Trần Nghĩa liếc nhìn Thạch Nham không xa, rồi cầm lấy một chai rượu đỏ, xoáy nút ra uống cạn một ly.
Tiếp đó, anh tiếp tục loanh quanh, dõi theo từng người.
Anh làm thế còn một mục đích nữa, đó là cảnh báo đối phương rằng anh biết bọn họ muốn gây sự ở đây, và anh đang phòng bị!
Tấn công tinh thần và mưu kế là thế mạnh của sát thủ!
Vài phút sau, Trần Nghĩa lại phát hiện có người đi theo anh. Vậy là anh tìm một góc vắng vẻ đi tới.
Khi quay lại, anh thấy một người phụ nữ xinh đẹp tóc đỏ dài, mặc bộ da ôm sát khoe đường cong nóng bỏng.
“Cô nàng xinh đẹp, mê anh rồi à? Muốn ân ái với anh ở góc khuất này nhỉ?” Trần Nghĩa nở nụ cười đểu, nhìn trộm đường cong gợi cảm của cô.
Julia hoàn toàn không để ý lời anh, đôi mắt sắc như dao nhìn chằm chằm vào Trần Nghĩa, hỏi: “Anh là ai?”
“Người yêu em đấy.” Trần Nghĩa vẫn tiếp tục cười khùng khục.
“Bình thường thì em sẽ dí súng vào đầu anh, xem anh có trả lời thật không đấy.” Julia cười lạnh, nói.
Tất nhiên ở nơi công cộng như thế này, mọi người đều phải qua kiểm tra nghiêm ngặt trước khi lên tàu. Mọi vũ khí nguy hiểm đều bị cấm, nếu có chuyện gì xảy ra thì không ai gánh nổi.
Không đợi Trần Nghĩa trả lời, cô lại cười lạnh: “Tôi là cảnh sát quốc tế, tối nay sẽ bắt một tội phạm quốc tế truy nã. Giờ tôi nghi ngờ anh có vấn đề, nên mau khai thật đi, anh là ai?”
“Cảnh sát quốc tế ư?” Trần Nghĩa giả vờ kinh ngạc. Thực ra anh chỉ hơi bất ngờ, không ngờ lại có cảnh sát quốc tế tham gia.
“Nhìn kĩ đi, dù anh có nhìn cũng không hiểu đâu.” Julia lấy ra thẻ, mở ra cho Trần Nghĩa xem. Toàn bộ tiếng Anh cùng ảnh của cô.
“Tôi chỉ là vệ sĩ thôi, tôi chỉ cảnh giác và cảnh báo những kẻ muốn hại sếp tôi mà thôi.” Trần Nghĩa cười nói.
Julia không vội kết luận anh ta yếu ớt chỉ vì ngoại hình, bởi không phải chỉ những gã cơ bắp to mới mạnh.
“Tôi không tin anh được, nên anh không được rời tầm mắt tôi.” Julia lạnh lùng nói.
“Được thôi.” Trần Nghĩa cũng không phản đối yêu cầu của cô.
Sau đấy, anh rút điện thoại gọi cho Anh Lăng.
Anh Lăng luôn bên cạnh Thạch Nham, nghe điện thoại reo liền bắt máy, rồi nghe Trần Nghĩa nói: “Hiện tại xác nhận có Thiên Đường, Địa Ngục, cảnh sát quốc tế, và hai tay vệ sĩ không rõ thế lực nào.”
“Ừm!” Anh Lăng đáp. Cô chẳng cảm thấy bất ngờ, cơ hội như thế này thì chắc chắn sẽ có người ra tay. Vì thế, cô luôn cảnh giác mọi người xung quanh, bất cứ ai tiến lại gần Thạch Nham đều bị cô chuẩn bị sẵn sàng đánh chết ngay tức khắc.
“Đi thôi! Nhớ là không được rời khỏi tầm mắt tôi.” Julia lạnh lùng nói.
Hai người rời góc vắng, Trần Nghĩa quay lại bên cạnh Thạch Nham, nói: “Nàng tiên của anh, chúng ta sang ăn gì đó nhé? Em chắc là đói rồi.”
Lúc đầu Thạch Nham còn thắc mắc tại sao Trần Nghĩa đột nhiên kêu cô đi ăn, trong khi cô chẳng đói tí nào. Nhưng nghe anh nói cô chắc chắn là đói rồi, thì cô hiểu ý Trần Nghĩa.
Thạch Nham gật đầu cùng anh đi ăn.
Thạch Nham yên lặng ngồi đó, như vậy thì bảo vệ cô dễ hơn. Tránh bị đối phương đánh úp từ đâu không hay. Hơn nữa chọn vị trí dễ thoát thân cũng rất quan trọng.
Bề ngoài Thạch Nham rất bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng cô cực kì căng thẳng. Cô không ngờ ở đây lại nguy hiểm như thế!
Julia luôn chú ý tới Trần Nghĩa, nếu anh có động thái bất thường thì cô sẽ có biện pháp ứng phó.
Trần Nghĩa rót một ly rượu đỏ, cầm lên nhấm nháp. Anh quan sát xung quanh xem phe nào sẽ ra tay trước.
Kế tiếp, anh thấy Stevens ở góc tầm mắt, đi theo một bà phụ nữ giàu có 40 tuổi, tiến về phía gần anh.
Còn về Rita, Trần Nghĩa vừa nghĩ tới thì cô xuất hiện trong tầm nhìn, đi cùng một ông giàu 50 tuổi, tiến về bên phải phía trước anh.
Thỉnh thoảng Trần Nghĩa cũng liếc sang Julia. Bởi vì anh không biết thẻ của cô có phải giả mạo hay không.
Tiếp đó, Stevens và Rita luôn nằm trong tầm mắt anh. Cùng với những “sếp” giả mạo của chúng, liên tục thay đổi vị trí.
Đột nhiên, hướng của Stevens và Julia cùng thay đổi, tiến thẳng tới Trần Nghĩa!
Trần Nghĩa bình tĩnh cầm lấy cái nĩa, xiên trái cây trong đĩa salad ăn.
“Cậu Lance, tôi là chủ tịch tổ hợp Hoành Thành đấy.” Julia giới thiệu với chàng trai tóc vàng đối diện.
“Cậu Lance, tôi là giám đốc điều hành tổ hợp Mandalay đấy.” Stevens cũng giới thiệu với chàng trai tóc vàng.
Chàng Lance tóc vàng là con thứ bảy của gia tộc Persian nổi tiếng châu Âu, có hệ thống kinh tế bành trướng khắp nơi.
Lance mỉm nụ cười đẹp đẽ, lịch thiệp nói: “Chào hai vị, mời ngồi.”
“Cảm ơn cậu.” Hai người đồng thanh nói rồi ngồi xuống.
Stevens và Julia vẫn giữ thái độ lạnh lùng chuyên nghiệp của vệ sĩ.
Dù Lance đang trò chuyện với họ, anh vẫn giữ một lớp rào cản. Hai vệ sĩ đen đứng hai bên bảo vệ Lance, sẵn sàng ra tay với bất kì ai tiếp cận anh!
Được bảo vệ nghiêm ngặt đến vậy, mặc trang phục may đo của các thợ may tài ba thế giới, Trần Nghĩa nghĩ chắc Lance này có thân phận rất tôn quý, và mục tiêu của Thiên Đường lẫn Địa Ngục chính là anh ta, chứ không phải Thạch Nham.
Nếu thật sự như vậy thì tốt rồi!
Bị Thiên Đường và Địa Ngục rình rập, vậy Lance này đã mâu thuẫn thù địch với ai đến nỗi đối phương phải thuê hai tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới để giết anh ta!
Cũng không hẳn là thù địch, chẳng hạn như tranh giành quyền lực! Càng là gia tộc danh giá thì cuộc chiến quyền lực càng khốc liệt! Và từ xưa đến nay, hoàng tộc là nơi cuộc tranh giành quyền lực dữ dội nhất!
Dù vì lý do gì đi nữa, chỉ cần mục tiêu của Thiên Đường và Địa Ngục không phải là Thạch Nham là được rồi! Lance kia sống chết thế nào cũng được!
Thậm chí, Trần Nghĩa còn nghĩ bụng nhanh chết đi cho rồi, để bọn Thiên Đường Địa Ngục đi luôn, anh khỏi phải rình rập nữa.
Hay là, hai tay vệ sĩ của Lance giết luôn Stevens và Rita! Thế cũng được!
Stevens và Rita đã phát sinh ý định giết người, vì dù thế nào đi nữa thì hai tay vệ sĩ của Lance vẫn cứ chắn trước mặt anh ta. Vậy thì trực tiếp ra tay luôn!
“Lance, chào cậu!” Đột nhiên, một thiếu gia áo vest trắng tiến lại, vẫy tay với sếp của Rita. Sếp của Rita liền đứng dậy nhường chỗ.
Chính là Tần Văn Thiên!
Tần Văn Thiên đối đãi Lance rất tự nhiên, không e dè như hai người kia. Dù sao với thân phận thiếu gia của gia tộc Tần, một trong 4 đại gia tộc đứng đầu Thiên Hải, anh không cần phải để ý đến Lance.
“Chào cậu.” Lance thấy thái độ và phong thái của Tần Văn Thiên liền biết đây không phải nhân vật đơn giản, nên đối xử thật nghiêm túc.
Sự xuất hiện đột ngột của Tần Văn Thiên khiến ý định giết người của Stevens và Rita biến mất. Bởi họ không biết lúc họ ra tay thì tay vệ sĩ của Tần Văn Thiên có can thiệp không?
Mặc dù mục tiêu của họ không phải Tần Văn Thiên, nhưng nếu họ xuất thủ thì vệ sĩ của Tần Văn Thiên có thể vì phòng bị mà cho rằng họ đe dọa anh ta, do đó ra tay với họ.
Như bạn là một vệ sĩ, thấy người cạnh cầm dao lên, phản ứng đầu tiên của bạn sẽ là người đó có thể nhắm vào chủ của bạn! Để bảo vệ chủ mình, lại tự tin vào năng lực của bản thân, bạn sẽ chọn cách nhanh chóng khống chế đối phương! Khiến đối phương không thể gây uy hiếp cho chủ của bạn!
Chính vì suy nghĩ như vậy mà Stevens và Rita đã dập tắt ý định giết người đang nhen nhóm.
Tiếp đó, anh tiếp tục loanh quanh, dõi theo từng người.
Anh làm thế còn một mục đích nữa, đó là cảnh báo đối phương rằng anh biết bọn họ muốn gây sự ở đây, và anh đang phòng bị!
Tấn công tinh thần và mưu kế là thế mạnh của sát thủ!
Vài phút sau, Trần Nghĩa lại phát hiện có người đi theo anh. Vậy là anh tìm một góc vắng vẻ đi tới.
Khi quay lại, anh thấy một người phụ nữ xinh đẹp tóc đỏ dài, mặc bộ da ôm sát khoe đường cong nóng bỏng.
“Cô nàng xinh đẹp, mê anh rồi à? Muốn ân ái với anh ở góc khuất này nhỉ?” Trần Nghĩa nở nụ cười đểu, nhìn trộm đường cong gợi cảm của cô.
Julia hoàn toàn không để ý lời anh, đôi mắt sắc như dao nhìn chằm chằm vào Trần Nghĩa, hỏi: “Anh là ai?”
“Người yêu em đấy.” Trần Nghĩa vẫn tiếp tục cười khùng khục.
“Bình thường thì em sẽ dí súng vào đầu anh, xem anh có trả lời thật không đấy.” Julia cười lạnh, nói.
Tất nhiên ở nơi công cộng như thế này, mọi người đều phải qua kiểm tra nghiêm ngặt trước khi lên tàu. Mọi vũ khí nguy hiểm đều bị cấm, nếu có chuyện gì xảy ra thì không ai gánh nổi.
Không đợi Trần Nghĩa trả lời, cô lại cười lạnh: “Tôi là cảnh sát quốc tế, tối nay sẽ bắt một tội phạm quốc tế truy nã. Giờ tôi nghi ngờ anh có vấn đề, nên mau khai thật đi, anh là ai?”
“Cảnh sát quốc tế ư?” Trần Nghĩa giả vờ kinh ngạc. Thực ra anh chỉ hơi bất ngờ, không ngờ lại có cảnh sát quốc tế tham gia.
“Nhìn kĩ đi, dù anh có nhìn cũng không hiểu đâu.” Julia lấy ra thẻ, mở ra cho Trần Nghĩa xem. Toàn bộ tiếng Anh cùng ảnh của cô.
“Tôi chỉ là vệ sĩ thôi, tôi chỉ cảnh giác và cảnh báo những kẻ muốn hại sếp tôi mà thôi.” Trần Nghĩa cười nói.
Julia không vội kết luận anh ta yếu ớt chỉ vì ngoại hình, bởi không phải chỉ những gã cơ bắp to mới mạnh.
“Tôi không tin anh được, nên anh không được rời tầm mắt tôi.” Julia lạnh lùng nói.
“Được thôi.” Trần Nghĩa cũng không phản đối yêu cầu của cô.
Sau đấy, anh rút điện thoại gọi cho Anh Lăng.
Anh Lăng luôn bên cạnh Thạch Nham, nghe điện thoại reo liền bắt máy, rồi nghe Trần Nghĩa nói: “Hiện tại xác nhận có Thiên Đường, Địa Ngục, cảnh sát quốc tế, và hai tay vệ sĩ không rõ thế lực nào.”
“Ừm!” Anh Lăng đáp. Cô chẳng cảm thấy bất ngờ, cơ hội như thế này thì chắc chắn sẽ có người ra tay. Vì thế, cô luôn cảnh giác mọi người xung quanh, bất cứ ai tiến lại gần Thạch Nham đều bị cô chuẩn bị sẵn sàng đánh chết ngay tức khắc.
“Đi thôi! Nhớ là không được rời khỏi tầm mắt tôi.” Julia lạnh lùng nói.
Hai người rời góc vắng, Trần Nghĩa quay lại bên cạnh Thạch Nham, nói: “Nàng tiên của anh, chúng ta sang ăn gì đó nhé? Em chắc là đói rồi.”
Lúc đầu Thạch Nham còn thắc mắc tại sao Trần Nghĩa đột nhiên kêu cô đi ăn, trong khi cô chẳng đói tí nào. Nhưng nghe anh nói cô chắc chắn là đói rồi, thì cô hiểu ý Trần Nghĩa.
Thạch Nham gật đầu cùng anh đi ăn.
Thạch Nham yên lặng ngồi đó, như vậy thì bảo vệ cô dễ hơn. Tránh bị đối phương đánh úp từ đâu không hay. Hơn nữa chọn vị trí dễ thoát thân cũng rất quan trọng.
Bề ngoài Thạch Nham rất bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng cô cực kì căng thẳng. Cô không ngờ ở đây lại nguy hiểm như thế!
Julia luôn chú ý tới Trần Nghĩa, nếu anh có động thái bất thường thì cô sẽ có biện pháp ứng phó.
Trần Nghĩa rót một ly rượu đỏ, cầm lên nhấm nháp. Anh quan sát xung quanh xem phe nào sẽ ra tay trước.
Kế tiếp, anh thấy Stevens ở góc tầm mắt, đi theo một bà phụ nữ giàu có 40 tuổi, tiến về phía gần anh.
Còn về Rita, Trần Nghĩa vừa nghĩ tới thì cô xuất hiện trong tầm nhìn, đi cùng một ông giàu 50 tuổi, tiến về bên phải phía trước anh.
Thỉnh thoảng Trần Nghĩa cũng liếc sang Julia. Bởi vì anh không biết thẻ của cô có phải giả mạo hay không.
Tiếp đó, Stevens và Rita luôn nằm trong tầm mắt anh. Cùng với những “sếp” giả mạo của chúng, liên tục thay đổi vị trí.
Đột nhiên, hướng của Stevens và Julia cùng thay đổi, tiến thẳng tới Trần Nghĩa!
Trần Nghĩa bình tĩnh cầm lấy cái nĩa, xiên trái cây trong đĩa salad ăn.
“Cậu Lance, tôi là chủ tịch tổ hợp Hoành Thành đấy.” Julia giới thiệu với chàng trai tóc vàng đối diện.
“Cậu Lance, tôi là giám đốc điều hành tổ hợp Mandalay đấy.” Stevens cũng giới thiệu với chàng trai tóc vàng.
Chàng Lance tóc vàng là con thứ bảy của gia tộc Persian nổi tiếng châu Âu, có hệ thống kinh tế bành trướng khắp nơi.
Lance mỉm nụ cười đẹp đẽ, lịch thiệp nói: “Chào hai vị, mời ngồi.”
“Cảm ơn cậu.” Hai người đồng thanh nói rồi ngồi xuống.
Stevens và Julia vẫn giữ thái độ lạnh lùng chuyên nghiệp của vệ sĩ.
Dù Lance đang trò chuyện với họ, anh vẫn giữ một lớp rào cản. Hai vệ sĩ đen đứng hai bên bảo vệ Lance, sẵn sàng ra tay với bất kì ai tiếp cận anh!
Được bảo vệ nghiêm ngặt đến vậy, mặc trang phục may đo của các thợ may tài ba thế giới, Trần Nghĩa nghĩ chắc Lance này có thân phận rất tôn quý, và mục tiêu của Thiên Đường lẫn Địa Ngục chính là anh ta, chứ không phải Thạch Nham.
Nếu thật sự như vậy thì tốt rồi!
Bị Thiên Đường và Địa Ngục rình rập, vậy Lance này đã mâu thuẫn thù địch với ai đến nỗi đối phương phải thuê hai tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới để giết anh ta!
Cũng không hẳn là thù địch, chẳng hạn như tranh giành quyền lực! Càng là gia tộc danh giá thì cuộc chiến quyền lực càng khốc liệt! Và từ xưa đến nay, hoàng tộc là nơi cuộc tranh giành quyền lực dữ dội nhất!
Dù vì lý do gì đi nữa, chỉ cần mục tiêu của Thiên Đường và Địa Ngục không phải là Thạch Nham là được rồi! Lance kia sống chết thế nào cũng được!
Thậm chí, Trần Nghĩa còn nghĩ bụng nhanh chết đi cho rồi, để bọn Thiên Đường Địa Ngục đi luôn, anh khỏi phải rình rập nữa.
Hay là, hai tay vệ sĩ của Lance giết luôn Stevens và Rita! Thế cũng được!
Stevens và Rita đã phát sinh ý định giết người, vì dù thế nào đi nữa thì hai tay vệ sĩ của Lance vẫn cứ chắn trước mặt anh ta. Vậy thì trực tiếp ra tay luôn!
“Lance, chào cậu!” Đột nhiên, một thiếu gia áo vest trắng tiến lại, vẫy tay với sếp của Rita. Sếp của Rita liền đứng dậy nhường chỗ.
Chính là Tần Văn Thiên!
Tần Văn Thiên đối đãi Lance rất tự nhiên, không e dè như hai người kia. Dù sao với thân phận thiếu gia của gia tộc Tần, một trong 4 đại gia tộc đứng đầu Thiên Hải, anh không cần phải để ý đến Lance.
“Chào cậu.” Lance thấy thái độ và phong thái của Tần Văn Thiên liền biết đây không phải nhân vật đơn giản, nên đối xử thật nghiêm túc.
Sự xuất hiện đột ngột của Tần Văn Thiên khiến ý định giết người của Stevens và Rita biến mất. Bởi họ không biết lúc họ ra tay thì tay vệ sĩ của Tần Văn Thiên có can thiệp không?
Mặc dù mục tiêu của họ không phải Tần Văn Thiên, nhưng nếu họ xuất thủ thì vệ sĩ của Tần Văn Thiên có thể vì phòng bị mà cho rằng họ đe dọa anh ta, do đó ra tay với họ.
Như bạn là một vệ sĩ, thấy người cạnh cầm dao lên, phản ứng đầu tiên của bạn sẽ là người đó có thể nhắm vào chủ của bạn! Để bảo vệ chủ mình, lại tự tin vào năng lực của bản thân, bạn sẽ chọn cách nhanh chóng khống chế đối phương! Khiến đối phương không thể gây uy hiếp cho chủ của bạn!
Chính vì suy nghĩ như vậy mà Stevens và Rita đã dập tắt ý định giết người đang nhen nhóm.