Giữa trời tuyết trắng, bộ quần áo của Tô Lam Quỳnh vô cùng nổi bật, màu vàng xen lẫn hồng, giống như vườn hoa trong ngày xuân, khiến người ta nhìn thấy mà trong lòng khoan khoái.
Nàng đi đến trước mặt Hoàng đế, nhẹ giọng thỉnh an. Lúc này, Hoàng đế mới hoàn hồn, bảo nàng vào bên trong cho đỡ lạnh.
Trong phòng đốt than sưởi, vô cùng ấm áp, Tô Lam Quỳnh bị hun nóng, bèn cởi áo ngoài ra, rồi đi đến mài mực cho Hoàng đế.
"Hiếm thấy nàng đến đây, có chuyện gì sao?" Hoàng đế thấy nàng tri kỷ, lập tức chủ động nhắc tới, ánh mắt không tự chủ nhìn sang cái giỏ đang đặt trên bàn trà.
Tô Lam Quỳnh e thẹn nói: "Buổi trưa hôm nay thiếp thân nổi hứng xuống bếp, làm một ít bánh bột hoa quế nhân đậu xanh, nhớ tới món này bình thường Thánh thượng thích ăn, nên mượn hoa hiến Phật, dâng lên cho Thánh thượng thưởng thức."
Hoàng đế vốn định hỏi nếu đã dâng lên cho hắn thì tại sao lại không mang đến, nhưng chợt nhớ ra ban nãy Trân phi đã đến đây trước, cộng với việc hai người nổi lên tranh chấp ngoài cửa, lập tức có thể đoán được ý của Tô Lam Quỳnh. Ban nãy nàng vừa biết Trân phi ở bên trong đã lập tức đi về, nếu không phải Trân phi vô cớ gây sự, e là số bánh này cũng không tới được tay hắn.
Trong lòng Hoàng đế vừa tức giận vừa áy náy, lập tức sai tiểu thái giám lấy giỏ đồ ăn đến, Tô Lam Quỳnh thấy hắn muốn ăn, vội dọn dẹp góc bàn, sau đó lấy dĩa bánh ra. Mấy khối bánh hình hoa màu vàng nhạt tỏa mùi hương ngào ngạt, tiểu thái giám theo thông lệ lấy kim thử độc, Hoàng đế cầm một cái bánh lên ăn, có chút bột, không được mềm mịn như ngự trù làm, nhưng hương vị rất ngon, thoang thoảng mùi thơm hoa quế, vị béo của bột và bùi của đậu xanh hòa vào nhau, ngọt nhưng không ngấy, lại có chút gần gũi mộc mạc, giống như đồ ăn của gia đình bình thường.
Trong lòng Hoàng đế run lên, chỗ nào đó mềm mại trong nội tâm vừa bị chạm đến, kìm lòng không được cầm ăn thêm mấy cái, mới nghĩ tới hình như đây là lần đầu hắn ăn đồ ăn do Tô Lam Quỳnh tự tay làm. Trình độ nấu ăn của nàng không tốt lắm, có thể làm ra bánh có hương vị như thế này, e là đã luyện tập rất nhiều lần.
Hắn quay sang nhìn nàng, chỉ thấy Tô Lam Quỳnh đang mỉm cười, mong đợi nhìn hắn, khóe môi và ánh mắt dịu dàng như sóng nước mùa thu, khiến hắn cảm thấy sự xôn xao trong lòng bỗng nhiên an tĩnh lại.
Hoàng đế cười nói: "Ngon lắm, thưởng."
Nụ cười trên môi Tô Lam Quỳnh thoáng cái mở rộng, hành lễ nói: "Thiếp thân đa tạ Thánh thượng."
Hoàng đế ăn nốt cái cuối cùng, Tô Lam Quỳnh hầu hạ hắn súc miệng, uống trà, mắt thấy thời gian cũng đã trễ, Hoàng đế cười ngâm ngâm nhìn nàng.
Tô Lam Quỳnh đỏ mặt, nàng hiểu hắn biết ý đồ đến đây của nàng, bây giờ làm vậy là đang chờ nàng chủ động nhắc tới.
Tô Lam Quỳnh cũng không ngạo kiều, nàng không muốn bỏ qua cơ hội gặp mặt cha anh, vì vậy nhún người: "Thánh thượng, đông săn mọi năm đều là lễ lớn, thiếp thân mang lòng yêu thích, nhớ mãi không quên, kính xin Thánh thượng ân chuẩn cho thiếp thân được cùng tham dự Đông săn, chiêm ngưỡng dáng vẻ oai hùng của bệ hạ."
Hoàng đế nghe lời nói văn vẻ lấy lòng này, bỗng nhiên muốn cười.
Quả thật, đông săn mọi năm hắn vì để khích lệ triều thần đều sẽ tự mình cưỡi ngựa, bắn ra mũi tên đầu tiên, vậy mới tính là Đông săn bắt đầu. Nhưng nhìn cô gái nhỏ trước mắt, ai muốn cầu xin hắn việc gì đó đều là ngả vào vòng tay hắn nũng nịu lấy lòng, nàng khen ngược chỉ đứng hành lễ máy móc. Mặc dù danh sách hắn định xuống đã có tên nàng nhưng cũng không dễ dàng thỏa hiệp chỉ với một diã bánh như vậy, Hoàng đế cười như không cười:
"A, Di Chiêu nghi chỉ dùng một đĩa bánh mà muốn cầu ân điển rồi sao?"
Sắc mặt Tô Lam Quỳnh hơi đổi, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
Trong cung này nàng là phi tần mới, lại có phân vị cao, có tên trong danh sách đi Đông Săn cũng đâu tính là quá phận, cho nên mới đến cầu ân điển, nhưng nghe lời nói của Hoàng đế, dường như việc này hắn không quá hài lòng, vị trí thì có, nhưng phải khiến Hoàng đế vui trước mới được.
Lòng vua khó dò, dù Tô Lam Quỳnh có thân thiết với Hoàng đế tới mức có thể phỏng đoán được một hai phần, cũng không dám cho rằng mọi phỏng đoán của mình là đúng. Nhưng bây giờ nàng quả thật như lạc trong sương mù, thật sự không biết phải làm sao mới đúng.
Thấy nàng nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra được, Hoàng đế thở dài, phụng phịu nói: "Lại đây."
Tô Lam Quỳnh lập tức đi tới bên cạnh hắn.
Hoàng đế nắm lấy tay nàng, nói: "Nàng là Chiêu nghi của Trẫm, không phải thần tử, không cần hở chút là hành lễ, có thể trực tiếp nói ra mong muốn của mình, dù sao thì, Trẫm cũng là..."
Phu quân của nàng.
Bốn chữ này làm tai Hoàng đế hơi đỏ, muốn nói mà nói không được, chỉ đành ho khan. Hắn thương tiếc Tô Lam Quỳnh, cũng áy náy với nàng, nếu nàng gả cho một người bình thường, muốn gặp người thân lúc nào mà chẳng được, về Thái phó phủ ở mấy ngày cũng có thể, nhưng nàng lại gả cho hắn, cả đời bị vây trong cấm cung, một năm chỉ có vài lần mới được gặp người thân, chuyện này quả thật là hắn nợ nàng.
Cho nên, hắn có thể mắt nhắm mắt mở khi Tô Lam Quỳnh và Tô Tri Viễn thư từ qua lại, mới tận dụng mọi cơ hội để cho nàng được gặp người nhà của mình.
Tô Lam Quỳnh hiểu được ý hắn, sắc mặt cũng ửng hồng, ngại ngùng quay mặt sang một bên.
Sau khi Tô Lam Quỳnh ra khỏi Điện Kính Thiên, danh sách phi tần được đi Đông săn cũng đã gửi tới cung Thượng Dương, Hoàng hậu nhìn thấy cái tên cuối cùng trên danh sách, tức giận đến ném vỡ một ấm trà.
Di Chiêu nghi... Nàng ta càng ngày càng cảm thấy, Di Chiêu nghi là khắc tinh của nàng ta.
Đông săn tới, sáng sớm khi mặt trời lên, đoàn người đã đi ra khỏi cửa Thiên Môn rồi đi đến bãi săn cách kinh thành năm mươi dặm (~80,5km) đi suốt một ngày, đến chiều thì tới.
Bãi săn được lập ra từ đời Thái tổ, do năm đó chiến hỏa liên miên, dù ông xưng đế nhưng cũng không quên đốc thúc con cháu rèn luyện, vì lẽ đó bãi săn chưa bao giờ bị bỏ hoang, lúc nào cũng có hộ vệ túc trực, dựng sẵn lều, đốt than ấm, khi đoàn người của Hoàng đế đến nơi thì trực tiếp vào ở là được.
Vì bây giờ là buổi chiều nên mọi người cũng chỉ đi xung quanh dạo, tối nay mới bắt đầu ăn tiệc tối, ngày mai mới là lễ khai mạc của Đông săn, lúc này, trong lều của Tô Lam Quỳnh, Trưởng công chúa đang ngồi nói chuyện với nàng:
"Lần này nhất định phải săn được hươu, thịt hươu nướng cực ngon, cũng chỉ có lúc này mới được ăn thỏa thích."
Tô Lam Quỳnh cũng vô cùng hoài niệm, giờ này cũng đã có vài thiếu gia công tử và thị vệ đi săn thú rừng, dùng để làm thức ăn cho tối nay, nhưng nghe nói mùa đông vào buổi tối hươu thường ít ra ngoài kiếm ăn, nếu vận khí không tốt, ngày mai mới có thể ăn được.
Hai người đang trò truyện, bỗng Xuân Phong vén rèm đi vào, cười: "Trưởng công chúa, nương nương, Tô đại thiếu gia cầu kiến."
Vẻ mặt Tô Lam Quỳnh mừng rỡ, nắm tay Trưởng công chúa cùng nhau ra ngoài.
Tô Tri Viễn đứng ở bên ngoài chờ, hôm nay hắn mặc một bộ đồ cưỡi ngựa màu xanh đậm, viền áo thêu hoa văn cách điệu của một loài hoa, thắt lưng bằng da quấn quanh vòng eo tráng kiện, mái tóc dài được cột cao lên cài ngọc quan, làm lộ ra gương mặt điển trai góc cạnh, một tay hắn nắm dây cương, một tay cầm roi, trong ráng chiều chiếu rọi càng khiến vẻ anh tuấn oai hùng này lộ rõ.
Không ít thiếu nữ đã bị vẻ đep này làm cho si mê đến ngẩn ngơ, lại đỏ mặt lấy khăn che mắt, không ngừng liếc trộm về phía bên này, Tô Tri Viễn lại không hề quan tâm, từ khi Tô Lam Quỳnh ra ngoài, tầm mắt của hắn chỉ dừng trên người cô gái áo vàng đi bên cạnh em gái hắn, chưa từng rời ra.
"Bái kiến Trưởng công chúa, Chiêu Nghi nương nương."
Mặc dù gặp người trong lòng, nhưng Tô Tri Viễn vẫn vô cùng thủ lễ, không chút nào vượt quá quy củ.
Đông săn là ngày hội không câu thúc quan hệ nhất, nam nữ có thể gặp mặt chuyện trò, thậm chí là cùng nhau cưỡi ngựa đi dạo, cho nên có rất nhiều nam thanh nữ tú muốn đến Đông săn, chỉ để tìm được nửa kia thích hợp cho đời mình, sau đó cầu xin Hoàng đế ban hôn.
"Tô đại công tử hôm nay thật sự anh tuấn bất phàm." Trưởng công chúa khen tặng một câu.
Tô Tri Viễn ho khan một tiếng: "Nào có, đa tạ Trưởng công chúa quá khen."
Giọng nói vô cùng trầm tĩnh thản nhiên, nhưng dưới ánh tà dương, có thể nhìn thấy hai vành tai của hắn hơi hồng.
Tô Lam Quỳnh nhìn thấy, nghịch ngợm cười: "Ca ca, Trưởng công chúa nói thật, huynh cứ nhận đi."
Tô Tri Viễn ừm một tiếng, nói: "Trưởng công chúa hôm nay...cũng vô cùng diễm áp quần phương."
Ba người trò chuyện vui vẻ.
Lúc này, Tô Lam Quỳnh tìm cớ rời đi, trả lại không gian cho hai người, đang không biết tìm lý do gì, xa xa đã thấy Hà Văn đi về phía bên này, thấp giọng bẩm báo: "Bái kiến Trưởng công chúa, Di chiêu nghi, Tô đại công tử, Thánh thượng cho gọi Di chiêu nghi đến lều có việc."
Trong lòng Tô Lam Quỳnh và Tô Tri Viễn đều không hẹn mà thật sự cảm ơn Hoàng đế một ngàn lần, nhưng ngoài mặt Tô Lam Quỳnh vẫn giả vờ "luyến tiếc" Trưởng công chúa và Tô Tri Viễn, dặn dò hai người một lát mới rời đi.
Đến lều Hoàng đế, Tôn Nghị vén rèm cho Tô Lam Quỳnh bước vào, thấy hắn đang ngồi trên ghế chủ vị, tay cầm một cây trường cung làm bằng ngà voi điêu khắc tinh xảo, nàng lấy làm hiếu kỳ, bái kiến xong lập tức đi đến hỏi: "Thánh thượng, cây cung này là mới làm sao?"
Hoàng đế đáp: "Không phải, là của Hoàng tổ phụ ban tặng Trẫm, bây giờ mới có dịp dùng."
Tô Lam Quỳnh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Hoàng đế lại hỏi nàng: "Nghe nói ban nãy nàng, Trưởng tỷ và ca ca nàng nói chuyện vô cùng vui vẻ, Trẫm triệu nàng đến đây, có mất hứng không?"
Tô Lam Quỳnh cười khẽ: "Được Thánh thượng triệu, thiếp thân vui còn không kịp, nào có nửa phần mất hứng, lại nói ca ca và Trưởng công chúa còn đang định ra ngoài cưỡi ngựa đấy, thiếp thân không biết cưỡi ngựa, sao quấy rầy hai người bọn họ được."
Hoàng đế nhìn Tô Lam Quỳnh, thấy nàng cười vô cùng dịu dàng, lúm đồng tiền thoáng ẩn thoáng hiện, đôi mắt trong suốt, quả thật không phải mất hứng, lúc này mới bảo: "Nên vậy."
Tô Tri Viễn kia truy thê thì truy thê đi, không cần thiết phải mang Chiêu Nghi của hắn đi cùng.
Hai người lại thảo luận về cây cung Tượng Giác ban nãy.
Bên phía Tô Tri Viễn và Trưởng công chúa, hai người vốn có niềm yêu thích với cưỡi ngựa, sao bỏ qua cơ hội này được, lúc này đã leo lên lưng ngựa, từ từ đi ra khỏi khu vực lều, đến chỗ thảo nguyên rộng lớn phía sau bãi săn.
Trưởng công chúa vốn không phải nữ tử chỉ biết ru rú trong nhà, hôm nay nàng ngồi trên lưng bạch mã, sống lưng thẳng tắp, thần thái phi dương, vạt áo bay bay theo cử động của ngựa, bầu trời nhá nhem tối cũng không làm át đi sự kinh diễm của nàng, thật sự đẹp không sao tả xiết, không ít nam tử kìm lòng không được nhìn theo bóng lưng của nàng rất lâu, có văn nhân nhịn không được lập tức lấy giấy bút ra vẽ lại kỳ cảnh có một không hai này, bên trên đề hai câu thơ
"Chân trời hoàng hôn dù hoa lệ
Cũng sao bì được mỹ nhân cười"
Sau đó, bức tranh này đã nổi tiếng khắp cả nước, tất cả mọi người đều tranh nhau ghé mua, xem thử phong thái Trưởng công chúa của bọn họ. Đương nhiên, chuyện này là nói sau.
Tô Tri Viễn cảm nhận được những ánh nhìn của bọn họ, trong lòng trầm xuống, thúc ngựa đi đến bên cạnh Trưởng công chúa, vừa khéo che được bóng hình của Trưởng công chúa trong mắt bọn họ, lúc này hắn mới hài lòng, cưỡi ngựa đi song song với nàng.
"Vừa nãy đang nhắc đến huynh đấy, Phương Vũ nói huynh săn hươu bào giỏi, hôm nay bọn ta có lộc ăn không, còn phải trông cậy vào huynh đó."
Phương Vũ là tên chữ của Tô Lam Quỳnh, gọi tên chữ cho thấy mối quan hệ của hai người vô cùng thân thiết.
Tô Tri Viễn cười: "Sẽ không làm Trưởng công chúa và muội muội thất vọng."
Thật ra hắn cũng không phải là săn hươu giỏi, chỉ là do người trong lòng thích ăn, nên hắn mới không ngừng luyện tập, chỉ mong mỗi mũi tên mình bắn ra, có thể mang về chiến lợi phẩm, đổi lấy nụ cười của nàng, như vậy mới đáng giá.
Thảo nguyên mênh mông vô bờ, bầu trời cao rộng, gió mát bao la, hai người đứng trước khung cảnh đồ sộ này, có vẻ vô cùng nhỏ bé, mái tóc của Trưởng công chúa bay bay, một vài sợi chạm lên gò má của Tô Tri Viễn, mùi hoa Vân Anh quấn quýt nơi cánh mũi, làm hắn như say.
Trong khoảnh khắc đó, Trưởng công chúa đã giục ngựa rời đi, bỏ xa hắn một đoạn.
"Tri Viễn, đuổi kịp ta đi."
Tô Tri Viễn lập tức đuổi theo: "Tuân lệnh."
Dưới vòm trời đầy sao, hai thân ảnh cưỡi ngựa rong ruổi khắp thảo nguyên, dường như muốn đi đến tận chân trời.
Trên lều cao, Tô Lam Quỳnh và Hoàng đế nhìn hai thân ảnh cưỡi ngựa rong ruổi kia, trong lòng cũng ngứa ngáy, hỏi Tô Lam Quỳnh: "Có muốn đi săn thú với Trẫm không?"
Tô Lam Quỳnh giật mình, trong đôi mắt là vẻ ước ao, nhưng rất nhanh đã biến mất: "Thiếp thân không biết cưỡi ngựa..."
Hoàng đế đứng lên: "Không sao, cưỡi cùng với Trẫm là được."
Hắn cảm thấy, Tô Tri Viễn tích cực truy thê như thế, hắn cũng không thể để bị bỏ xa như vậy được.
Nhưng lúc này, lại nghe Tô Lam Quỳnh sợ hãi kêu lên: "A! Thánh thượng!"
Hoàng đế vội vàng nhìn theo, vừa kịp thấy con ngựa của Trưởng công chúa vốn đang sải bước băng băng đột nhiên lồng lên, Trưởng công chúa bị biến cố này làm cho trở tay không kịp, cả người rơi về phía sau, mắt thấy sẽ hung hăng va chạm thật mạnh vào mặt đất, thì Tô Tri Viễn đã dùng sức nhún người lao ra khỏi ngựa, đỡ lấy Trưởng công chúa, hai người lăn trên mặt đất hơn mười vòng mới dừng lại.
Hoàng đế lớn tiếng gọi: "Hà Văn, gọi ngự y, cho người đến rìa bãi săn, nhanh!"
Tô Lam Quỳnh cũng lo lắng sốt vó, lập tức đi theo Hoàng đế đến rìa bãi săn, nơi tiếp giáp với thảo nguyên.
Mười phút sau, Tô Tri Viễn đã về, hắn bỏ ngựa, hai tay bế Trưởng công chúa, một đường đi từ Thảo nguyên về đến đây.
Tô Tri Viễn mang Trưởng công chúa vào lều, đặt nàng lên giường, lập tức có ngự y đến bắt mạch chuẩn đoán, còn hắn thì lại quỳ xuống, trán áp xuống đất: "Vi thần hộ giá chậm trễ, khiến Trưởng công chúa bị thương, xin Thánh thượng trách tội."
Tô Lam Quỳnh đau xót, nhưng làm Trưởng công chúa bị thương, thật sự là tội không thể tha, nàng lập tức quỳ xuống bên cạnh Tô Tri Viễn: "Thánh thượng..."
Hoàng đế xách nàng lên giống như xách gà con, lại quay sang chỗ Tô Tri Viễn, nặng nề nói: "Ngươi đứng lên trước, Ngô thái y, băng bó vết thương cho Tô công tử."
Đều là bạn thân với nhau, nếu Trưởng tỷ thấy hai người như thế, chắc chắn sẽ đau lòng. Huống hồ hắn hiểu rõ đây không phải lỗi của Tô Tri Viễn. Tay áo của Tô Tri Viễn đỏ sậm, ướt đẫm mùi máu.
Hai mắt Tô Lam Quỳnh ươn ướt, lại không dám nói nhiều.
Lát sau, Ngự y nói: "Khởi bẩm Thánh thượng, vi thần đã chẩn đoán cho Trưởng công chúa, ngài chỉ bị kinh hách dẫn đến hôn mê, trên người không có vết thương, thân thể cũng không có gì đáng ngại, vi thần trở về lập tức viết một đơn thuốc an thần, để Trưởng công chúa uống một lần là khỏe lại."
Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Tình huống của Trưởng công chúa ổn định khiến Hoàng đế an tâm, kéo Tô Lam Quỳnh ngồi xuống, nhìn sang Tô Tri Viễn:
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Nàng đi đến trước mặt Hoàng đế, nhẹ giọng thỉnh an. Lúc này, Hoàng đế mới hoàn hồn, bảo nàng vào bên trong cho đỡ lạnh.
Trong phòng đốt than sưởi, vô cùng ấm áp, Tô Lam Quỳnh bị hun nóng, bèn cởi áo ngoài ra, rồi đi đến mài mực cho Hoàng đế.
"Hiếm thấy nàng đến đây, có chuyện gì sao?" Hoàng đế thấy nàng tri kỷ, lập tức chủ động nhắc tới, ánh mắt không tự chủ nhìn sang cái giỏ đang đặt trên bàn trà.
Tô Lam Quỳnh e thẹn nói: "Buổi trưa hôm nay thiếp thân nổi hứng xuống bếp, làm một ít bánh bột hoa quế nhân đậu xanh, nhớ tới món này bình thường Thánh thượng thích ăn, nên mượn hoa hiến Phật, dâng lên cho Thánh thượng thưởng thức."
Hoàng đế vốn định hỏi nếu đã dâng lên cho hắn thì tại sao lại không mang đến, nhưng chợt nhớ ra ban nãy Trân phi đã đến đây trước, cộng với việc hai người nổi lên tranh chấp ngoài cửa, lập tức có thể đoán được ý của Tô Lam Quỳnh. Ban nãy nàng vừa biết Trân phi ở bên trong đã lập tức đi về, nếu không phải Trân phi vô cớ gây sự, e là số bánh này cũng không tới được tay hắn.
Trong lòng Hoàng đế vừa tức giận vừa áy náy, lập tức sai tiểu thái giám lấy giỏ đồ ăn đến, Tô Lam Quỳnh thấy hắn muốn ăn, vội dọn dẹp góc bàn, sau đó lấy dĩa bánh ra. Mấy khối bánh hình hoa màu vàng nhạt tỏa mùi hương ngào ngạt, tiểu thái giám theo thông lệ lấy kim thử độc, Hoàng đế cầm một cái bánh lên ăn, có chút bột, không được mềm mịn như ngự trù làm, nhưng hương vị rất ngon, thoang thoảng mùi thơm hoa quế, vị béo của bột và bùi của đậu xanh hòa vào nhau, ngọt nhưng không ngấy, lại có chút gần gũi mộc mạc, giống như đồ ăn của gia đình bình thường.
Trong lòng Hoàng đế run lên, chỗ nào đó mềm mại trong nội tâm vừa bị chạm đến, kìm lòng không được cầm ăn thêm mấy cái, mới nghĩ tới hình như đây là lần đầu hắn ăn đồ ăn do Tô Lam Quỳnh tự tay làm. Trình độ nấu ăn của nàng không tốt lắm, có thể làm ra bánh có hương vị như thế này, e là đã luyện tập rất nhiều lần.
Hắn quay sang nhìn nàng, chỉ thấy Tô Lam Quỳnh đang mỉm cười, mong đợi nhìn hắn, khóe môi và ánh mắt dịu dàng như sóng nước mùa thu, khiến hắn cảm thấy sự xôn xao trong lòng bỗng nhiên an tĩnh lại.
Hoàng đế cười nói: "Ngon lắm, thưởng."
Nụ cười trên môi Tô Lam Quỳnh thoáng cái mở rộng, hành lễ nói: "Thiếp thân đa tạ Thánh thượng."
Hoàng đế ăn nốt cái cuối cùng, Tô Lam Quỳnh hầu hạ hắn súc miệng, uống trà, mắt thấy thời gian cũng đã trễ, Hoàng đế cười ngâm ngâm nhìn nàng.
Tô Lam Quỳnh đỏ mặt, nàng hiểu hắn biết ý đồ đến đây của nàng, bây giờ làm vậy là đang chờ nàng chủ động nhắc tới.
Tô Lam Quỳnh cũng không ngạo kiều, nàng không muốn bỏ qua cơ hội gặp mặt cha anh, vì vậy nhún người: "Thánh thượng, đông săn mọi năm đều là lễ lớn, thiếp thân mang lòng yêu thích, nhớ mãi không quên, kính xin Thánh thượng ân chuẩn cho thiếp thân được cùng tham dự Đông săn, chiêm ngưỡng dáng vẻ oai hùng của bệ hạ."
Hoàng đế nghe lời nói văn vẻ lấy lòng này, bỗng nhiên muốn cười.
Quả thật, đông săn mọi năm hắn vì để khích lệ triều thần đều sẽ tự mình cưỡi ngựa, bắn ra mũi tên đầu tiên, vậy mới tính là Đông săn bắt đầu. Nhưng nhìn cô gái nhỏ trước mắt, ai muốn cầu xin hắn việc gì đó đều là ngả vào vòng tay hắn nũng nịu lấy lòng, nàng khen ngược chỉ đứng hành lễ máy móc. Mặc dù danh sách hắn định xuống đã có tên nàng nhưng cũng không dễ dàng thỏa hiệp chỉ với một diã bánh như vậy, Hoàng đế cười như không cười:
"A, Di Chiêu nghi chỉ dùng một đĩa bánh mà muốn cầu ân điển rồi sao?"
Sắc mặt Tô Lam Quỳnh hơi đổi, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
Trong cung này nàng là phi tần mới, lại có phân vị cao, có tên trong danh sách đi Đông Săn cũng đâu tính là quá phận, cho nên mới đến cầu ân điển, nhưng nghe lời nói của Hoàng đế, dường như việc này hắn không quá hài lòng, vị trí thì có, nhưng phải khiến Hoàng đế vui trước mới được.
Lòng vua khó dò, dù Tô Lam Quỳnh có thân thiết với Hoàng đế tới mức có thể phỏng đoán được một hai phần, cũng không dám cho rằng mọi phỏng đoán của mình là đúng. Nhưng bây giờ nàng quả thật như lạc trong sương mù, thật sự không biết phải làm sao mới đúng.
Thấy nàng nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra được, Hoàng đế thở dài, phụng phịu nói: "Lại đây."
Tô Lam Quỳnh lập tức đi tới bên cạnh hắn.
Hoàng đế nắm lấy tay nàng, nói: "Nàng là Chiêu nghi của Trẫm, không phải thần tử, không cần hở chút là hành lễ, có thể trực tiếp nói ra mong muốn của mình, dù sao thì, Trẫm cũng là..."
Phu quân của nàng.
Bốn chữ này làm tai Hoàng đế hơi đỏ, muốn nói mà nói không được, chỉ đành ho khan. Hắn thương tiếc Tô Lam Quỳnh, cũng áy náy với nàng, nếu nàng gả cho một người bình thường, muốn gặp người thân lúc nào mà chẳng được, về Thái phó phủ ở mấy ngày cũng có thể, nhưng nàng lại gả cho hắn, cả đời bị vây trong cấm cung, một năm chỉ có vài lần mới được gặp người thân, chuyện này quả thật là hắn nợ nàng.
Cho nên, hắn có thể mắt nhắm mắt mở khi Tô Lam Quỳnh và Tô Tri Viễn thư từ qua lại, mới tận dụng mọi cơ hội để cho nàng được gặp người nhà của mình.
Tô Lam Quỳnh hiểu được ý hắn, sắc mặt cũng ửng hồng, ngại ngùng quay mặt sang một bên.
Sau khi Tô Lam Quỳnh ra khỏi Điện Kính Thiên, danh sách phi tần được đi Đông săn cũng đã gửi tới cung Thượng Dương, Hoàng hậu nhìn thấy cái tên cuối cùng trên danh sách, tức giận đến ném vỡ một ấm trà.
Di Chiêu nghi... Nàng ta càng ngày càng cảm thấy, Di Chiêu nghi là khắc tinh của nàng ta.
Đông săn tới, sáng sớm khi mặt trời lên, đoàn người đã đi ra khỏi cửa Thiên Môn rồi đi đến bãi săn cách kinh thành năm mươi dặm (~80,5km) đi suốt một ngày, đến chiều thì tới.
Bãi săn được lập ra từ đời Thái tổ, do năm đó chiến hỏa liên miên, dù ông xưng đế nhưng cũng không quên đốc thúc con cháu rèn luyện, vì lẽ đó bãi săn chưa bao giờ bị bỏ hoang, lúc nào cũng có hộ vệ túc trực, dựng sẵn lều, đốt than ấm, khi đoàn người của Hoàng đế đến nơi thì trực tiếp vào ở là được.
Vì bây giờ là buổi chiều nên mọi người cũng chỉ đi xung quanh dạo, tối nay mới bắt đầu ăn tiệc tối, ngày mai mới là lễ khai mạc của Đông săn, lúc này, trong lều của Tô Lam Quỳnh, Trưởng công chúa đang ngồi nói chuyện với nàng:
"Lần này nhất định phải săn được hươu, thịt hươu nướng cực ngon, cũng chỉ có lúc này mới được ăn thỏa thích."
Tô Lam Quỳnh cũng vô cùng hoài niệm, giờ này cũng đã có vài thiếu gia công tử và thị vệ đi săn thú rừng, dùng để làm thức ăn cho tối nay, nhưng nghe nói mùa đông vào buổi tối hươu thường ít ra ngoài kiếm ăn, nếu vận khí không tốt, ngày mai mới có thể ăn được.
Hai người đang trò truyện, bỗng Xuân Phong vén rèm đi vào, cười: "Trưởng công chúa, nương nương, Tô đại thiếu gia cầu kiến."
Vẻ mặt Tô Lam Quỳnh mừng rỡ, nắm tay Trưởng công chúa cùng nhau ra ngoài.
Tô Tri Viễn đứng ở bên ngoài chờ, hôm nay hắn mặc một bộ đồ cưỡi ngựa màu xanh đậm, viền áo thêu hoa văn cách điệu của một loài hoa, thắt lưng bằng da quấn quanh vòng eo tráng kiện, mái tóc dài được cột cao lên cài ngọc quan, làm lộ ra gương mặt điển trai góc cạnh, một tay hắn nắm dây cương, một tay cầm roi, trong ráng chiều chiếu rọi càng khiến vẻ anh tuấn oai hùng này lộ rõ.
Không ít thiếu nữ đã bị vẻ đep này làm cho si mê đến ngẩn ngơ, lại đỏ mặt lấy khăn che mắt, không ngừng liếc trộm về phía bên này, Tô Tri Viễn lại không hề quan tâm, từ khi Tô Lam Quỳnh ra ngoài, tầm mắt của hắn chỉ dừng trên người cô gái áo vàng đi bên cạnh em gái hắn, chưa từng rời ra.
"Bái kiến Trưởng công chúa, Chiêu Nghi nương nương."
Mặc dù gặp người trong lòng, nhưng Tô Tri Viễn vẫn vô cùng thủ lễ, không chút nào vượt quá quy củ.
Đông săn là ngày hội không câu thúc quan hệ nhất, nam nữ có thể gặp mặt chuyện trò, thậm chí là cùng nhau cưỡi ngựa đi dạo, cho nên có rất nhiều nam thanh nữ tú muốn đến Đông săn, chỉ để tìm được nửa kia thích hợp cho đời mình, sau đó cầu xin Hoàng đế ban hôn.
"Tô đại công tử hôm nay thật sự anh tuấn bất phàm." Trưởng công chúa khen tặng một câu.
Tô Tri Viễn ho khan một tiếng: "Nào có, đa tạ Trưởng công chúa quá khen."
Giọng nói vô cùng trầm tĩnh thản nhiên, nhưng dưới ánh tà dương, có thể nhìn thấy hai vành tai của hắn hơi hồng.
Tô Lam Quỳnh nhìn thấy, nghịch ngợm cười: "Ca ca, Trưởng công chúa nói thật, huynh cứ nhận đi."
Tô Tri Viễn ừm một tiếng, nói: "Trưởng công chúa hôm nay...cũng vô cùng diễm áp quần phương."
Ba người trò chuyện vui vẻ.
Lúc này, Tô Lam Quỳnh tìm cớ rời đi, trả lại không gian cho hai người, đang không biết tìm lý do gì, xa xa đã thấy Hà Văn đi về phía bên này, thấp giọng bẩm báo: "Bái kiến Trưởng công chúa, Di chiêu nghi, Tô đại công tử, Thánh thượng cho gọi Di chiêu nghi đến lều có việc."
Trong lòng Tô Lam Quỳnh và Tô Tri Viễn đều không hẹn mà thật sự cảm ơn Hoàng đế một ngàn lần, nhưng ngoài mặt Tô Lam Quỳnh vẫn giả vờ "luyến tiếc" Trưởng công chúa và Tô Tri Viễn, dặn dò hai người một lát mới rời đi.
Đến lều Hoàng đế, Tôn Nghị vén rèm cho Tô Lam Quỳnh bước vào, thấy hắn đang ngồi trên ghế chủ vị, tay cầm một cây trường cung làm bằng ngà voi điêu khắc tinh xảo, nàng lấy làm hiếu kỳ, bái kiến xong lập tức đi đến hỏi: "Thánh thượng, cây cung này là mới làm sao?"
Hoàng đế đáp: "Không phải, là của Hoàng tổ phụ ban tặng Trẫm, bây giờ mới có dịp dùng."
Tô Lam Quỳnh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Hoàng đế lại hỏi nàng: "Nghe nói ban nãy nàng, Trưởng tỷ và ca ca nàng nói chuyện vô cùng vui vẻ, Trẫm triệu nàng đến đây, có mất hứng không?"
Tô Lam Quỳnh cười khẽ: "Được Thánh thượng triệu, thiếp thân vui còn không kịp, nào có nửa phần mất hứng, lại nói ca ca và Trưởng công chúa còn đang định ra ngoài cưỡi ngựa đấy, thiếp thân không biết cưỡi ngựa, sao quấy rầy hai người bọn họ được."
Hoàng đế nhìn Tô Lam Quỳnh, thấy nàng cười vô cùng dịu dàng, lúm đồng tiền thoáng ẩn thoáng hiện, đôi mắt trong suốt, quả thật không phải mất hứng, lúc này mới bảo: "Nên vậy."
Tô Tri Viễn kia truy thê thì truy thê đi, không cần thiết phải mang Chiêu Nghi của hắn đi cùng.
Hai người lại thảo luận về cây cung Tượng Giác ban nãy.
Bên phía Tô Tri Viễn và Trưởng công chúa, hai người vốn có niềm yêu thích với cưỡi ngựa, sao bỏ qua cơ hội này được, lúc này đã leo lên lưng ngựa, từ từ đi ra khỏi khu vực lều, đến chỗ thảo nguyên rộng lớn phía sau bãi săn.
Trưởng công chúa vốn không phải nữ tử chỉ biết ru rú trong nhà, hôm nay nàng ngồi trên lưng bạch mã, sống lưng thẳng tắp, thần thái phi dương, vạt áo bay bay theo cử động của ngựa, bầu trời nhá nhem tối cũng không làm át đi sự kinh diễm của nàng, thật sự đẹp không sao tả xiết, không ít nam tử kìm lòng không được nhìn theo bóng lưng của nàng rất lâu, có văn nhân nhịn không được lập tức lấy giấy bút ra vẽ lại kỳ cảnh có một không hai này, bên trên đề hai câu thơ
"Chân trời hoàng hôn dù hoa lệ
Cũng sao bì được mỹ nhân cười"
Sau đó, bức tranh này đã nổi tiếng khắp cả nước, tất cả mọi người đều tranh nhau ghé mua, xem thử phong thái Trưởng công chúa của bọn họ. Đương nhiên, chuyện này là nói sau.
Tô Tri Viễn cảm nhận được những ánh nhìn của bọn họ, trong lòng trầm xuống, thúc ngựa đi đến bên cạnh Trưởng công chúa, vừa khéo che được bóng hình của Trưởng công chúa trong mắt bọn họ, lúc này hắn mới hài lòng, cưỡi ngựa đi song song với nàng.
"Vừa nãy đang nhắc đến huynh đấy, Phương Vũ nói huynh săn hươu bào giỏi, hôm nay bọn ta có lộc ăn không, còn phải trông cậy vào huynh đó."
Phương Vũ là tên chữ của Tô Lam Quỳnh, gọi tên chữ cho thấy mối quan hệ của hai người vô cùng thân thiết.
Tô Tri Viễn cười: "Sẽ không làm Trưởng công chúa và muội muội thất vọng."
Thật ra hắn cũng không phải là săn hươu giỏi, chỉ là do người trong lòng thích ăn, nên hắn mới không ngừng luyện tập, chỉ mong mỗi mũi tên mình bắn ra, có thể mang về chiến lợi phẩm, đổi lấy nụ cười của nàng, như vậy mới đáng giá.
Thảo nguyên mênh mông vô bờ, bầu trời cao rộng, gió mát bao la, hai người đứng trước khung cảnh đồ sộ này, có vẻ vô cùng nhỏ bé, mái tóc của Trưởng công chúa bay bay, một vài sợi chạm lên gò má của Tô Tri Viễn, mùi hoa Vân Anh quấn quýt nơi cánh mũi, làm hắn như say.
Trong khoảnh khắc đó, Trưởng công chúa đã giục ngựa rời đi, bỏ xa hắn một đoạn.
"Tri Viễn, đuổi kịp ta đi."
Tô Tri Viễn lập tức đuổi theo: "Tuân lệnh."
Dưới vòm trời đầy sao, hai thân ảnh cưỡi ngựa rong ruổi khắp thảo nguyên, dường như muốn đi đến tận chân trời.
Trên lều cao, Tô Lam Quỳnh và Hoàng đế nhìn hai thân ảnh cưỡi ngựa rong ruổi kia, trong lòng cũng ngứa ngáy, hỏi Tô Lam Quỳnh: "Có muốn đi săn thú với Trẫm không?"
Tô Lam Quỳnh giật mình, trong đôi mắt là vẻ ước ao, nhưng rất nhanh đã biến mất: "Thiếp thân không biết cưỡi ngựa..."
Hoàng đế đứng lên: "Không sao, cưỡi cùng với Trẫm là được."
Hắn cảm thấy, Tô Tri Viễn tích cực truy thê như thế, hắn cũng không thể để bị bỏ xa như vậy được.
Nhưng lúc này, lại nghe Tô Lam Quỳnh sợ hãi kêu lên: "A! Thánh thượng!"
Hoàng đế vội vàng nhìn theo, vừa kịp thấy con ngựa của Trưởng công chúa vốn đang sải bước băng băng đột nhiên lồng lên, Trưởng công chúa bị biến cố này làm cho trở tay không kịp, cả người rơi về phía sau, mắt thấy sẽ hung hăng va chạm thật mạnh vào mặt đất, thì Tô Tri Viễn đã dùng sức nhún người lao ra khỏi ngựa, đỡ lấy Trưởng công chúa, hai người lăn trên mặt đất hơn mười vòng mới dừng lại.
Hoàng đế lớn tiếng gọi: "Hà Văn, gọi ngự y, cho người đến rìa bãi săn, nhanh!"
Tô Lam Quỳnh cũng lo lắng sốt vó, lập tức đi theo Hoàng đế đến rìa bãi săn, nơi tiếp giáp với thảo nguyên.
Mười phút sau, Tô Tri Viễn đã về, hắn bỏ ngựa, hai tay bế Trưởng công chúa, một đường đi từ Thảo nguyên về đến đây.
Tô Tri Viễn mang Trưởng công chúa vào lều, đặt nàng lên giường, lập tức có ngự y đến bắt mạch chuẩn đoán, còn hắn thì lại quỳ xuống, trán áp xuống đất: "Vi thần hộ giá chậm trễ, khiến Trưởng công chúa bị thương, xin Thánh thượng trách tội."
Tô Lam Quỳnh đau xót, nhưng làm Trưởng công chúa bị thương, thật sự là tội không thể tha, nàng lập tức quỳ xuống bên cạnh Tô Tri Viễn: "Thánh thượng..."
Hoàng đế xách nàng lên giống như xách gà con, lại quay sang chỗ Tô Tri Viễn, nặng nề nói: "Ngươi đứng lên trước, Ngô thái y, băng bó vết thương cho Tô công tử."
Đều là bạn thân với nhau, nếu Trưởng tỷ thấy hai người như thế, chắc chắn sẽ đau lòng. Huống hồ hắn hiểu rõ đây không phải lỗi của Tô Tri Viễn. Tay áo của Tô Tri Viễn đỏ sậm, ướt đẫm mùi máu.
Hai mắt Tô Lam Quỳnh ươn ướt, lại không dám nói nhiều.
Lát sau, Ngự y nói: "Khởi bẩm Thánh thượng, vi thần đã chẩn đoán cho Trưởng công chúa, ngài chỉ bị kinh hách dẫn đến hôn mê, trên người không có vết thương, thân thể cũng không có gì đáng ngại, vi thần trở về lập tức viết một đơn thuốc an thần, để Trưởng công chúa uống một lần là khỏe lại."
Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Tình huống của Trưởng công chúa ổn định khiến Hoàng đế an tâm, kéo Tô Lam Quỳnh ngồi xuống, nhìn sang Tô Tri Viễn:
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"