Nến tắt, căn phòng cũng theo đó trở nên tối đen. Dường như vì không cảm nhận được hơi ấm của bố mẹ ở cạnh, Hạo Hiên lo lắng quơ tay, kêu lên, “Bố, mẹ! Hai người đâu rồi?” Không một tiếng đáp lại, cậu sợ hãi đứng dậy, thân hình vạm vỡ loạng choạng đi tìm xung quanh.
*Xoạt* Phát giác được âm thanh lạ phát ra từ sau lưng, cậu xoay người nhìn. Trước mắt cậu là một cảnh tượng quen thuộc. Kẻ nào đó được bao bọc trong luồng khí đen, hắn dùng tay hất nhẹ, khiến cho hai tên xấu số kia bị cắt đôi người. Hắn bất chợt quay lại, đôi mắt tím trở nên nổi bật trong ánh sáng mờ ảo, nhìn chằm chằm Hạo Hiên.
Lúc này, cậu không che giấu nổi kinh hãi, hai tay che miệng, mắt trợn lớn nhìn ma vương. Cậu định bỏ chạy, lại đột ngột bị hắn đưa tay tóm lại. Cậu cố vùng vẫy, bản thân muốn hét lên, nhưng cổ họng chỉ càng trở nên khô khốc, không phát ra nổi một âm thanh.
“Ahh!!” Hạo Hiên bật tỉnh, mồ hôi thấm đẫm lớp áo mỏng. Cậu thở dốc, hoảng sợ đảo mắt nhìn xung quanh, một căn phòng vừa lạ lẫm vừa thân quen hiện lên trước mặt cậu. Dần hoàn hồn, cậu lấy lại nhịp thở, bình tĩnh mà nhận ra, đó chỉ là một giấc mơ.
Trên chiếc giường êm ái còn vương vài giọt mồ hôi của Hạo Hiên, cậu buồn rầu thở hắt một hơi. Cậu vẫn là đang ở ma giới, vẫn là bị giam cầm trong tòa thành rộng lớn này, vẫn là bất lực không thể bỏ trốn.
Chợt nhớ ra điều gì đó, hai mắt Hạo Hiên liền sáng lên như ẩn chứa hy vọng. Cũng không thể tính là bất lực được, hôm nay ở thư viện, cậu đã thu thập được rất nhiều thông tin quan trọng. Dù lúc cậu mở sách ra, cậu cũng cảm thấy cực bất ngờ khi bản thân có thể đọc hiểu được chữ viết của ma giới.
Trong sách nói rằng, có tồn tại tổng cộng 3 giới, đó là nhân giới, ma giới, và thần giới. Mặc dù vậy, lại có rất nhiều chủng loài khác nhau chung sống trên 3 giới này. Trong đó có 4 chủng chính là ma, thần, nhân, tiên. Ma nhân độc chiếm ma giới. Các vị thần cũng sở hữu riêng thần giới. Chỉ có nhân giới, là có loài người cùng tiên nhân sinh sống với nhau.
Nếu nói sinh sống với nhau thì cũng không hoàn toàn đúng, vì tiên nhân sống sâu trong núi rừng cách xa con người. Họ được sinh ra từ một cái cây lớn tên là Kloath, và được giao nhiệm vụ bảo vệ những cánh rừng này. Họ có sức mạnh liên kết với động vật, nhưng vẫn yếu hơn rất nhiều so với thần hay ma nhân. Tiên nhân là chủng loài được cho là đẹp hơn cả những vị thần, và họ lựa chọn một cuộc sống yên bình, ít khi lộ mặt.
Còn về phía những ma nhân, chúng không có khả năng sinh đẻ. Gần giống với tiên nhân, chúng được sinh ra từ lãnh địa Glacier. Không cha không mẹ, ma nhân chỉ có thể lưu lạc hết nơi này đến nơi khác ở ma giới. Vì vậy, chúng chính là loài thiếu nhân tính nhất trong những chủng loài.
Cuối cùng là các vị thần. Các ngài sống ở thần giới, hưởng thụ cuộc sống trong an lạc và hạnh phúc. Mặc dù vậy, các ngài lại dùng sức mạnh của mình để giúp loài người tránh khỏi những thiên tai. Vì thế, các vị thần rất được con người thờ phụng. Từ lâu, thần và ma đã là kẻ thù không đội trời chung với nhau, dẫn đến nhiều cuộc chiến xảy ra giữa hai chủng loài này.
Về sự xuất phát điểm của thế giới, làm cách nào nó được tạo ra, tất cả đều là những câu chuyện được truyền lại qua lời kể của người đời trước. Vì vậy, nó chỉ được coi là truyền thuyết.
Truyền thuyết nói rằng, vũ trụ là một thực thể toàn năng. Mặc dù chúng ta đơn thuần cho rằng nó là một không gian, nhưng thực chất, nó còn hơn cả thế. Vũ trụ tồn tại nhiều quy luật, mà những cá thể sống trong nó phải tuân theo vô điều kiện. Dù có ý thức được điều đó hay không, tất cả chúng ta đều đang làm theo nó. Đến nay, ta vẫn chưa biết rõ mục đích của thực thể mang tên vũ trụ này là gì, và quả thật cũng không có cách nào để tìm ra.
Trong sách còn đề cập chi tiết đến vài quy luật của vũ trụ, theo thuật ngữ của con người thì những luật đó được gọi là luật nhân quả, luật hấp dẫn, luật nhất quán, và vân vân… Những quy luật này khiến cho những cá thể bị tác động bởi nó, mãi mãi quanh quẩn trong một vòng luân hồi. Đó chính là lý do khiến con người chuyển từ kiếp này qua kiếp khác, liên tiếp rơi vào những đau khổ bị lặp lại, và chúng ta chỉ có thể thực sự thoát ra khỏi nó khi bản thân có thể thấu được đáp án cho những khó khăn này..
Theo truyền thuyết kể, nhân giới chính là nơi có những cá thể đầu tiên phát triển, hay còn gọi là con người. Càng về sau, bằng một cách nào đó, có những người dần biến đổi, và cuối cùng dẫn đến sự xuất hiện của nhiều chủng loài khác nhau.
Những chủng loài này sở hữu sức mạnh to lớn hơn con người bình thường. Họ phát hiện ra cách mở cánh cổng tới những không gian khác bên trong vũ trụ, từ đó mà xâm chiếm và đánh giết lẫn nhau để tranh giành địa phận, chính là ma giới và thần giới bây giờ.
Bọn họ còn nhiều lần có ý định chiếm đoạt nhân giới, nhưng không hiểu sao lại chưa từng thành công. Các vị tiền nhân cho rằng, vì tất cả chúng ta đều bắt đầu từ con người, vạn vật đồng nhất thể, thế nên không thể làm hại tới sức mạnh cội nguồn này.
Đọc đến đây, Hạo Hiên liền cảm thấy mệt mỏi, lăn ra ngủ thiếp đi, đến khi cậu tỉnh lại thì đã thấy bản thân ở trong phòng rồi. Chắc hẳn quản gia đã đưa cậu về lại giường. Nhưng cậu chỉ mong rằng ông ta không để ý tới những quyển sách mà cậu bày ra khắp nơi kia. “Nếu thật sự bị phát hiện thì mình chỉ có đường chết!” Nghĩ đến đây, Hạo Hiên không khỏi lo sợ.
Dù sợ hãi là vậy nhưng cậu cũng cảm thấy sung sướng cực kỳ. Cuối cùng cậu đã tìm ra cách để quay trở lại thế giới thường. Theo như sách nói thì cậu phải mở được cánh cổng liên kết giữa các giới. Hiện tại Hạo Hiên vẫn chưa biết cách mở, nhưng chỉ cần mai cậu lại đến thư viện một chuyến, ắt sẽ tìm ra cách thôi.
*Cộc cộc* Đột nhiên có tiếng gõ cửa. Từ bên ngoài, quản gia vội vã bước vào. Ông vừa ở dưới tầng nghe thấy cậu hét lớn, liền hốt hoảng chạy lên đây. “Thưa cậu, cậu có sao không?” Quản gia đưa mắt hỏi. Ông biết người này không chỉ đơn giản là một vị khách, mà còn là nguồn máu đắt giá của ma vương. Vậy nên lúc quản gia tưởng rằng cậu gặp chuyện, tim ông như muốn rớt ra ngoài.
Thấy quản gia lo lắng cho mình như vậy, Hạo Hiên cũng đáp lại, “Tôi không sao. Hồi nãy mơ thấy ác mộng thôi.” Cậu cười hề hề, rồi quay mặt đi.
“A, không sao thì tốt.” Quản gia lấy khăn, lau đi mồ hôi trên trán, ông nói tiếp, “Ma vương đã trở về, người đang đợi để dùng bữa với cậu.”
“Ầy, về làm cái gì, sao không đi luôn cho rồi!” Tất nhiên, đây chỉ là Hạo Hiên nghĩ thầm trong đầu, chứ cậu nào dám hó hé gì. Mỉm cười nhẹ nhàng, cậu gật gật đầu với quản gia, rồi theo ông xuống phòng ăn.
Ánh đèn tối hơn bình thường, Hạo Hiên bước đến trước, ngồi vào ghế đối diện ma vương. “Anh về rồi à.” Cậu nói cho có lệ, còn mắt thì dán lên đĩa thịt sườn óng ánh sốt trên bàn. Suy nghĩ đi đôi với hành động, cậu nhanh tay gắp một miếng bỏ vào mồm nhai ngấu nghiến, không thèm để ý kẻ kia đang trầm ngâm nhìn cậu.
“Hôm nay ngươi đến thư viện làm gì?” Anh đột nhiên hỏi. Tay đang gắp thịt của Hạo Hiên cũng theo đó mà khựng lại, rồi cứng ngắc ăn tiếp. Cậu đâu có nghĩ tới, tên này vừa mới gặp cậu, câu đầu tiên hắn hỏi đã là về cái đó.
Nuốt trôi miếng sườn còn đang nghẹn lại ở cổ họng, Hạo Hiên đáp anh theo kịch bản, “Thì tôi vốn là người thích đọc sách, một ngày không được đọc, đối với tôi chả khác gì tra tấn. Hôm nay đến thư viện là đơn thuần để đọc sách thôi. Mà… anh hỏi làm gì thế?” Hạo Hiên chột dạ liếc anh một cái.
Ma vương nhìn cậu một hồi, lạnh lùng mở miệng nhả ra từng chữ, “Chẳng phải ta đã nhắc nhở ngươi trước rồi sao? Đừng nghĩ tới việc chạy trốn. Có vẻ ngươi không coi trọng cái mạng nhỏ kia lắm nhỉ.” Cầm lên chiếc ly chứa chất lỏng màu đỏ mà lắc lắc qua lại, anh kề miệng ly lên môi, đồng tử sắc tím vẫn cứ găm thẳng vào cậu.
Hạo Hiên sững người, tim đập lệch một nhịp, mắt trợn to mà không dám ngẩng lên.