• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếp chuyện với mọi người một lát, Trần Phong tìm cơ hội mà rời đi, về phòng tu luyện. Sau nửa giờ điều tức cơ thể, thiếu niên nhẹ nhàng mở mắt ra, trong lòng cảm thán không thôi. Pháp vũ cảnh ở một đẳng cấp rất khác, thực cảnh xa xa không thể bằng được.

- Trần Phong? Ta vào được không?

- Mời vào!

Thanh âm già nua vang lên, nghe giọng là của Trần Tuấn. Thiếu niên ngay lập tức đáp lại. Vị tướng quân tùy ý đi vào phòng, thân bận hắc y, toát lên uy nghiêm của riêng mình. Trần Tuấn nói:

- Chúc mừng cháu đột phá pháp vũ cảnh!

- Nội tôn cảm ơn gia gia!

Bất chợt, Trần Tuấn lao lại gần, Trần Phong hơi giật mình, không kịp phản ứng trước hành động của ông. Cúi gần xuống, Trần Tuấn nhỏ giọng:

- Mười năm không thể đột phá. Bỗng nhiên tinh tiến kinh người như vậy, phải chăng cháu có bí mật nào đó đang muốn che giấu?

- Thưa, không có!

Thiếu niên đáp, cố gắng giữ bình tĩnh. Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau hồi lâu, nhưng Trần Phong vẫn không tỏ ra chút dao động nào. Trần Tuấn thấy thế thì bỏ qua, đứng thẳng lại rồi nói:

- Nếu như là công sức tu luyện mà thành đương nhiên ta rất mừng. Hi vọng cháu không dùng tà ma ngoại đạo nào đó đề thăng sức mạnh. Điều đó có thể giúp cháu nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, nhưng đồng thời cũng hủy hoại cháu. Một ngày nào đó thậm chí còn giết chết cháu.



- Cảm ơn gia gia đã nhắc nhở!

Trần Phong đáp, lén thở ra một hơi. Cậu cũng biết nguy cơ của việc tinh tiến bằng ngoại lực, và quả thực cậu đạt được như hôm nay là nhờ có Phong Thần Văn. Tuy nhiên nó chính là Càn Khôn Thần Vật, hiển nhiên không có chút tác hại nào, chưa cần bàn đến ích lợi cao gấp nhiều lần các bảo vật khác trên thế gian này.

- Ngày mai theo ta đến pháp quyết tháp. Đã tiến vào pháp vũ cảnh, cháu cần có một bộ pháp quyết phù hợp. Giờ nghỉ ngơi sớm đi!

- Vâng!

Trần Tuấn ra khỏi phòng, Trần Phong nhìn theo, trong lòng vô cùng phấn khởi. Trong mắt mọi người hiện tại, cậu không còn là thiếu niên phế vật năm nào, hiển nhiên cảm giác nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

- Cái pháp quyết tháp đó ngươi cứ vào tham quan rồi lấy một bộ tránh để người khác nghi ngờ là được, còn ngươi nên tu luyện cái này.

Phong Thần hiện ra, nhắc nhở. Đợi Trần Phong nhắm mắt ngưng thần, bà trỏ vào mi tâm cậu. Cùng với thông tin về pháp quyết là sơ đồ kinh mạch trong cơ thể và những đường cần đả thông. Phong Thần Cấm quyết tầng thứ nhất: Khai Tâm Phong. Cấp bậc: Hoàng giai cao cấp. Tu luyện cần đả thông hai mươi bảy đường kinh mạch.

Trần Phong sau khi tiếp nhận thì than thầm, pháp quyết sư phụ đưa cho quả nhiên cũng giống như pháp kỹ, không hề tầm thường chút nào. Những hoàng giai cao cấp mà cậu biết, cao nhất cũng chỉ cần đả thông mười lăm đường kinh mạch là có thể tu luyện, còn con số hai mươi bảy gần gấp đôi kia đã trong phạm vi huyền giai trung cấp rồi!

- Thời gian sắp tới, ngươi cố gắng dành thời gian đả thông kinh mạch, tu luyện thành Khai Tâm Phong, sau đó hẵng tính đến chuyện đột phá, như thế hiệu quả sẽ cao hơn.

Trần Phong nghe lời, không nghĩ ngợi thêm gì. Cậu bắt đầu quá trình đả thông kinh mạch nhàm chán. Dù có kinh nghiệm từ lần trước, lần này cũng chả khấm khá hơn là bao, quá trình vẫn cứ chậm rãi như vậy.

Cứ như thế, thấm thoát đã hết một đêm. Những tia nắng đầu tiên qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt người thiếu niên đang ngồi xếp bằng. Đả thông kinh mạch thêm một canh giờ, cậu mở mắt, bước xuống giường.

Chuẩn bị xong xuôi, Trần Phong đến đại sảnh. Trần Tuấn đang đứng chờ cậu. Gần đó cũng có vài người nữa, có lẽ hôm nay cũng được lựa chọn pháp quyết. Ông đợi tập trung đầy đủ rồi dẫn tất cả cùng đi.

Pháp quyết tháp là một trong những địa điểm quan trọng nhất Thiết Mộc thành, phải có một trong hai vị tướng quân cho phép thì mới được vào. Khu vực chung quanh cũng được canh phòng hết sức sâm nghiêm, Trần Phong có thể nhận ra người của các thế lực lớn trong thành đều xuất hiện ở đây.

Pháp quyết được chia làm ngũ giai: Thần, Thiên, Địa, huyền, hoàng, mỗi giai lại chia ba cấp: Sơ, trung, cao. Hoàng giai là loại pháp quyết phổ thông nhất, pháp quyết huyền giai hiếm gặp hơn, thường được tộc nhân các gia tộc lớn lựa chọn. Địa giai thì tựa phượng mao lân giác, ngay cả Hoàng Thất đứng đầu một trong mười Vương quốc mạnh nhất Đông Thần Vực cũng chỉ có bảy bộ. Còn Thiên giai và Thần giai là truyền thuyết đã tồn tại từ viễn cổ. Cả vạn năm qua không thấy một bộ.

Với mỗi pháp sư, pháp quyết là một thứ cực kỳ thiết yếu, mang đến trợ lực cực lớn. Tu luyện pháp quyết giúp cho năng lượng của họ không những tinh thuần, dồi dào hơn mà khả năng hồi phục cũng là cao hơn rất nhiều. Ví dụ pháp sư tu luyện pháp quyết huyền giai trung cấp khi chiến đấu sẽ chiếm ưu thế hơn đáng kể pháp sư cùng tu vi sở hữu pháp quyết hoàng giai cao cấp.

Dẫn bọn trẻ vào pháp quyết tháp xong, Trần Tuấn không đi cùng mà chỉ đứng đợi ở cửa. Trần Phong thấy vậy thì cũng thoải mái hơn, khi mà hành động của cậu bên trong sẽ không bị gia gia chú ý. Cậu sẽ chỉ đi nhanh một vòng tham quan cho biết rồi lấy tạm một bộ huyền giai nào đó trông có vẻ phù hợp.



Tòa tháp này gồm năm tầng tất cả, trong đó mỗi tầng diện tích đều rất rộng, bài trí khá xa xỉ, cũng không hổ danh là nơi cất chứa pháp quyết trong Thiết Mộc thành. Số lượng pháp quyết rất nhiều, bộ mạnh nhất đã đạt tới huyền giai cao cấp, nhưng xem ra không phải ai cũng được phép học.

Trần Phong quan sát một chút những quyển trục trên tầng thượng, sau đó lấy ra một pháp quyết phong hệ. Về cơ bản mọi người đều biết về hệ nguyên tố của cậu, còn khả năng tu luyện đến đâu thì đều là không thực sự hiểu rõ. Theo đó, cậu sẽ cần chú ý đến nguyên tố của pháp quyết này, còn đẳng cấp nó thế nào không quá quan trọng.

Sau khi đảm bảo pháp quyết trong tay không gây trở ngại gì cho việc che mắt người khác, cậu quyết định rời đi, nhường lại không gian nơi đây cho những người thực sự quan tâm đến việc chọn pháp quyết. Trần Tuấn thấy cậu ra sớm như vậy thì hỏi:

- Cháu chọn được pháp quyết gì?

- Thưa là Linh Miêu Huyền Phong.

Cậu thành thật đáp, Trần Tuấn hơi cau mày:

- Huyền giai sơ cấp pháp quyết à, không tệ lắm. Cháu về trước đi!

Trần Phong chào ông rồi nhanh chóng trở về phòng. Đến nơi, cậu lập tức đóng cửa, ngồi xếp bằng trên giường, tiếp tục tu luyện Khai Tâm Phong.

Đến tối, cậu khẽ thở dài, nghỉ ngơi xuống dùng bữa. Dù đã cố gắng là vậy nhưng cậu mới chỉ đả thông được bốn đường kinh mạch. Việc này thật sự cần rất nhiều kiên nhẫn a!

Sau bữa cơm tối, Trần Phong định về phòng tiếp tục tu luyện nhưng Trần Tuấn gọi cậu lại:

- Hôm nay, cháu nghỉ sớm một chút, sáng mai lên đường, vào kinh thành một chuyến!

- Đột ngột như thế có phải có chuyện gì..

- Một năm qua, thực lực cháu tinh tiến quá mạnh, điều này có thể ảnh hưởng đến căn cơ, về lâu về dài không phải là chuyện tốt, thậm chí tệ nhất cháu còn có thể không đột phá được nữa. Hiện nay Trần phủ chúng ta quá ít đan dược giúp được cháu củng cố căn cơ, bởi chúng quá trân quý, phải đề phòng những trường hợp khẩn cấp, chỉ còn cách vào cung một chuyến.

Trần Tuấn dừng một chút rồi tiếp tục:

- Ngoài ra, kinh thành là nơi thiên tài tụ hội, cháu sẽ được tiếp xúc với nhiều người, nhiều chiêu thức hơn. Việc cọ xát với họ cũng sẽ giúp cháu nâng cao khả năng thực chiến hơn nữa.

Ông nói không sai, căn cơ vững chắc là điều cực kỳ quan trọng với pháp sư. Nếu như cậu muốn đề thăng thực lực, hiện tại vào cung chính là lựa chọn phù hợp nhất.



- Nội tôn đã hiểu.

Trần Phong gật đầu quay đi, tránh khỏi tầm mắt của mọi người.

- Ngươi thực sự rất được gia gia quan tâm đấy.

Phong Thần nói với cậu. Thiếu niên cười cười, gia gia đã tin tưởng cậu nhiều như vậy, cậu càng không thể để cho ông phải thất vọng.


- Chuyến này đi có thể mang lại lợi ích rất lớn cho ngươi. Đan dược củng cố căn cơ đương nhiên quan trọng nhưng còn rất nhiều thứ khác nữa. Ta cũng muốn xem xem Hoàng cung ở thời đại này tài nguyên dồi dào đến bậc nào.


Trần Phong cũng rất mong chờ, không biết sẽ gặp những kỳ ngộ nào trong kinh đô, tuy nhiên mặt khác, cậu cũng có một tâm tư khá thú vị. Cậu có một biểu tỷ lớn hơn hai tuổi tên Vân Chi, hồi còn bé, tỷ ấy và Trần Phong, Tuyết Nguyệt thường chơi đùa cùng nhau. Sáu năm trước, nhờ thiên phú hơn người của mình mà tỷ ấy đã được đưa vào kinh thành bồi dưỡng. Chuyến này đi, nhất định sẽ được gặp lại.


Thiếu niên quan sát xung quanh một lát, nhân lúc mọi người không để ý liền nhẹ nhàng lẻn ra ngoài. Thở hắt ra một hơi, cậu đến thẳng phòng của Tuyết Nguyệt. Hôm nay đa số mọi người đều đã tập trung ở dưới nhà, có lẽ là để chuẩn bị cho kế hoạch của Trần Tuấn, nhưng cậu vẫn không thấy cô bé ở đâu. Sắp tới cậu sẽ vào kinh thành, có lẽ khá lâu mới có thể gặp lại, nhất định cậu sẽ nhớ Tuyết Nguyệt vô cùng.


Tới nơi, cậu gõ cửa rồi đứng đợi, hết sức ngóng trông và hi vọng, bất quá dù có bao lâu trôi qua vẫn là không có ai trả lời. Trần Phong thở dài, ngồi tựa vào cửa, tâm trạng có chút chùng xuống. Cậu có vô số những mối âu lo về Tuyết Nguyệt, cậu muốn được ở bên muội ấy, được cùng nhau chia sẻ tâm tư, giãi bày những xúc cảm trong lòng. Vậy mà từ ngày đó, dù cho đã rất lâu trôi qua, cậu vẫn không cách nào gặp được, không thể nào nói ra những tâm sự của mình với tiểu muội thân thương.


Một hồi lâu sau, thiếu niên từ bỏ, đứng dậy, trở về phòng. Đóng cánh cửa nặng nề phía sau lưng, cậu ngẩng đầu, nhìn qua cửa sổ.


Bầu trời đêm nay thoáng đãng, thưa thớt những áng mây, mặt trăng tròn vành vạnh, soi sáng thế gian vạn vật, chiếu những tia sáng dịu nhẹ lên người thiếu niên cao gầy đang khẽ thở dài:


Tại sao muội không muốn gặp ta?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK