• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Hay chúng ta gửi thư hỏi sư phụ?- Nơi góc phòng, một giọng nói không trầm không bổng vang lên. Ý kiến hay nha...

-Được đấy.- Hải Vân busch tay cái tạch, khuôn mặt buồn rầu vừa rồi lập tức ánh lên sức sống.

-Thượng Quan Khương, ngươi giúp bọn ta việc này được không?- Kiều Tuyết quay sang hỏi Thượng Quan Khương. Gì chứ cô lười mấy việc này lắm a. Dù sao hắn cũng là vương gia, suốt ngày phải phê duyệt các loại chiếu thư. Chẳng lẽ tới một lá thư cũng không thể viết nổi?

Thượng Quan Khương lườm Kiều Tuyết một cái rồi dựa vào tường, đôi mắt lim dim khắp hờ. Miệng hắn lãnh đạm:

-Không.- Phải!!! Rất thiêng mà cũng rất phũ khiến cho Kiều Tuyết nhà ta phải xì khói nghi ngút. Nàng dậm mạnh chân.

-Việc sách vở là do nam nhân phụ trách. Nữ nhân đâu có đủ tư cách đụng đến.- Kiều Tuyết mỉa mai, lập tức lôi cái đạo lý cổ hủ của người xưa ra để cãi lại người xưa. Cho dù trong lòng nàng có không cam tâm. Nhưng trước mắt cứ nói cho xong chuyện đã.

-Vậy nữ nhân làm gì? Lo chuyện giường chiếu cho nam nhân sao? Vậy mời Lãnh cô nương tối nay vào phòng làm ấm giường cho ta nhé.- Thượng Quan Khương nhếch mép nở nụ cười ác quỷ. Kiều Tuyết giật giật khóe mắt. Tên này...sắc lang....

-Ai bảo nữ nhân lo việc giường chiếu cho nam nhân. Mà hơn nữa ta với ngươi đâu có thành thân đâu. Sao ta lại phải trèo lên giường ngươi chứ...- Kiều Tuyết mặt đỏ au, tức giận. Nàng chỉ hận không thể cho hắn ăn một cái dép vào mặt ngay lập tức. Nàng đã hạ quyết tâm phải thắng hắn rồi a.

Trong lúc cặp đôi oan gia kia còn đang cãi nhau, Huyết Tử, Hải Vân cùng Thượng Quan Phong đã nhanh chóng lui ra ngoài để tránh thương vong không cần thiết.

Khi cánh cửa vừa đóng lại, Thượng Quan Phong đã lên tiếng ngay:

-Ta chưa thấy Khương huynh như vậy bao giờ...

Huyết Tử cũng thở dài:

-Ta cũng chưa thấy Kiều Tuyết như vậy bao giờ. Chỉ là...- "Chỉ là từ khi Uy Phong cùng Kiều Tuyết chia tay" Đương nhiên cái vế sau đó, Huyết Tử không nói ra. Chuyện này càng ít người biết thì càng tốt.

-Chỉ là?- Thượng Quan Phong thấy nàng ngập ngừng thì quay sang hỏi.

-Không có gì. Ta đi viết thư gửi cho lão sư phụ.- Nói rồi nàng rảo bước về phía phòng nàng, Hải Vân cũng đi theo.

"Kính gửi Sư Phụ!

Sư Phụ, chúng con theo lời sư phụ đã lập tức lên đường tới Thánh Rừng để đi thu phục thánh thú. Thế nhưng chúng con còn gặp một chút trở ngại. Đa số thì chúng con đều giải quyết được. Chỉ là còn một việc muốn hỏi ý kiến sư phụ. Tam đồ đệ của sư phụ- Thượng Quan Hàn KÌ vừa giao chiến với một tên là thủ lĩnh của quân phản động nên đã bị thương. Hiện tại tuy đã phong tỏa được các mạch chủ để độc tố không lan đến tim nhưng con nghĩ đó chỉ là biện pháp tạm thời. Hiện tại hắn ta đang hôn mê chưa tỉnh lại. Loại độc này là bọn con chưa từng thấy qua. Từ khi bị trúng độc, các vết đen bắt đầu lan từ bụng ra tứ chi. Vết đen lan rất nhanh. Lan đến đâu thì các dấu hiệu như thổ huyết...lại càng tăng. Có lẽ là báo hiệu cho việc tử thần sắp đem hắn đi.

Sư phụ, Trị thuật của Lâm Hải Vân không có tác dụng, không thể làm gì được. Bọn con giờ không biết làm sao nên muốn hỏi ý kiến sư phụ.

Thân!

Hàn Huyết Tử."

Sau khi Huyết Tử viết xong, Thượng Quan Khương lập tức thi hành pháp thuật thời không để lá thư nhanh chóng đến tay lão sư phụ.

Một ngày sau, lập tức có tín hiệu hồi âm từ phía Hiên Viên Ngoại.

"Đi về phía Đông khoảng 500 dặm sẽ có một cánh rừng nhỏ. Xuyên qua cánh rừng sẽ có một chiếc cổng. Hãy vượt qua chiếc cổng để tìm người giải đáp.

Tuyệt đối không để cho Thượng Quan Hàn Kì cử động mạnh. Trái lời sẽ chết."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK