Hai ly rượu cụng nhau, quầy bả là hai nay nhân đẹp trai miễn bàn.
- Về rồi... Thấy chị dâu thế nào?
Nghe anh bạn hỏi thế, Nam Môn Thiên lục lại hồi ức lúc chiều, hình ảnh nữ nhân kiều diễm hút hồn, quả thật khiến nam nhân gặp một lần đã say đắm, anh cười mỉm chi.
- Xinh.
- Ầy... Đại tiểu thư nhà họ An là khỏi phải chê rồi.
Lục Vãn vừa nói vừa vẫy tay gọi hai nữ tiếp viên ăn mặc sexy đế hầu hạ.
- Tránh ra!
Nam Môn Thiên trước giờ nghiêm túc, không phải là một bad boy chính hiệu như Lục Vãn. Khi vừa xuống sân bay, Lục Vãn đã mời anh đến quán Bả do anh ta làm chủ này tâm sự, nên anh mới có mặt ở đây thôi.
- Anh Lục... Bạn anh khó chiều thế.
Lục Vãn chưa kịp trả lời thì thấy người Nam Môn Thiên bắt đầu nổi mẩn đỏ.
- Chết cha... Cút... Cút hết đi...
Lục Vãn xua tay đuổi người, rồi vội vàng đỡ Nam Môn Thiên qua khách sạn nghỉ ngơi.
Lục Vãn quên chuyện Nam Môn Thiên bị mắc bệnh sạch sẽ và dị ứng khi chạm vào nữ nhân.
- Xin lỗi... Tôi quên bệnh của cậu!
- Không sao? Anh về trước đi.
Nam Môn Thiên đuổi khéo Lục Vãn về, Lục Vãn biết nên cũng không nhằng nhưa ở lại.
Lục Vãn rời khỏi khách sạn được một lúc, thì có một chiếc xe Bugatti dừng lại, người bước xuống là một người phụ nữ trẻ đẹp, diện trên người bộ sườn xám đen bó sát đường công cơ thể, khuôn mặt trang điểm khá đậm để trong mình trẻ ra.
- Phu nhân...
Vệ sĩ cung kính dắt tay người phụ nữ quyền lực này.
Đến đúng căn phòng Vip Pro mà Nam Môn Thiên đang nghỉ ngơi, đẩy cửa vào thấy con trai người nổi dị ứng liền thấy xót.
- Môn Thiên... Sao không cẩn thận gì hết vậy?
Hạ Y Thanh là mẹ ruột của Nam Môn Thiên, sinh ra được duy nhất một đứa con trai tất nhiên bà cưng hơn trứng mỏng rồi.
- Mẹ! Con lớn rồi... đừng hở cái mang đoàn người đến doạ dân chúng.
Nam Môn Thiên toả vẻ khó chịu nhìn hơn 200 người mặc đồ đen, phối kính đen đứng nghẹn cả căn phòng.
Hạ Y Thanh sợ nguy hiểm nên lúc nào cũng cho người theo sát con trai, kể cả lúc con trai đi du học, vẫn vướng sự kiềm cập quá ngột ngạc.
Lúc Lục Vãn đưa anh ra khỏi quán rượu thì anh đã trong thấy đám người theo đuôi, thế mới đuổi khéo Lục Vãn về, ai chả biết công tử nhà họ Lục ăn chơi trác táng. Hạ Y Thanh luôn ngăn cấm con trai giao du với tên đó...
Buổi tối Nam Môn Thần ngắm trăng ngoài ban công, lén nghía qua ban công phòng của An Ngôn, vô thức tử nhủ.
- Đã ngủ rồi sao?
An Ngôn bước ra ban công bất giác quay qua thấy Nam Môn Thần đang nhìn mình.
Nam Môn Thần bị bắt quả tan liền chuyển mặt lạnh cảnh cáo nữ nhân. An Ngôn dưới ánh trăng quả thật rất đẹp, vẻ đẹp ngọt ngào.
Reng reng.
Bỗng chuông điện thoại, hắn tưởng điện thoại của mình, nhưng hoa ra là điện thoại của An Ngôn.
- Mẹ... Cho con thêm chút thời gian.
Nam Môn Thần nghe câu này thấy sai sai, hóng nghe tiếp.
- 8000 vạn con không có...
Nam Môn Thần phóng qua lang can chớp lấy điện thoại nghe.
- Bà già muốn tiền ư?
Vân Yến nghe giọng lạnh của con rể có 8 phần run sợ, 2 phần ham tiền.
- Rể quý... An Ngôn chưa nói với con à? Nhà mẹ đang khó khăn.
Nam Môn Thần liếc vợ một cái rồi khoé miệng cong lên giảo hoạt.
- Được.
Anh Ngôn nghe chữ này, có chút cảm động. Điện thoại vừa cúp Nam Môn Thân qua qua trừng mắt với cô.
- Biết phải làm gì rồi chứ?
An Ngôn không hiểu ý Nam Môn Thần, thế là hắn ngoắt muốn cô đến gần, cô nhìn hắn thật sự đáng sợ, nên chần chừ không dám bước.
Hắn nhíu nhíu đôi lông mày, kéo ghế mây ngồi đợi. An Ngôn biết câu giờ sẽ không tốt cho cô và gia đình mình, cuối cùng hít một hơi thật sâu đứng trước mặt hắn.
- Biết làm vợ không?
An Ngôn lắc đầu, làm vợ người bình thường thì dễ, chứ làm thê tử của đế vương Nam Môn Thần, cô thật sự chưa nghĩ ra kiểu nào phù hợp.
Nam Môn Thần chống cằm quét qua từ đầu đến chân An Ngôn, phải công nhận nữ nhân này có sức hút, dù không làm gì vẫn quyến rũ.
- Cầm lấy.
Nam Môn Thần ném thẻ đen quyền lực cho cô, rồi đứng dậy về phòng mình.
- Xử lí bà ta.
Hắn gọi điện cho thuộc hạ ra lệnh.
Bên này An Ngôn cầm chiếc thẻ mà hoài nghi bản thân có đang mơ không? Tại sao Nam Môn Thần lại dễ dàng đưa nó cho cô, hôm trước không phải gây khó dễ cô, đã thế còn không lồi một xu sao?
Sáng hôm sau vì cảm kích Nam Môn Thần, An Ngôn dây rất sớm, tự tay nấu ăn chiêu đãi hắn.
Nam Môn Thần thay âu phục bước xuống thấy An Ngôn niềm nở kéo ghế mời hắn ngồi.
Hắn thấy đồng tiền đúng là có ma lực thật, khoé miệng cong lên khinh thường.
An Ngôn là thật lòng cảm kính Nam Môn Thần, nhiệt tình gấp món mình đích thân nấu gát vào chén nam nhân.
Nam Môn Thần ăn thử quả thật rất ngon, đã 5 năm trôi qua rồi, hắn mới được nếm lại mùi vị món mà tiểu thư lá ngọc cành vàng như An Ngôn nấu.
- An Ngôn... Nếu được chọn lại... Cô có chịu gả cho tôi không?
An Ngôn bất ngờ trước câu hỏi kỳ quặc này, nhưng cô cũng trả lời thật lòng.
- Không!
Nam Môn Thần có chút trầm buồn của thất vọng, chứ không phải là nỗi nóng, hắn buông đũa đứng dậy khoát áo ra xe đến công ty.
- Đúng là một tiểu thư kiêu kỳ, luôn cho mình là vũ trụ.
Trợ lý vừa lái xe vừa nhìn qua kính chiếu hậu nói chuyện với Nam Môn Thần.
- Thiếu gia, tôi thấy An tiểu thư thẳng thẳng thôi... Huống gì là người ép hôn cô ấy mà.
Nam Môn Thần dộng cửa một cái rầm, quát tháo.
- Anh thì rõ cái gì về cô ta hả? Vẻ ngoài thảo mai, bên trong đầy mưu mô đấy.
- Về rồi... Thấy chị dâu thế nào?
Nghe anh bạn hỏi thế, Nam Môn Thiên lục lại hồi ức lúc chiều, hình ảnh nữ nhân kiều diễm hút hồn, quả thật khiến nam nhân gặp một lần đã say đắm, anh cười mỉm chi.
- Xinh.
- Ầy... Đại tiểu thư nhà họ An là khỏi phải chê rồi.
Lục Vãn vừa nói vừa vẫy tay gọi hai nữ tiếp viên ăn mặc sexy đế hầu hạ.
- Tránh ra!
Nam Môn Thiên trước giờ nghiêm túc, không phải là một bad boy chính hiệu như Lục Vãn. Khi vừa xuống sân bay, Lục Vãn đã mời anh đến quán Bả do anh ta làm chủ này tâm sự, nên anh mới có mặt ở đây thôi.
- Anh Lục... Bạn anh khó chiều thế.
Lục Vãn chưa kịp trả lời thì thấy người Nam Môn Thiên bắt đầu nổi mẩn đỏ.
- Chết cha... Cút... Cút hết đi...
Lục Vãn xua tay đuổi người, rồi vội vàng đỡ Nam Môn Thiên qua khách sạn nghỉ ngơi.
Lục Vãn quên chuyện Nam Môn Thiên bị mắc bệnh sạch sẽ và dị ứng khi chạm vào nữ nhân.
- Xin lỗi... Tôi quên bệnh của cậu!
- Không sao? Anh về trước đi.
Nam Môn Thiên đuổi khéo Lục Vãn về, Lục Vãn biết nên cũng không nhằng nhưa ở lại.
Lục Vãn rời khỏi khách sạn được một lúc, thì có một chiếc xe Bugatti dừng lại, người bước xuống là một người phụ nữ trẻ đẹp, diện trên người bộ sườn xám đen bó sát đường công cơ thể, khuôn mặt trang điểm khá đậm để trong mình trẻ ra.
- Phu nhân...
Vệ sĩ cung kính dắt tay người phụ nữ quyền lực này.
Đến đúng căn phòng Vip Pro mà Nam Môn Thiên đang nghỉ ngơi, đẩy cửa vào thấy con trai người nổi dị ứng liền thấy xót.
- Môn Thiên... Sao không cẩn thận gì hết vậy?
Hạ Y Thanh là mẹ ruột của Nam Môn Thiên, sinh ra được duy nhất một đứa con trai tất nhiên bà cưng hơn trứng mỏng rồi.
- Mẹ! Con lớn rồi... đừng hở cái mang đoàn người đến doạ dân chúng.
Nam Môn Thiên toả vẻ khó chịu nhìn hơn 200 người mặc đồ đen, phối kính đen đứng nghẹn cả căn phòng.
Hạ Y Thanh sợ nguy hiểm nên lúc nào cũng cho người theo sát con trai, kể cả lúc con trai đi du học, vẫn vướng sự kiềm cập quá ngột ngạc.
Lúc Lục Vãn đưa anh ra khỏi quán rượu thì anh đã trong thấy đám người theo đuôi, thế mới đuổi khéo Lục Vãn về, ai chả biết công tử nhà họ Lục ăn chơi trác táng. Hạ Y Thanh luôn ngăn cấm con trai giao du với tên đó...
Buổi tối Nam Môn Thần ngắm trăng ngoài ban công, lén nghía qua ban công phòng của An Ngôn, vô thức tử nhủ.
- Đã ngủ rồi sao?
An Ngôn bước ra ban công bất giác quay qua thấy Nam Môn Thần đang nhìn mình.
Nam Môn Thần bị bắt quả tan liền chuyển mặt lạnh cảnh cáo nữ nhân. An Ngôn dưới ánh trăng quả thật rất đẹp, vẻ đẹp ngọt ngào.
Reng reng.
Bỗng chuông điện thoại, hắn tưởng điện thoại của mình, nhưng hoa ra là điện thoại của An Ngôn.
- Mẹ... Cho con thêm chút thời gian.
Nam Môn Thần nghe câu này thấy sai sai, hóng nghe tiếp.
- 8000 vạn con không có...
Nam Môn Thần phóng qua lang can chớp lấy điện thoại nghe.
- Bà già muốn tiền ư?
Vân Yến nghe giọng lạnh của con rể có 8 phần run sợ, 2 phần ham tiền.
- Rể quý... An Ngôn chưa nói với con à? Nhà mẹ đang khó khăn.
Nam Môn Thần liếc vợ một cái rồi khoé miệng cong lên giảo hoạt.
- Được.
Anh Ngôn nghe chữ này, có chút cảm động. Điện thoại vừa cúp Nam Môn Thân qua qua trừng mắt với cô.
- Biết phải làm gì rồi chứ?
An Ngôn không hiểu ý Nam Môn Thần, thế là hắn ngoắt muốn cô đến gần, cô nhìn hắn thật sự đáng sợ, nên chần chừ không dám bước.
Hắn nhíu nhíu đôi lông mày, kéo ghế mây ngồi đợi. An Ngôn biết câu giờ sẽ không tốt cho cô và gia đình mình, cuối cùng hít một hơi thật sâu đứng trước mặt hắn.
- Biết làm vợ không?
An Ngôn lắc đầu, làm vợ người bình thường thì dễ, chứ làm thê tử của đế vương Nam Môn Thần, cô thật sự chưa nghĩ ra kiểu nào phù hợp.
Nam Môn Thần chống cằm quét qua từ đầu đến chân An Ngôn, phải công nhận nữ nhân này có sức hút, dù không làm gì vẫn quyến rũ.
- Cầm lấy.
Nam Môn Thần ném thẻ đen quyền lực cho cô, rồi đứng dậy về phòng mình.
- Xử lí bà ta.
Hắn gọi điện cho thuộc hạ ra lệnh.
Bên này An Ngôn cầm chiếc thẻ mà hoài nghi bản thân có đang mơ không? Tại sao Nam Môn Thần lại dễ dàng đưa nó cho cô, hôm trước không phải gây khó dễ cô, đã thế còn không lồi một xu sao?
Sáng hôm sau vì cảm kích Nam Môn Thần, An Ngôn dây rất sớm, tự tay nấu ăn chiêu đãi hắn.
Nam Môn Thần thay âu phục bước xuống thấy An Ngôn niềm nở kéo ghế mời hắn ngồi.
Hắn thấy đồng tiền đúng là có ma lực thật, khoé miệng cong lên khinh thường.
An Ngôn là thật lòng cảm kính Nam Môn Thần, nhiệt tình gấp món mình đích thân nấu gát vào chén nam nhân.
Nam Môn Thần ăn thử quả thật rất ngon, đã 5 năm trôi qua rồi, hắn mới được nếm lại mùi vị món mà tiểu thư lá ngọc cành vàng như An Ngôn nấu.
- An Ngôn... Nếu được chọn lại... Cô có chịu gả cho tôi không?
An Ngôn bất ngờ trước câu hỏi kỳ quặc này, nhưng cô cũng trả lời thật lòng.
- Không!
Nam Môn Thần có chút trầm buồn của thất vọng, chứ không phải là nỗi nóng, hắn buông đũa đứng dậy khoát áo ra xe đến công ty.
- Đúng là một tiểu thư kiêu kỳ, luôn cho mình là vũ trụ.
Trợ lý vừa lái xe vừa nhìn qua kính chiếu hậu nói chuyện với Nam Môn Thần.
- Thiếu gia, tôi thấy An tiểu thư thẳng thẳng thôi... Huống gì là người ép hôn cô ấy mà.
Nam Môn Thần dộng cửa một cái rầm, quát tháo.
- Anh thì rõ cái gì về cô ta hả? Vẻ ngoài thảo mai, bên trong đầy mưu mô đấy.