Xe vừa ngừng lại Sato liền bước nhanh đến mở cửa, câu đầu tiên hỏi cô là, “Ngồi xe có mệt không?”
Yumi khẽ lắc đầu, “Không có.” Nói xong cô liền đưa mắt nhìn xung quanh hỏi, “Mấy người kia đâu anh?”
“Họ còn ở sân tập, anh xin nghĩ sớm về đón em.”
Một dòng nước ấm nào đó chảy qua tim, Yumi mỉm cười, đôi mắt trong như ánh sao, vội vàng theo Sato vào trong nhận phòng.
Phòng của Yumi ở chung tầng với Sato và nhóm trọng tài, hai phòng cách nhau chỉ một ngã rẽ, tất nhiên điều này là do Sato tận dụng mối quan hệ của mình mới sắp xếp được.
Vừa tra thẻ vào phòng Sato vừa chỉ về một hướng nói, “Phòng bên đó là của anh, nếu tối không ngủ được thì chạy sang tìm anh. À không, em không ngủ được thì gọi anh, anh chạy sang, buổi tối ra ngoài nguy hiểm.”
Lời nói của Sato rất nhẹ tràn đầy sự quan tâm nhưng không hiểu sao Yumi nghe thành một ý khác, cô ho khan vài cái nói, “Anh định chạy sang phòng em làm gì?”
Lúc này cửa đã mở, Sato kéo vali vào phòng nhân tiện kiểm tra các thiết bị điện, nghe cô hỏi anh quay người lại nói, “Thì dỗ em ngủ…” Câu nói chưa dứt đã thấy gương mặt hơi đỏ của Yumi, loáng thoáng anh liền hiểu được cô đang nghĩ gì.
Hành động tiếp theo của Sato khiến Yumi không kịp phản ứng liền bị anh áp chặt vào tường, gương mặt hai người đối diện nhau, khuôn mặt đẹp trai của Sato hơi cúi xuống, chất giọng trầm thấp vang lên, “Nói anh nghe em đang nghĩ gì đó.”
Yumi xấu hổ cúi đầu, lí nhí nói, “Em có nghĩ gì đâu.”
Nhưng có vẻ là Sato không hề tin lời biện minh đó của cô, chỉ thấy anh khẽ cười rồi áp môi của mình xuống, nụ hôn thứ hai của hai người cứ thế mà diễn ra.
Sắp xếp xong cho Yumi Sato không rời đi mà quay về phòng của mình thay đồ sau đó dẫn theo cô ra ngoài ăn trưa. Ở Singapore không giống như ở Nhật, Yumi cảm thấy thời gian của cả hai không bị gò bó nên quyết định không bắt xe mà đi bộ.
Khác với những lần ngại ngùng trước, lần này tình cảm của hai người đã rõ như ban ngày, sự việc lần trước không cần phải giải thích mà cũng không ai nhắc lại nữa.
Sato chỉ mới nói “Anh xin lỗi…” Yumi đã khoát tay, “Thôi, chuyện đã qua rồi.” Bản thân cô cũng không muốn nhắc lại, chỉ sợ nếu Sato biết mọi chuyện là do Meiko, không khéo sẽ khiến cho chuyện tồi tệ thêm.
Sato và nhóm trọng tài chỉ ở lại Singapore hai ngày rồi phải quay về Nhật, Yumi cũng ở lại cùng anh thêm hai ngày này. Trước đó cô có gặp lại nhóm trọng tài khi đang tay trong tay với Sato trước cửa khách sạn. Cô còn tưởng khi đối diện với họ ít nhiều gì cũng sẽ có ngại ngùng nhưng rất may là bọn họ không trêu chọc gì cô cả, Toma còn nói "Em cứ yên tâm đi, bọn anh sẽ giúp em trông chừng Sato." khiến cho cô bật cười ra tiếng.
Ngày trở về tất cả đều tập trung ở sân bay, chuyến bay về Nhật của Sato cất cánh chậm hơn nên anh có thời gian tiễn Yumi.
Yumi nhìn người đàn ông trước mặt mới hôm qua vẫn còn vui vẻ ấy vậy mà hôm nay sắc mặt đã trầm xuống, môi mỏng của anh mím chặt khiến cho cô không nỡ rời đi chút nào.
Yumi nhẹ giọng an ủi, "Em về Việt Nam sắp xếp một chút rồi sang Nhật với anh nhé."
Sato đưa tay vuốt má cô, "Không vội, sắp tới anh vẫn còn một trận đấu nữa phải tham gia, đợi xong anh sẽ sang Việt Nam với em."
Yumi khẽ cười, cô đưa tay xoa nhẹ vị trí đang nhăn lại giữa hai mắt anh, "Vâng, em đợi anh."
Nhìn Yumi rời đi Sato không nhịn được mà cảm thán, sớm biết thời gian hạnh phúc bên nhau trôi nhanh như thế này thì anh đã không phí phạm khoảng thời gian trước đó rồi.
Hiroshi có vẻ như nhìn được suy nghĩ của Sato, anh ta vỗ nhẹ vai Sato nói, "Đừng trách ai cả, tất cả là do cậu thôi."
***
Quay về Nhật Sato cùng với nhóm trọng tài tiếp tục bận rộn với công việc của mình. Mùa giải mới sắp bắt đầu, bên phía liên đoàn bóng đá Nhật cũng đang loay hoay chuẩn bị cho kỳ khảo sát nhóm trọng tài mới. Sato và Toma được chỉ định là giám khảo trực tiếp cho kỳ khảo sát này nên khi vừa quay về Nhật hai người đã vội vàng đến sân vận động quốc gia trình diện.
Khác với dáng vẻ trầm ổn của Sato, Toma là người dễ gần và hoạt bát hơn, kinh nghiệm và tuổi tác của anh đều nhiều hơn Sato nên trong một số trường hợp đặt biệt anh sẽ có cách nhìn đúng và nhanh hơn Sato rất nhiều. Ví dụ điển hình nhất chính là việc được đề cử làm giám khảo lần này.
Toma nhíu mày nhìn nhóm người đang đứng phía trước văn phòng chính, thấp giọng nói với Sato, "Tôi cảm thấy lần này có vẻ như chúng ta bị gài rồi."
Sato nghi hoặc nhìn anh, "Bị gài gì cơ?"
Toma vẫn chưa kịp giải thích thì nhóm người bên kia đã nhìn sang hai người bọn họ. Cả hai theo phép lịch sự liền tiến lên nói "Xin chào."
"Tôi còn tưởng lần khảo sát này chỉ có chúng tôi, không ngờ chủ tịch còn gọi cả anh Sato đến nữa." Một giọng nói pha lẫn mỉa mai vang lên.
Sato hơi nhíu mày nhìn người vừa nói, Toma đứng bên cạnh anh liền vờ cười đáp lại, "Khảo sát trọng tài mới mà, tất nhiên một trọng tài giỏi có tiếng như Sato phải được gọi đến để làm giám khảo rồi."
Nhóm người phía trước ngoài mặt thì cười xòa hưởng ứng câu nói vừa rồi của Toma, nhưng len lỏi phía sau vẫn có người hừ nhẹ, giọng nói lầm bầm không lớn không nhỏ vừa đủ để mọi người nghe rõ, "Hừ, nếu không có cái danh con rể của chủ tịch liên đoàn thì vẫn chưa biết ai mới là người giỏi ở đây."
Trong ngành nào cũng sẽ có những đấu đá riêng, không lớn thì cũng nhỏ, dù cho là những người lớn hay người trẻ, một khi đã động đến lợi ích thì sẽ chẳng còn ai quan tâm đến việc đúng hay sai, kể cả công nhận năng lực của người khác. Sato không phải không hiểu, chỉ là anh không muốn chấp nhất với bọn họ, quan niệm của anh từ trước đến giờ là ai nói gì kệ họ, miễn sao anh không có là được.
Đôi mắt Sato vẫn trầm ổn như cũ, một tia tức giận hay bất mãn anh cũng không có, giọng nói từ tốn vang lên, "Năng lực của mỗi người đều khác nhau, tôi cũng không giỏi giang gì nên lần làm việc này hi vọng mọi người sẽ giúp đỡ nhiều hơn nhé."