Mặc Thu đứng trước cửa tiệm thịt nướng, cắn miếng bánh mì trên tay, đứng ở đây, chủ tiệm cũng biết cậu định làm gì.
Mặc Thu không vào trong mà đợi ở bên ngoài, nghiêm túc ăn từng ngụm bánh mì, nhai kỹ nuốt chậm, rất hưởng thụ.
"Uầy, nhóc."
Bên cạnh xuất hiện một giọng nói. Mặc Thu không cảm thấy người ta đang gọi mình, tiếp tục cắn một miếng bánh mì, ăn xong hai má phồng lên, híp mắt nhìn cửa tiệm đồ nướng.
"Nhóc." Bỗng nhiên một người đàn ông tóc vàng đứng trước mặt Mặc Thu, buộc cậu phải nhìn về phía đối phương, tốc độ nhai chậm lại, tóc vàng nói: "Còn nhớ chú không?"
Mặc Thu gật đầu, còn nhớ, là người tốt bụng đã đưa mình đến bệnh viện.
"Ăn bánh mì xong không khát sao?" Tóc vàng hỏi.
Mặc Thu lại gật đầu, có hơi khát, nhưng quay về có thể uống nước.
"Cái này cho nhóc." Tóc vàng cầm trên tay một chai trà sữa.
Mặc Thu nghi ngờ nhận lấy, trà sữa còn ấm, cầm trong tay như xua đi gió lạnh của đêm hè.
Tóc vàng dùng tay giúp Mặc Thu mở nắp chai: "Uống."
Mặc Thu lén nhìn người đàn ông tóc vàng, cầm trà sữa uống một hơi, vị ngọt đầy khoang miệng, cậu như phát hiện ra một thế giới mới.
Tóc vàng giật giật khóe miệng: "Nhóc là thật... "một chút đề phòng cũng không có, đưa cho cái gì cũng uống một hơi.
Hắn nghi ngờ việc đứa nhỏ này có phải tự đi theo bọn buôn người hay không.
Ực, ực, ực...
Tóc Vàng tò mò quan sát Mặc Thu không ngừng uống nước, hơi kinh ngạc, khát tới vậy sao?
Mắt nhìn cậu sắp tu tới nửa bình, hắn không nhịn được cản lại: "Dừng, dừng, dừng. Cũng chẳng phải không cho nhóc uống. Nhóc định một hơi uống hết à?"
Mặc Thu ôm chai trà sữa, ợ một cái.
Tóc vàng ngước mắt lên, nhìn thấy cộng sự đứng cách đó không xa.
"Đói hả?" Tóc vàng hỏi.
Mặc Thu do dự một chút, sau đó lắc đầu.
"Nếu nhóc đói, chú sẽ dẫn nhóc đi ăn ít đồ." Tóc vàng chỉ chỉ cửa hàng phía sau, "Muốn ăn không?"
Song, Mặc Thu vẫn lắc đầu.
"No rồi?" Tóc vàng nhìn xuống túi bánh mì đã ăn hết trong tay Mặc Thu.
Lần này Mặc Thu gật đầu.
"Chỉ có như vậy?" Hắn ngẩn người, đây mà là sức ăn của một thiếu niên mới lớn sao?
Mặc Thu mở miệng, vỗ bụng: "Cháu no rồi ạ."
"Mấy người là ai? Đi theo thằng nhỏ làm gì?" Chủ tiệm cầm túi thịt nướng nghi ngờ nhìn bọn họ.
"Là bạn." Tóc vàng nói.
Chủ tiệm nhíu mày, cúi đầu hỏi Mặc Thu: "Biết hắn sao?"
Mặc Thu do dự hai giây, sau đó gật đầu.
"Bạn của ba cháu?" Nghe nói quen nhau, ông cũng không hỏi thêm nữa, chờ thêm hai giây lại phát hiện Mặc Thu lần này không thừa nhận, chủ tiệm đặt thịt nướng vào tay cậu, "Mau về đi, kẻo muộn ba lại đánh."
Một thoáng, sắc mặt tóc vàng nhất thời vặn vẹo, nhưng rất nhanh đã lộ vẻ mặt gượng cười kì quái: "Chú đưa cháu về."
"Cảm ơn." Mặc Thu nói.
Tóc vàng nhìn chằm chằm, đột nhiên nở nụ cười: "Được, nhóc vậy mà còn khá giỏi việc chấp nhận giúp đỡ đấy."
Mặc dù tóc vàng luôn miệng trêu chọc nhưng hắn vẫn kéo xe đẩy nhỏ của cậu đi, thậm chí vì dây có hơi ngắn nên đã xin thêm một sợi để nối lại.
Mặc Thu theo hai người đàn ông cao lớn cùng trở về. Rõ ràng chỉ mới gặp nhau hôm nay, nhưng thái độ của cậu đối với bọn họ không xa lạ cũng chẳng thân quen, lặng lẽ giống như đã đồng hành cùng nhau ngay từ đầu.
Mặc Thu ăn nốt miếng bánh mì, uống trà sữa xong, trân trọng ôm lấy chai trà sữa.
Tóc vàng muốn mua ít thức ăn cho Mặc Thu. Nhưng đứa nhỏ đã nói nó no rồi, trông cũng chẳng giống nói dối. Chỉ sợ mua rồi tất cả lại về tay Ninh Hải.
"Nhóc con, vượt qua quãng thời gian này nhóc sẽ được sống sung sướng." Tóc vàng tán gẫu với Mặc Thu, "Nói lời tạm biệt cái cuộc sống cứt chó này đi."
Mặc Thu không trả lời, giống như đã hiểu điều hắn nói. Vai tóc vàng bị cộng sự đập mạnh, khiến hắn ngậm mỏ.
"Cuộc sống của cháu không phải là cứt chó."* Mặc Thu đột nhiên nói, "Cuộc sống của cháu rất tốt."
(* Nguyên văn: "我的日子不是狗屎")
"Thời gian qua cháu chưa từng sống tốt?" Tóc vàng bị cộng sự cho ăn một đập, nhưng nghĩ lại điều chính mình vừa nói, cứ thấy quái quái thế nào...
"Cháu đang sống rất tốt." Mặc Thu cố chấp nói.
Chẳng lẽ đứa nhỏ này thật sự cho rằng bản thân hiện tại đang sống rất tốt sao? Tóc vàng gãi đầu, rồi lại gãi thêm lần nữa, hắn luôn cảm thấy khó chịu.
Tóc vàng lấy trong túi ra một tấm danh thiếp, nói với Mặc Thu: "Đây là số điện thoại của chú, nếu cần thì cứ gọi cho chú"
Mặc Thu nhìn tấm danh thiếp đơn giản, nói: "Cháu không có điện thoại."
"Vậy cháu chỉ cần giữ nó." Tóc vàng nói.
"Ồ." Mặc Thu cất danh thiếp vào túi.
Người đàn ông nhìn cảnh này nhíu mày, cảm thấy Mặc Thu... hình như là loại người dễ nghe lời?
Đến dưới lầu toà nhà, Mặc Thu xắn tay áo định bưng bia, tấm gạc trắng như tuyết hôm nay vừa mới băng lộ ra, ngay lập tức bị hai người ngăn lại.
"Được rồi, tầng bốn phải không?" Người đàn ông nói.
Sau khi bưng ba két bia đến cửa lầu bốn, hai người xoay người rời đi, nhưng tóc vàng bất ngờ bị cậu kéo áo lại.
Một lực nhỏ không đủ để ngăn di chuyển của tóc vàng nhưng cũng đã dừng hắn lại.
Mặc Thu buông tay áo hắn, ngẩng đầu nói: "Cảm ơn."
Cuối cùng khi quay trở lại xe, tóc vàng vẫn còn đang ngơ ngác, có trời mới biết lúc được cảm ơn hắn lại thấy đứa trẻ ngốc nghếch kia thật dễ thương.
"Thằng nhóc không có tiền trả cho chúng ta, mày còn để lại danh thiếp?" Người đàn ông cười nói với cộng sự.
"Từ giờ trở đi, nó là con trai của ông chủ lớn, chút tiền này không phải là chuyện nhỏ sao?" Tóc vàng cứng ngắc nói, nhưng lại dựa vào cửa sổ ngáp một cái, "Tao chỉ cảm thấy nhất định phải chăm sóc nó, không có ý gì khác."
Nửa đêm, nhóm người kia ai về nhà nấy, Ninh Xảo Trân và Ninh Hải say khướt lăn ra ngủ, Mặc Thu lại ra khỏi phòng, đóng cửa phòng ngủ của ba mẹ lại, bắt đầu dọn dẹp đống lộn xộn trên bàn.
Nếu không dọn xong, sáng mai mẹ thức dậy, nhìn thấy căn phòng bừa bộn sẽ khó chịu.
Trên bàn còn rất nhiều đồ ăn thừa, Mặc Thu cố gắng để lại càng nhiều càng tốt, ngay cả canh chan cơm cũng rất ngon.
Nhìn thức ăn còn lại, Mặc Thu dùng ngón tay bóp nát một ít thịt băm, bỏ vào miệng.
Ngon.
Đồ ăn để nguội ăn vẫn ngon.
Giữ tất cả những thứ này, không muốn mất chúng.
Có lẽ do hôm nay đã ăn bánh mì và uống trà sữa nên cơ thể được bổ sung năng lượng cũng cảm thấy dễ chịu hơn bình thường. Lúc đứng dậy, cậu vô tình đá phải cái chai bên cạnh, mấy chai kề đấy liên tiếp rơi xuống nền gạch, tạo ra âm thanh va chạm sắc bén.
Mặc Thu cứng người tại chỗ.
Tiếng bước chân nặng nề, dồn dập từ trong phòng ba mẹ truyền đến, cửa phòng ngủ bị mở ra. Giờ khắc này, hơi thở Mặc Thu như bị bóp nghẹt.
"Khuya rồi mày còn làm cái đéo gì vậy!" Ninh Hải đang ngủ say, trên người còn nồng nặc mùi rượu, nhìn thấy Mặc Thu đứng giữa đống lộn xộn dưới ánh đèn.
Mặc Thu lắc đầu: "Con đang dọn dẹp."
"Dọn cái rắm!" Ninh Hải sau khi uống rượu trở nên cáu kỉnh hơn bình thường, đột nhiên một chân đá mạnh Mặc Thu.
Cậu vô thức né tránh, lực đá vốn nhắm vào bụng lại dời xuống bụng dưới.
Mặc Thu bị đá, nằm rạp trên mặt đất, bụng dưới truyền đến một trận đau nhói, bụng là nơi rất dễ bị tổn thương, cả người cậu cuộn tròn, thậm chí không thể phát ra tiếng kêu đau.
"Còn dám phá giấc ngủ của tao nữa, tao đánh chết mày." Tiếng chửi rủa ác độc vang lên, Ninh Hải hung hăng đá vào bắp chân Mặc Thu.
Cậu chỉ cảm thấy trước mắt có mấy ngôi sao lấp lánh, đen có trắng có. Một lúc lâu sau, mới nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ đóng lại.
Mặc Thu quỳ trên mặt đất, nửa người trên nằm sấp, cố nén không dám phát ra hơi thở, che bụng chịu đựng đau đớn.
Cuối cùng, Mặc Thu đứng dậy tiếp tục thu dọn phòng khách bừa bộn, so với ban nãy cẩn thận hơn rất nhiều.
- --------------------------------------------