• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một chiêu vung kiếm của Giang Bạch Nghiễn, thu hút mười mấy khách trọ lo sợ không yên phải liếc mắt nhìn.

Vành tai nóng bỏng của Thi Đại còn chưa hạ nhiệt, trong hỗn loạn, nàng nghe thấy vài giọng nam gần như vỡ tiếng.

"Công tử...công tử cứu mạng!"

Ngay sau đó, càng nhiều tiếng hét hoảng hốt làm bừa.

"Cứu chúng ta với!"

"Tiền! Ta đưa tiền cho ngươi, ngươi bảo vệ ta! Ra giá đi, muốn bao nhiêu?"

"Yêu quái lại vào kìa!"

So với vẻ lạnh lẽo của Hàn Tung, Giang Bạch Nghiễn khoác trên người bạch y, dáng vẻ như hạc như tùng, ý cười nhẹ nhàng, trông thân thiết hơn nhiều.

Thương nhân trung niên níu tay áo chàng, hai chân run rẩy:

"Ngươi nói con số đi, chỉ cần giá cả không quá đáng, ta sẽ cho ngươi!"

Mùi vị và nhiệt độ cơ thể bỗng dưng đến gần.

Đối phương chỉ là người bình thường, không đặc biệt cũng chẳng có sai lầm gì, nhưng lại khiến Giang Bạch Nghiễn phiền chán tột độ.

Hương mai chợt bay xa, bị hơi thở lạ lẫm xen lẫn vào trong, như bùn nhơ dơ bẩn, khiến chàng ngạt thở.

Trong tạp âm vang vọng, Giang Bạch Nghiễn nghe tiếng quay đầu.

Mắt hoa đào đen nhánh lấp lánh, nụ cười vô hại đơn thuần hoàn toàn tan biến, lan ra sắc điệu u ám, như thanh đao thấy máu.

Tay phải thương nhân run lên, buông tay áo chàng ra, lùi về sau hai bước.

Tầm mắt chạm nhau chỉ ngắn ngủi một thoáng, khéo thay đúng vào góc chết thị giác của Thi Đại.

Chờ Giang Bạch Nghiễn quay đầu, lại trở về trạng thái hờ hững.

Thi Đại vẫn lo lắng vết thương của chàng:

"Huynh thật sự không sao chứ? Có cần về phòng xem thử không?"

Nàng cứ nghĩ chàng quá đỗi yếu ớt, khiến Giang Bạch Nghiễn thấy mới mẻ lại buồn cười.

Một vết thương nhỏ thôi mà, nào đáng để nàng nóng ruột nóng gan? Cũng chỉ có Thi Đại, lúc nào cũng nhớ mấy chuyện nhỏ nhặt này trong lòng.

Nghĩ đến đây, nhịp tim lại nặng hơn một phần.

"Không sao."

Tay phải phủ lên vai trái, Giang Bạch Nghiễn tùy ý chạm vào, cách lớp áo, không có vẻ ẩm ướt của máu:

"Ta dùng tay phải cầm kiếm."

Thi Đại thật sự hết cách với chàng:

"Tay phải của huynh cũng bị thương kia mà."

Lại còn do chàng tự mình gây ra nữa đấy.

"Nếu thêm vài con nữa!"

Đứng cạnh cửa sổ hư hại, bà chủ cất cao giọng:

"Chúng ta sắp không chống đỡ nổi rồi."

Một cửa gỗ khắc hoa bị tà ma phá vỡ, gió lạnh lùa vào rét run.

Bà chủ đang cùng ba khách trọ lấy bàn dài chặn ở vị trí bị hở, muốn ngăn tà ma thừa cơ hội lao vào.

Những chỗ khác của khách điếm có pháp trận bảo vệ, cửa sổ này là sơ hở duy nhất. Đám tà ma tranh nhau chen lấn không ngừng va chạm, mãnh liệt như thủy triều, khiến người ta không có sức lực chống trả.

Chỉ dựa vào bốn người, không thể cân bằng quá lâu.

"Kiên trì thêm một lúc nữa."

Trán Ngu Tri Họa mướt mồ hôi lạnh, đôi tay dẫn dắt vài sợi dây trắng dài mảnh, đan xen nhau:

"Ta sẽ mau chóng sửa xong trận trừ tà."

Tà tu dùng tà thuật chiêu hoán, xung đột với pháp trận vốn có của khách điếm.

Pháp trận trừ tà lung lay, nếu nó tan nát sụp đổ, tà ma không còn bị giam giữ nữa, có thể xông vào giết chết tất cả mọi người.

Sắc mặt Ngu Tri Họa tái nhợt, không dừng lại động tác trên tay, chẳng dám phân tâm.

Đáng tiếc ông trời không chiều lòng người, pháp trận này được lập đã nhiều năm, đạo hạnh có hạn không quá mạnh mẽ, nào địch nổi va chạm hung hăng của mấy chục yêu tà.

Không lâu sau, góc đông nam của khách trạm nổ tung...

Là yêu vật thò nửa người vào từ một cánh cửa sổ khác, suýt nữa cắn đứt đầu người!

Ác yêu kia thân như mãnh hổ, vuốt sắc bóp nát song cửa sổ thành bột mịn.

Gương mặt nó là ngũ quan vặn vẹo, dữ tợn khiếp người, đôi mắt vẩn đục, gân xanh gồ lên, như một nam nhân cường tráng mày rậm mũi to.

Mặt người thân hổ, quỷ dị tột cùng. Thi Đại liếc mắt nhìn qua, trái tim giật thót.

Nếu nhớ không lầm, yêu quái này có tên "bụng ngựa", rất thích ăn thịt người.

Cổ họng bụng ngựa phát ra tiếng khóc trẻ con, tròng mắt như muốn nứt ra, nhào về phía cô nương cách nó gần nhất.

Cô nương kia hoảng hốt, lệ rơi đầy mặt, không chờ yêu quái đến gần, ánh kiếm nhanh chóng lóe lên.

Hàn Tung tay cầm song kiếm, ánh sáng bóng tối chồng lên nhau, soi sáng ánh mắt đen nhánh u ám của thanh niên.

Hắn ta ra tay không nhiều kỹ xảo, tấn công theo bản năng, tung người nhảy lên, mũi kiếm cắm vào yết hầu bụng ngựa.

"Ngôn huynh."

Hàn Tung khàn giọng:

"Bên kia, phiền huynh để ý."

Vài nam nữ trẻ tuổi run rẩy nhấc bàn lên, che chặt khe hỡ do bụng ngựa xông vào gây ra.

Vài bóng đen ngoài cửa sổ đột kích, khiến bàn gỗ chấn động.

May mà bàn gỗ dán sát mép cửa sổ, trở thành một phần của pháp trận trừ tà trong khách điếm Quân Lai, được linh khí bảo vệ, không dễ bị tà ma phá hoại.

"Đáng chết."

Liều mạng đè chặt bàn gỗ, thanh niên bên trái khẽ mắng một tiếng:

"Tình hình này, rốt cuộc đến khi nào mới kết thúc? Lẽ nào tối nay chúng ta phải chết hết ở đây!"

"Ta đã tạo nghiệt gì thế này!"

Phụ nhân áo xám bên cạnh hắn ta hùng hổ, bàn tay siết chặt dao phay lấy ra từ nhà bếp:

"Chết thì chết, trước khi chết, ta nhất định phải giết mấy con súc sinh kia."

Thương nhân đeo ngọc ban chỉ mặt ủ mày chau:

"Ôi chao...đã nói rồi mà, đừng nói chữ kia, không may mắn."

Hiện trường rối tung hỗn loạn, may mà nhóm người kia sợ thì sợ, xuất phát từ bản năng cầu sinh, hai ba người tập trung với nhau, lần lượt chặn cửa sổ lại.

Nhóm người này hết sức, đổi sang nhóm khác, thay nhau phân chia, miễn cưỡng ổn định cục diện.

Thi Đại biết tà ma lần này không xảy ra chuyện gì lớn, nghe tiếng gầm gừ xé tim xé phổi ngoài cửa sổ, làm dịu cảm xúc căng thẳng trong lòng, quan sát xung quanh.

Đừng sợ đừng sợ, nàng lặng lẽ an ủi chính mình, cứ coi như đang xem phim kinh dị.

Cảnh tượng trước mắt trả lại nguyên vẹn đêm đó, khi tốp tà ma thứ ba tấn công, gần như tất cả khách trọ đều ở sảnh lớn lầu một.

Trừ Vệ Tiêu trọng thương và Cẩm Nương hành tung bất định.

Cẩm Nương đã đi đâu?

Sau khi tốp tà ma thứ hai kết thúc, nàng ta không ở sảnh lớn an toàn, mà trở về phòng mình.

Chờ tốp tà ma thứ ba rút lui, Trấn Ách Ti đuổi đến, phòng nàng ta đã trống rỗng không còn ai.

Giữa chừng đã xảy ra chuyện gì? Nàng ta phát hiện Trấn Ách Ti đến, nhân lúc hỗn loạn vội vã bỏ trốn?

Như vậy cũng khớp với suy luận, rất hợp lý.

Bình tĩnh mà nói, nhớ lại vài người hiềm nghi trong họa cảnh, kẻ khiến nàng thấy giống hung thủ nhất chính là Cẩm Nương.

Hàn Tung mặt lạnh tim nóng, Ngu Tri Họa dịu dàng kiên nghị, Vệ Tiêu trẻ tuổi ý chí hăng hái, cặp phu thê này đối xử muội muội rất tốt.

Cẩm Nương...tính tình quái lạ, u ám ngột ngạt, dáng vẻ khả nghi.

Tròng mắt Thi Đại xoay chuyển.

Quan trọng nhất, Cẩm Nương quả thật là tà tu.

Tốp tà ma thứ ba kéo dài hơn hẳn hai lần trước, sức tấn công của yêu tà cũng mạnh hơn.

Ngu Tri Họa mất một nén nhang để tu sửa pháp trận, khi ánh sáng vàng đã lâu mới xuất hiện bao phủ toàn bộ khách điếm, tất cả mọi người đều thở phào.

"Kết thúc rồi?"

Tà ma rút lui, một phụ nhân mướt mồ hôi ngồi phịch xuống đất.

Lại là một lần trở về từ cõi chết, nàng ta không tìm được từ ngữ nào để hình dung, dứt khoát nhắm chặt đôi mắt, dựa vào tường thở hổn hển.

Khách điếm hỗn loạn rối tung.

Có bốn cánh cửa sổ bị phá hỏng, nhóm người theo đó chia ra bốn phía.

Sức người không sánh bằng yêu lực, vài con yêu tà từng xông vỡ bàn gỗ, vào thẳng sảnh lớn.

Hàn Tung và Giang Bạch Nghiễn chia nhau hai bên, chém giết toàn bộ đám khách không mời mà đến kia, máu tươi và xác yêu đầy đất, khiến người ta tê hết da đầu.

"Nếu một lát còn đến thêm lần nữa."

Đôi mắt bà chủ vô thần, mềm oặt nằm xuống đất thành hình chữ đại:

"Ta thật sự không xong rồi."

"Ngu cô nương."

Một thanh niên khổ sở hỏi:

"Lần này pháp trận có thể chống đỡ được bao lâu?'

Ngu Tri Họa mất sức ngồi ở góc tường:

"Không rõ."

"Thành Trường An đông người như vậy, sao đám khốn bên ngoài cứ nhìn chằm chằm chúng ta?"

Một người rót ly trà nóng cho Ngu Tri Họa:

"Rõ ràng đã bị đuổi ra ngoài ba lần rồi kia mà."

Ngu Tri Họa nói một tiếng cám ơn, nhận lấy nhấp nhẹ một hớp.

Họ không biết gì về tà thuật, tất nhiên không rõ yêu ma ngoài khách điếm đã bị tà tu khống chế.

Thi Đại ngồi bên cạnh Giang Bạch Nghiễn, rót ly nước nóng cho chàng, yên tĩnh lắng nghe.

Giang Bạch Nghiễn sửng sốt một thoáng, ngoan ngoãn uống nước.

"Đám súc sinh kia."

Nữ nhân cầm dao phay nghiến răng nghiến lợi:

"Nếu ta chết, cho dù không vào luân hồi, biến thành cô hồn dã quỷ cũng phải trở về báo thù. Cút mẹ nó đi yêu ma quỷ quái!"

Thanh niên áo xám bên cạnh nàng ta tìm niềm vui trong đau khổ, nửa như đùa giỡn:

"Nếu chúng ta chết chung ở đây, liệu có quanh quẩn mãi, trở thành lệ quỷ mới ở chỗ này không nhỉ?"

Ngu Tri Họa nhìn hắn ta, cười khẽ:

"Không đâu."

Nàng ta mệt mỏi không chịu nổi, gương mặt trái xoan rút sạch sắc máu, gò má dính chút bụi bẩn.

Dẫu vậy, mỹ nhân vẫn là mỹ nhân, chỉ khẽ mỉm cười đã dễ dàng mê hoặc tâm hồn người khác.

"Muốn trở thành lệ quỷ ở lại nhân gian, nào dễ như vậy."

Giọng điệu Ngu Tri Họa mềm mại:

"Người bình thường qua đời, hồn phách sẽ bị Hắc Bạch Vô Thường dẫn vào địa phủ, uống canh Mạnh Bà rồi chuyển thế đầu thai...quỷ hồn mà người đời thường thấy, đều là vong linh trời xui đất khiến tránh khỏi Vô Thường bắt hồn."

Âm tào địa phủ đâu phải nơi chỉ ăn cơm không.

Nếu mỗi một hồn phách của con người sau khi qua đời đều lang thang ở nhân gian, nhân thế chắc chắn hỗn loạn.

"Đúng là như vậy."

Bà chủ khẽ than:

"Mấy năm trước, ta muốn gặp lại ông nội đã qua đời của mình, đến Trấn Ách Ti tìm người gọi hồn, kết quả người kia nói với ta, hồn của địa phủ không gọi lên được."

Thương nhân mềm nhũn mất sức lau mồ hôi, xoa cái bụng tròn vo của mình:

"Sống chết có số, âm dương cách biệt. Ai có thể làm trái ý trời?"

"Nói ra thì."

Thi Đại lắng nghe cẩn thận, chọt góc áo của Giang Bạch Nghiễn:

"Loại yêu tinh như họa trung tiên, có thể đầu thai chuyển thế không?"

Họa trung tiên không hề sở hữu hồn phách bẩm sinh như con người hay yêu quái bình thường.

Loại yêu vật này sinh ra giữa sách mực, nói thẳng ra là hơi thở do trời đất ngưng tụ thành.

Người và yêu có sinh lão bệnh tử, họa trung tiên từ khi sinh ra đã có dung mạo cố định, không hề già đi.

Ngu Tri Họa thoạt trông chưa đến hai mươi, tuổi tác thực sự, e rằng đã gấp mấy lần hai mươi.

Bị nàng chọt nhẹ góc áo, hô hấp Giang Bạch Nghiễn thoáng lắng đọng.

"Không thể."

Chàng ngẫm nghĩ nói:

"Họa trung tiên không có thần hồn, đến từ đất trời, tan giữa trời đất, một khi bị thương chí mạng, chẳng còn kiếp sau nữa."

Thi Đại gật đầu, nhìn Ngu Tri Họa.

Đúng lúc ấy, nàng ta cũng rời mắt nhìn nàng.

"Tiểu muội."

Ngu Tri Họa khẽ ho:

"Ca ca muội sao rồi?"

"Đã đỡ hơn rồi, không phải vết thương chí mạng."

Thi Đại ghi nhớ thân phận của mình, lập tức đáp lời:

"Tẩu tẩu cố gắng nghỉ ngơi, đã có muội và Nghênh Xuân chăm sóc ca ca."

Xử lý vài vụ án ở Trấn Ách Ti, Thi Đại thuận lợi luyện thành kỹ năng nói dối không đỏ mặt.

"Ca ca" và "Nghênh Xuân" của nàng, lúc này hẳn đang lần lượt gây án ở từng phòng, tùy ý truy tìm manh mối liên quan đến vụ án.

Sắc mặt căng thẳng của Ngu Tri Họa thoáng dịu lại, mỉm cười ấm áp:

"Vậy thì tốt."

Có thể nhìn ra, nàng ta thật sự rất quan tâm Vệ Tiêu, tình cảm này không giả được.

Ngẫm lại, Thi Đại vô thức nghĩ, Ngu Tri Họa là yêu tinh bất lão, còn Vệ Tiêu rồi sẽ qua đời, phu thê cuối cùng phải chia cắt, chung quy cũng có chút đáng tiếc.

Các khách trọ trong khách điếm đều mệt mỏi rã rời, có người nhắm mắt dưỡng thần, có người bắt đầu viết di thư như cha nương chết.

Hàn Tung không biến sắc, hai tay cầm kiếm, đi đến trước bàn của hai người.

Vầng trán bị mồ hôi vào máu thấm ướt, Hàn Tung không buồn để ý giơ tay chùi:

"Quyết định chưa? Đánh không?"

Thi Đại chỉ còn lại khâm phục.

Ngươi cố chấp thật nha! Đây là thời khắc sống còn kia mà!

Giang Bạch Nghiễn thản nhiên đáp:

"Chờ vết thương của ta khỏi hẳn."

Thi Đại lẳng lặng nhìn chàng.

Tốp tà ma thứ ba đã kết thúc, họ sắp phải rời khỏi họa cảnh, Giang Bạch Nghiễn chỉ đang bịa chuyện, qua loa với người trung thực trong tranh thôi.

Hóa ra khi chàng nói dối, cũng không biến sắc tim không đập mạnh.

Ngũ quan kiên nghị nhẹ co rút, gương mặt Hàn Tung dần dần hiện lên nụ cười:

"Được."

Người ta thường nói kiếm khách và kiếm có thể cảm ứng lẫn nhau, hắn ta vui vẻ, linh khí gợn sóng, hai thanh kiếm trong tay lóe sáng, lấp lánh như sao.

Thi Đại tò mò:

"Bọn chúng như vậy là có ý gì?"

"Muốn được đánh ngay."

Hàn Tung:

"Long Nha và Lang Sỉ luôn hướng đến đối thủ mạnh mẽ. Đối thủ càng mạnh, bọn chúng càng hưng phấn."

Hàn Tung siết chặt hai tay:

"Ta cũng thế."

Khi hắn lên tiếng, vẻ lạnh lẽo của hai thanh kiếm càng đậm, cảm nhận chủ nhận vui vẻ, toàn thân chúng chấn động.

Hàn Tung:

"Hay là kể tiếp đại chiến tà tu khi trước? Ta nhớ hôm đó gió lạnh dâng lên khắp chốn, đất trời mờ tối, chính nhờ Long Nha và Lang Sỉ bắn ra kiếm khí mới soi tỏ phương hướng đánh lén của tà tu. Tình hình nguy cấp, ta lập tức..."

Hắn ta đang nói đến chỗ hứng thú, bỗng nghe thấy giọng nói bà chủ cách đó không xa:

"Hai vị hiệp sĩ, chỗ ta có thuốc trị thương. Mọi người có muốn bôi không? Vết thương đau đấy."

Hàn Tung mím môi im lặng, ôm chặt thanh kiếm.

Lập tức trở thành người trầm mặc.

Thi Đại thấy mà buồn cười, nghi ngờ liệu có phải người này bị mắc chứng sợ xã hội hay không, nghe Giang Bạch Nghiễn nói:

"Ta không cần, đa tạ."

Chàng rút kiếm không dùng hết sức, đánh cũng rất thành thạo điêu luyện, không hề bị thương.

Hàn Tung căng mặt:

"Ta cũng không cần."

Hắn ta yên lặng một lúc:

"Ta về phòng trước, chờ yêu tà đến nữa, ta sẽ ra ngoài."

Mấy lần trước khi yêu tà rút đi, hắn ta cũng đơn độc về phòng mình.

Chính vì vậy, hiềm nghi của Hàn Tung không nhỏ.

Thi Đại bóng gió:

"Không ở ngoài ngồi thêm một lúc sao? Một mình trong phòng chán lắm."

Hàn Tung lắc đầu:

"Không thích nói chuyện, phiền."

Dứt lời nhìn sang Giang Bạch Nghiễn, bổ sung một câu:

"Đừng quên khi nào vết thương lành hẳn, đánh với ta một trận."

Thi Đại: "..."

Thế vừa nãy ai là người hăng say kể đại chiến tà tu trước mặt họ?

Trơ mắt nhìn Hàn Tung rời đi, Thi Đại không nhịn được châm chọc:

"Lẽ nào hắn ta...chỉ đơn thuần không quen nói chuyện với người khác?"

"Người luyện kiếm cá biệt yêu kiếm thành si, ngày đêm luyện tập kiếm thuật, không trò chuyện với người khác."

Giang Bạch Nghiễn giải thích cho nàng:

"Dần dà, quả thật không giỏi ăn nói."

Thi Đại vui vẻ, mỉm cười lộ răng nanh:

"Ta hiểu, kiếm khách mà."

Giang Bạch Nghiễn đối xử với Đoạn Thủy của chàng cũng rất tốt, kiếm không rời người.

Nàng đang nghĩ ngợi, nghe thấy giọng nói của Giang Bạch Nghiễn:

"Thi tiểu thư thích hai thanh kiếm kia?"

Thi Đại:

"Sao cơ?"

Nàng bỗng hiểu ra, Giang Bạch Nghiễn chỉ Long Nha và Lang Sỉ.

Lúc hai thanh kiếm kia thể hiện chiến ý, Thi Đại nhìn không chớp mắt suốt một lúc lâu.

Giang Bạch Nghiễn phát hiện động tác nhỏ của nàng rồi?

"Không đến mức thích."

Thi Đại thành thật đáp:

"Nhưng khá thú vị. Chủ nhân và kiếm tâm ý tương thông, kiếm khách các huynh đều như vậy hả?"

Giang Bạch Nghiễn ngồi ở một góc bàn bên cạnh nàng:

"Ừm."

Hẳn chàng đã mệt vì chém giết yêu ma, sắc mặt rời rạc, sống lưng vẫn thẳng tắp.

Thi Đại vừa uống trà vừa nghĩ, bất kể lúc nào, thân hình Giang Bạch Nghiễn vẫn thẳng như cán bút, tựa cây tùng.

Trừ khoảnh khắc được nàng ôm vào lòng, mềm ơi là mềm.

Ngừng lại.

Thi Đại gõ đầu, cắt đứt suy nghĩ lung tung.

Giang Bạch Nghiễn nói xong ngước mắt, đáy mắt loáng thoáng ý cười:

"Đoạn Thủy cũng biết, cô muốn xem không?"

Lạ thay.

Chỉ là một câu nói với giọng điệu bình tĩnh, âm cuối lại như móc câu nhỏ, lặng lẽ chạm vào nàng.

Ảo giác lạ lùng thoáng qua rồi biến mất, Thi Đại không kịp nghĩ nhiều, lòng đã bị lấp đầy bởi niềm vui mới mẻ:

"Ừm ừm!"

Ngay sau đó là tiếng vang khẽ, ánh sáng trắng mờ mịt, Đoạn Thủy được bày ra trước mặt nàng.

Đại Chiêu có không ít kiếm khách, số kiếm mà Thi Đại từng thấy lại càng nhiều hơn.

Nếu nói đẹp nhất, không gì sánh bằng Đoạn Thủy.

Sắc bén vô địch, ánh sáng bạc như sương, mũi kiếm lấp lóe sắc lạnh.

Sở hữu cái tên văn nhã, bề ngoài mảnh mai linh động, lại khiến người ta chẳng thể xem thường.

Chính thanh kiếm này đã giết vô số quỷ quái cấp cao, máu thịt và sát ý thấm đẫm vào thân kiếm, lộ ra mũi nhọn.

Thi Đại vui vẻ tươi cười rạng rỡ, khen ngợi từ tận đáy lòng:

"Đẹp lắm."

Đây là lần đầu nàng quan sát tỉ mỉ Đoạn Thủy ở khoảng cách gần như vậy, nhớ lại lúc Giang Bạch Nghiễn dạy nàng luyện kiếm, nắm chặt nó trong tay, quá đỗi lạnh lẽo.

Giờ đây nó lại ngoan ngoãn yên tĩnh nằm giữa không trung, thân kiếm như sương lại tựa tuyết.

Thi Đại không nén nổi tò mò:

"Giang công tử ơi, ta có thể chạm vào nó được không?"

Giang Bạch Nghiễn mỉm cười dịu dàng:

"Tất nhiên."

Thi Đại duỗi ngón trỏ.

Thân kiếm của Đoạn Thủy mỏng mà dẻo dai, lan tỏa vệt sáng dưới ánh nến. Đầu ngón tay nàng vừa chạm nhẹ, lập tức cảm giác hơi lạnh ập đến, xông thẳng vào kinh mạch.

Thi Đại rùng mình:

"Lạnh ghê."

Giang Bạch Nghiễn đáp:

"Đoạn Thủy không thích nắng ấm."

Thi Đại ngạc nhiên:

"Không thích ánh mặt trời? Kiếm cũng có thói quen này sao?"

Giang Bạch Nghiễn gật đầu:

"Kiếm cũng có tính tình của mình, không khác con người."

Như hai thanh Long Nha Lang Sỉ của Hàn Tung, giống hệt chủ nhân, đen tối hung hãn.

Thi Đại gật đầu như có điều suy nghĩ, lại chạm vào thân kiếm của Đoạn Thủy, sau khi đã quen với nhiệt độ lạnh lẽo, sờ nó cứ như đang vuốt ve khối ngọc.

Nếu mùa hè được sờ, chắc chắn rất thoải mái.

"Đoạn Thủy cũng giống Giang công tử nè."

Đầu ngón tay nàng lắc lư:

"Ừ thì...đều rất đẹp lại tài giỏi nữa."

Hàng mi khẽ run, Giang Bạch Nghiễn đáp:

"Thi tiểu thư quá khen."

"Nếu kiếm giống chủ nhân."

Thi Đại thuận miệng hỏi:

"Huynh có thích phơi nắng không?"

Trong ấn tượng, Giang Bạch Nghiễn hiếm khi ra ngoài đi dạo.

Lúc nàng và Thẩm Lưu Sương, Thi Vân Thanh đắp người tuyết, Giang Bạch Nghiễn luôn ở trong tiểu viện, đọc sách hoặc luyện kiếm.

Quả nhiên, chàng thản nhiên đáp:

"Không thích, nóng quá."

Thi Đại bật cười:

"Huynh sợ nóng hả?"

Giang Bạch Nghiễn:

"Sợ."

Đây hiển nhiên là lời nói dối trái lương tâm, chàng không thể nói cho Thi Đại nghe nguyên nhân thật sự.

So với ánh nắng rực rỡ, Giang Bạch Nghiễn càng hưởng thụ và quen thuộc hơn trong bóng tối.

Giết người, trừ yêu trong đêm, dùng dao găm đâm vào máu thịt hết lần này tới lần khác, giải phóng ác niệm trong lòng chẳng chút kiêng kỵ, cảm nhận nỗi đau ngấm sâu vào xương tủy.

So với nó, mặt trời nóng rực bỏng rát, quá chói mắt, nương mình vào trong, dơ bẩn không có chỗ che giấu.

Trong xương cốt chàng chứa quá nhiều thứ bẩn thỉu, chẳng thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Ngay lúc này, ánh mắt Giang Bạch Nghiễn dịu dàng yên tĩnh, nhưng trong bóng râm dưới hàng mi dài, là vẻ u ám không muốn ai biết.

Đoạn Thủy nếm qua vô số máu tươi nóng bỏng, trừ chàng ra, bất kỳ ai đến gần, đều để lộ sát ý.

Kiếm khí sắc bén tổn thương người khác, chỉ là chuyện trong một cái búng tay.

Lúc Thi Đại vuốt ve thanh kiếm, chàng phải khắc chế muôn phần, kiềm chế linh khí, để Đoạn Thủy cố hết sức ngoan ngoãn đôi chút, đừng lộ nanh vuốt sắc bén, đừng tổn thương nàng.

Thanh kiếm ngày nào cũng uống máu, làm sao quen được những va chạm quá đỗi nhẹ nhàng như vậy.

Chỉ mỗi lúc này, Đoạn Thủy dịu ngoan nằm trong tay Thi Đại, như chú cá trắng bạc cam tâm tình nguyện thuần phục.

Ánh mắt Giang Bạch Nghiễn lóe sáng, rơi vào đầu ngón tay nàng, lại lặng lẽ rời đi.

Đoạn Thủy cũng thích được nàng vuốt ve chăng?

Giống như chàng vậy.

Chàng biết mình bất thường, nếu không lúc này sống lưng sẽ chẳng tê dại như luồng điện lướt qua khi thấy nàng vuốt ve thanh kiếm.

Ngay cả đụng chạm rõ ràng cũng không có được, lòng chàng đã quyến luyến.

Tay phải nhẹ khép lại, có vật mỏng manh mềm mại nào trượt khỏi tay áo, rơi vào lòng bàn tay chàng.

Giang Bạch Nghiễn lẳng lặng không lên tiếng, siết chặt lấy nó.

Là chiếc khăn tay Thi Đại giúp chàng lau máu, hai bên gấp lại, ở giữa hơi gồ lên, che giấu vật gì đó.

Ngón cái Giang Bạch Nghiễn cọ qua nơi đó, nhỏ nhắn tròn trịa, hiển nhiên là hạt châu.

Nước mắt của chàng.

Nước mắt giao nhân đáng giá ngàn vàng, Giang Bạch Nghiễn chẳng buồn để tâm. Sở dĩ nhặt hạt châu này lên, chỉ vì chàng hoang mang khó hiểu.

Tại sao chàng lại khóc vì cái vuốt ve của Thi Đại?

Lần trước khi rơi nước mắt là vài năm trước khi bị tà tu tra tấn liên tục mấy ngày.

Nước mắt của chàng được khăn tay Thi Đại bao bọc, theo động tác cọ xát của chàng, vặn xoắn cùng chất vải mềm mại, hơi thở quyện vào nhau.

Nhớ lại xúc cảm quấn quýt khi được nàng ôm, hơi thở Giang Bạch Nghiễn hỗn loạn, vành tai loáng thoáng vệt ửng hồng.

Cảm ứng tâm trạng của chủ nhân, Đoạn Thủy trong tay Thi Đại lóe lên ánh áng mỏng manh, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Động tác của Thi Đại khựng lại.

Nàng thấy thú vị, ngẩng đầu mỉm cười rạng rỡ:

"Nó thế này là sao vậy?"

"Hẳn là vì."

Lẳng lặng làm dịu tâm trạng, Giang Bạch Nghiễn học theo động tác của nàng, một tay chống cằm:

"Đoạn Thủy thích được cô chạm vào?"

Ngoài dự đoán, Thi Đại lại càng vui vẻ hơn.

Ngày xưa khi nàng thấy Đoạn Thủy, thanh kiếm này luôn bùng lên sát khí, làm người ta chẳng dám đến gần.

Hôm nay mới biết, hóa ra nó không thích phơi nắng, còn biết phát ra tiếng ong ong khe khẽ, ngay cả thân kiếm cũng run lên theo.

Đáng yêu quá đỗi.

Chống một bên má, tay kia chọt vào thanh kiếm như ngọc, tâm trạng Thi Đại cực tốt, âm cuối nhanh nhẹn tựa tiếng chuông ngân:

"Đoạn Thủy ơi Đoạn Thủy, có thích thế này không?"

Giọng nói nhẹ nhàng đong đầy ý cười, như đang dịu dàng dỗ dành.

Đầu ngón tay ma sát khăn tay, Giang Bạch Nghiễn khép chặt lòng bàn tay.

Chàng không lên tiếng, khóe môi khẽ cong, chẳng biết đang cười Đoạn Thủy, hay cười chính mình.

Tốp tà ma cuối cùng đã trôi qua, họa cảnh sắp tan biến, nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi.

Đã kiểm tra hết phòng của tất cả mọi người ở lầu hai, Liễu Như Thường hưng phấn vươn vai:

"Kết thúc rồi!"

Thẩm Lưu Sương tựa vào vách tường, lật xem một quyển sổ ố vàng.

Họ đã lục soát phòng của Hàn Tung từ trong ra ngoài hết một lượt, phát hiện người này chỉ có một bao vải.

Trong bao vải là kiếm phổ và ngân phiếu đầy ắp, ngăn ngoài còn giấu một quyển sổ nhỏ.

Nhìn qua là nhật ký của Hàn Tung.

Lướt nhìn sơ một lượt, Thẩm Lưu Sương muốn nói lại thôi.

[ Mùng một tháng chín bắt đầu viết quyển sổ này, vì được sư phụ dạy bảo, đừng suốt ngày luyện kiếm, phải tận hưởng nghỉ ngơi, nói chuyện với người khác nhiều hơn. Luôn nhớ kỹ lời sư phụ đã dạy, nhất định làm được ]

[ Mùng hai tháng chín, luyện kiếm. ]

[ Mùng ba tháng chín, luyện kiếm. ]

[ Mùng bốn tháng chín. ]

[ Hàn Tung, sao người có thể chăm chỉ như vậy? Lẽ nào đã quên lời khuyên của sư phụ? Đừng quá khắc khổ, đừng tốn sức quá nhiều, hãy ăn uống vui chơi, sống thoải mái chơi đùa phóng túng, nhớ kỹ đấy! ]

[ Mùng bảy tháng chín. ]

[ Luyện kiếm suốt ba ngày, quên mất thời gian. ]

"Đây là một trường phái biểu đạt mới mẻ."

Liễu Như Thường cau mày suy nghĩ:

"Mọi người thấy sao?"

Thẩm Lưu Sương: "..."

Thẩm Lưu Sương:

"Không theo lẽ thường, ngược lại không giống giả vờ."

Diêm Thanh Hoan cảm thấy Trường An đúng là nhân tài lớp lớp:

"Kỳ nhân chốn chợ búa."

Họ không phát hiện nghi điểm gì ở lầu hai, mắt thấy họa cảnh sắp kết thúc, quyết định đến sảnh lớn xem thử tình hình.

Thân phận của Diêm Thanh Hoan là Vệ Tiêu, không tiện lộ mặt trước Ngu Tri Họa, chỉ đành đứng vào sâu trong góc cầu thang.

Liễu Như Thường đi đầu, cúi đầu liếc nhìn, lơ đãng trông thấy một vệt sáng trắng bỏng mắt.

Ngước mắt nhìn qua, Thi Đại và Giang Bạch Nghiễn đang ngồi ở góc đông bắc, một thanh trường kiếm sáng lấp lánh dựng ngang trên bàn.

Từ góc độ của nàng ta, vừa khéo trông thấy Thi Đại đang nói gì đó, Giang Bạch Nghiễn ý cười lười biếng, mày mắt cong cong.

Rõ là xứng đôi.

Không nhịn được nhếch khóe môi, Liễu Như Thường lấy tờ giấy nhỏ lời thoại mình nhận được khi vào họa cảnh.

Nơi ánh mắt nhìn thấy, chính là câu nói kinh điển:

Thiếu gia, đã lâu lắm rồi chưa từng tươi cười như vậy.

Liễu Như Thường không khỏi cảm khái:

"Con người mà, quả nhiên phải cười nhiều hơn."

Thẩm Lưu Sương theo sau lưng nàng ta, tiếp lời thoại theo phản xạ có điều kiện, liếc thấy vệt sáng trắng kia, cảnh giác híp mắt:

"Nói rất đúng..."

Khoe khoang dữ vậy sao.

Con công từ đâu đến đang xòe đuôi thế hả?

À, nhầm rồi, là kiếm Đoạn Thủy của Giang Bạch Nghiễn.

Từ từ.

Lời nói bỗng im bặt, Thẩm Lưu Sương tiến về trước vài bước, nhìn rõ cảnh tượng trong sảnh lớn.

Thẩm Lưu Sương: "?"

Thẩm Lưu Sương: "???"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang