Nghe vậy, ánh mắt Mạc Thiên tối sầm lại.
Lời này đã nói ra, Lục Vi cũng không giấu giếm nữa, triệt để nói tiếp: “Em biết lời em nói có chút ảo tưởng, hiện tại em đã không thể sinh con nữa, em cũng không phải là tiểu thư khuê các gì. Nhưng mà Mạc Thiên, trên thế giới này em chỉ còn có anh. Nếu như cả anh cũng không muốn cưới em, thì không bằng em chết đi cho xong.”
Mạc Thiên vẫn không lên tiếng, Lục Vi chột dạ, lại nói tiếp: “Nếu anh muốn ở bên cạnh Kiều tiểu thư, em cũng sẽ không phản đối. Em chỉ cần một danh phận, như vậy em mới có cảm giác an toàn. Những thứ khác, cái gì em cũng không cần…”
Mạc Thiên đột nhiên nhếch lên khóe môi: “Thật sao? Cô chỉ muốn có một danh phận? Thế nhưng tôi đã hứa cả đời sẽ chăm sóc cô.”
Lục Vi sửng sốt, tại sao cô lại nhìn thấy trong ánh mắt của Mạc Thiên tràn đầy châm chọc?
Sắc mặt tái nhợt, miệng đột nhiên há hốc, hơi thở trở nên khó khăn, triệu chứng này giống hệt như khi cô từ Mỹ trở về.
Bà Diêu vội vàng chạy đi gọi bác sĩ, Mạc Thiên xoay người nói: “Tôi suy nghĩ một chút.”
Nói xong anh đi ra ngoài.
Đợi Mạc Thiên đi xa, Lục Vi mới chậm rãi bình tĩnh lại, một lần nữa nhắm mắt lại.
Kiều An Hạ đi đến cửa phòng bệnh cỉa Lục Vi, tình cờ nhìn thấy bóng dáng của Mạc Thiên đi ra, cô vội vàng tránh né và đợi anh đi xa mới bước vào…
Lục Vi nằm trên giường đang ngủ, trong phòng không có ai, Kiều An Hạ nhìn cô ta một cái, thấy lông mi run rẩy liền bật cười.
“Lục tiểu thư, muốn giả vờ ngủ phải có kỹ năng.”
Lục Vi mở mắt ra nhìn thấy Kiều An Hạ liền mỉm cười: “Kiều tiểu thư, cô tới rồi, ngồi xuống đi.”
Kiều An Hạ nhíu mày, thái độ của cô ta có chút kỳ quái.
“Không cần, tôi chỉ đến để gặp Lục tiểu thư thôi. Thật vất vả từ nước Mỹ trở về, lại có công ty riêng của mình. Để có những thứ này chẳng phải khó lắm sao, vậy mà nghĩ quẩn sao?”
Lục Vi cũng thở dài: “Cô nói đúng, về sau tôi sẽ không bao giờ không trân trọng bản thân như vậy nữa.”
Kiều An Hạ lại liếc nhìn Lục Vi, chẳng lẽ một lần ngã lầu liền ngã đến không bình thường? Nói chuyện liền rất kỳ quái.
Đột nhiên mất đi hứng thú, Kiều An Hạ rời khỏi phòng bệnh, vừa tới cửa Lục Vi lại nói lớn.
“Kiều tiểu thư, giữ gìn sức khỏe. Nếu không sẽ không xem được kịch hay đâu.”
Kiều An Hạ hơi dừng lại sau đó rời đi mà không quay đầu lại.
Mấy ngày sau…
Tập đoàn Mạc thị.
Thang Duy đặt một tờ thông tin trên bàn làm việc của Mạc Thiên.
Mạc Thiên cầm lấy tài liệu trên tay lật qua lật lại, sắc mặt trở nên khó coi.
“Sở Mộ Thành?”
“Đúng vậy, chính là hắn ta. Tôi còn điều tra ra, hắn là đối tượng truy nã của vụ án tầng hầm ở Philadelphia.”
Và còn rất nhiều tư liệu xấu xa của hắn.
Thang Duy cũng không đành lòng nhìn đến cuối cùng: “Thì ra sau khi cô Lục được cứu khỏi tầng hầm, đã bị Sở Mộ Thành bắt đi, nhiều năm như vậy đều sống trong bóng tối cùng Sở Mộ Thành. Khi chúng ta tìm thấy cô ấy, cô ấy đã nhiều năm không nhìn thấy ánh sáng, cô ấy bị bệnh cũng vì điều đó. Sở Mộ Thành có tính chiếm hữu rất cao, có thể hắn làm như vậy vì chúng ta đã mang Lục tiểu thư quay về.”
Mạc Thiên cau mày càng chặt hơn: “Đã biết, mang tư liệu giao cho cảnh sát đi.”
Mạc Thiên đột nhiên nhớ tới sự tủi nhục và sợ hãi ở bên trong căn phòng tối đó, đôi mắt cô gái như ánh sáng hải đăng trong bóng tối. Lúc đó, anh đã nghĩ rằng nếu có cơ hội thoát ra ngoài, anh sẽ nhất định báo đáp cô.
Nhưng mà, anh đã gặp Kiều An Hạ trước.
Sau khi có được Kiều An Hạ, anh thật sự nhận ra được mình không muốn nhắc tới quá khứ, anh muốn ở bên cô và sống một cuộc sống bình an.
Nhưng thực tế vẫn còn một Lục Vi ở trước mặt anh.
Anh trầm mặc một lúc, đứng lên nói: “Đi bệnh viện.”
Trong bệnh viện, Lục Vi nằm trên giường bệnh, vẻ mặt đầy sự mong đợi.
Thấy Mạc Thiên tới, cô vội vàng đứng dậy nói: “Mạc Thiên, anh đến rồi.”
Mạc Thiên ừ một tiếng: “Bác sĩ nói cô có thể xuất viện rồi, Thang Duy đã làm thủ tục xuất viện, lát nữa tôi đưa cô về.”
Lục Vi vui mừng khôn xiết, trước kia Mạc Thiên luôn muốn tránh tiếp xúc với cô ta, hôm nay lại chủ động muốn đưa cô về.
“Cảm ơn anh.”
Mạc Thiên lắc đầu: “Căn hộ trước đây hơi nhỏ, nếu thích thì đổi căn nhà khác lớn hơn đi.”
Lục Vi hai mắt sáng lên: “Mạc Thiên, anh đồng ý cùng em kết hôn sao?”
Nhìn vào mắt Lục Vi, Mạc Thiên nhớ đến lúc anh định cầu hôn Kiều An Hạ, ánh mắt cô cũng rất sáng.
Tim anh chợt nhói lên, anh bình tĩnh nói: “Cho dù chúng ta không kết hôn, tôi vẫn sẽ chăm sóc tốt cho cô.”
“Như vậy không giống nhau.” - Lục Vi lo lắng nói: “Em biết anh sẽ chăm sóc em, nhưng em không có cảm giác an toàn.”
Cảm giác an toàn…
Căn hầm tối…
Bị nhốt mấy năm không nhìn thấy ánh sáng…
Mạc Thiên cau mày, hồi lâu mới nói: “Được.”
“Mạc Thiên…” - Lục Vi vui mừng lao tới, Mạc Thiên đè tay cô xuống: “Chăm sóc bản thân thật tốt đi.”
“Sức khỏe của em đã tốt rồi, Mạc Thiên, em muốn kết hôn càng sớm càng tốt, được không?” - Đêm dài lắm mộng, cô phải nắm chặt càng sớm càng tốt.
“Cô tự quyết đi.” - Mạc Thiên nói…
Lục Vi mím môi, anh ta vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng không sao, tương lai còn dài, từ nay trở đi cô sẽ là Mạc phu nhân, Sở Mộ Thành sao dám làm gì cô?
Sau khi hai người nói chuyện xong, Thang Duy đã làm xong thủ tục và quay trở lại.
Sau khi đưa Lục Vi về nhà, Lục Vi kéo Mạc Thiên đi xem ngày tháng, Mạc Thiên không quan tâm liền nói: “Cô cứ xem đi, tôi có việc phải làm.”
“Vậy anh đi làm việc đi, nhớ nghỉ ngơi sớm.”
Mạc Thiên gật đầu, lại nói: “Lục Vi, cô đừng đặt tình cảm vào tôi, tôi kết hôn với cô chỉ là để cô có cảm giác an toàn, đó là điều cô muốn và tôi thành toàn cho cô. Nhưng người tôi yêu chỉ có một, chính là….”
“Em biết.” - Không đợi Mạc Thiên nói xong, Lục Vi đã ngắt lời: “Kiều tiểu thư là người tốt, em sẽ không mang đến phiền toái cho cô ấy. Mạc Thiên, em chỉ muốn có một chổ dung thân, những thứ khác em sẽ không mộng tưởng.”
“Ừm.” - Mạc Thiên gật đầu, xoay người đi ra.
Ra đến xe, Thang Duy lo lắng nhìn Mạc Thiên: “Mạc tổng, anh cứ như vậy mà quyết định cưới cô Lục sao? Anh muốn chia tay với cô Kiều sao?”
Hai từ “chia tay” khiến Mạc Thiên cau mày.
Không, anh sẽ không chia tay.
Dù là vô sỉ cũng tốt, nói anh tham lam cũng được, anh sẽ không để cho cô rời đi.
“Thang Duy, cậu nghĩ nữ nhân sẽ thích quà gì?”
“Mạc tổng, tôi chưa có bạn gái. Nhưng mà ai cũng có những thứ mình mong muốn.”
“Thứ mong muốn.” -Mạc Thiên xoa thái dương, một lúc sau anh liền nói: “Đi đến tập đoàn SHI.”
Một lúc sau, được lệnh của tổng giám đốc, công ty An Sinh được đổi thành người đứng tên pháp lý là Kiều An Hạ.
……
Kiều An Hạ hôm nay về nhà sớm, cô nhắn tin cho Mạc Thiên, nói hôm nay muốn ăn tối cùng anh.
Cô nhớ Mạc Thiên từng nói anh hy vọng cô sẽ sinh con cho anh, anh từng mong chờ cô sẽ mang thai. Vậy nên cô quyết định sẽ nói cho Mạc Thiên chuyện về đứa bé này, cô cảm thấy Mạc Thiên sẽ trở thành một người cha tốt.
Cô quay về nhà thật sớm, bảo dì Trương về sớm, cô tự mình làm bít tết, trong khi ướp thịt, cô đi chuẩn bị nến và hoa.
Vừa sắp xếp, Mạc Thiên đã từ ngoài cửa đi vào.
Nhìn thấy nến và hoa trên bàn, Mạc Thiên trong lòng nóng lên, vội bước tới ôm lấy eo Kiều An Hạ: “Hôm nay vui vẻ vậy, có chuyện tốt gì sao?”
Kiều An Hạ mím môi mỉm cười: “Là chuyện xấu thì sao?”
Mạc Thiên cau mày, nhưng nhìn thấy nụ cười của cô, anh cúi đầu cắn nhẹ vào dái tai cô, thổi khí vào ốc tai cô: “Tiểu hồ ly lừa đảo này.”
Kiều An Hạ bị nhột liền đẩy anh ra, bỏ chạy: “Em đang chiên bít tết, anh đừng quậy…”
Mạc Thiên cũng có chút mê đắm, nghĩ liền buông cô ra: “Vậy anh đợi em ở bên ngoài.”
Trước khi rời đi, còn trêu chọc hôn lên xương quai xanh của cô.
Kiều An Hạ hít thở thật sau, nhìn thấy anh ra ngoài, cô đưa tay sờ bụng mình, sau đó chiên bít tết.
Mang hai phần bít tết ra ngoài, Mạc Thiên muốn rót rượu, Kiều An Hạ mỉm cười lắc đầu: “Em không uống rượu, em đi lấy nước trái cây.”
Đi vào phòng khách lấy nước, điện thoại di động cô rung lên.
Mở tin nhắn ra, một số lạ.
“Mạc Thiên và tôi sắp kết hôn.”
Tay Kiều An Hạ nắm thành đấm, trong nhất thời còn tưởng rằng đây là trò đùa, nhưng ai lại dám đùa như vậy?
Cô liền gọi đi.
Bên kia rất nhanh có người bắt máy, là Lục Vi, cô ta đoán được Kiều An Hạ sẽ gọi tới, vừa nhấc máy liền mỉm cười.
“Không tin phải không?”
Kiều An Hạ cắn răng: “Cô lại muốn giở trò gì?”
“Đây là sự thật, cô có thể hỏi thẳng Mạc Thiên, tin hay không thì tùy. Tôi xem cô là bạn nên hảo tâm nhắc nhở, đừng quá thương tâm nha.”
Nói xong cô ta liền cúp máy.
Mạc Thiên từ phía sau đi tới, ôm lấy eo cô: “Sao vậy? Đi lấy nước trái cây lâu như vậy?”
Đầu óc Kiều An Hạ choáng váng, trong lòng kích động, sau khi hít một hơi, cô bước sang một bên, lùi khỏi vòng tay của Mạc Thiên: “Không sao.”
Quay lại bàn ăn, cô rót một ly nước trái cây, lời muốn nói như muốn nghẹn ở cổ họng.
Rất lâu sau cô lên tiếng.
“Dạo này công ty có bận không?”
Mạc Thiên lắc đầu: “Cũng là bề bộn một chút việc, sao vậy, đau lòng anh sao?”
Kiều An Hạ nhàn nhạt cúi đầu: “Ai đau lòng anh.”
Mạc Thiên nhìn thấy cô trong ánh nến, xinh đẹp hoàn hảo, trong lòng liền nóng lên, nhưng không khí đang rất tốt, anh uống một ngụm rượu dời đi sự chú ý.
Kiều An Hạ suy nghĩ hồi lâu lại nói: “Lục An xuất viện rồi à?”
Mạc Thiên hơi khựng lại, lại nói: “Ừm, xuất viện rồi.”
Nhưng lúc này cô hỏi đến Lục An có chút không đúng liền hỏi cô: “Em nghe thấy gì à?”
Thấy Kiều An Hạ không đáp, anh lại nói tiếp: “Dù có nghe cái gì, em hay nhớ ba chữ, tin tưởng anh.”
Anh nói lời này, là sự thật sao? Trong lòng cô vốn còn sót lại một tia hy vọng, trong nháy mắt liền tan biến. Cô cười khổ một tiếng, ngẩng đầu: “Em không nghe thấy gì cả, có chuyện gì xảy ra sao?”
Mạc Thiên lắc đầu: “Không có gì đâu.”
Mạc Thiên chợt cảm thấy ích kỷ, anh biết khi cô biết điều này sẽ rất đau lòng, thậm chí là muốn rời xa anh. Cho nên anh ích kỷ như vậy, nếu cô chưa biết thì thôi, vẫn chưa muốn nói với cô.
Gần đây cơ thể cô không được khỏe, anh không muốn nhìn cô buồn bã hơn.
Bữa tối liền kết thúc trong im lặng.
Buổi tối, khi Mạc Thiên đến gần, Kiều An Hạ lấy cớ cảm thấy không khỏe liền đẩy anh ra. Mạc Thiên cũng không nói gì, cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó ôm cô vào lòng ngủ thiếp đi.
Nhưng mà, Kiều An Hạ là một đêm không ngủ.
Cô từ đầu đã muốn rời khỏi Mạc Thiên, nhưng sự xuất hiện của đứa bé này, cô muốn thay đổi ý định.
Nhưng nếu Mạc Thiên cưới Lục Vi, cô và con của cô phải làm sao đây?
Hôm sau, Kiều An Hạ đợi Mạc Thiên rời đi trước mới dậy thay quần áo và đến công ty…
Ngơ ngác cả buổi sáng, buổi chiều lại theo Cố Dực ra ngoài thực hiện hạng mục, bên tai Cố Dực thao thao về hạng mục đó.
Nhìn thấy Kiều An Hạ không ổn, Cố Dực thở dài: “Cô sao vậy? Sao lại mất tập trung như vậy.”
Kiều An Hạ lắc đầu: “Không sao.”
Cố Dực cốc đầu cô: “Lại nói dối, tôi biết hết rồi, Lục Vi lại cứu Mạc Thiên phải không? Lại mang đến một sự đe dọa với cô chứ gì?”
Kiều An Hạ cười khổ: “Đáng tiếc, anh không đi làm thám tử.”
“Đừng có ngắt lời tôi, tôi đã nói với cô rồi, nếu muốn rời đi, tôi sẽ giúp cô.”
Lần này Kiều An Hạ không đáp, cô vô thức sờ bụng mình, có thể rời đi, còn đứa bé thì sao?
“Được rồi, đừng buồn nữa.” - Cố Dực nắm lấy cánh tay cô: “Tôi đãi cô socola nhé, người ta nói tâm trạng không tốt ăn đồ ngọt sẽ dễ chịu, đi thôi.”
Kiều An Hạ trực tiếp bị anh kéo vào trung tâm mua sắm.
Lúc này còn giờ làm việc nên trung tâm không đông lắm, lúc đợi Cố Dực đi mua socola, cô vô thức nhìn về quầy bán đồ trẻ em.
Nó cuốn hút cô đến mức vô thức đi tới khi nào không kiểm soát, những thứ bé xíu đã cầm trên tay.
Lúc Kiều An Hạ đang nhìn mọi thứ, bên tai cô đột ngột nghe một giọng nói quen thuộc.
“Mạc Thiên, nhìn xem.”
Mạc Thiên?
Cô nhìn sang, nhìn thấy Mạc Thiên đang đứng đó, bên cạnh là Lục Vi đang mỉm cười, tay cầm một cái rèm cửa, giọng nói quyến rũ mang theo chút nũng nịu.
“Cái màn cửa này treo trong nhà mới thế nào?”
Nhà mới?
Kiều An Hạ chợt nhớ đến dòng chữ: “Tôi và Mạc Thiên sắp kết hôn.”
Vậy nên đó là nhà mới của bọn họ?
Họ sắp kết hôn mà cô sắp trở thành một tiểu tam xấu xa?
Con của cô là con của tiểu tam?
….
Cố Dực mua socola đi ra, phát hiện Kiều An Hạ đã mất tích, vội vàng chạy ra ngoài, tìm thấy Kiều An Hạ đã ở trong xe.
Cố Dực lên xe thở phào nhẹ nhõm: “Cô làm tôi sợ chết khiếp, còn tưởng cô mất tích.”
Nói xong liền đưa socola qua cho Kiều An Hạ: “Ăn đi, rất ngọt.”
Kiều An Hạ cắn một cái: “Đắng.”
Cố Dực kinh ngạc: “Không thể, loại này tôi đã ăn rồi, không đắng, rất ngọt.”
Sau đó còn tự ăn một miếng: “Không có đắng? Vị đắng ở đâu vậy?”
Kiều An Hạ cười khổ: “Nơi nào cũng đắng.”
Cố Dực thấy không đúng: “Sao vây? Chuyện gì xảy ra, khóc à?”
Kiều An Hạ lắc đầu: “Ai khóc khi nào, chúng ta về công ty thôi.”
Về đến công ty, Kiều An Hạ lục lại bàn làm việc, tìm danh thiếp của nhà thiết kế lần trước Cố Dực giới thiệu, anh ấy mở công ty ở Mỹ.
Lần đó anh ấy rất tán thưởng cô, và nói rằng luôn đợi cô đến đầu quân cho anh ấy.
Cố Dực có ý tốt mang cô đi, nhưng Kiều An Hạ lại không muốn liên lụy đến anh nữa.
Vì vậy, cô sẽ tự mình tìm ra con đường mà mình sẽ đi tiếp theo.
Thật may, nhà thiết kế bên kia đã nhận cô và hoan nghênh cô bất cứ lúc nào.
Tài trợ vé máy bay, nhà ở và tạo cơ hội cho cô học cao hơn, chỉ cần cô lý hợp đồng gắn bó với công ty của anh ấy.
Kiều An Hạ nói cảm ơn, sẽ sắp xếp và báo cho anh ấy sớm nhất.
Buổi tối, Mạc Thiên cũng không trở về. Kiều An Hạ nằm ở trên giường đến nữa đêm, nhìn vị trí trống trãi kế bên, cuối cùng hết hy vọng.
Lời này đã nói ra, Lục Vi cũng không giấu giếm nữa, triệt để nói tiếp: “Em biết lời em nói có chút ảo tưởng, hiện tại em đã không thể sinh con nữa, em cũng không phải là tiểu thư khuê các gì. Nhưng mà Mạc Thiên, trên thế giới này em chỉ còn có anh. Nếu như cả anh cũng không muốn cưới em, thì không bằng em chết đi cho xong.”
Mạc Thiên vẫn không lên tiếng, Lục Vi chột dạ, lại nói tiếp: “Nếu anh muốn ở bên cạnh Kiều tiểu thư, em cũng sẽ không phản đối. Em chỉ cần một danh phận, như vậy em mới có cảm giác an toàn. Những thứ khác, cái gì em cũng không cần…”
Mạc Thiên đột nhiên nhếch lên khóe môi: “Thật sao? Cô chỉ muốn có một danh phận? Thế nhưng tôi đã hứa cả đời sẽ chăm sóc cô.”
Lục Vi sửng sốt, tại sao cô lại nhìn thấy trong ánh mắt của Mạc Thiên tràn đầy châm chọc?
Sắc mặt tái nhợt, miệng đột nhiên há hốc, hơi thở trở nên khó khăn, triệu chứng này giống hệt như khi cô từ Mỹ trở về.
Bà Diêu vội vàng chạy đi gọi bác sĩ, Mạc Thiên xoay người nói: “Tôi suy nghĩ một chút.”
Nói xong anh đi ra ngoài.
Đợi Mạc Thiên đi xa, Lục Vi mới chậm rãi bình tĩnh lại, một lần nữa nhắm mắt lại.
Kiều An Hạ đi đến cửa phòng bệnh cỉa Lục Vi, tình cờ nhìn thấy bóng dáng của Mạc Thiên đi ra, cô vội vàng tránh né và đợi anh đi xa mới bước vào…
Lục Vi nằm trên giường đang ngủ, trong phòng không có ai, Kiều An Hạ nhìn cô ta một cái, thấy lông mi run rẩy liền bật cười.
“Lục tiểu thư, muốn giả vờ ngủ phải có kỹ năng.”
Lục Vi mở mắt ra nhìn thấy Kiều An Hạ liền mỉm cười: “Kiều tiểu thư, cô tới rồi, ngồi xuống đi.”
Kiều An Hạ nhíu mày, thái độ của cô ta có chút kỳ quái.
“Không cần, tôi chỉ đến để gặp Lục tiểu thư thôi. Thật vất vả từ nước Mỹ trở về, lại có công ty riêng của mình. Để có những thứ này chẳng phải khó lắm sao, vậy mà nghĩ quẩn sao?”
Lục Vi cũng thở dài: “Cô nói đúng, về sau tôi sẽ không bao giờ không trân trọng bản thân như vậy nữa.”
Kiều An Hạ lại liếc nhìn Lục Vi, chẳng lẽ một lần ngã lầu liền ngã đến không bình thường? Nói chuyện liền rất kỳ quái.
Đột nhiên mất đi hứng thú, Kiều An Hạ rời khỏi phòng bệnh, vừa tới cửa Lục Vi lại nói lớn.
“Kiều tiểu thư, giữ gìn sức khỏe. Nếu không sẽ không xem được kịch hay đâu.”
Kiều An Hạ hơi dừng lại sau đó rời đi mà không quay đầu lại.
Mấy ngày sau…
Tập đoàn Mạc thị.
Thang Duy đặt một tờ thông tin trên bàn làm việc của Mạc Thiên.
Mạc Thiên cầm lấy tài liệu trên tay lật qua lật lại, sắc mặt trở nên khó coi.
“Sở Mộ Thành?”
“Đúng vậy, chính là hắn ta. Tôi còn điều tra ra, hắn là đối tượng truy nã của vụ án tầng hầm ở Philadelphia.”
Và còn rất nhiều tư liệu xấu xa của hắn.
Thang Duy cũng không đành lòng nhìn đến cuối cùng: “Thì ra sau khi cô Lục được cứu khỏi tầng hầm, đã bị Sở Mộ Thành bắt đi, nhiều năm như vậy đều sống trong bóng tối cùng Sở Mộ Thành. Khi chúng ta tìm thấy cô ấy, cô ấy đã nhiều năm không nhìn thấy ánh sáng, cô ấy bị bệnh cũng vì điều đó. Sở Mộ Thành có tính chiếm hữu rất cao, có thể hắn làm như vậy vì chúng ta đã mang Lục tiểu thư quay về.”
Mạc Thiên cau mày càng chặt hơn: “Đã biết, mang tư liệu giao cho cảnh sát đi.”
Mạc Thiên đột nhiên nhớ tới sự tủi nhục và sợ hãi ở bên trong căn phòng tối đó, đôi mắt cô gái như ánh sáng hải đăng trong bóng tối. Lúc đó, anh đã nghĩ rằng nếu có cơ hội thoát ra ngoài, anh sẽ nhất định báo đáp cô.
Nhưng mà, anh đã gặp Kiều An Hạ trước.
Sau khi có được Kiều An Hạ, anh thật sự nhận ra được mình không muốn nhắc tới quá khứ, anh muốn ở bên cô và sống một cuộc sống bình an.
Nhưng thực tế vẫn còn một Lục Vi ở trước mặt anh.
Anh trầm mặc một lúc, đứng lên nói: “Đi bệnh viện.”
Trong bệnh viện, Lục Vi nằm trên giường bệnh, vẻ mặt đầy sự mong đợi.
Thấy Mạc Thiên tới, cô vội vàng đứng dậy nói: “Mạc Thiên, anh đến rồi.”
Mạc Thiên ừ một tiếng: “Bác sĩ nói cô có thể xuất viện rồi, Thang Duy đã làm thủ tục xuất viện, lát nữa tôi đưa cô về.”
Lục Vi vui mừng khôn xiết, trước kia Mạc Thiên luôn muốn tránh tiếp xúc với cô ta, hôm nay lại chủ động muốn đưa cô về.
“Cảm ơn anh.”
Mạc Thiên lắc đầu: “Căn hộ trước đây hơi nhỏ, nếu thích thì đổi căn nhà khác lớn hơn đi.”
Lục Vi hai mắt sáng lên: “Mạc Thiên, anh đồng ý cùng em kết hôn sao?”
Nhìn vào mắt Lục Vi, Mạc Thiên nhớ đến lúc anh định cầu hôn Kiều An Hạ, ánh mắt cô cũng rất sáng.
Tim anh chợt nhói lên, anh bình tĩnh nói: “Cho dù chúng ta không kết hôn, tôi vẫn sẽ chăm sóc tốt cho cô.”
“Như vậy không giống nhau.” - Lục Vi lo lắng nói: “Em biết anh sẽ chăm sóc em, nhưng em không có cảm giác an toàn.”
Cảm giác an toàn…
Căn hầm tối…
Bị nhốt mấy năm không nhìn thấy ánh sáng…
Mạc Thiên cau mày, hồi lâu mới nói: “Được.”
“Mạc Thiên…” - Lục Vi vui mừng lao tới, Mạc Thiên đè tay cô xuống: “Chăm sóc bản thân thật tốt đi.”
“Sức khỏe của em đã tốt rồi, Mạc Thiên, em muốn kết hôn càng sớm càng tốt, được không?” - Đêm dài lắm mộng, cô phải nắm chặt càng sớm càng tốt.
“Cô tự quyết đi.” - Mạc Thiên nói…
Lục Vi mím môi, anh ta vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng không sao, tương lai còn dài, từ nay trở đi cô sẽ là Mạc phu nhân, Sở Mộ Thành sao dám làm gì cô?
Sau khi hai người nói chuyện xong, Thang Duy đã làm xong thủ tục và quay trở lại.
Sau khi đưa Lục Vi về nhà, Lục Vi kéo Mạc Thiên đi xem ngày tháng, Mạc Thiên không quan tâm liền nói: “Cô cứ xem đi, tôi có việc phải làm.”
“Vậy anh đi làm việc đi, nhớ nghỉ ngơi sớm.”
Mạc Thiên gật đầu, lại nói: “Lục Vi, cô đừng đặt tình cảm vào tôi, tôi kết hôn với cô chỉ là để cô có cảm giác an toàn, đó là điều cô muốn và tôi thành toàn cho cô. Nhưng người tôi yêu chỉ có một, chính là….”
“Em biết.” - Không đợi Mạc Thiên nói xong, Lục Vi đã ngắt lời: “Kiều tiểu thư là người tốt, em sẽ không mang đến phiền toái cho cô ấy. Mạc Thiên, em chỉ muốn có một chổ dung thân, những thứ khác em sẽ không mộng tưởng.”
“Ừm.” - Mạc Thiên gật đầu, xoay người đi ra.
Ra đến xe, Thang Duy lo lắng nhìn Mạc Thiên: “Mạc tổng, anh cứ như vậy mà quyết định cưới cô Lục sao? Anh muốn chia tay với cô Kiều sao?”
Hai từ “chia tay” khiến Mạc Thiên cau mày.
Không, anh sẽ không chia tay.
Dù là vô sỉ cũng tốt, nói anh tham lam cũng được, anh sẽ không để cho cô rời đi.
“Thang Duy, cậu nghĩ nữ nhân sẽ thích quà gì?”
“Mạc tổng, tôi chưa có bạn gái. Nhưng mà ai cũng có những thứ mình mong muốn.”
“Thứ mong muốn.” -Mạc Thiên xoa thái dương, một lúc sau anh liền nói: “Đi đến tập đoàn SHI.”
Một lúc sau, được lệnh của tổng giám đốc, công ty An Sinh được đổi thành người đứng tên pháp lý là Kiều An Hạ.
……
Kiều An Hạ hôm nay về nhà sớm, cô nhắn tin cho Mạc Thiên, nói hôm nay muốn ăn tối cùng anh.
Cô nhớ Mạc Thiên từng nói anh hy vọng cô sẽ sinh con cho anh, anh từng mong chờ cô sẽ mang thai. Vậy nên cô quyết định sẽ nói cho Mạc Thiên chuyện về đứa bé này, cô cảm thấy Mạc Thiên sẽ trở thành một người cha tốt.
Cô quay về nhà thật sớm, bảo dì Trương về sớm, cô tự mình làm bít tết, trong khi ướp thịt, cô đi chuẩn bị nến và hoa.
Vừa sắp xếp, Mạc Thiên đã từ ngoài cửa đi vào.
Nhìn thấy nến và hoa trên bàn, Mạc Thiên trong lòng nóng lên, vội bước tới ôm lấy eo Kiều An Hạ: “Hôm nay vui vẻ vậy, có chuyện tốt gì sao?”
Kiều An Hạ mím môi mỉm cười: “Là chuyện xấu thì sao?”
Mạc Thiên cau mày, nhưng nhìn thấy nụ cười của cô, anh cúi đầu cắn nhẹ vào dái tai cô, thổi khí vào ốc tai cô: “Tiểu hồ ly lừa đảo này.”
Kiều An Hạ bị nhột liền đẩy anh ra, bỏ chạy: “Em đang chiên bít tết, anh đừng quậy…”
Mạc Thiên cũng có chút mê đắm, nghĩ liền buông cô ra: “Vậy anh đợi em ở bên ngoài.”
Trước khi rời đi, còn trêu chọc hôn lên xương quai xanh của cô.
Kiều An Hạ hít thở thật sau, nhìn thấy anh ra ngoài, cô đưa tay sờ bụng mình, sau đó chiên bít tết.
Mang hai phần bít tết ra ngoài, Mạc Thiên muốn rót rượu, Kiều An Hạ mỉm cười lắc đầu: “Em không uống rượu, em đi lấy nước trái cây.”
Đi vào phòng khách lấy nước, điện thoại di động cô rung lên.
Mở tin nhắn ra, một số lạ.
“Mạc Thiên và tôi sắp kết hôn.”
Tay Kiều An Hạ nắm thành đấm, trong nhất thời còn tưởng rằng đây là trò đùa, nhưng ai lại dám đùa như vậy?
Cô liền gọi đi.
Bên kia rất nhanh có người bắt máy, là Lục Vi, cô ta đoán được Kiều An Hạ sẽ gọi tới, vừa nhấc máy liền mỉm cười.
“Không tin phải không?”
Kiều An Hạ cắn răng: “Cô lại muốn giở trò gì?”
“Đây là sự thật, cô có thể hỏi thẳng Mạc Thiên, tin hay không thì tùy. Tôi xem cô là bạn nên hảo tâm nhắc nhở, đừng quá thương tâm nha.”
Nói xong cô ta liền cúp máy.
Mạc Thiên từ phía sau đi tới, ôm lấy eo cô: “Sao vậy? Đi lấy nước trái cây lâu như vậy?”
Đầu óc Kiều An Hạ choáng váng, trong lòng kích động, sau khi hít một hơi, cô bước sang một bên, lùi khỏi vòng tay của Mạc Thiên: “Không sao.”
Quay lại bàn ăn, cô rót một ly nước trái cây, lời muốn nói như muốn nghẹn ở cổ họng.
Rất lâu sau cô lên tiếng.
“Dạo này công ty có bận không?”
Mạc Thiên lắc đầu: “Cũng là bề bộn một chút việc, sao vậy, đau lòng anh sao?”
Kiều An Hạ nhàn nhạt cúi đầu: “Ai đau lòng anh.”
Mạc Thiên nhìn thấy cô trong ánh nến, xinh đẹp hoàn hảo, trong lòng liền nóng lên, nhưng không khí đang rất tốt, anh uống một ngụm rượu dời đi sự chú ý.
Kiều An Hạ suy nghĩ hồi lâu lại nói: “Lục An xuất viện rồi à?”
Mạc Thiên hơi khựng lại, lại nói: “Ừm, xuất viện rồi.”
Nhưng lúc này cô hỏi đến Lục An có chút không đúng liền hỏi cô: “Em nghe thấy gì à?”
Thấy Kiều An Hạ không đáp, anh lại nói tiếp: “Dù có nghe cái gì, em hay nhớ ba chữ, tin tưởng anh.”
Anh nói lời này, là sự thật sao? Trong lòng cô vốn còn sót lại một tia hy vọng, trong nháy mắt liền tan biến. Cô cười khổ một tiếng, ngẩng đầu: “Em không nghe thấy gì cả, có chuyện gì xảy ra sao?”
Mạc Thiên lắc đầu: “Không có gì đâu.”
Mạc Thiên chợt cảm thấy ích kỷ, anh biết khi cô biết điều này sẽ rất đau lòng, thậm chí là muốn rời xa anh. Cho nên anh ích kỷ như vậy, nếu cô chưa biết thì thôi, vẫn chưa muốn nói với cô.
Gần đây cơ thể cô không được khỏe, anh không muốn nhìn cô buồn bã hơn.
Bữa tối liền kết thúc trong im lặng.
Buổi tối, khi Mạc Thiên đến gần, Kiều An Hạ lấy cớ cảm thấy không khỏe liền đẩy anh ra. Mạc Thiên cũng không nói gì, cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó ôm cô vào lòng ngủ thiếp đi.
Nhưng mà, Kiều An Hạ là một đêm không ngủ.
Cô từ đầu đã muốn rời khỏi Mạc Thiên, nhưng sự xuất hiện của đứa bé này, cô muốn thay đổi ý định.
Nhưng nếu Mạc Thiên cưới Lục Vi, cô và con của cô phải làm sao đây?
Hôm sau, Kiều An Hạ đợi Mạc Thiên rời đi trước mới dậy thay quần áo và đến công ty…
Ngơ ngác cả buổi sáng, buổi chiều lại theo Cố Dực ra ngoài thực hiện hạng mục, bên tai Cố Dực thao thao về hạng mục đó.
Nhìn thấy Kiều An Hạ không ổn, Cố Dực thở dài: “Cô sao vậy? Sao lại mất tập trung như vậy.”
Kiều An Hạ lắc đầu: “Không sao.”
Cố Dực cốc đầu cô: “Lại nói dối, tôi biết hết rồi, Lục Vi lại cứu Mạc Thiên phải không? Lại mang đến một sự đe dọa với cô chứ gì?”
Kiều An Hạ cười khổ: “Đáng tiếc, anh không đi làm thám tử.”
“Đừng có ngắt lời tôi, tôi đã nói với cô rồi, nếu muốn rời đi, tôi sẽ giúp cô.”
Lần này Kiều An Hạ không đáp, cô vô thức sờ bụng mình, có thể rời đi, còn đứa bé thì sao?
“Được rồi, đừng buồn nữa.” - Cố Dực nắm lấy cánh tay cô: “Tôi đãi cô socola nhé, người ta nói tâm trạng không tốt ăn đồ ngọt sẽ dễ chịu, đi thôi.”
Kiều An Hạ trực tiếp bị anh kéo vào trung tâm mua sắm.
Lúc này còn giờ làm việc nên trung tâm không đông lắm, lúc đợi Cố Dực đi mua socola, cô vô thức nhìn về quầy bán đồ trẻ em.
Nó cuốn hút cô đến mức vô thức đi tới khi nào không kiểm soát, những thứ bé xíu đã cầm trên tay.
Lúc Kiều An Hạ đang nhìn mọi thứ, bên tai cô đột ngột nghe một giọng nói quen thuộc.
“Mạc Thiên, nhìn xem.”
Mạc Thiên?
Cô nhìn sang, nhìn thấy Mạc Thiên đang đứng đó, bên cạnh là Lục Vi đang mỉm cười, tay cầm một cái rèm cửa, giọng nói quyến rũ mang theo chút nũng nịu.
“Cái màn cửa này treo trong nhà mới thế nào?”
Nhà mới?
Kiều An Hạ chợt nhớ đến dòng chữ: “Tôi và Mạc Thiên sắp kết hôn.”
Vậy nên đó là nhà mới của bọn họ?
Họ sắp kết hôn mà cô sắp trở thành một tiểu tam xấu xa?
Con của cô là con của tiểu tam?
….
Cố Dực mua socola đi ra, phát hiện Kiều An Hạ đã mất tích, vội vàng chạy ra ngoài, tìm thấy Kiều An Hạ đã ở trong xe.
Cố Dực lên xe thở phào nhẹ nhõm: “Cô làm tôi sợ chết khiếp, còn tưởng cô mất tích.”
Nói xong liền đưa socola qua cho Kiều An Hạ: “Ăn đi, rất ngọt.”
Kiều An Hạ cắn một cái: “Đắng.”
Cố Dực kinh ngạc: “Không thể, loại này tôi đã ăn rồi, không đắng, rất ngọt.”
Sau đó còn tự ăn một miếng: “Không có đắng? Vị đắng ở đâu vậy?”
Kiều An Hạ cười khổ: “Nơi nào cũng đắng.”
Cố Dực thấy không đúng: “Sao vây? Chuyện gì xảy ra, khóc à?”
Kiều An Hạ lắc đầu: “Ai khóc khi nào, chúng ta về công ty thôi.”
Về đến công ty, Kiều An Hạ lục lại bàn làm việc, tìm danh thiếp của nhà thiết kế lần trước Cố Dực giới thiệu, anh ấy mở công ty ở Mỹ.
Lần đó anh ấy rất tán thưởng cô, và nói rằng luôn đợi cô đến đầu quân cho anh ấy.
Cố Dực có ý tốt mang cô đi, nhưng Kiều An Hạ lại không muốn liên lụy đến anh nữa.
Vì vậy, cô sẽ tự mình tìm ra con đường mà mình sẽ đi tiếp theo.
Thật may, nhà thiết kế bên kia đã nhận cô và hoan nghênh cô bất cứ lúc nào.
Tài trợ vé máy bay, nhà ở và tạo cơ hội cho cô học cao hơn, chỉ cần cô lý hợp đồng gắn bó với công ty của anh ấy.
Kiều An Hạ nói cảm ơn, sẽ sắp xếp và báo cho anh ấy sớm nhất.
Buổi tối, Mạc Thiên cũng không trở về. Kiều An Hạ nằm ở trên giường đến nữa đêm, nhìn vị trí trống trãi kế bên, cuối cùng hết hy vọng.