Tác giả: Thần Niên
Edit: xanhngocbich
- -----------------------
Các trưởng bối chi thứ của Phó gia vốn đang ngồi cuối cùng cũng không thể kìm chế được nữa.
Trong số đó, Phó Ân Hiển, cháu trai ruột của Phó lão gia, cùng thế hệ với Phó Ân Thầm, dẫn đầu đứng lên nói, "Lão gia tử, chúng cháu biết từ nhỏ ông đã yêu thương Ấu Sanh, nhưng vị trí người đứng đầu của nhà họ Phó, chuyện liên quan tới người thừa kế tương lai của nhà họ Phó chúng ta, sao có thể để một đứa con gái đã gả ra ngoài làm gia chủ."
"Cháu là người đầu tiên không đồng ý!"
"Cháu cũng không đồng ý."
"Cháu cũng không đồng ý."
Ngoài Phó Ân Thầm ra, những người khác trong nhà ngồi ở phía dưới đều bỏ phiếu phủ quyết.
Tư thế kiểu nếu ông cụ thật sự khăng khăng như thế, vậy bọn họ sẽ chống cự đến cùng.
Trong chốc lát, ông cụ không nói lời nào, toàn bộ bầu không khí trong đại sảnh trở nên nặng nề.
Ngay cả Phó Ấu Sanh cũng chưa có phản ứng.
Đồng tử đen nhánh nhìn về phía ông nội, không ngờ ông sẽ đột nhiên làm thế.
Bởi vì ông nội chưa từng nhắc qua.
Về người đứng đầu Phó gia, vẫn luôn là dòng chính của Phó gia kế thừa.
Mặc dù thế hệ sau không bằng thế hệ trước, nhưng đồ vật được tích lũy và truyền thừa từ trăm năm vô cùng nhiều.
Tùy tiện lấy ra một thứ, cũng có thể đủ để người bình thường sinh sống.
Càng huống hồ, còn có bảo vật vô giá, đến từ truyền thừa lịch sử của thư hương thế gia trăm năm.
Những người này ngoài miệng thì bàn về khí phách, trên thực tế trong lòng thực sự nghĩ cái gì, miễn là bọn họ tự biết.
Nếu không lúc đó hà tất phải buộc Phó Ấu Sanh đi cơ chứ.
Còn không phải là thừa dịp lúc ông cụ không có mặt, thuận lý thành chương(*) loại bỏ người duy nhất có thể thừa kế vị trí dòng chính này.
(*)顺理成章 – Thuận lý thành chương: sự việc cứ thế mà diễn ra thuận lợi; làm việc theo lẽ tự nhiên, đúng lý hợp tình
Không còn xứng trở thành người thừa kế được chọn nữa.
Người khác không nhìn ra, ông cụ đã sống nhiều năm như vậy, há có thể không nhìn ra dụng tâm của bọn họ.
Những truyền thừa này, nhưng bảo vật tích lũy này của Phó gia, đã sớm bị những người khác nhớ nhung.
Phó Ấu Sanh mở miệng, muốn nói cô không hề muốn trở thành cái gọi là người thừa kế này.
"Ông nội......"
"Ấu Ấu, ông nội biết cháy là đứa bé ngoan, Phó gia giao cho cháu, trăm năm sau ông nội mới có thể yên tâm."
Ôn cụ trước nay luôn hiền từ, nhưng lúc quyết định, là không được nói chen vào.
"Cháu...... đã không phải là người nhà họ Phó nữa." Lúc đó mình không chút do dự rời khỏi nhà họ Phó, thì chưa từng nghĩ, có một ngày nào đó sẽ trở về.
Phó lão gia dẫn cô ngồi trên ghế chủ vị bên cạnh mình: "Ông nội còn sống đấy, không ai xứng đuổi cháu ra khỏi Phó gia."
"Phó gia vẫn chưa tới phiên bọn họ định đoạt."
Phó Ân Hiển thấy ông cụ ý đã quyết,, trong lòng bắt đầu loạn, cũng không gọi ông cụ nữa, trực tiếp mở miệng: "Lão gia chủ, chuyện này quan hệ trọng đại, một mình ngài không thể quyết định định."
"Với lại, quyền gia chủ hiện giờ là cha cháu, cha cháu còn chưa đồng ý......"
Cha của Phó Ân Hiển cũng là em trai thứ hai của Phó lão gia, mười năm nay Phó lão gia vắng mặt, là người em trai này tạm thời giữ chức gia chủ.
Lúc đó Phó Ấu Sanh bị lấy cớ bôi nhọ khí khái của Phó gia mà đuổi ra khỏi nhà họ Phó, cũng có bút tích của vị nhị lão gia tử này.
Nếu không chỉ dựa vào những tiểu bối này, sao có thể có quyền đuổi cháu gái trực hệ của gia chủ đi được.
Chính là vị quyền gia chủ này cho quyền.
Phó lão gia chợt cười: "Vậy cháu bảo lão nhị đến đây."
Chờ sau khi Phó Ân Hiển gọi điện xong.
Bầu không khí trong đại sảnh càng trở nên nghiêm trọng.
Phó lão gia không nhanh không chậm: "Nếu chư các người không đồng ý cũng không sao."
"Không đồng thì thì chúng ta phân gia."
"Không thể được!"
Đột nhiên một giọng nói cũng già nua không kém truyền tới.
"Anh cả, anh đừng vừa trở về đã đùa giỡn như vậy với đám tiểu bối, Phó gia chúng ta trăm năm sở dĩ có thể đoàn kết, phồn vinh đến nay như vậy, chính là vì chưa từng phân gia."
"Là các người thừa dịp ông già này vắng mặt mà đùa giỡn trước." Phó lão gia ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng lại khiến người khác không dám không nghe theo.
Phó nhị lão gia tử nghe được lời của con trai, lập tức từ cách vách chạy sang.
(*)Đoạn này có hơi cấn cấn, trong bản raw, tác giả lúc thì để Phó Ân Hiển cùng hàng với Phó Ân Thầm (tức phải là con của em trai ông nội Phó) nhưng có đoạn lại gọi Phó nhị lão gia là ông nội??? Rồi Phó nhị lão gia lại bảo là Phó Ân Hiển là con??? Chắc tác giả bị nhầm, nhưng sẽ sửa lại cho thống nhất nhé. Mình sẽ sửa lại là Phó Ân Hiển = con của Phó nhị lão gia
=================
Chương truyện này được set pass. Tìm pass và đọc full chương tại wordpress.
Edit: xanhngocbich
- -----------------------
Các trưởng bối chi thứ của Phó gia vốn đang ngồi cuối cùng cũng không thể kìm chế được nữa.
Trong số đó, Phó Ân Hiển, cháu trai ruột của Phó lão gia, cùng thế hệ với Phó Ân Thầm, dẫn đầu đứng lên nói, "Lão gia tử, chúng cháu biết từ nhỏ ông đã yêu thương Ấu Sanh, nhưng vị trí người đứng đầu của nhà họ Phó, chuyện liên quan tới người thừa kế tương lai của nhà họ Phó chúng ta, sao có thể để một đứa con gái đã gả ra ngoài làm gia chủ."
"Cháu là người đầu tiên không đồng ý!"
"Cháu cũng không đồng ý."
"Cháu cũng không đồng ý."
Ngoài Phó Ân Thầm ra, những người khác trong nhà ngồi ở phía dưới đều bỏ phiếu phủ quyết.
Tư thế kiểu nếu ông cụ thật sự khăng khăng như thế, vậy bọn họ sẽ chống cự đến cùng.
Trong chốc lát, ông cụ không nói lời nào, toàn bộ bầu không khí trong đại sảnh trở nên nặng nề.
Ngay cả Phó Ấu Sanh cũng chưa có phản ứng.
Đồng tử đen nhánh nhìn về phía ông nội, không ngờ ông sẽ đột nhiên làm thế.
Bởi vì ông nội chưa từng nhắc qua.
Về người đứng đầu Phó gia, vẫn luôn là dòng chính của Phó gia kế thừa.
Mặc dù thế hệ sau không bằng thế hệ trước, nhưng đồ vật được tích lũy và truyền thừa từ trăm năm vô cùng nhiều.
Tùy tiện lấy ra một thứ, cũng có thể đủ để người bình thường sinh sống.
Càng huống hồ, còn có bảo vật vô giá, đến từ truyền thừa lịch sử của thư hương thế gia trăm năm.
Những người này ngoài miệng thì bàn về khí phách, trên thực tế trong lòng thực sự nghĩ cái gì, miễn là bọn họ tự biết.
Nếu không lúc đó hà tất phải buộc Phó Ấu Sanh đi cơ chứ.
Còn không phải là thừa dịp lúc ông cụ không có mặt, thuận lý thành chương(*) loại bỏ người duy nhất có thể thừa kế vị trí dòng chính này.
(*)顺理成章 – Thuận lý thành chương: sự việc cứ thế mà diễn ra thuận lợi; làm việc theo lẽ tự nhiên, đúng lý hợp tình
Không còn xứng trở thành người thừa kế được chọn nữa.
Người khác không nhìn ra, ông cụ đã sống nhiều năm như vậy, há có thể không nhìn ra dụng tâm của bọn họ.
Những truyền thừa này, nhưng bảo vật tích lũy này của Phó gia, đã sớm bị những người khác nhớ nhung.
Phó Ấu Sanh mở miệng, muốn nói cô không hề muốn trở thành cái gọi là người thừa kế này.
"Ông nội......"
"Ấu Ấu, ông nội biết cháy là đứa bé ngoan, Phó gia giao cho cháu, trăm năm sau ông nội mới có thể yên tâm."
Ôn cụ trước nay luôn hiền từ, nhưng lúc quyết định, là không được nói chen vào.
"Cháu...... đã không phải là người nhà họ Phó nữa." Lúc đó mình không chút do dự rời khỏi nhà họ Phó, thì chưa từng nghĩ, có một ngày nào đó sẽ trở về.
Phó lão gia dẫn cô ngồi trên ghế chủ vị bên cạnh mình: "Ông nội còn sống đấy, không ai xứng đuổi cháu ra khỏi Phó gia."
"Phó gia vẫn chưa tới phiên bọn họ định đoạt."
Phó Ân Hiển thấy ông cụ ý đã quyết,, trong lòng bắt đầu loạn, cũng không gọi ông cụ nữa, trực tiếp mở miệng: "Lão gia chủ, chuyện này quan hệ trọng đại, một mình ngài không thể quyết định định."
"Với lại, quyền gia chủ hiện giờ là cha cháu, cha cháu còn chưa đồng ý......"
Cha của Phó Ân Hiển cũng là em trai thứ hai của Phó lão gia, mười năm nay Phó lão gia vắng mặt, là người em trai này tạm thời giữ chức gia chủ.
Lúc đó Phó Ấu Sanh bị lấy cớ bôi nhọ khí khái của Phó gia mà đuổi ra khỏi nhà họ Phó, cũng có bút tích của vị nhị lão gia tử này.
Nếu không chỉ dựa vào những tiểu bối này, sao có thể có quyền đuổi cháu gái trực hệ của gia chủ đi được.
Chính là vị quyền gia chủ này cho quyền.
Phó lão gia chợt cười: "Vậy cháu bảo lão nhị đến đây."
Chờ sau khi Phó Ân Hiển gọi điện xong.
Bầu không khí trong đại sảnh càng trở nên nghiêm trọng.
Phó lão gia không nhanh không chậm: "Nếu chư các người không đồng ý cũng không sao."
"Không đồng thì thì chúng ta phân gia."
"Không thể được!"
Đột nhiên một giọng nói cũng già nua không kém truyền tới.
"Anh cả, anh đừng vừa trở về đã đùa giỡn như vậy với đám tiểu bối, Phó gia chúng ta trăm năm sở dĩ có thể đoàn kết, phồn vinh đến nay như vậy, chính là vì chưa từng phân gia."
"Là các người thừa dịp ông già này vắng mặt mà đùa giỡn trước." Phó lão gia ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng lại khiến người khác không dám không nghe theo.
Phó nhị lão gia tử nghe được lời của con trai, lập tức từ cách vách chạy sang.
(*)Đoạn này có hơi cấn cấn, trong bản raw, tác giả lúc thì để Phó Ân Hiển cùng hàng với Phó Ân Thầm (tức phải là con của em trai ông nội Phó) nhưng có đoạn lại gọi Phó nhị lão gia là ông nội??? Rồi Phó nhị lão gia lại bảo là Phó Ân Hiển là con??? Chắc tác giả bị nhầm, nhưng sẽ sửa lại cho thống nhất nhé. Mình sẽ sửa lại là Phó Ân Hiển = con của Phó nhị lão gia
=================
Chương truyện này được set pass. Tìm pass và đọc full chương tại wordpress.