Mục lục
Em Chồng Anh Đừng Qua Đây - Khả Hân - Truyện full tác giả: Kình Lạc Ngạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không chỉ có em chưa đóng, hình như chị cũng chưa đóng sáu tháng của kỳ tới...”

Nhắc tới học phí Khả Hân lại rầu rĩ, nhìn vào luận văn trước mặt chỉ có thể thở dài. Bây giờ không thể so với trước kia, cô đã gả ra ngoài rồi, đâu thể chạy tới nhà họ Đặng xin tiền đóng học phí. Đừng nói là chú có cho hay không, người thím Thanh Mỹ của cô chắc chắn phản đối.

Thật ra Khả Hân có trữ một khoảng tiền cho học phí kỳ sau nhưng vì thấy viện trưởng ngày đêm vất vả hơn nữa Viện cứ luôn thiếu trước hụt sau. Nên cô đem toàn bộ số tiền đó đưa cho viện trưởng rồi, giờ đây Khả Hân không còn nổi một triệu trong người.

Bây giờ muốn hỏi xin tiền thì chỉ có thể hỏi Vĩ Thành mà thôi nhưng đến mặt của anh cô còn không thể gặp thì hỏi kiểu gì bây giờ. Vậy thì hỏi Vĩ Phong… Không được, Khả Hân vội lắc đầu, cho dù cô có đi nhảy ở quán bar cũng không muốn hỏi mượn tiền anh lần nào nữa.

Nhớ lại cảm giác bị anh vì chuyện tiền bạc mà sỉ nhục mình cô không sao bình tĩnh nổi, Khả Hân không khỏi rùng mình khi nghĩ tới ngón tay anh đã thô bạo xâm nhập mình như thế nào. Khả Hân nghĩ sang dì Ba và quản gia Thuận nhưng chung quy cũng không ổn lắm, thiếu phu nhân mới gả đến mấy ngày đã mượn tiền người làm trong nhà thì kỳ cục lắm.

“Khả Hân, chị có phải gần đây yêu đương hạnh phúc quá mà ngơ luôn rồi không. Nếu chị bận thì thôi em đi tìm người khác.” - Nếu không phải thật sự không tìm được bạn nhảy cùng thì Kim Chi cũng không gọi cho Khả Hân.


“Khoan đã, chị cũng muốn kiếm tiền đóng học phí.” - Khả Hân lật lịch ra xem, không ngờ lại sắp khai giảng đến nơi rồi.

“Cái gì? Chị muốn đi kiếm tiền đóng học phí? Chị đang nói đùa sao?” - Đỗ Kim Chi cho rằng mình nghe nhầm rồi - “Người bạn trai giàu có kia của chị đi đâu rồi, anh ta không lẽ tiếc một ít tiền học phí đó chứ?”

Đỗ Kim Chi nhớ lần trước Lâm Vĩ Phong vung tiền mua hết đồ từ thiện của Viện với giá gấp ba, tính ra cũng hơn 50 triệu, chứng tỏ anh vô cùng giàu có. Học phí của Khả Hân cũng không có bao nhiêu sao anh lại keo kiệt với bạn gái được.

“Được rồi, em nói thời gian địa điểm với chị đi, chúng ta gặp rồi nói tiếp.” - Khả Hân không dám nói với Kim Chi, tiền cước điện thoại hiện tại cô cũng đang nợ, sợ là một lát người ta khóa sim mất.

Đỗ Kim Chi có tật bẩm sinh ở chân, tuy rằng đã phẫu thành công rồi, có thể đi lại, chạy nhảy nhưng mà nhìn kỹ vẫn phát hiện ra có chỗ khác thường. Vậy nên cô chọn múa cột, bộ môn này nếu cẩn thận một chút sẽ không để lộ khiếm điểm đó, hai chân không cần chạm đất, có thể cho cô thêm tự tin.

“Đẹp lắm, tiếp nữa đi!”



Bên trong quán bar là tiếng người reo hò ầm ỹ, huýt sáo vỗ tay theo từng chuyển động trên sàn nhảy. Một chùm đèn lớn chiếu thẳng vào trung tâm của sàn, Đỗ Kim Chi mặc một bộ váy đỏ rực lửa, cả người tựa vào một cột thép biểu diễn, một động tác uốn éo của cô đều khiến cho đám đông kích thích.

Khả Hân ở bên cạnh mặc một chiếc váy xanh không quá ngắn nhưng ôm sát cơ thể, cô túy ý nhảy một điệu Jazz. Lúc ở trường đại học bọn họ có một môn thể dục nghệ thuật, cô đã chọn Jazz dance, không ngờ có một ngày lại dùng cái này để kiếm tiền.

Thật ra có thể tự mình lao động kiếm tiền cũng là một chuyện rất vui vẻ, không cần nhận bất kỳ thương hại từ ai. Bây giờ cô đã hiểu tại sao Kim Chi kiên quyết muốn tự mình kiếm tiền như thế.

Dương Trạch đang ngồi ở hàng ghế VIP trên lầu, anh ta tưởng mình hoa mắt, sao mà người đang nhảy ở dưới giống vợ mới cưới của Lâm Vĩ Phong vậy? Dương Trạch có thể nhìn ra được Khả Hân dễ dàng như thế là vì lần đó gặp nhau anh ta có ấn tượng rất mạnh với cô, cô gái sẵn sàng giơ gậy đánh golf lên đập hắn.

Lâm Vĩ Phong từ khi nào rộng lượng tới mức cho người phụ nữ của mình đến những nơi như này? Đây chính là hang sói, đàn ông ở đây làm gì biết đến chứng mực, phụ nữ vào đây kiểu gì chả bị ăn tươi nuốt sống.

Dương Trạch ngay lập tức nhắn cho Vĩ Phong một tin nhắn: Quán bar đang có một mỹ nhân chờ cậu đó.

Lâm Vĩ Phong nhìn thấy tin nhắn tới, hoàn toàn không bị Dương Trạch khiêu khích. Bây giờ anh đang nói chuyện với cảnh sát về vụ hỏa hoạn không có tâm trạng chơi đùa cùng mấy người anh em này.

Chưa đầy một phút sau, tin nhắn của Dương Trạch lại đến nữa, bây giờ còn có thêm một bức ảnh. Vĩ Phong vốn không muốn mở xem nhưng Dương Trạch liên tục gửi thêm mấy tin. Anh chỉ đành dừng cuộc trò chuyện lại, cầm điện thoại lên, đó là bức ảnh chụp Kim Chi và Khả Hân đang ở trong phòng nghỉ.

Trên ảnh Khả Hân ăn mặc vô cùng gợi cảm, váy ôm sát, trang điểm rực rỡ, quan trọng là cặp chân thon dài còn mang thêm vớ lưới khiêu khích. Ánh mắt của Lâm Vĩ Phong đầy tơ, máu lửa từ khắp cơ thể đều sắp bùng cháy cả rồi.

‘Người phụ nữ ngu ngốc này không chịu ngoan ngoãn ở nhà, chạy tới cái nơi đó làm gì hả?’, anh nghiến răng siết chặt điện thoại.

“Anh Phong, về chứng cứ này…”

“Xin lỗi, hiện tại tôi có việc gấp.” - Lâm Vĩ Phong vội vàng rời khỏi trung tâm pháp chứng phi thẳng vào chiếc Ferrari của mình mà chạy như bay.

Quán bar này đặc biệt xa hoa nên tiền nhảy và tiền thưởng cũng theo đó mà tăng cao. Hai người gom lại được hơn 20 triệu, Kim Chi và Khả Hân cười đến híp mắt.



Tính ra bao năm qua Khả Hân cũng ăn nhờ ở đậu tại nhà họ Đặng chưa bao giờ tới mức đi nhảy kiếm tiền thế này. Nhưng cầm trên tay những tờ tiền do mình chính mồ hôi công sức mình lao động kiếm được thật sự là cảm giác khó diễn tả.

“Khả Hân, chúng ta nhảy lần nữa đi, hiếm lắm mới gặp khi khách hào phóng như này, bình thường em nhảy chỉ có hai ba triệu thôi. Nếu có thể kiếm thêm 20 triệu nữa thì tốt rồi, đỡ được một phần học phí.” - Đỗ Kim Chi đề nghị.

“Kim Chi, múa cột rất tốn sức, em có chịu nổi không đó?” - Khả Hân lo lắng, hơn nữa cũng là đau lòng cho Kim Chi vất vả - “Em cứ cầm hết 20 triệu này đi, học phí của chị, chị nghĩ cách sau cũng được.”

“Khả Hân, chúng ta đi nhảy thế này dù sao cũng là kiếm tiền đàng hoàng, bán nghệ không bán thân. Nếu chị vì tiền học phí mà đi bán rẻ thân xác cho người bạn trai giàu có kia thì em mới khinh thường chị đó.” - Kim Chi lôi kéo Khả Hân ra sàn nhảy lần nữa - “ Em không có mệt thật mà, chúng ta không tranh thủ ra người khác sẽ giành mất sàn đó.”

“Vậy cũng được nhưng em phải chú ý cẩn thận.” - Khả Hân thấy Kim Chi nói cũng không sai, cô không thể đi xin tiền từ Lâm Vĩ Phong được.

Vì có thể kiếm được nhiều tiền thưởng nên Kim Chi không ngại thử làm nhiều động tác khó. Giống như động tác đu chân lên phía trên của cột, cả người ngã xuống tạo thành đường cong quyến rũ, lả lướt nhưng khỏe khoắn. Đám người phía dưới cũng điên cuồng gào thét theo, giờ này khắc này, bọn đàn ông đã nhiệt huyết sôi trào.

Đột nhiên, từ bên dưới khán đài có một ly bia ném lên va vào người Kim Chi khiến cô mất thăng bằng lập tức ngã xuống đất.

“Nhanh lên! Mau nhảy tiếp đi, nhảy đi!” - Những tiếng thét chói tai cứ thi nhau kéo đến, phút chốc rất nhiều người đã vây quanh sân khấu, bọn họ đều có rượu trong người, cảnh sắc quyến rũ trước mắt đột nhiên không thấy nữa nên ai cũng kích động.


Khả Hân thấy Kim Chi bị ngã nên cũng không nhảy nữa vội vàng chạy tới đỡ Kim Chi:


“Em có sao không? Có đau chỗ nào không?”


“Không… em không sao…” - Kim Chi gắng gượng trả lời, ngã từ trên đó xuống, cả người cô đều ê ẩm.


Không đợi Kim Chi và Khả Hân đứng dậy từ sân khấu, một ly bia nữa lại ném lên từ dưới khán đài. Tiếng ly bia vỡ tan tành dọa sợ hai cô gái nhỏ, đám đông giống như bị kích thích, rống to ồ ạt ném lên hai ly, ba ly,...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK