• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Đường Phong Hành]

Ngoại truyện 4: Thuốc lá và socola (1)

Hai ngày trước giao thừa, tôi và Trần Thư Ninh cùng sắp xếp hành lý rồi lái xe về quê ở Hồ Nam để ăn mừng năm mới. Đường ở nông thôn khác hẳn những năm trước, một số đoạn đường chính còn được đổ bê tông khang trang đẹp đẽ và lắp cả lan can màu bạc, đá vụn đã được dọn sạch đi, những cây cầu cũ cũng được phá dỡ và thay bằng một cây cầu mới cóng.

Thế nhưng những ngói nhà vẫn đỏ, những tường nhà vẫn xám, tuyết vẫn phủ kín khắp nơi tạo nên sắc trắng ngần hoàn mỹ. Trần Thư Ninh không phải là người ưa cái lạnh, em mặc tận hai lớp áo lông, quấn chăn nằm ngủ ở ghế phụ trông như một chú mèo nhỏ vậy. Em đã uống thuốc và ngủ được mấy tiếng đồng hồ, trên đường đi cứ nửa tỉnh nửa mơ mà uống mấy ngụm nước lọc, cơm cũng không ăn, mấy đồ ăn nhanh dầu mỡ lại càng không vì sợ sẽ say xe mà nôn hết ra ngoài.

Trong xe bật máy sưởi nên hai má em hồng hồng, trên trán có chút mồ hôi làm ướt phần tóc mái, tôi giơ tay lau đi cho em, không biết em đang mơ thấy gì mà khẽ nói mớ mấy lời vô nghĩa.

Khi mới lên xe, em đau lòng tôi lái xe vất vả nên bảo để em lái thay cho, nhưng tôi lại càng thương em hơn vì trời trở lạnh thì năng lượng của em bị tiêu hao càng mau, hôm qua còn vừa xong một phiên tòa, thời gian nghỉ ngơi trước khi đi cũng không đủ để sốc lại tinh thần, trông em cứ ủ rũ không vui. Lái xe rất mệt mỏi còn trạng thái của em thì không phù hợp, em nghe tôi nói thì cũng tự hiểu được tình trạng của mình nên không tiếp tục xoắn xuýt nữa. Em dặn đi dặn lại tôi không được để bản thân mệt nhọc, thấy có trạm nghỉ thì phải dừng lại để nghỉ ngơi, em sợ mình ngủ quên không thể lúc nào cũng chú ý đến tôi được.

Tôi phải dỗ dành mãi thì em mới yên tâm ngoan ngoãn uống thuốc.

Chúng tôi xuất phát lúc rạng sáng nhưng lại bị kẹt xe, bây giờ đã gần chín giờ tối mới đi đến đường nhỏ dẫn vào thôn, cũng gần về đến nhà rồi. Ven đường là những lùm cây tối đen thăm thẳm thỉnh thoảng hắt bóng vào cửa kính, nhìn ra xa hơn là sao trời bé xíu như những đốm sáng nhỏ. Bỗng nhiên Trần Thư Ninh giật mình ngồi thẳng dậy, sửng sốt vài giây rồi ngốc ngốc nhìn ngắm cảnh sắc xung quanh xe.

Em dần tỉnh ngủ hẳn, mái tóc lung tung rối loạn cho tôi có lý do để vuốt ve tóc em.


"Gần đến nơi rồi."

"Ừm."

Trần Thư Ninh nghiêng người định lấy hộp socola ở ngăn để đồ cạnh cần số, tôi thấy vậy thì lập tức lên tiếng: "Đã nói là chỉ ăn bốn thanh socola một tuần thôi đấy, tuần này em ăn hết phần rồi, để xem ai thất hứa trước nào."

Cái tay đang vươn ra của Thư Ninh dừng lại ngay tức khắc, thay vào đó em rướn người lại gần tôi ngửi ngửi, sống mũi cao của em nhẹ nhàng chuyển động trước mắt, sau đó là đôi mắt vẫn còn vương hơi nước vì vừa mới tỉnh ngủ nhìn thẳng vào mắt tôi: "Anh hút thuốc."

Đúng là mũi cẩu mà, vừa nãy dừng xe ở trạm nghỉ, tôi đứng bên ngoài để gió lạnh thổi nửa tiếng mới dám đi vào đấy.

Thỏa thuận này bắt đầu cách đây một tuần, cửa ải cuối năm có nhiều án kiện bận rộn đến mức gần như một ngày hai mươi tư tiếng chúng tôi đều ở tại văn phòng, về tới nhà thì chỉ kịp thân thiết một lát là đã phải ai làm việc người đó, trong phòng sách có một chiếc bàn dài để hai chúng tôi có đủ chỗ làm việc. Tình hình này cứ vậy mà tiếp diễn, thời gian để thân thiết càng ngày càng ít đi còn thời gian cho công việc thì càng ngày càng dài hơn.

Mỗi khi quá bận rộn thì Trần Thư Ninh sẽ mở chế độ máy bay của điện thoại để ngăn em khỏi mọi sự quấy nhiễu, dù chuyện gì đi nữa cũng không thể ngăn cản em hoàn thành công việc, em chỉ ước bản thân có thể làm hết mọi việc trong một ngày vì em sợ có thể kỳ trầm cảm sẽ tới, nếu vậy thì em sẽ không có tinh thần để làm được gì hết, mọi thứ sẽ bị rối tung lên. Dù sao thì trong kỳ hưng cảm em cũng có rất nhiều năng lượng, ngủ không được thì lại cố gắng tận dụng thời gian để làm xong án kiện.

Trong quá trình xử lý các vụ án thì luôn có những lúc mọi việc bị bế tắc, mỗi khi tôi lo lắng thì lại không nhịn được mà hút thuốc để giảm bớt mỏi mệt và căng thẳng. Kỳ hưng cảm của Trần Thư Ninh đã trôi qua, thời tiết ngày càng lạnh, năng lượng dồi dào của em bị cái lạnh rút đi từng chút một, bị tôi cấm hút thuốc nên chỉ có thể ăn nhiều đồ ngọt để giảm đi lo âu và ngăn kỳ trầm cảm. Không biết hôm đó đã là mấy giờ sáng, Trần Thư Ninh ăn xong một túi Snicker còn tôi thì vừa hút hết cả một bao thuốc lá.

Bước ra từ đống giấy tờ hồ sơ trắng như tuyết, hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau. Một bên bàn là gạt tàn chứa đầy tàn thuốc và khói bụi, một bên bàn thì vỏ Snicker bị vứt đầy quanh máy tính, chồng chất lên nhau bừa bãi bành trướng.

Không có gì ngạc nhiên, tôi hút thuốc quá nhiều nên bắt đầu ho khan, em thì bị đau răng vì ăn quá nhiều socola, lượng cafein trong đó ngược lại còn làm em thêm nôn nóng và lo lắng.

Chúng tôi ngồi trên giường, rốt cuộc cũng phải mặt đối mặt chỉ ra những vấn đề của nhau.

"A Ninh, em không thấy em ăn quá nhiều socola à? Nạp nhiều đường và cafein vào cơ thể quá đấy."

"Đường Phong Hành, anh dựa vào cái gì mà nói em, chính anh ho thế nào anh còn không biết hả? Mỗi ngày một bao thuốc đúng không?" Trần Thư Ninh khoanh tay đốp lại tôi.

Chúng tôi đã bên nhau hơn năm năm, lời trong lòng không dễ nói ra như trước kia, lúc mới yêu thì chuyện gì cũng dễ dàng còn giờ đây càng thân mật thì ngược lại càng ngượng ngùng, đôi khi còn có những chuyện giấu nhau, lời nói quanh co không muốn làm người kia phải bận lòng.

"Chúng mình đều hơi nghiện rồi, bây giờ dù rảnh rỗi cũng hút thuốc với ăn socola. Từ giờ trở đi, anh sẽ bắt đầu cai thuốc còn em thì bớt ăn lại, phải kiểm tra lẫn nhau, nếu ai vi phạm trước thì phải đưa người kia 250 tệ." Tôi đưa ra ý tưởng.

Trần Thư Ninh gật đầu đồng ý, con số này đương nhiên là tôi cố ý chọn, lòng tự trọng của Thư Ninh cực kỳ cao, tiền không phải vấn đề vì vốn dĩ tiền trong nhà đều là do tôi quản, thỉnh thoảng vẫn sẽ cho em tiền để ăn chơi thỏa thích, thế nhưng Trần Thư Ninh tiêu tiền như nước vậy, không cẩn thận một cái là em lại mua cả đống đồ linh tinh rước về cho Cà Chua, có những thứ Cà Chua hoàn toàn không thèm dùng thì bị ném vô góc chất đầy cả một thùng. Tiền tới tiền lui, dù ở trong tay em thì thẻ ngân hàng cũng nằm trong ví tôi. Cái em để ý chính là con số 250 kia, chắc chắn là em sẽ không thua, nhất quyết phải phân chia cao thấp với tôi.

Em vào bếp lấy lê tuyết đã hấp xong ra, quả lê được đào rỗng bên trong rồi cho nước đường vào làm lê hấp đường phèn, nó có vị khá ngọt và hơi dính, màu trắng trong suốt, vừa nhìn là biết em tra ở trên mạng rồi làm thử vài lần mới mang cho tôi ăn.

Em đặt lê lên bàn, bảo tôi há miệng để xem xem bên trong cổ họng có còn bị sưng nữa hay không. Vào mùa đông em không hay nói chuyện và gương mặt thì luôn một biểu cảm, đôi khi làm cho tôi cảm thấy là em đang khó chịu với tôi. Có một dạo tôi còn không dám nói chuyện với em, sau đó thì em nhạy cảm phát hiện ra rồi cẩn thận giải thích với tôi rằng trong khoảng thời gian này em không dư sức để quản lý nét mặt, thế nhưng lại luôn có sức lực để quan tâm đến tôi, chỉ là nội tâm và vẻ ngoài khác biệt chút mà thôi.

Chú tâm tỉ mỉ nấu cho tôi lê hấp đường phèn, lại còn chủ động tâm sự với tôi nữa.

Vô cùng! Vô cùng! Hưởng thụ!

Em nắm cằm tôi nhìn chăm chú một lúc, tôi còn tiện mồm khoe mẽ với em: "Không cần nhìn đâu, đã không sưng nữa rồi, anh cũng không bị ho nữa."

Em nhíu mày nói: "Vậy thì em bưng cái này đi."

Tôi vội vàng ôm lấy eo em: "Đừng đừng, giờ đau lắm, đau muốn chết luôn, mau mau để anh uống."

Em bị tôi chọc cười khúc khích, tôi cảm nhận được rung động truyền tới qua đôi tay đang vòng quanh eo em, thật sự rất khó để nhìn thấy em tươi cười vui vẻ như thế này. Gương mặt vô cảm của em còn tính là điều tốt, chứ nếu đêm hôm trước gặp ác mộng nửa tỉnh nửa mê dựa vào ngực tôi khóc nức nở thì chắc chắn sáng ngày hôm sau sẽ là vẻ ủ rũ chán chường.

Tôi muốn mang cho em thêm nhiều thời khắc hạnh phúc hơn, để ghẹo em vui vẻ không phải là một điều dễ dàng, tôi uống một ngụm nước lê rồi nói: "Ngọt quá đi, uống ngon thật."

"Thật không?" Khi được khen ngợi thì ánh mắt của Thư Ninh sẽ sáng rỡ lên.

Đây cũng là một cách để đem đến cho em niềm vui sướng ngắn ngủi.

Khích lệ thật lòng, tạo dựng tự tin.

Tôi để bát xuống, ôm lấy eo rồi hôn lên môi em, lưỡi tôi nhanh chóng mở ra khớp hàm và liếm mút nhóm lên ngọn lửa nóng. Hai đầu lưỡi quấn quýt cùng một chỗ, bởi vì dính nước đường mà khi hai đôi môi tách ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc dài, khó xá khó phân, ánh mắt tràn ngập tình dục vừa chạm nhau một giây là lại bắt đầu một nụ hôn cuồng nhiệt khác. Hơi thở của chúng tôi rối loạn, mặt em đỏ bừng lên, khó khăn thở hổn hển. Tôi dán sát cọ cọ bên mặt em, hỏi nhỏ: "Có ngọt không?"

"Ngọt, cực kỳ... cực kỳ ngọt." Trần Thư Ninh vươn đầu lưỡi nho nhỏ liếm khắp môi tôi, nghịch ngợm một hồi rồi lại kéo nhau lên trên giường. Thuần thục làm ba hiệp, chúng tôi như hai con thú đói vắt kiệt sức lẫn nhau. Xong xuôi tôi theo thói quen mà nghiêng người định với lấy bao thuốc, người ta thường nói hút một điếu còn sướng hơn làm tiên mà. Trần Thư Ninh tóm lấy cánh tay tôi, em rướn người sát tai tôi thì thầm: "Hai năm mươi."

Vừa nghe con số này thì tôi liền cười lớn, buông ra bao thuốc đang cầm rồi hôn lên trán em, vòng tay ôm em vào trong ngực: "Đang rình anh đấy à?"

"Bạn học Đường Phong Hành, em đang vô cùng tận tụy giám sát anh đó, xem xem ai làm đồ ngốc trước."

"Chắc chắn không phải anh."

"Chờ xem."

Lời ra thành thật, tôi nhếch miệng cười cười: "Anh lái xe mà, thật sự chỉ hút có nửa điếu để nâng cao tinh thần, tình huống đặc biệt thế này phải không tính chứ."

Trần Thư Ninh chầm chậm kề sát tôi: "Chà, tiêu chuẩn kép đó hả? Hai năm mươi, đưa em nhanh lên."

Tôi bất đắc dĩ cười một tiếng, mũi này đúng thật là mũi cẩu mà, tôi dừng lại ở một đoạn đường vắng rồi lấy phần thưởng 250 tệ ra cho em. Em vừa cầm tiền thì liền chia nó ra rồi đưa tôi một nửa, tôi ngẩn người nhìn em nhanh tay bẻ đôi thanh socola ra cho vào miệng: "Chúng mình hòa nhau, em không nhịn được."

Tiếp tục lái xe một đoạn nữa, miệng tôi ngứa ngáy muốn hút thuốc còn tay Thư Ninh cũng không ở yên được, vẫn luôn đảo quanh mấy thanh socola trong ngăn đựng. Lại dừng xe trên đường một lần nữa, chúng tôi quay đầu nhìn nhau cùng một lúc.

"Chỉ hút nửa điếu."

"Chỉ ăn nửa thanh."

Vừa nghe xong thì cùng nhau bật cười, một khi đã có cuộc cá cược thì chỉ có một là vô (0) và hai là vô số lần. Trò chơi này coi như là cả hai cùng thua, tôi mở cửa sổ hút nửa điếu thuốc còn Trần Thư Ninh thì ăn nốt nửa thanh socola lúc nãy. Vài lần như thế cứ tiếp diễn, kết quả là cơn nghiện của hai đứa lại thi nhau mà đến. Chúng tôi ngồi nhìn nhau, Trần Thư Ninh hỏi: "Miệng em cứ khó chịu ấy, làm sao bây giờ?". Tôi gãi đầu, sờ sờ khuyên tai: "Hầy... Giờ sao đây, chúng mình đều phá vỡ thỏa thuận rồi."

Trong xe mờ tối, chúng tôi chỉ có thể nhìn rõ mặt nhau nhờ hộp đèn nho nhỏ. Trần Thư Ninh cởi dây an toàn rồi rướn đến gần tôi, em hôn môi tôi cọ nhè nhẹ, tay thì lấy một cái hộp từ ngăn để đồ trước ghế phụ ra: "Cũng có nhiều cách để giải tỏa lắm, chúng mình thử đổi sang một cách khác đi."

Tôi xấu tính cắn một cái lên môi bé mèo này, muốn phạt em vì lại lẳng lơ vào lúc không nên lẳng lơ nhất, thế nhưng tôi cũng đã có thói quen tùy vào tình huống mà chiều theo ý em.

Vùng quê vắng vẻ, mặc dù là đường nhỏ ít người qua lại nhưng cũng không tránh khỏi thỉnh thoảng lại có xe lướt qua. Trần Thư Ninh đã lấy chiếc hộp đó ra thì có ngốc đến đâu cũng biết là em muốn làm gì.

Nhiệt độ trong xe nóng hơn, tôi lái xe vào chỗ tối, ánh đèn mờ ảo, ái muội lan tràn, hình bóng như ẩn như hiện trên cửa kính, quần áo xộc xệch, da thịt lộ ra ngoài không khí mang theo từng hơi thở mờ ám. Trần Thư Ninh cắn môi, em đang dạng chân ngồi trên người tôi, một ngọn lửa hừng hực đã được nhóm lên từ phía sau.

"A Ninh, em chắc chưa?" Hầu kết tôi trượt xuống, giọt mồ hôi chảy dài trên cần cổ.

Truyện đề cử: Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi

Trần Thư Ninh đã chỉnh xong ghế, em cởi áo khoác ra rồi hạ eo, những ngón tay ấm áp kéo khóa quần tôi xuống rồi sờ lên túp lều bên trong, cúi đầu thì thầm: "Đàn anh, bây giờ tâm trạng của em không tốt lắm, làm socola của em đi, thỏa mãn cơn nghiện của em đi."

Tựa như tôi chính là ngọn nguồn cơn nghiện của em ấy.

Nỗi ham muốn dâng trào khiến cho lý trí không còn kiểm soát nổi cơ thể, tôi mút mạnh môi em, đáp: "Đàn anh nhất định sẽ đút em ăn no."


—————


*Con số 250 /èr bǎi wǔ/ trong tiếng Trung nghĩa là "Đồ ngu ngốc", hay dùng để chửi nhau.

—————


Tác giả vừa dạy tip gạ chụych dành cho những bồ thích ăn socola đó, học hỏi ghen cả nhà

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK