"Ngoại thấy cháu bà Hảo không yêu con. Ngoại sẽ nói với bà ấy bỏ chuyện kết thông gia này. Ngoại sẽ tìm cho con người khác ở Việt Nam. Ngoại nghĩ lại rồi, gả con đi xa ngoại cũng không yên tâm."
Thoại Uyên nghe vậy tim liền run lên. Gì nữa đây trời, ngoại lại chuẩn bị dắt cô đi gặp tên con trai khác nữa hả? Còn đang đi học mà ngoại cứ ép gả là sao? Chẳng lẽ ngoại sợ sau này cô giống mẹ, dì út hay chị hai, sẽ kết hôn với người bà không thích nên mới chọn trước cho cô chăng? Nhưng bà lo hơi thừa, Thoại Uyên nào có tâm trạng yêu đương.
Ngó thấy gương của ba người phụ nữ trong nhà là cô đã muốn ở giá luôn rồi. Yêu chi cho lắm rồi cũng chia xa. Thà không yêu tâm hồn đỡ mệt mỏi. Nếu giờ bị ép qua lại với người khác, thì thôi cứ nhắm mắt giả vờ yêu đương với Hoàng Phi. Dù sao anh ta ở nước ngoài, cũng chỉ gặp một năm đôi ba lần. Thời gian còn lại cô vẫn là cô, độc thân vui tính.
Nếu phải yêu đương với người con trai ở đây, mỗi ngày phải đi chơi với anh ta và phải đóng kịch mùi mẫn, nghĩ tới đã thấy mệt trong lòng. Cho nên giữ mối quan hệ với Hoàng Phi xem ra vẫn an toàn hơn. Bởi vậy cô cần gặp anh ta, bàn đối sách làm sao để ngoại tin hai người đang yêu nhau mới được.
Nhưng cái tên chết bằm này bộ ghét cô hay sao mà xuống máy bay hai ngày rồi không qua nhà cô, chả trách bà ngoại nổi bão. Để tình hình đỡ rắc rối và không bị ép chuyển đối tượng yêu đương, Thoại Uyên tìm cách gặp mặt Hoàng Phi. Vì cứu nguy bản thân khỏi tình cảnh dầu sôi lửa bỏng, cô chẳng còn nhớ gì nguyên tắc cọc không nên đi tìm trâu.
Cô tự tìm anh ta có thể hạ thấp giá trị bản thân. Tiếc là Thoại Uyên to xác nhưng trước giờ luôn sống trong sự bảo bọc nghiêm khắc của ngoại, nên trưởng thành chậm trong suy nghĩ. Đến từng tuổi này cô vẫn nghe lời và sống theo sự sắp đặt của ngoại. Hai mươi tuổi đầu Thoại Uyên chỉ biết ăn học và ít giao du bạn bè.
Có thể khẳng định Hoàng Phi là biến cố đầu tiên trong cuộc đời Thoại Uyên gặp phải. Bởi vậy kinh nghiệm giải quyết vấn đề không có, cô chỉ làm theo cảm tính của mình. Thế là hôm sau sau giờ tan học, thay vì về thẳng nhà, Thoại Uyên lại thập thò trước nhà cô út của Hoàng Phi.
Hai nhà cách nhau vài căn, cùng nằm cùng trong một khu phố yên tịnh, trí thức. Từ ngoài đường cái đi vào sẽ ngang qua nhà cô út trước. Thoại Uyên nép cả người và xe ngoài sân bên phải của ngôi nhà. Cô không có can đảm gõ cửa và cũng không nhanh nhạy trong suy nghĩ. Lẽ ra Thoại Uyên có thể hẹn Hoàng Phi ra quán. Tiếc rằng yêu đương giả tạo, nên chẳng có số của người ta.
Đứng như vậy được vài phút, Thoại Uyên đã muốn bỏ cuộc. Một phần vì mặt mũi, một phần là sợ ngoại hay bất kỳ ai trong gia đình về nhà giờ này sẽ thấy cảnh cô thập thò trước nhà người ta.
May mắn trời còn thương, vài giây sau tự nhiên cô út của Hoàng Phi từ trong nhà bước ra. Thấy bóng người thấp thoáng dưới mái hiên, út tới gần định lên tiếng mới biết đó là Thoại Uyên. Bà tưởng cô sang tìm cháu trai, thế nên vội vàng mở cửa: "Qua thăm Hoàng Phi hả con? Vào đây đi con."
Theo thói quen Thoại Uyên lại vuột miệng: "Dạ không phải thăm anh ta.. à dạ ý con là.. dạ thăm anh Phi và thăm cô út nữa."
Cô út tưởng Thoại Uyên mắc cỡ nên lắp ba lắp bắp. Út nhìn cô cười vị tha. Trước giờ út nổi tiếng khó tánh, là con gái mà đi tìm con trai như vậy sẽ bị út ghét bỏ ngay. Nhưng không hiểu sao với Thoại Uyên, út lại có cảm tình tuyệt đối.
"Con ngồi đây đợi cô bảo người làm mang nước cho con uống. Để cô lên lầu bảo Hoàng Phi xuống. Hai hôm nay nó bệnh." Cô út lầm bầm: "Cái thằng đàn ông gì yếu đuối, thay đổi thời tiết có chút xíu mà bệnh. Thua xa bà nội. Bà cũng bay chặng đường dài vậy mà có sao đâu."
Thì ra anh ta bị bệnh nên mới không xuất đầu lộ diện. Mà thật ra nếu Hoàng Phi không bệnh, Thoại Uyên nghĩ anh ta cũng không sang nhà cô. Có yêu nhau đâu mà lui tới làm gì. Thoại Uyên cảm thấy mình kém may mắn, tự nhiên rơi vào hoàn cảnh kỳ cục. Lúc trước bị chạm dây thần kinh nào mà đồng tình với Hoàng Phi bày ra chuyện giả vờ yêu. Chẳng biết rắc rối này sẽ kéo dài đến bao giờ. Càng nghĩ càng thấy mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác.
Dù rất muốn kéo Hoàng Phi ra đường bàn chính sự nhưng người ta đang bệnh, đâu phải là lúc thích hợp để nói. Mà cho dù cô muốn bàn, chưa chắc anh ta muốn nghe. Vả lại anh ta đang nằm liệt giường, sức đâu ra ngoài với cô. Nhưng ở lại chỗ này thì không cách gì thảo luận được. Thoại Uyên thức thời đứng lên: "Con về bên nhà, út cho con gửi lời hỏi thăm anh Phi. Con chúc anh Phi mau hết bệnh."
Cô út đời nào để Thoại Uyên đi. Cô và bà Hảo đều muốn Thoại Uyên làm cháu dâu nhà này. Cô nghĩ Thoại Uyên nhớ cháu trai mình mới đánh liều sang đây, giờ can đảm mất sạch nên kiếm cớ chuồn về. Cô út đâu thể để cháu dâu tương lai bỏ chạy dễ dàng như vậy. Thế là út kéo tay Thoại Uyên như muốn đè cô xuống salon.
"Con ngồi đây chơi với út. Mới sang mà về cái gì. Ở lại đây ăn cơm trưa với út luôn. Nhà con bên đó giờ có ai đâu."
"Dạ thôi út. Con về bên nhà, sợ ngoại bất thình lình gọi về không thấy con."
"Ngoại con khó vậy chả trách con ngoan ngoãn. Út rất thích con. Đợi lát nữa út nói nội gọi cho ngoại con, xin cho con ở lại bên này ăn trưa và trò chuyện với Hoàng Phi."
Nhắc đến cháu trai, cô út lại cằn nhằn: "Cái thằng to xác mà ngại uống thuốc. Bệnh hoạn vậy mà út năn nỉ uống thuốc cảm, nó không chịu. Tí nữa con khuyên nó cho út nhé."
Khuyên được mới là lạ, Thoại Uyên nghĩ thầm. Mấy bà cụ hay lạm dụng thuốc, hở tí là uống thuốc, đâu có hạp với giới trẻ bọn cô. Lúc cô bệnh nhẹ, ngoại cũng ép uống thuốc. Khi bà vừa quay lưng Thoại Uyên liền nhanh chóng ném thuốc qua cửa sổ, nên cô thông cảm với Hoàng Phi một cách sâu sắc.
Cô út te te đi lên lầu, mang tâm trạng vui sướng gõ cửa phòng cháu trai. Biểu hiện của út cứ như người đang chờ dưới lầu thật sự là người yêu của mình. Giọng Hoàng Phi uể oải vọng ra: "Vào đi!"
Cô út đẩy cửa rồi bước tới cạnh giường cháu trai cười vui vẻ: "Thoại Uyên sang thăm con. Con bé đang ở dưới lầu."
Hoàng Phi mới đầu có chút giật mình. Con nhóc này dám tìm đến đây. Nếu không hiểu rõ câu chuyện có khi anh còn tưởng Thoại Uyên thích anh thật. Chắc chắn cô sang đây không phải đơn giản vì đi thăm bệnh, phải có một mục đích nào đó. Tiếc rằng Hoàng Phi không thể đoán được nguyên nhân khiến Thoại Uyên can đảm qua nhà anh.
Tuy quen biết chưa lâu, nhưng Hoàng Phi đã bắt đầu hiểu tính Thoại Uyên. Bề ngoài có vẻ gan góc, kỳ thực bên trong lại là một đứa yếu bóng vía. Chuyện chung thân đại sự mà cũng không dám đấu tranh, lại để bà ngoại dắt mũi thì còn dám làm chuyện gì khác. Cô bé được bảo bọc quá kỹ, nên giờ vẫn chưa trưởng thành. Ở Mỹ, mười tám tuổi đã dọn ra sống riêng, còn Thoại Uyên lên đại học rồi mà vẫn ngây thơ không ai bằng.
Tự nhiên Hoàng Phi tò mò muốn biết lí do nào Thoại Uyên sang tìm anh. Thật ra hai hôm nay anh uể oải vì trước đó lo hoàn thành công việc bên kia cho xong, để hộ tống nội về Việt Nam. Còn may anh là nhân viên đắc lực, nên sếp không gây khó khi anh xin nghỉ đột xuất. Chỉ cần anh cố hoàn thành chương trình đang viết dở trước thời hạn là có thể bỏ đi hai tuần.
Bà nội dạo này đúng gàn, mọi người đã nói đợi đến cuối năm đưa bà về rồi nghỉ dưỡng luôn, nhưng nội nằng nặc muốn về ngay. Bà đổ bướng bất thình lình nên chẳng ai đỡ nổi. Tất nhiên bà có thể đi một mình, nhưng gia đình không yên tâm. Mà bà yêu cầu quá đột ngột khiến mọi người trở tay không kịp.
May mắn công việc của Hoàng Phi có thể linh hoạt. Là một kỹ sư phần mềm, anh chỉ cần cố gắng đẩy nhanh tiến độ hoàn thành xong chương trình đang viết là có thể vắng mặt. Hơn nữa Hoàng Phi còn là một kỹ sư giỏi, nên đương nhiên sếp ít nhiều cũng ưu ái.
Bởi vì muốn hoàn thành công việc trước hạn, Hoàng Phi đã làm quá sức mình. Khi xuống máy bay lại bị thay đổi thời tiết đột ngột khiến anh nằm luôn hai ngày. Hoàng Phi hiểu là cháu rể dù giả hay thật thì ở xa về cũng nên sang thăm gia đình vợ tương lai. Hai ngày nay đúng là anh thiếu sót. Nhưng chắc nội đã nói giúp anh. Không lẽ bà ngoại Thoại Uyên ép cô sang thăm anh?
Mà nếu bị ép thì với phong cách làm việc của Diệt Tuyệt sư thái, bà đã ép cô qua nhà anh từ hai ngày trước, đâu thể chờ đến hôm nay. Hay là con nhóc này có chuyện mới đi tìm anh? Hoàng Phi bật người ngồi dậy, dùng tay cào cào tóc rồi ngó sơ vào gương. Thấy bản thân cũng không quá thất thố bèn mở cửa phòng đi xuống. Đúng là không phải diện kiến người yêu nên chả cần chải chuốc nhiều.
Chẳng bù với lúc xuất hiện trước mấy cô bạn gái bên Mỹ, anh dường như có chút lòe loẹt. Vì muốn thu hút bướm hoa nên phải cố tình diện cho hoành tráng. Vậy mà với Thoại Uyên, chẳng hiểu sao anh lại bình dị đến không ngờ. Đến Hoàng Phi cũng chẳng hiểu nổi mình. Ở trước mặt cô bé này, anh tự nhiên đến không thể tự nhiên hơn.
Hoàng Phi xuống tới nấc thang cuối cùng thấy Thoại Uyên đang ngồi ngay ngắn ở bàn phòng khách như một học sinh tiểu học. Không hiểu sao mỗi lần nhìn trạng thái này của cô là anh muốn cười và lại thích chọc phá nhiều hơn, hoàn toàn không phải tâm tư của người thanh niên đứng trước cô bạn gái có sức thu hút nhất định. Kỳ thực giữa giống đực và giống cái, dù không phải cặp đôi thì cũng có sự khoe mẻ nào đó để hấp dẫn đối phương. Nhưng lạ kỳ thay anh và Thoại Uyên chẳng ai buồn làm mấy trò vớ vẩn này.
Thấy Hoàng Phi, Thoại Uyên gần như muốn chạy như bay đến bên cạnh. Có điều ngại cô út phía sau nên ép bản thân thu liễm. Đúng là kiểu người có lòng nổi loạn, nhưng không có can đảm thực hiện. Nói thật thì hai hôm nay nghỉ ngơi trong phòng, Hoàng Phi đã rất chán và chỉ muốn quay về Mỹ ngay lập tức. Giờ Thoại Uyên đứng trước mặt, tự nhiên anh đã vơi cảm giác chán và nghĩ mấy ngày kế tiếp có lẽ không quá buồn tẻ. Ít nhất anh đã tìm thấy người để song hành và chọc phá rồi. Cảm giác này đúng là không tệ!
"Bữa nay không đi học sao Uyên?"
Thoại Uyên nghe Hoàng Phi hỏi theo bản năng lại ngước nhìn cô út phía sau rồi mới thận trọng trả lời anh: "Dạ em mới đi học về."
Cô út muốn tạo không khí cởi mở cho nên chen vào: "Con bé lúc nãy muốn tìm con mà chẳng dám vào, cứ thập thò trước cửa."
Út cố tình nói vậy để tăng tình cảm cho hai người, ai mà biết Hoàng Phi nghe xong không nói gì, miệng cứ cười cười trông bí hiểm vô cùng. Thoại Uyên ngồi phía đối diện mặt mũi hồng hồng như vừa được thoa phấn. Hoàng Phi đương nhiên hiểu cô nhóc này không phải mắc cỡ vì mấy lời cô út vừa trêu. Chỉ do tính tình Thoại Uyên hay ngại mà thôi.
Đây là kiểu người ngày thường ít giao thiệp nên nhút nhát và ngây thơ, không quen bị người ta nhìn và mang ra bàn tán. Tuy vậy đừng có tưởng con bé này hiền, thỏ đôi khi giận cũng có thể cắn người. Cô bé này có thể xù lông nếu bị chọc điên. Tự nhiên Hoàng Phi cảm nhận mấy chiếc gai nhọn của Thoại Uyên chỉ tạm thời ẩn đi, khi có dịp sẽ phóng ra gây nguy hiểm cho người ta.
"Giờ hai đứa ngồi đây nói chuyện, để út lấy nước cho tụi con." Cô út thức thời định quay vô trong để tạo không gian riêng cho đôi trẻ.
Ai mà biết cô gái nhỏ vừa nghe thế lập tức muốn đứng lên bỏ của chạy lấy người: "Dạ thôi không cần đâu cô út. Con về bây giờ ạ!"
"Về sao được mà về." Cô út tiến tới ép Thoại Uyên cố định trên ghế: "Ở lại đây nói chuyện với Hoàng Phi. Hai bữa nay không sang thăm con được nó buồn chán lắm rồi."
Khụ! Anh buồn khi nào? Anh chỉ chán vì muốn quay về Mỹ, thay vì nằm dài trong phòng. Thời tiết mùa này ở Việt Nam thật khắc nghiệt. Hoàng Phi cảm thấy khí hậu oi bức như muốn rút cạn oxy trong cuống phổi của anh. Nhưng bây giờ ngó Thoại Uyên thanh xuân trước mặt, tự nhiên anh thấy dễ chịu hơn rất nhiều.