Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho dù Quảng Mi Nhi trước đó có thái độ khinh thường và gã tài xế hống hách khiến anh cảm thấy không vui, nhưng Sở Thiên Hoài vẫn không thể bàng quan được.

Nếu như lần này anh mà cứ thế bỏ đi thì chắc chắn Quảng Mi Nhi sẽ không sống được qua đêm nay.

Sở Thiên Hoài thở dài: “Đi lên lầu đi”.

Quảng Mi Nhi khẽ cúi người, nói bằng giọng hơi yếu ớt: “Đa tạ tiên sinh đã bỏ qua hiềm khích khi trước, Mi Nhi vô cùng cảm tạ”.

Sắc mặt Viên Tề Sinh sa sầm: “Chủ tịch Quảng thà rằng tin tưởng thằng nhóc không biết trời cao đất dày này mà cũng không tin tưởng lão phu sao?”

Mấy lần nói chuyện toàn những lời không tốt đẹp, Sở Thiên Hoài cũng cảm thấy bực bội, ngay lập tức lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Còn tiếp tục tin ông thì cô ta đã mất mạng rồi”.

“Im mồm”, Viên Tề Sinh đanh giọng quát: “Cậu có tư cách gì để nói chuyện với lão phu?”

Sở Thiên Hoài chỉ hờ hững nhả ra bốn chữ: “Cậy già lên mặt!”

Viên Thế Kiệt nghe vậy thì nổi khùng nên: “Anh dám nói năng như thế với ông nội tôi à?”

Sở Thiên Hoài bật cười khinh thường: “Ông ta là ông nội anh chứ có phải ông nội tôi đâu, tại sao tôi không thể nói như vậy với ông ta?”

“Anh...”.

Viên Thế Kiệt bị hỏi vặn lại đến á khẩu không nói nên lời, gương mặt đỏ bừng lên.

Viên Tề Sinh nói: “Chủ tịch Quảng, cơn đau dưới bụng vừa rồi là phản ứng bình thường trong quá trình chữa trị...”.

Quảnh Mi Nhi dứt khoát ngắt lời: “Viên thần y nắm được mấy phần chữa khỏi cho tôi?”

“Cái này... chắc là bảy phần...”.

Viên Tề Sinh nói xong, lại bổ sung thêm một câu: “Không có bác sĩ nào dám đảm bảo cả trăm phần trăm với người bệnh”.

Giọng nói trong trẻo của Sở Thiên Hoài vang lên: “Tôi dám chắc cả mười phần”.

Biểu cảm của Viên Tề Sinh thình lình đông cứng lại trên mặt.

Chốc lát sau, ông ta phất ống tay áo lạnh lùng hừ một tiếng: “Đúng là nói mà không biết ngượng, lão phu hành y đã hơn năm mươi năm, còn chưa từng dám nói những lời như vậy, cậu đã khám được cho bao nhiêu bệnh nhân rồi?”

Sở Thiên Hoài khẽ cong khóe môi: “Có mốt số việc phải cần đến thiên phú trời sinh, người mà sống cả một đống tuổi nhưng lại sống thành chó thì cũng nhiều lắm”.

Viên Thế Kiệt giọng nói đầy giận dữ quát lên: “Anh muốn chết à?”

“Hy vọng chủ tịch Quảng không hối hận”, Viên Tề Sinh nói bằng giọng u ám: “Nếu như cô thật sự bị trúng cổ, cuộc đời còn lại của lão phu sẽ không hành y nữa”.

Ánh mắt Sở Thiên Hoài thoáng lóe lên, cất tiếng đáp: “Vậy thì không cần, ông đưa bông Tuyết Liên kia cho tôi là được”.

Viên Thế Kiệt hỏi ngược lại: “Nếu như chủ tịch Quảng không phải bị trúng cổ thì sao?”

Sở Thiên Hoài mỉm cười: “Thì các người muốn làm gì cũng đươc”.

Viên Thế Kiệt nghiến răng nói: “Nếu như chứng minh được anh chẩn đoán sai, vậy thì ở lại Tề Sinh Đường của chúng tôi dọn nhà vệ sinh đi”.

Sở Thiên Hoài gật đầu nói: “Được thôi”.

Quảng Mi Nhi nói như hụt hơi: “Có thể bắt đầu chữa cho tôi được chưa?”

Cô ta cảm thấy như có một bàn tay đang xé nát nội tạng của mình ra vậy, đau đến không muốn sống nữa.

Sở Thiên Hoài đi lên trước đỡ Quảng Mi Nhi đang lảo đảo như sắp ngã, bước về phía thang máy.

Đi lên đến tầng ba, mấy người đi vào một gian phòng trị liệu.

Sở Thiên Hoài đỡ Quảng Mi Nhi nằm xuống giường, Viên Thế Kiệt cười khinh khỉnh: “Tôi thực muốn xem xem, anh chữa cho chủ tịch Quảng nặng thêm thì lúc đó xem anh khóc thế nào...”.

Cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Quảng Nhi Nhi, Viên Thế Kiệt lập tức im miệng.

Sở Thiên Hoài lấy kim châm cứu ra, cách lớp quần áo đâm lên người Quảng Mi Nhi.

Viên Thế Kiệt thoáng ngẩn người: “Châm cứu không cần nhìn?”

Phải biết rằng, cả thành phố Nghiêu Châu này, người có thể làm được đến mức châm cứu mà không cần nhìn, chỉ có một mình Viên Tề Sinh.

Anh ta không ngờ được, Sở Thiên Hoài lại biết được phương pháp châm cứu cao cấp này.

Sự tự tin của anh ta bắt đầu dao động.

Theo từng cây kim châm vào huyệt đạo, Quảng Mi Nhi cảm giác như mình bị ai đó ném vào trong lò lửa, khắp người đều ướt nhẹp mồ hôi, chỗ làn da không bị quần áo che có thể thấy đã đỏ ửng lên.

“Thiên Môn Thập Tam Châm!”

Viên Tề Sinh bỗng nhiên trợn to hai mắt, kinh hãi nói: “Phương pháp châm cứu mà cậu dùng là Thiêu Hỏa Sơn của Thiên Môn Thập Tam Châm?”

Sở Thiên Hoài thu lại kim châm, đứng thẳng người, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười nhàn nhạt: “Không hổ là thần y của Nghiêu Châu, quả nhiên có kiến thức rộng”.

Ánh mắt Viên Tề Sinh sáng rực nhìn chằm chằm Sở Thiên Hoài nói: “Cậu nắm được bao nhiêu kim?”

“Đương nhiên là mười ba kim”, Sở Thiên Hoài trêu chọc nói: “Nếu không thì còn được gọi là Thiên Môn Thập Tam Châm nữa không?”

Viên Tề Sinh thất thanh kêu lên: “Không thể nào!”

Ông ta vì học được ba châm đầu tiên trong Thiên Môn Thập Tam Châm mới có được cái danh thần y Nghiêu Châu này.

Nghe nói, mười châm phía sau đã thất truyền rồi.

Viên Tề Sinh quả thực không muốn tin, thằng nhóc không có danh tiếng gì này lại nắm được hết Thiên Môn Thập Tam Châm mà ông ta dành cả một đời mơ ước này.

Nhưng mà, Sở Thiên Hoài vừa mới thi triển Thiêu Hỏa Sơn, lại chính xác là nằm trong ba châm đầu tiên.

“Tạm thời đừng có quan tâm đến phương pháp châm cứu nữa”, Viên Thế Kiệt chỉ vào Quảng Mi Nhi trên giường: “Sao tôi cảm thấy sau khi được anh chữa trị, chủ tịch Quảng trông còn nghiêm trọng hơn trước vậy?”

Quảng Mi Nhi lúc này khắp người đã đỏ như tôm luộc, cho dù cách rất xa cũng có thể cảm nhận được sức nóng trên người cô ta.

Hai mắt cô ta đã mơ hồ mất đi ý thức rồi.

Viên Tề Sinh cũng cảm thấy hơi nghi ngờ, nhíu mày nói: “Chẳng lẽ chỉ có vẻ bề ngoài thôi?”

Viên Thế Kiệt đắc ý nói: “Xem ra sau này phòng khám sẽ không cần phải tìm người đến dọn nhà vệ sinh nữa rồi...”.

Lời vừa dứt, biểm cảm của anh ta liền đông cứng lại, miệng há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.

Bởi vì anh ta bỗng nhiên nhìn thấy, từ lỗ mũi của Quảng Mi Nhi có một con côn trùng to bằng móng tay màu đen đang từ từ bò ra.

Hai mắt Viên Tề Sinh sáng lập lòe, lầm bầm tự nói: “Chẳng lẽ thực sự là cổ trùng?”

Con côn trùng màu đen bò lên má của Quảng Mị Nhi, đập cánh bắt đầu bay lên.

Bốp!

Sở Thiên Hoài vơ lấy một quyển sách bên cạnh tay đập mạnh vào con côn trùng.

Con côn trùng bị đập rơi xuống đất, Sở Thiên Hoài từ bên cạnh lấy một cái lọ thủy tinh rỗng ra, gạt con côn trùng trên đất vào bên trong lọ.

Con côn trùng này vừa rồi bị sốt cao đến mức mơ màng rồi, nếu không thì sẽ không dễ bắt được nó như vậy.

Hai mắt của Quảng Mị Nhi dần dần tỉnh táo lại, sau đó lật người ngồi dậy.

Màu da của cô ta đã trở lại trang thái bình thường.

Kỳ thực vừa rồi cô ta mê man là do Sở Thiên Hoài sợ cô ta bị dọa nên mới cố ý làm vậy.

Sở Thiên Hoài mỉm cười nói: “Chủ tịch Quảng cảm thấy thế nào?”

“Mọi thứ đều ổn”, Quảng Mị Nhi vẻ mặt thành khẩn nói: “Từ nay về sau, tiên sinh chính là ân nhân của Mi Nhi”.

Viên Thế Kiệt vẻ mặt hâm mộ, anh ta biết thực lực của Quảng Mị Nhi, nên hiểu rất rõ trọng lượng của câu nói này.

Có được sự trợ giúp của Quảng Mị Nhi, đừng nói là thành phố Nghiêu Châu, đến cả tỉnh Tây Sơn này cũng đủ để anh ta đi ngang rồi.

Sở Thiên Hoài phất tay: “Chủ tịch Quảng quá lời rồi, chỉ là tiện tay giúp thôi”.

Nói xong, anh nhìn về phía hai ông cháu nhà họ Viên, giọng điệu mang theo vẻ đùa cợt nói: “Tuyết Liên có phải nên đưa cho tôi rồi không?”

Viên Thế Kiệt nhíu mày nói: “Tuyết Liên là vật báu gia truyền của nhà chúng tôi, không thể tặng cho người khác, chúng tôi có thể cho anh tiền...”.

“Ngại quá, tôi không cần tiền”, Sở Thiên Hoài ngắt lời: “Đồng thời tôi nhấn mạnh lại một lần nữa, Tuyết Liên là do mấy người thua cược với tôi, chứ không phải là tặng”.

Viên Thế Kiệt trầm giọng nói: “Anh đừng quá đáng”.

Sở Thiên Hoài bật cười nói: “Kỳ lạ, tôi lấy đồ mà tôi đáng được lấy, thì có gì mà quá đáng?”

Hai mắt Quảng Mi Nhi khẽ nheo lại, ánh mắt dần trở nên băng lạnh mà sắc bén.

“Dám chơi dám chịu”, Viên Tề Sinh phất tay: “Tuyết Liên cậu lấy đi đi”.

Ông ta đã già thành tinh rồi, suy nghĩ và tầm nhìn đương nhiên đặt xa hơn Viên Thế Kiệt.

So sánh với ông lớn trong giới tư bản như Quảng Mị Nhi, cái danh thần y của thành phố Nghiêu Châu của ông ta chẳng là cái gì.

Quảng Mi Nhi bây giờ đã coi Sở Thiên Hoài như ân nhân, muốn chơi xấu Sở Thiên Hoài thì e là sẽ trở thành kẻ địch của Quảng Mi Nhi, ông ta biết làm như vậy là hành động không thông minh.

Sở Thiên Hoài cười ha ha nói: “Viên thần y thật rộng rãi”.

Gương mặt Viên Tề Sinh chẳng có biểu cảm gì nói: “Mở tủ ra”.

Viên Thế Kiệt nghiến răng, không tình nguyện đi lên mở tủ kính ra.

Sở Thiên Hoài tìm được một cái túi nilon, cho Tuyết Liên vào bên trong.

Mặt Viên Tề Sinh sa sầm như sắp vắt ra nước, ông ta trước giờ chưa từng chịu thiệt thòi lớn như thế.

Ngay sau đó, Sở Thiên Hoài và Quảng Mi Nhi liền cáo từ rồi rời đi.

Viên Thế Kiệt nghiến răng nói: “Ông nội, chẳng lẽ cứ thế mang bảo bối cho anh ta sao?”

“Anh nằm mơ”, Viên Tề Sinh lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Đồ của nhà họ Viên, không dễ lấy như vậy đâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK