• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời hè tháng bảy, nắng nóng như thiêu như đốt.

Triệu Dật đang ngồi ở trước điều hoà không khí, tay cầm một miếng dưa hấu ướp lạnh gặm từng miếng lớn thưởng thức vị ngọt của dưa hấu một cách thoải mái.

“A! Thật là ngọt, thật sảng khoái!”

Ăn xong miếng dưa hấu Triệu Dật vứt vỏ sang một bên, ngả người ngồi phịch trên ghế salon vẻ mặt trông cực kỳ khoái trá.

Trần Mỹ Quyên nhìn con trai của mình không có tí hình tượng nào, sắc mặt có chút khó chịu nói: “Tiểu Dật, thư thông báo cũng sắp tới rồi, con không suy nghĩ lại chút nào hay sao?”

Triệu Dật vừa cười vừa nói: “Học lại không ổn đâu mẹ, bây giờ con rất muốn hưởng thụ cuộc sống khoái hoạt của đại học, nếu lại để cho con ngày đêm học tập thêm một năm, chắc chắn con sẽ phát điên lên mất.”

Trần Mỹ Quyên cau mày khuyên nhủ nói: “Thế nhưng thành tích của con vốn rất tốt, thi vào một trường đại học hàng đầu trong nước hoàn toàn không thành vấn đề. Chỉ vì con trên đường đi thi cứu người, sau đó lại kiệt sức đến hôn mê vì vậy mới thi thiếu một môn khiến điểm không được cao......”

Tựa hồ sợ Triệu Dật lại buồn, Trần Mỹ Quyên đổi giọng điệu khuyên nhủ nói: “Mẹ không phải nói con cứu người là không đúng, mặc dù mẹ cũng rất sợ con vì cứu người mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tuy cứu được rất nhiều mạng người là một chuyện cực kỳ tốt, nhưng nếu vào cái trường đại học bình thường kiểu này... ngẫm lại một chút thì mẹ thấy thật sự không tốt chút nào. Hay là con chọn một cái trường tốt hơn bắt đầu ôn lại một năm được không? Tranh thủ cơ hội có thể thi vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, con thấy sao?”

Triệu Dật mỉm cười lại nói: “Đại học công thương Giang Châu mặc dù chỉ là một trường bình thường, nhưng thật sự cũng không tệ đâu mẹ. Hơn nữa lại cách nhà chúng ta không xa chỉ cần đi tuyến đường sắt cao tốc hơn một giờ là đã đến, sau này con muốn về nhà cũng rất là tiện. Mẹ, người đừng khuyên con nữa, con đã quyết định rồi!”

Đang lúc Trần Mỹ Quyên còn muốn thuyết phục thêm, Triệu Nham ngồi ở bên cạnh hút thuốc lá cười cười khuyên nhủ: “Được rồi, Được rồi! Tiểu Dật giờ đã lớn, con nó có chủ kiến của riêng mình cũng là chuyện tốt, bà cũng không cần khuyên nhủ nữa.”



Trần Mỹ Quyên tức giận trợn mắt liếc Triệu Nham một cái, hờn trách nói: “Ông làm cha của nó mà nói như vậy à! Từ nhỏ đến lớn ông như một tên giám đốc chỉ biết ngồi đó vung tay, con cái vừa nuôi vừa thả. Chuyện đại học là thứ liên quan đến cả đời, sao có thể tùy ý được hả?”

Triệu Nham dúi thuốc vào trong cái gạt tàn trước mặt, không nhanh không chậm trên mặt mang theo nụ cười ấm áp nói: “Đại học bình thường thì không có nhân tài sao? Tiểu Dật từ nhỏ đã có tính tự giác cao cũng rất có chủ kiến, nó biết mình đang làm cái gì...... Đúng không tiểu Dật?”

Vừa dứt câu cuối cùng, ông nhìn chằm chằm Triệu Dật hỏi.

Triệu Dật cười nói: “Đúng vậy! Cha nói rất đúng, con là người trưởng thành rồi chính xác biết mình phải làm cái gì.”

Triệu Nham đứng lên, vỗ vỗ vai Triệu Dật nói: “Vậy là tốt rồi, chuyện trường học con cứ quyết định cha sẽ ủng hộ con. Việc này không nói nữa, nhưng việc con cứu người là rất tốt... Cha rất tự hào về con!”

Trần Mỹ Quyên thấy hai người đứng chung một trận tuyến, bà cũng biết chuyện này e rằng không khuyên được Triệu Dật cho nên nhịn không được mà oán giận nói: “Tiểu Dật không màn nguy hiểm đến tính mạng cứu sống nhiều người như vậy, không phải người ta nên tuyên dương một chút sao? Chí ít cũng phải đặc cách trúng tuyển hay gì đó, vậy mà hai người còn muốn chơi cái trò điệu thấp tầm phào vớ vẩn gì đó, cái gì cũng không muốn còn không cho tuyên dương......”

Triệu Dật bất đắc dĩ nói: “Con cứu người cũng không muốn nổi danh, con cũng không muốn đi đến bất kỳ nơi nào cũng bị người ta chỉ trỏ xoi mói.”

Triệu Nham cười nói: “Tôi tán thành cách nghĩ của tiểu Dật, cứu người là do lương tâm mặc dù chúng ta không phải người giàu sang gì. Nhưng cũng không đến nỗi phải cần đến chút tiền thưởng cỏn con này.”

Trần Mỹ Quyên tức giận nói: “Được lắm! Chỉ có hai người là cao thượng còn tôi là người thực tế hẹp hòi, đã vừa lòng chưa?”

Triệu Nham cười ha hả an ủi: “Bà cũng đừng nói như vậy, con mình cứu người ta một mạng. Nói không chừng cứu được một cô con dâu đem về, Tiểu Liễu là cô bé xinh đẹp biết bao nhiêu, nếu không phải là nhờ chuyện này thì sao có thể để mắt đến tiểu Dật nhà ta chứ?”

Nói đến việc này, ý cười trên mặt Trần Mỹ Quyên nhiều hơn vài phần nhưng vẫn bất mãn trừng mắt với Triệu Nham: “Sao lại không nhìn trúng tiểu Dật, nó có chỗ nào kém sao?”



Mắng Triệu Nham một câu, Trần Mỹ Quyên lại đắc ý nói: “Tiểu Dật! Lúc Tiểu Liễu biết con đi Giang Châu, con bé cũng thi đại học Giang Châu. Hai trường cũng không phải là quá xa, con phải nắm chặt cho mẹ. Trong mấy năm đại học nói chút chuyện tình cảm, chờ hai đứa tốt nghiệp xong là kết hôn được rồi......”

Triệu Dật bất đắc dĩ ngồi ở trên ghế sa lon: “Mẹ! người ta là cảm kích, không phải muốn lấy thân báo đáp nha. Mẹ lần đầu tiên thấy người ta chưa gì hết đã gọi là con dâu rồi, mẹ nên sửa lại cách gọi đi.”


Triệu Dật đóng cửa lại, xé phong thư ra xem. Bên trong là thư thông báo trúng tuyển của đại học công thương Giang Châu.

“Đinh! Người đang làm trời đang nhìn, ký chủ lòng đầy thiện lương, hệ thống thần trợ chính thức khởi động”

“Ký chủ dũng cảm cứu năm người dân bị rơi xuống nước, có công không nhận không cầu báo đáp. Nhưng mọi thứ đều có giá của nó, nên Ngài sẽ nhận được một món quà đặc biệt từ hệ thống, đó là một chiếc Porsche Cayenne Turbo S......”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang