Anh ta có lẽ chưa bao giờ gật đầu nhanh hơn thế. Tốt, ít nhất anh ta cũng biết điều.
"Vì anh không chịu cho tôi biết tên của mình, hãy bắt đầu từ việc anh đến từ đâu. Tôi chân thành khuyến khích anh đóng góp vào cuộc trao đổi này." Tôi chộp lấy khẩu súng trường của mình một lần nữa.
"Em không đến từ đây."
"Tôi nói đóng góp. Điều đó có nghĩa là anh sẽ nói với tôi những điều tôi chưa biết. Chính xác thì anh đến từ đâu? Perm? Ufa?" Perm có nghĩa khả năng anh ta là một đồng minh là cao hơn. Ufa thì ngược lại.
"Không phải."
"Thế từ đâu?"
Anh cắn chặt môi dưới, lí nhí đáp, "Vyraj."
"Gì cơ? Nói to lên."
"Vyraj."
"Đó không phải là một nơi trên bản đồ Nga."
"Nó không phải mà."
Tôi tung một cú đấm xuống mặt kệ. Cái kệ kêu ầm ầm như sắp đổ. "Mày nghĩ tao ngu dốt và dễ bị dắt mũi, phải không? Vyraj là chốn ẩn náu giả tưởng trong thần thoại Slav. Tao đọc nhiều sách hơn mày nghĩ đấy. Mày nghĩ mày có thể lôi bừa một cái tên ra và lừa phỉnh được tao à?"
Anh nuốt nước bọt thành tiếng. "Em quá kinh sợ anh để có thể nói dối."
"Thì nôn sự thật ra. Đơn giản thế thôi."
"Em đã nói!"
"Tao nói cho mày nghe lần cuối. Mày biết nếu kẻ chất vấn mày mà là bất kỳ ai khác, chúng nó đã cho mày ăn kẹo đồng rồi đấy, phải không? Tao đưa mày về đây chỉ là vì.." Đó là khi tôi nhận ra. Tôi không biết tại sao tôi lại đưa anh ta về đây. Có phải chỉ đơn giản vì hoài nghi rằng anh ta có thể liên quan tới nhiệm vụ của tôi mà tôi phải chấp nhận rủi ro lớn tới vậy không? Có phải vì mái tóc ngớ ngẩn của anh ta? Hay tại vì anh ta trông dễ thương? Tôi thực sự cần ngừng suy nghĩ về việc anh chàng này quyến rũ như thế nào. Anh ta thậm chí còn không hấp dẫn đến thế! Đúng đúng! Lúc nào mà tôi chả nhìn thấy tóc, thấy mắt, thấy lông mi! Anh ta đâu có khác người khác đến vậy! "E hèm.. Làm thế nào mày vào được bên trong pháo đài này?"
Anh ta dừng lại một chút rồi đáp, "Em chạy."
"Chạy bằng cách nào?"
"Bằng chân."
"Hài hước đấy." Tôi không thể đe dọa anh chàng này được, và cuộc trò chuyện sẽ chẳng đi đến đâu. Có lẽ cách tốt nhất là đánh lạc hướng anh ta. Giả vờ làm thân để anh ta hạ tấm lá chắn cảnh giác của mình xuống. "Này. Tôi chưa bao giờ thấy một bộ trang phục như thế này. Ý tôi là chiếc áo choàng trắng mà cậu đang mặc ấy."
Tôi chỉ vào chiếc áo choàng trắng giống như chiếc ô mà anh ta mặc. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy những bộ quần áo này trước đây trong đời, nhưng tôi có một sự thôi thúc kỳ lạ để xác nhận những nghi ngờ trong đầu mình. Tôi chắc chắn rằng tôi đã đọc về nó rồi.
"Đây có phải.. một chiếc váy?" Tôi hỏi.
Không có hồi âm.
"Chui đầu ra đây và trả lời đi nào. Đây có phải váy không?"
".. Phải. Nó là váy."
Tôi tiếp tục kéo chiếc áo khoác mà tôi cho anh ta mượn ban nãy để nó không chắn tầm nhìn. Anh chàng không cố gắng chống cự. Tôi dành thời gian soi kỹ khuôn mặt của anh ta hơn.
Đôi môi mỏng, nhợt nhạt của anh cứ như được vẽ lên vậy, một đường cong hoàn hảo được đặt một cách trang nhã phía trên một chiếc cằm gọn gàng. Mặc dù không muốn, tôi chẳng thể nào thôi nhìn thẳng vào anh ta.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy muốn nhìn chằm chằm vào thằng đàn ông đến thế trước đây. Không! Điều này không thể xảy ra được.
Trong một giây, tôi cảm thấy ghê tởm bản thân khi thấy một người đàn ông khác hấp dẫn. Nếu là bất kỳ người nào khác, tôi đã đập đầu vào tường liên tục cho đến khi sự thôi thúc đó biến đi rồi. Không phải là tôi coi thường những *kẻ giao hợp thú tính, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi muốn trở thành một trong số họ.
*Kẻ giao hợp thú tính là cách người trong thế giới này gọi những người có quan hệ đồng tính. Xã hội trong cuốn sách này có định kiến lớn với người đồng giới vì một số lí do đặc biệt mà bạn sẽ được khám phá dần.
Con người này không thể lay chuyển tôi được. Anh ta không quyến rũ, anh ta không quyến rũ, anh ta không quyến rũ..
Anh chàng nhắm mắt lại và-trước sự bối rối của tôi-cắn môi dưới.
"Cậu đang làm gì thế?"
Anh ta không trả lời. Tôi hối thúc anh ta bằng cách lặp lại câu hỏi. Anh ta trông có vẻ khó chịu nhưng cuối cùng cũng trả đáp, "Giúp bản thân bình tĩnh lại. Khi em cắn môi, mọi thứ bớt đáng sợ hơn.. Giờ em có thể thở được rồi."
"Nãy thì không thở được à?" tôi khịt mũi. Anh ta không trả lời. Tôi lùi lại một bước, chống chân xuống đất khi anh ta thu mình lại.
Tuyệt, bây giờ ta có hai thằng hèn trong cùng một căn phòng. Tôi không thể tin rằng mình lại khoan dung với anh ta tới vậy. Lẽ ra chí ít tôi cũng đã phải cho anh ta ăn vài đấm rồi, và tôi đang ở đây, hạ vũ khí của mình để anh ta có thể lãng phí thời gian quý báu của tôi mà lau nước mắt trên má mình.
"Đây là lần đầu tiên cậu ra ngoài hay sao?" Tôi hỏi. Nó có nghĩa là một câu hỏi tu từ, nhưng anh ta vẫn trả lời.
"Lần đầu tiên ra khỏi Vyraj, vâng.."
Anh ta vẫn bám víu vào câu chuyện Vyraj hư cấu này chứ gì? "Anh trông giống như mình được bao bọc từ trong ống nghiệm. Anh sống trong một nhà máy dệt may từ khi ra đời sao? Chưa bao giờ nhìn thấy mặt trời trước đây à? Mặt anh hét lên mấy chữ 'sợ đái cả ra quần' đấy."
"Đây là lần đầu tiên em thấy nắng.."
"Thật luôn?"
"Em sẽ thực sự r-r-rất cảm kích nếu anh đặt súng xuống v-và thôi đặt câu hỏi." Anh nhắm tịt mắt lại.
Tôi nhìn xuống và nhận thấy họng súng trường của mình đã chĩa vào anh ta một cách vô thức. Mẹ nó nữa. Chắc là bản năng thôi.
Tôi hướng khẩu súng trường của mình ra xa anh ta, nhưng tôi vẫn không tin vào mấy lời xàm ngôn của anh ta dù chỉ một chút. Chắc chắn anh ấy đang nói dối. Anh ta nói rằng anh ta chưa bao giờ bị chĩa súng trước đây. Thậm chí chưa bao giờ nhìn thấy bên ngoài. Ngay cả giọng của anh ấy cũng kỳ quặc-việc phân biệt phụ âm mềm và cứng của của anh ta khi nói đòi hỏi nhiều trí lực hơn những gì tôi hiện có. Anh chàng này đầy rẫy những bất thường.
Đợi đã. Chẳng lẽ anh ta là.. Không thể nào! Những sự trùng hợp như thế này chỉ xảy ra trong tiểu thuyết mà thôi. Đây là sự điên rồ. Không, không thể thế được. Anh ấy không thể nào lại là..
Anh ta có thể là người Mông Cổ. Anh ta có thể là người Trung Quốc. Mẹ kiếp, anh ấy thậm chí có thể là người Phần Lan cũng được, mặc dù tôi sẽ không ổn với điều đó. Nhưng không đời nào, thề với Bảy tầng địa ngục, không đời nào..
Anh ta mở mắt ra, nhìn tôi chằm chằm, chớp mắt vài lần rồi nói.
"Sao anh cứ nhìn em như vậy?"
"Sao mặt cậu lại hồng thế?"
"Bởi vì anh đang nhìn chằm chằm. Em không quen bị nhìn chằm chằm."
"Vậy thì tốt hơn là tôi nên nhìn chằm chằm thêm một lúc. Có vẻ như nó giúp cậu đạt được trạng thái cân bằng nhiệt động lực học," tôi khịt mũi đáp.
Tuy nhiên, có một điều đang khiến tôi phiền lòng. Anh ta có hai mớ cơ bắp bất thường nhô ra từ ngực theo chiều ngang. Nó giống như cặp ngực của một gã đàn ông béo nục nịch, ngoại trừ việc chúng không chảy xệ. Tôi có ấn tượng ban đầu rằng những thứ đó vô hại, nhưng bản năng sinh tồn của tôi đang gào thét trong đầu, cảnh báo cho tôi biết tôi đang phạm sai lầm nghiêm trọng như thế nào.
Tôi ngập ngừng đặt tay lên vai anh. Anh giật mình nhưng lại nhanh chóng cắn môi dưới.
Chúng có thể không phải là hàng lậu, cũng chẳng phải bom mìn, mà còn có thể tệ hơn thế. Chúng có thể là bộ ngực của phụ nữ.
Hôm nay tôi chưa sẵn sàng tinh thần cho những chuyện điên rồ hơn thế này nữa. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi lột áo anh ta ra và anh ta hóa thân thành một người máy rồi bắn laser nổ tung đầu tôi?
"Cậu có phiền không?" Tôi hạ giọng.
"Em có phiền. N-nhưng em không phiền quá đâu! Chỉ một ít thôi. Em có phiền, nhưng chỉ một chút thôi. Không quá nhiều."
"Cậu không có lựa chọn nào khác. Tôi cần xác minh một điều."
Anh sụt sịt, giọng trộn lẫn tiếng nấc. "Đó là điều gì?"
Tôi chỉ vào ngực anh ta. "Cái quái gì đây?"