Còn là một anh đẹp trai rất ấm áp.
Nhưng hiện giờ vẫn đang trên đà xúc động, hai cô bé cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ còn sót lại một lòng tràn đầy cảm kích, sau khi nhận lấy khăn giấy liền lau lau một chút, nhỏ giọng nói cảm ơn, kế đó lại lần nữa tập trung tinh thần vào phim điện ảnh.
Tần Thư chú ý thấy động tác của Tống Vân Hồi, anh liếc mắt nhìn bên cạnh, lúc Tống Vân Hồi thu hồi tầm mắt anh cũng đồng thời dời mắt.
Thời lượng của bộ phim không hề ngắn nhưng những người khác dường như vẫn chưa xem đủ.
Cảnh phim cuối cùng là hình ảnh Tần Thư ôm hộp gỗ đứng trên mũi tàu nhìn mặt biển.
Ngay lúc này khúc nhạc kết phim <Đường Về> vang lên, khúc nhạc dạo yên bình từ tốn chuyển sang nổi gió phong ba, thời gian không lệch một giây nào.
Hết thảy hình ảnh dần dần mờ đi, biến thành một mảnh đen kịt.
Khoảnh khắc tiếng ca nổi lên, màn ảnh từ đen kịt chợt sáng lên, tên của nhà sản xuất và chế tác chính bắt đầu xuất hiện.
Hình ảnh lại lần nữa bắt đầu chuyển động.
Con tàu vận tải thuốc an toàn cập bến, người trên tàu đều mỉm cười, nhưng trong ý cười lại ẩn giấu nỗi bi thương sâu sắc.
Xe cứu thương đã đợi sẵn ở cảng, người bị thương nhanh chóng được chuyển ra, những người còn lại thay phiên nhau kiểm kê hàng hóa, kiểm tra xem thuốc có vấn đề gì không.
Thuốc không có vấn đề gì, chỉ là bên ngoài khoang tàu đã nhiều thêm những vết máu không thể xóa nhòa.
Nhân viên đoàn tàu về đơn vị báo cáo công tác, thuốc được chuyển về bệnh viện, đến tay các bệnh nhân.
Mọi thứ xem ra đều nghiêng theo chiều hướng tốt.
Dựa vào Tần Thư quá lâu khiến đầu có hơi đau, cổ cũng hơi mỏi, Tống Vân Hồi đổi tư thế khác, chống cằm tiếp tục xem.
Đoạn tiếp theo ngắn ngủi đã kết thúc, bây giờ trên màn ảnh đã triệt để chỉ còn sót lại nền đen chữ trắng, một chuỗi các nhà đầu tư đối tác nhấp nháy bên trên.
Xung quanh chập trùng lên xuống, tiếng khóc trầm thấp kiềm nén không ngừng vang vọng.
Phim chính kết thúc, đèn sáng lên.
Ý là mọi người có thể rời đi rồi.
Không phải ai cũng thích đợi after credit, theo lẽ thường mà nói, lúc này hẳn là nên có người đứng dậy rời đi mới đúng.
Nhưng rất ngoài ý muốn là lần này không người nào đứng dậy cả.
Có vài người dường như còn bị ánh đèn đột nhiên sáng lên dọa giật mình, không kịp chuẩn bị bị dọa cho thốt ra cả 'lời hay ý đẹp', giọng nói cũng mang theo chút run rẩy.
Tựa như lúc tinh thần đang yếu ớt bỗng gặp phải công kích mãnh liệt vậy.
Hai người Diệp Mẫn có vẻ như muốn đợi xem trứng màu, trước đây Tần Thư đã xem rồi, Tống Vân Hồi cũng đại khái đoán được đấy là nội dung gì, nhưng vẫn ngồi xem cùng hai người.
Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn xem rất nghiêm túc.
Mãi đến khi trứng màu xuất hiện rồi lại kết thúc, mọi thứ xem như đã chiếu xong, hai người lúc này mới thu dọn đứng dậy.
Những người khác xung thu dọn xong xuôi chuẩn bị rời đi.
Nhường những người khác đi trước, mấy người họ đi cuối cùng.
Đợi đến khi những người khác đã đi xa, Diệp Mẫn lúc này mới một tay một đứa con trai, liên tục khen ngợi diễn xuất thật tốt.
Mắt bà hiện tại vẫn còn đỏ, thật lòng thật dạ khen ngợi.
Không ít người viền mắt cũng đỏ ửng như bà, thậm chí còn có người trực tiếp bật khóc.
Mùng một đầu năm, rất nhiều phim điện ảnh công chiếu, nhưng cuối cùng <Khởi Hành> lại mạnh mẽ ôm trọn top hotsearch đầu.
# Khởi Hành # Không người sống sót #
# Khởi Hành ## Tần Thư # Tống Vân Hồi ## Nữ hai nào đó # Điểm lại những phân đoạn bi thảm #
# Khởi Hành ## Đường Về # Tổ chế tác nhà nào biết chèn ca khúc kết phim vãi! #
# Khởi Hành # Bảng xếp hạng số người không khóc khi ra khỏi rạp chiếu phim các nơi #
Liên quan đến chủ đề [Không người sống sót] đã sớm nổi lên từ sau buổi công chiếu ra mắt phim, như phù dung sớm nở tối tàn trên hotsearch.
Người có thể đến buổi công chiếu dù sao vẫn là số ít, càng nhiều người thông qua lời kể của bọn họ mà đoán được một phần phim như thế nào hơn, nhưng vẫn chưa mấy cảm nhận được.
Mãi cho đến ngày hôm nay chính thức xem phim, bọn họ cuối cùng cũng hiểu ra cái gì gọi là [Không người sống sót].
[Cmn đúng thật là Không! Người! Sống! Sót! Tui và mấy anh em thân thiết đi xem chung, tưởng rằng chỉ là một bộ phim Tết thôi, mấy anh em thân thiết đã sớm tê liệt cảm xúc, kết quả không một ai mang theo khăn giấy (Mặt nạ đau khổ.jpg)]
[Tui có hơi khác tí, tui là nhân viên soát vé, công việc hiện tại chính là nhìn các bác cười hi hi ha ha vào rạp, sau đó khóc hu hu trở ra ^_^ nỗi đau của việc đón Tết tại chỗ làm hoàn toàn bay biến luôn (Đầu mèo con đáng yêu.jpg)]
[Lần đầu xem toàn khóc như tró thôi, bỏ lỡ khá nhiều chi tiết, đợi sau khi săn được vé lại đi xem lần hai vậy T^T]
[Hôm nay ở rạp chiếu phim khóc nhiều đến độ dùng hết khăn giấy luôn, tui và chị em tốt chỉ biết bất lực nhìn đối phương mặt mũi tèm lem nghẹn ngào hít hít, cuối cùng là một anh đẹp trai đưa khăn giấy cho bọn tui, hu hu còn chưa kịp xin in4 nữa]
[Hôm nay đưa con cùng đi xem, lần đầu tiên khóc trước mặt con cái vậy mà lại là vì xem phim điện ảnh, uy nghiêm của bậc làm cha làm mẹ mất sạch luôn ròi]
Sau khi liên hệ với hotsearch sau buổi ra mắt phim, bài Weibo của người đã tham gia buổi ra mắt phim đồng thời chụp khá nhiều ảnh độc đáo phần trứng màu bị người ta nhiều lần đào bới.
Nhưng vì thời gian đã quá lâu, những bài Weibo đầu tiên đã không thấy đâu nữa, cộng đồng mạng chỉ tìm được đoạn video mờ mờ ảo ảo được lan truyền nhiều đến mức đã bắt đầu trở thành 'đồ cổ quý hiếm'.
Không tìm thấy video gốc, các cư dân mạng chỉ đành xem tạm như vậy.
Một điểm tương đối ít người quan tâm lúc bấy giờ lần này lại được bày ra trước mắt công chúng một cách rõ ràng.
Đoạn video chất lượng thấp vẫn không thể ngăn được nét đẹp bức người kia.
Lần này các cư dân mạng cuối cùng cũng chú ý đến một câu "Một chút ủng hộ".
[Xin lỗi hu hu hu, tui xin lỗi mà! Dập đầu! Cốp cốp cốp! Hãy kiên trì tiếp có được không!]
[Cắm một cái lầu ở đây, đã có bạn tóm lược lại những sự việc trước đây khiến dư luận của Tống Vân Hồi tuột dốc không phanh cuối cùng biến thành màu đen, kèm theo cả giải thích và mốc thời gian, những người không biết bản thân vì sao ghét cậu ấy có thể đi xem thử (link)]
[Bây giờ cậu đã có rất nhiều rất nhiều ủng hộ rồi! Quay về có được không hu hu hu! Hôm nay ở rạp chiếu phim xem đến đoạn nhân vật cậu diễn chết tui đã khóc nhiều đến mức không còn mặt mũi gặp ai nữa, sau khi về nhà lại nhớ đến cậu đã lui giới, tui lại khóc càng thương tâm hơn]
[Hu hu hu thật sự, ngay cả một chút động tĩnh cũng không có, dạo trước cảm thấy khắp nơi đều là Tống Vân Hồi, bây giờ phát hiện căn bản không miếng cơm để ăn.]
[Xem xong bản tóm lược kia quay lại, hiện tại chỉ cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, từ đầu đã bị người ta dắt mũi chạy, mỗi một công kích đều có thể tìm thấy lời giải thích tương ứng, rất dễ tìm, nhưng tui cứ một mực không nhìn]
[Chỉ......muốn nói chúc mừng năm mới, hy vọng cậu luôn vui vẻ]
***
Mùng một đầu năm là một ngày rất bận rộn.
Trong nhà nhiều người, từ sáng sớm đã bắt đầu náo nhiệt, tựa như vĩnh viễn không biết yên tĩnh vậy.
Vẫn luôn bận bịu từ sáng tới tối, sau khi ăn tối cùng những người khác xong, Tống Vân Dương lên lầu thay quần áo.
Đợi đến khi hắn lại lần nữa xuống lầu thì những người khác đang ngồi trong phòng khách, TV vẫn đang mở nhưng không có người xem, mọi người câu được câu không trò chuyện.
Những người khác chú ý thấy hắn, người đầu tiên hỏi là Từ Vi.
"Vân Dương muộn như vậy là muốn đi đâu thế?"
Hôm nay bà ta ăn diện rất xinh đẹp, giọng nói cũng rất dịu dàng, không khỏi khiến người khác nảy sinh hảo cảm.
Tống Thành cũng ngồi một bên nhìn hắn.
Tống Vân Dương nói có hẹn với bạn.
Hắn nói rồi lướt qua người Tống Thành trước.
Đối phương đã không còn trẻ nữa, trải qua bao nhiêu thăng trầm ngày trước, bây giờ có vợ bên cạnh, con trai út cũng hiểu chuyện, người một nhà hòa thuận vui vẻ.
Thu hồi ánh mắt, Tống Vân Dương nhấc chân ra khỏi cửa.
Không làm phiền tài xế, tối nay hắn tự mình lái xe.
Đêm mùng một người trên đường phố không ít, trên đường là một chuỗi đèn xe sáng choang, bên đường cũng là dòng người tới lui không ngừng tạt qua.
Có nam nữ có bạn bè, nhưng phần lớn vẫn là gia đình, ba mẹ dắt con cái ra ngoài chơi.
Phía trước là vạch kẻ dành cho người đi bộ băng qua đường, đèn đỏ sáng lên, Tống Vân Dương chậm rãi dừng xe.
Có người đang băng qua đường.
Đi đầu là hai đứa bé, một lớn một nhỏ.
Đứa bé lớn dắt tay bạn nhỏ băng qua đường, dung mạo rất non nớt, nhưng đã có phong thái của một người lớn, mỗi bước đi đều rất điềm tĩnh, vững vàng nắm chặt tay bạn nhỏ.
Có lẽ ba mẹ bọn họ đang nhìn đằng sau, cười tươi đến mức thấy răng không thấy mắt.
"......"
Tống Vân Dương nắm vô lăng, chậm rãi đợi đèn xanh sáng lên.
Đêm mùng một đầu năm dòng xe cộ đông đúc, không có chỗ đậu xe, cuối cùng hắn đành dừng xe tại bãi đậu xe của khách sạn dưới quyền nhà họ Tống, sau đó xuống xe.
Hắn đi đến rạp chiếu phim, rạp chiếu phim nằm giữa một khu vực vui chơi ăn uống.
Trước đây ngoại trừ khảo sát, hắn rất ít khi đến loại nơi thế này.
Dựa theo chỉ dẫn trên điện thoại, hắn có chút không thuần thục mà lấy vé, sau đó ngồi đợi, tiếp đó vào rạp.
Buổi tối người đến rạp chiếu phim vẫn rất nhiều.
Có người vì ngoại hình của hắn mà nhìn nhiều hơn vài lần, nhưng cũng chỉ vài lần, sau đó dời mắt.
"......"
Xung quanh không phải tiếng trò chuyện thì là tiếng an ủi khe khẽ.
Tống Vân Dương một mình yên tĩnh xem xong toàn bộ phim điện ảnh.
Mãi đến khi danh sách các diễn viên thủ vai hiện lên, hắn vẫn chưa đi.
Hắn không biết cuối phim còn có gì, chỉ đơn thuần muốn xem xong toàn bộ nên ở lại cùng những người khác.
Cuối phim còn có trứng màu.
So với phim chính, trứng màu tuy không nghiêm túc như thế, nhưng khá mới mẻ.
Loại mới mẻ này rất dễ lây nhiễm.
Người bên cạnh vừa khóc vừa cười, trên mặt Tống Vân Dương vẫn không có quá nhiều biểu cảm.
Hắn dường như là người bình tĩnh nhất ở đây, người bên cạnh đều dùng loại ánh mắt kính nể nhìn hắn.
Toàn bộ cuộn phim kết thúc, những người khác rời đi, hắn cuối cùng cũng đứng dậy.
Hắn mở điện thoại lên, nhìn nhật ký cuộc gọi trước đó.
Nhìn chằm chằm dãy số nọ thật lâu, cuối cùng hắn vẫn không gọi.
Đây là lần đầu tiên hắn hiểu rõ công việc của Tống Vân Hồi.
Hiểu rõ công việc của cậu, yêu thích của cậu, và cả sự trưởng thành tại nơi hắn không biết.
Em trai hắn ưu tú, nỗ lực hơn nhiều những gì hắn nghĩ.
Có lẽ đối phương trưởng thành nhanh hơn cả hắn cũng không chừng.
Đối phương vẫn luôn biết những tâm tư quá quắt của hắn, nhưng vẫn luôn bao dung.
Xuôi theo dòng người bước ra sảnh chính, Tống Vân Dương không nán lại rạp chiếu phim thêm nữa.
Lúc bước ra khỏi rạp chiếu phim hắn liền cảm nhận được gió lạnh phả vào mặt.
Hai bên đường phố là dòng người qua lại, cùng bạn bè, hoặc cùng người khác.
Tại nơi sâu nhất trong dòng người, một bóng dáng có hơi quen thuộc dần dần bị biển người che khuất.
Tính toán đâu ra đấy, hai ngày trước vừa gặp xong.
Người vừa rời đi là Chung Hứa, cũng một mình như hắn.
Tống Vân Dương bỗng nhớ ra.
Trước đây lúc Tống Vân Hồi vẫn chưa rời đi, buổi sáng đầu năm mới sẽ đón Tết cùng gia đình, buổi chiều sẽ đến tìm Chung Hứa.
Nhưng hiện tại cả hai bọn họ đều một mình lang thang trên đường phố.
Năm nay là một năm rất đặc thù.
Hoặc có thể nói bắt đầu từ năm nay.
Nhà nhà đều đèn đuốc sáng choang, cuối cùng lại dần dần biến đen trong màn đêm thăm thẳm.
Sau khi tán gẫu đến gần khuya tại phòng khách dưới lầu, Tống Vân Hồi ôm Cam Tử lên lầu ngủ.
Cam Tử dán vào lòng cậu, đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ mở không lên, móng vuốt vẫn đang lay lay cậu.
Mèo nhỏ đang 'xúc động' nhất định phải ngủ cùng ai đó, Tống Vân Hồi chỉ đành thỏa mãn nhóc.
Xoa xoa đầu mèo nhỏ, nhân lúc thần trí Cam Tử đang mông lung, Tống Vân Hồi thừa cơ nói một câu:
"Nhóc mèo hư."
Nhóc mèo hư ngẩn ngơ, nhưng dường như nghe hiểu lời cậu nói, hai đệm thịt lông xù quơ quơ trên không trung, sau đó lại thấy hơi mệt, chậm rãi buông xuống.
Tống Vân Hồi mở cửa phòng, đặt Cam Tử vào trong chăn.
Lúc đắp chăn cho mèo nhỏ, cậu phát hiện dưới gối lộ ra chút đồ gì đó.
Màu đỏ, ẩn trong bộ chăn ga gối nệm màu đỏ liền trực tiếp dung hòa làm một suýt chút nữa không nhìn thấy.
Rất hiển nhiên không phải đồ vật thuộc về căn phòng của cậu.
Tống Vân Hồi rút nó ra.
Là một bao lì xì màu đỏ, không biết được đặt ở đây từ khi nào.
Nhất thời nhớ lại chuyện hồi Nguyên đán, cậu lại lần nữa mò mẫm dưới gối, quả nhiên lại mò được thêm một bao nữa.
Cậu vẫn đứng bên giường, Cam Tử kêu miao miao vài tiếng vụn vặt, vỗ vỗ chăn, ý bảo cậu nhanh lên giường bồi nhóc ngủ.
Tống Vân Hồi thu bao lì xì đặt vào trong tủ, sau đó tắt đèn đi ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy lại là một ngày bình thường.
Đối với cậu mà nói thì bình thường.
12 giờ trưa, các nền tảng lớn đồng thời đăng tải tin tức mới nhất.
Doanh thu phòng vé ngày đầu của <Khởi Hành> đã vượt con số 500 triệu, bỏ xa các phim điện ảnh khởi chiếu cùng thời điểm, dẫn đầu doanh thu phòng vé trực tiếp đánh gãy vị trí thứ hai, trở thành bá chủ danh xứng với thực.
Các rạp chiếu phim lớn gấp rút điều chỉnh lịch chiếu, lịch chiếu vốn đã vượt xa các phim khác lại lần nữa tăng thêm.
Weibo chính thức của <Khởi Hành> đăng trạng thái chúc mừng doanh thu phòng vé phá 500 triệu trong ngày đầu, đồng thời đăng một đoạn video hậu trường đã được quay và chỉnh sửa trước đó nhưng chưa được đăng tải lên.
Không ngờ tới lúc chúc mừng còn có cả video hậu trường để 'nhấm nháp', các fan hâm mộ mừng rỡ như điên, cấp tốc ấn vào xem.
Có lẽ cân nhắc đến hai ngày này bọn họ vừa mới xem phim điện ảnh, cuối cùng đoàn phim cũng châm chước cho bọn họ, vid hậu trường vẫn theo phong cách thoải mái như cũ, hơn hết là để mọi người xem thử dáng vẻ thường ngày của đoàn làm phim.
Lần này lại là một hình thức phỏng vấn nhỏ, người được phỏng vấn là những người lúc đó đã hoàn thành xong cảnh quay, câu hỏi được đặt ra là họ có cảm nghĩ thế nào về bữa trưa của đoàn làm phim.
Trước khi quay đã nhắc trước một câu đoạn này có thể dùng làm video hậu trường, nhưng những người nhận phỏng vấn đều chỉ cười cười, không hề tin.
Lúc đạo diễn và những người phụ trách khác vẫn đang quay phim, những người này đều nắm bắt cơ hội ra sức 'phỉ nhổ' bữa trưa.
Người bình thường trầm mặc kiệm lời ngay lúc này cũng có thể biến thành bộ dáng líu ríu không ngớt.
Những người này tựa như có vô số lời phỉ nhổ nói mãi không hết vậy.
Phía sau bọn họ, người vốn vẫn đang căng thẳng quay phim hiện tại đã tụm năm tụm ba tản ra.
Hai diễn viên vừa hoàn thành xong cảnh diễn đã ngồi xuống ghế xếp của mình.
Trùng hợp là Tống Vân Hồi và Tần Thư.
Hai người ngồi cách nhau một khoảng khá xa, vừa hay không bị người đang nhận phỏng vấn che khuất.
Tống Vân Hồi trông như muốn vò vò tóc, nhưng có lẽ nhớ ra đã cố định kiểu tóc, cho nên không nhúc nhích, cậu nhịn xuống, mở kịch bản ra chậm rãi đọc.
Tần Thư ở một bên khác nhận nước mà trợ lý đưa qua uống một ngụm.
"......Cơm mỗi ngày đều rất dầu mỡ, dù không cân nhắc đến bọn tôi cũng phải cân nhắc vì dầu một chút chứ, anh nói xem nó có muốn bị người ta dùng như vậy không? Nó chắc chắn không muốn!"
Người nhận phỏng vấn vẫn đang líu ríu không ngừng, lòng đầy căm phẫn.
Tống Vân Hồi sau lưng anh ta đã đặt kịch bản xuống đi theo anh trai nhỏ xách thiết bị quay phim tạt ngang qua.
"......Chính vì thế nên tôi đã hô hào mọi người mỗi ngày đều ăn CPU (?)!"
Tống Vân Hồi phía sau trong tay còn cầm đạo cụ khác trở về, bên cạnh đã đổi thành một trợ lý sản xuất khác, bọn họ vừa đi vừa trò chuyện, có vẻ như cậu đang hỏi vật gì đó.
Chuyển đạo cụ xong, Tống Vân Hồi tạm thời rời khỏi ống kính lại lần nữa trở về ghế xếp của mình.
Cậu tiếp tục cúi đầu đọc kịch bản.
Người nhận phỏng vấn cuối cùng chốt một câu:
"......Cho nên hôm nay có thể ăn món khác không?"
Người phỏng vấn không chút do dự nói:
"Cái này phải đi hỏi đạo diễn ấy."
Cuộc trò chuyện vô nghĩa này liền kết thúc.
Có hơi ngớ ngẩn, còn có chút yếu tố khôi hài trong đó.
[Đây là bao lâu rồi chưa được ăn *KCC thế, con nít cũng sắp đói xỉu ròi đó]
(*) Hình như là biển hiệu nhà hàng bên Trung hay gì đó tui cũng không biết =((
[Ủa xong ròi hẻ, nãy giờ cứ nhìn Tống Vân Hồi và Tần Thư ở phía sau mãi thôi, còn chưa kịp chú ý mà đã hết rồi ư]
[Ha ha ha ha ha ha thật sự sắp bị Tống Vân Hồi ở đằng sau chọc cười die ròi, sao lại có người vừa hiếu động vừa yên tĩnh thế nhỉ]
[Chỉ có mỗi tui là để ý Cần tổng thôi sao? Người đờn ông này không đúng lắm nha, Tống Vân Hồi đi bên nào ảnh liền ngó bên đó, tuy mỗi lần đều chỉ liếc nhìn một cái, nhưng người đờn ông này rất không đúng!]
[Cười chớt tui, đây rốt cuộc là bữa trưa thần tiên gì mà đáng phỉ nhổ thế kia, video kéo dài tận mấy phút mà không lặp từ luôn á chời]
[Trong đoàn làm phim nhiều nhân tài ẩn náu ghê, đề nghị mỗi một người nên sớm tìm thấy hướng phát triển phù hợp với mình (đặc biệt là tấu nói)]
[Ha ha ha Tống Vân Hồi ở đằng sau nhích tới nhích lui trông yêu vãi!!!]
[Tui xem xem một hồi vậy mà lại cảm thấy hổ thẹn (.), kỹ năng diễn xuất của Tần Thư được khen lên tận trời, diễn xong vẫn phải đọc kịch bản, quyển kịch bản trong tay Tống Vân Hồi còn dày hơn cả quyển sách giáo khoa của tui]
[Tui hạnh phúc vãi, tui đã không còn là nhóc đáng thương không có cơm ăn như trước nữa, hậu trường mãi đỉnhhhh]
Nói chung thức ăn đã đến tay, năm nay đón Tết kho lúa tràn trề, mỗi một người đều lộ ra nụ cười đầy đủ sung túc.
Nhưng có người trời sinh ăn cơm tương đối nhanh.
Trong lúc những người khác vẫn đang vui vẻ vì có thức ăn thì đã có người mon men bắt đầu gõ bát.
Trong siêu thoại của Tống Vân Hồi lại bắt đầu khôi phục một mảnh gào khóc sau một loạt các câu chúc Tết ngắn ngủi.
Chủ đề phổ biến nhất trong siêu thoại gần đây chính là có tìm thấy đại đại sản xuất lương thực hay không, tìm thấy liền 'cưng chiều đến chết', vắt khô rồi lại tìm người tiếp theo.
Mấy ngày nay phim truyền hình vẫn chiếu như thường lệ, phim điện ảnh cũng lên sóng, đủ loại cắt ghép chỉnh sửa ra đời, nhưng vẫn không đủ xem.
Tài khoản của các ngôi sao khác bất kể là tự mình hay do phòng làm việc hoạt động, ít nhất thì lúc đón Tết vẫn có chút hoạt động tương tác sôi nổi.
Chỉ có bọn họ, ngoại trừ một siêu thoại này thì không còn gì khác.
[Nguyện vọng của năm mới này chính là Tống Vân Hồi có thể quay về]
Doanh thu phòng vé của phim điện ảnh tính theo từng ngày, thời gian cũng cứ thế trôi qua từng ngày.
Cái Tết này trôi qua đặc biệt nhanh.
Đồng thời kỳ nghỉ lễ của người làm công cũng thật ngắn ngủi.
Gần đây bất kể là mở phần mềm nào ra cũng đều nhìn thấy tin tức của <Khởi Hành>, Tống Vân Hồi không để ý lắm, sau khi xóa bỏ các tin tức đề xuất liền nhận được tin nhắn của người làm công.
Ý tứ đại khái chính là ngày mai phải đi làm rồi, tối nay muốn chơi game cho đã ghiền.
Năm nay Trần Thần ăn Tết rất vui vẻ, cũng thật sự không muốn đi làm, vì thế không muốn bỏ lỡ chút thời gian nào.
Mấy ngày nay Tống Vân Hồi đều sắp xếp thời gian nghỉ ngơi cho mình, cũng không có an bài gì khác, thế là đồng ý.
Bây giờ đã là buổi tối, cậu và Tần Thư bồi hai người Diệp Mẫn xem TV một lúc, thấy hai người xem đến hăng say, vì thế cậu khẽ vỗ vai Tần Thư, chỉ chỉ lầu, ra hiệu mình lên lầu trước nhé.
Tần Thư gật đầu.
Lên lầu tiện tay đóng cửa phòng lại, Tống Vân Hồi mở máy tính, đeo headphone lên.
Mic vừa mở, tiếng Trần Thần đã truyền tới.
Đối phương hỏi cậu:
"Con người vì sao phải đi làm?"
Tống Vân Hồi không đáp lời anh ta.
Đối phương cũng không hy vọng cậu có thể trả lời vấn đề này.
Năm nay Trần Thần đón Tết có vẻ vui lắm, anh ta còn kể chuyện lúc về quê ăn Tết đã lừa bọn trẻ con gần nhà té pháo giấy sau đó bị lộ tẩy.
Một tên người lớn không đáng tin chút nào.
Tên người lớn không đáng tin tối nay đi dạo loanh quanh sau lưng cậu cả một đêm, câu cá đến vui vẻ.
Mãi đến khi người làm công nhận ra 8 giờ sáng ngày mai mình còn phải dậy đi làm thì trận chiến lấy điểm chinh phục ngày hôm nay mới kết thúc.
Lúc tắt máy tính thì trời đã sắp khuya.
Cậu rón rén mở cửa phòng ra.
TV trong phòng khách dưới lầu đã tắt, nhưng phòng khách vẫn sáng đèn, phòng bếp cũng thế.
Tần Thư đang ở trong bếp, vừa rót một cốc nước.
Tống Vân Hồi cũng rót một cốc, vẫn dùng chiếc cốc khủng long nhỏ của cậu.
Bên ngoài tuyết nhỏ vẫn đang rơi, trong nhà lại rất yên tĩnh.
Tần Thư nói:
"Ba mẹ ngày mai phải đi rồi."
Bọn họ vẫn còn công việc, vui chơi thư thả mấy ngày nay việc cần giải quyết đã chất thành đống, không thể trì hoãn thêm nữa.
Tống Vân Hồi bưng cốc nước ấm áp, hơi nóng phiêu diêu tung bay, tầm mắt cậu xuyên qua sương trắng nhìn người bên cạnh, hỏi:
"Khi nào thế?"
"Sáng mai họ dậy không nổi, quyết định đi buổi chiều."
Hai người kia cũng là sau khi xem phim truyền hình xong mới nhớ ra chuyện này, vừa đặt vé khi nãy, ban đầu suýt chút nữa đặt buối sáng, sau đó cuối cùng mới cảnh giác, ý thức được bản thân nếu ngủ bây giờ thì ngày mai chắc chắn không dậy nổi, cuối cùng đổi sang vé buổi chiều.
Đã tưởng tượng ra được cảnh tượng lúc đặt vé, Tống Vân Hồi cười cười, nói:
"Vậy tôi cũng đi tiễn."
Ngày hôm sau, hai người cùng đi tiễn hai vị phụ huynh.
Một cậu con trai ngoan đang lái xe, cậu con trai ngoan còn lại thì ngồi bên cạnh bồi họ tán gẫu, Diệp Mẫn vẫn luôn cười tươi rói một đường từ nhà đến sân bay.
Thời tiết năm nay thất thường, nơi bình thường không có tuyết lại liên tục đổ xuống vài trận tuyết, hiện tại cũng thế, tuy không có tuyết lớn nhưng tuyết nhỏ vẫn rơi không ngừng.
Đến tận khi máy bay cất cánh, hai người thu hồi tầm mắt, lái xe về nhà.
Tết âm lịch qua đi, các thợ sửa nhà bắt đầu làm việc trở lại.
Nghề này của bọn họ không giải lao quá lâu, mỗi lần nghỉ bao nhiêu chính là tổn thất bấy nhiêu tiền, lúc vừa đến nơi đã tích cực làm việc, khác xa với Trần Thần bị ép đi làm kia.
Tống Vân Hồi đưa Tần Thư vào nhà xem một vòng, phát hiện tiến độ của bọn họ nhanh ngoài ý muốn, có vài gian phòng chỉ cần dọn dẹp một chút đã có thể trực tiếp vào ở.
Tống Vân Hồi khen các thợ sửa sang thật nhanh, Tần Thư nhạt nhẽo 'ừm' một tiếng.
Tựa như tán đồng nhưng lại như có chứa cảm xúc khác.
Tần Thư ban đầu bồi bên cạnh, sau đó nhận điện thoại, tạm thời rời đi một lát.
Anh đi đến một góc sân không người.
Là điện thoại của một đạo diễn quen biết trước kia.
Đối phương trước hết chúc anh năm mới vui vẻ, sau đó hỏi:
"Thầy Tần gần đây có bận không, có thời gian tiếp đãi vài vị khách chứ?"
Tần Thư ngước mắt, vừa hay nhìn thấy Tống Vân Hồi đã dạo đến ban công lầu hai.
- -
Nhóc Vân: Động tác của các chú thật nhanh!
Tần Tiểu Thư:......
- -
Má ơi tự nhiên đọc được cmt của một chị bên Trung bảo Tống Vân Dương có thể cân nhắc ở bên Chung Hứa mà tui cười xỉu 🤣🤣🙏🙏 Chiện khó dị mà cũng nghĩ ra 🤣