sẽ quay đầu liếc mắt một cái, trong miệng phát ra thanh âm giống như đang thúc giục. Cũng may địa thế coi như bằng phẳng, Nhâm Nghị cùng Tiểu Bảo tăng nhanh tốc độ.

Một lát sau, khoảng 10 phút sau, Hắc Kim Cương dừng lại ở ngã ba, dùng mũi ngửi qua ngửi lại một chút, lựa chọn một phương hướng lại đi qua. Dọc theo đường ước chừng đi qua hơn mười ngã ba đường, Tiểu Bảo đều ở giao lộ làm dấu vết, Nhâm Nghị lại đã ở trong đầu mình khắc bản đồ địa hình lộ tuyến mình đi qua.

Đúng lúc này, Hắc Kim Cương đột nhiên gầm lên rít một tiếng, xông về phía trước, động X, tiếng vang trong ue chồng lên nhau, thậm chí đinh tai nhức óc. Tiểu Bảo và Nhậm Nghị liếc nhau, bỏ qua loại tiếng ồn đột ngột này, bám sát phía sau Hắc Kim Cương. Chỉ thấy, sau khi Hắc Kim Cương vọt tới một chỗ thoáng trống trải, trong tay múa liên tục, giống như là đang chiến đấu, mà Tiểu Bảo nghe được thanh âm tuyệt đối kỳ quái...

"Chi chi——"

"Rắc rắc——"

"Rắc rắc——" "Rắc rắc rắc——"

"Người dưới lòng đất!" Nhâm Nghị kinh hô ra tiếng, lam quang nơi đáy mắt nở rộ đến cực hạn, vẻ mặt kinh ngạc.

"Ừ?" Tiểu Bảo hơi ngây người, sau đó phản ứng lại, kể lại một lần nữa, "Nhân chủng dưới lòng đất? "

"Vâng! Chắc chắn, tôi đã nhìn thấy, trên hòn đảo huấn luyện, Nguyễn Nham đã nhìn thấy. "

Lúc này Tiểu Bảo mới bừng tỉnh đại ngộ nhớ tới tộc quần cơ hồ bị hắn lãng quên.

Nhâm Nghị không nói nữa, mà là lợi dụng ưu thế của ánh mắt nhìn Hắc Kim Cương cùng những người dưới lòng đất chiến đấu. Tầm nhìn nhìn thấy ít nhất có hai mươi làn da màu xám, sinh mệnh hình người dị dạng không có mắt không mũi, những người dưới lòng đất này sau khi trưởng thành không cao được một thước, nhưng thân hình linh hoạt, hơn nữa cũng có tính kỷ luật tương đối, ng, bọn họ tựa hồ quen biết Hắc Kim Cương, đã sớm nghiêm túc chờ đợi, phi thường có tổ chức tính mà vận dụng thân thủ linh hoạt tộc nhân sử dụng thạch kiếm cùng thạch thuẫn hấp dẫn lực chú ý của Hắc Kim Cương, mà xa xa còn có dùng đá đập. Đáng tiếc, bọn họ nhìn không thấy, nhìn không thấy chênh lệch giữa hai bên, tất cả chống cự đều là vô dụng công, ở trước mặt yêu thú chuẩn ngũ giai Hắc Kim Cương, chiến đấu như vậy không khác gì con kiến hôi cùng cự nhân khác biệt.

Giờ khắc này, nhìn động tác kế tiếp của Hắc Kim Cương, Nhâm Nghị rốt cục hiểu được Hắc Kim Cương dẫn bọn họ đến nơi này là vì sao, là muốn cùng bọn họ tiến hành "thức ăn" chia sẻ. Lúc này Hắc Kim Cương chính là hung thú chân chính, trước đó ngoan ngoãn toàn bộ thu liễm, hung tàn nắm lấy người dưới lòng đất ăn cơm. Điều này cũng chứng minh nghi hoặc của Nhâm Nghị, cương thi rút lui, nhân loại tập trung, những yêu thú này phải sống sót như thế nào? Chẳng lẽ là săn giết lẫn nhau sao? Bây giờ hiểu, dưới nơi họ sống vẫn còn vô số thức ăn đang chờ đợi.

Tựa như trong trí nhớ, người dưới lòng đất phi thường yếu đuối, hơn nữa số lượng có thể so với kiến, chỉ số thông minh cũng rõ ràng không quá cao, Hắc Kim Cương canh giữ ở cửa động giết là tốt rồi, người dưới lòng đất luôn lao ra chủ động đưa tới cửa.

Nhâm Nghị nhìn cảnh tượng trước mắt, không hiểu sao nhớ tới vấn đề Tiểu Bảo trước đó đưa ra về việc tu luyện Vu Tộc nhanh chóng, vậy có phải đây cũng là đường lui mà bàn tay to sau lưng an bài cho các yêu thú hay không? Tộc quần cường hãn chiến đấu với nhau, c4n nuốt lẫn nhau, nhưng sau khi chiến đấu lại tự mình làm chính trị. Thủ hộ địa bàn. Loại tộc quần yêu thú cần đại lượng thức ăn quả thật không thể chỉ vì đói khát mà diệt sạch. Đương nhiên, vì k1ch thích chiến đấu tộc quần, số lượng người dưới lòng đất chắc hẳn cũng có hạn chế nhất định chứ?

Nhưng rất nhanh, Nhâm Nghị phát hiện mình nghĩ lầm rồi, mấy người dưới lòng đất từ động, phía trên bị đào bới ra cửa động hiện ra thân hình, năng lượng khác nhau từ thân thể khô héo của bọn họ phát ra, dĩ nhiên cũng là ngũ hành năng lượng, chỉ là so với nhân loại có chút ám trầm, những năng lượng này nện lên người Hắc Kim Cương, Hắc Kim Cương đau đớn hô một tiếng, rút ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK