• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày 25 tháng 8 năm XXXVI

Hóa ra nơi này vẫn có những đứa trẻ con chẳng hề đáng yêu như tôi đã nghĩ.

Mà, người xưa đã dạy rồi, những đứa im im thường nguy hiểm.

Vị quý tộc muốn nhận con nuôi đã tới trại trẻ vào hôm qua là một hầu tước nhỏ ở phía Nam thủ đô, vốn là chỗ người quen của cô hiệu trưởng. Nghe nói vì phu nhân rất thích có con gái nhưng lại chỉ sinh được hai người con trai nên muốn nhận nuôi một bé gái nữa.

Yêu cầu của họ khá đơn giản, một bé gái độ tám đến mười một tuổi, không mắc bệnh truyền nhiễm hay bệnh nan y và hiền lành ngoan ngoãn.



Những yêu cầu tối thiểu, không lưu ý chú thích thêm gì cả.

Những đứa trẻ có thể đáp ứng được trong trại chỉ có bốn đứa, tôi, Aurelia, một cô bé nhút nhát thường chơi một mình tên là Lizra và bà cụ non Elisa- đứa nhóc mới chỉ mười một tuổi nhưng đã biết cách chải chuốt bản thân và có thể bắt chước phong thái của các tiểu thư quý tộc một cách chuẩn xác.

"Sống trong gia đình có ấn phẩm hầu tước cùng hai người anh trai có lẽ sẽ rất tuyệt, và phía Nam thời tiết luôn mát mẻ cũng như nhiều váy đầm đẹp."– Aurelia đang thao thao bất tuyệt về những lợi ích khổng lồ mà cô bé có thể nghĩ ra về cái viễn cảnh trở thành con nhà hầu tước–"Vì tớ không thể đi, nên..."

Vì Aurelia là cây kiếm tiền tương lai nên dĩ nhiên là đời nào cậu ấy lại được cô Wellstone thả đi sớm như vậy.

Thế nên là, ứng cử viên số một, Aurelia, OUT.

"Tớ sẽ không để cậu một mình ở đây đâu."– Tôi hào hùng đáp lại Aurelia như thể đang đóng vai một vị hoàng tử nghĩa hiệp nhất quyết thà chết chùm chứ không bỏ chạy–"Và Elisa có lẽ sẽ hợp với váy đầm hơn."

Tôi chưa sẵn sàng cho việc phải bắt đầu gia tăng nỗ lực nhập vai một đứa trẻ mười một tuổi ngây thơ hồn nhiên, vả lại tôi cũng chẳng có hứng thú chung sống với hai thằng quỷ ngỗ nghịch cho lắm. Cô bé Elisa thì ngược lại, việc được một gia đình hầu tước nhận nuôi là một chuyện mà có vẻ cô bé đã nằm mơ suốt nhiều ngày trời, thế nên tôi cùng Elisa đã âm thầm thảo luận rồi chốt rằng sẽ để cô bé ra mắt gia đình hầu tước vào sáng hôm nay, còn tôi thì trốn ra ngoài chơi để gia đình họ không nhìn thấy.

Well, một kế hoạch tuyệt đỉnh cú mèo.



Và đương nhiên, ứng cử viên số hai, Murasaki Mei trong vai Estelle, OUT.

Và mọi chuyện tưởng như suôn sẻ cho đến khi Elisa, bằng một cách thần kỳ nào đó hôm qua vẫn còn khỏe mạnh kể chuyện cho chúng tôi tới tận khuya mà sáng nay đã nổi mẩn đỏ khắp người giống như bị đậu mùa, nặng đến nỗi cô bé sốt li bì và phải đưa tới bệnh xá chẩn đoán, kết quả cuối cùng của các bác sĩ là Elisa bị dị ứng nặng với côn trùng có lông như sâu róm-bạn tin được không, nguyên một bầy sâu róm không biết từ đâu ra đã nằm chình ình trong mền của Elisa khiến cô bé bị như vậy.

Dĩ nhiên vì chuyện đó nên Elisa cũng không thể đi gặp gia đình muốn nhận nuôi.

Vậy nên, ứng cử viên số ba, Elisa, OUT.

Khỏi phải nói, chiều hôm đó khi Elisa nằm cấp cứu trong bệnh xá thì ứng cử viên cuối cùng, Lizra, đã giành ghế nhận nuôi một cách đầy thuyết phục.

Ngày hôm đó có bốn người vui, một người buồn, hai người ngơ ngác và ngỡ ngàng vì Lizra đã có một mái ấm tuyệt vời sau khi được cô hiệu trưởng dẫn đi gặp vợ chồng hầu tước, hai người họ rất ưng ý nên đã trả cho cô Wellstone một số tiền khổng lồ khiến cô cười suốt cả giờ ăn trưa, Elisa phải ở lại bệnh xá để điều trị thêm một tuần nữa còn tôi và Aurelia thì bắt đầu nghi ngờ tình huống này.


Không muốn nghĩ đó là một trò chơi khăm cũng không được.


"Tớ không muốn đổ lỗi cho Lizra, nhưng mà cậu thấy đấy, Estelle..."– Aurelia nói ra trúng phóc những gì mà tôi đang suy nghĩ sau khi hai đứa rời khỏi bệnh xá– "Phòng của Lizra gần với vườn và đối diện với phòng của Elisa, mặc dù hai người họ không có xích mích gì nhưng có vẻ Lizra chẳng hề thích ở lại đây chút nào. Và cậu ta đã lườm Elisa khi thấy cậu ấy khoe về chuyện mình sắp được trở thành tiểu thư quý tộc."


"Ừ, tớ hiểu."– Tôi gật đầu và khoác tay Aurelia rồi kéo cô bé đi về phía sạp hàng bánh quế thơm phức–"Chúng ta không buộc tội Lizra, bằng chứng rõ ràng như vậy mà. Dù bây giờ đã quá muộn để bắt cậu ta trả giá, nhưng mà cậu thấy đấy Aurelia, cuộc sống chẳng hề màu hường như chuyện cổ tích."


"Đôi khi Estelle nói chuyện như người lớn ấy."


"Nhưng tớ nói đúng mà, phải không?"


Đến một đứa trẻ nhút nhát cũng có thể làm ra chuyện như vậy để thay đổi cuộc đời tăm tối của mình.


Vậy thì Aurelia, tại sao lúc đó cậu lại để mặc cho những con người ấy dìm cậu xuống đáy biển?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK