Vốn có cô giáo ở đây, tất cả mọi người đã đồng ý sẽ không uống rượu, ngược lại Vương Huệ Linh yêu cầu nhân viên phục vụ mở một chai rượu vang đỏ, nói đã bao nhiêu tuổi rồi, uống chút không có việc gì, mọi người cùng nhau vui vẻ.
Không khí trên bàn cơm vẫn rất sôi nổi.
Bầu không khí lớp bọn họ trước kia cũng không tệ lắm, các bạn học đều chơi khá tốt với nhau, cho nên qua nhiều năm như vậy vẫn có thể họp mặt lại. Lần này nghe nói là tiệc tri ân thầy cô nhưng thực ra họ trò chuyện khá vui vẻ.
Các bạn học cũ đã lâu không gặp, có quá nhiều thứ để bàn tán.
Tình trạng hôn nhân luôn là chủ đề nóng hổi kéo dài không dứt.
Uống chút rượu vang đỏ vừa vặn hơi say, nói muốn tán gẫu tình cảm, không khí trên bàn lập tức trở nên náo nhiệt hơn.
Họ đều đã ngoài 30, ai mà chưa từng có vài mối tình, con cái của mấy người ngồi trên bàn đều đã học mẫu giáo và tiểu học cả rồi.
Có người đề nghị mọi người thay phiên nhau nói, người đã kết hôn sẽ nói về vợ/chồng của mình, người chưa kết hôn sẽ nói một chút về đối tượng yêu đương, nếu thực sự không có gì để nói thì nói mèo chó nhà mình cũng được.
Lớp trưởng là người bị bắt nói đầu tiên.
Học bá cao cao gầy gầy trước kia, nay đã có chút phát tướng vì cuộc sống hạnh phúc, khi kể về người vợ mình quen biết ở trường đại học, anh luôn mỉm cười, cả bàn bị chua đến ê răng nhưng cô Vương mỉm cười đầy yên tâm.
Có người khởi đầu tốt, người phía sau cũng dám nói.
Có hạnh phúc, cũng có tiếc nuối. Điều khiến mọi người thổn thức nhất chính là đại diện môn toán từng hai lần ly hôn khi còn trẻ.
Hoa khôi lớp bây giờ vẫn rất xinh đẹp, trước kia dược rất nhiều nam sinh trong trường theo đuổi, hiện tại cô cho mọi người xem ảnh chụp trong điện thoại di động, hai cô gái ôm nhau hôn môi, hình ảnh rất ngọt ngào.
Cũng có người trải qua vài mối tình, bây giờ không có ý định tìm kiếm ai nữa, họ dự định sẽ độc thân đến hết đời, nhà họ có hai con mèo và một con chó, giành được rất nhiều ánh mắt hâm mộ. Có thú cưng bên cạnh cũng tốt, đáng yêu biết bao.
Câu chuyện của mọi người đều rất thú vị, so ra thì câu chuyện tình yêu từ quen biết đến thầm mến của Âu Dương Hi và vợ hắn có chút bình thường, không có bất ngờ hoành tráng nào để người ta trầm trồ cả. Hắn vẫn khá kiêu ngạo, nói bình bình đạm đạm mới là thật, mấy người không hiểu đâu.
Nói nửa bàn, đến lượt Thời Chương.
Đây chính là nhân vật phong vân, ai có thể thu phục được hắn đây. Ánh mắt mọi người trên bàn đều nhìn hắn chằm chằm, chờ nghe câu chuyện tình yêu của giáo sư Thời, chắc chắn thú vị.
Bị vây quanh bởi một vòng ánh mắt mong đợi, Thời Chương thản nhiên nói: "Chuyện này tôi không có gì để nói, tôi cũng không nuôi thú cưng nào cả, hay nói với mọi người về hoa cỏ thì sao?"
Mọi người sửng sốt vài giây, mồm năm miệng mười bắt đầu cười hắn.
"Đừng xạo, giáo sư Thời."
"Thời gia này chán phèo, mọi người kể chuyện bằng cả tấm lòng mà, ông qua loa cho xong là sao đây?"
Thời Chương có chút bất đắc dĩ: "Thật sự không lừa gạt mọi người, tôi chưa trải qua mấy chuyện này."
Trên bàn lại vang lên vài tiếng "Vớ vẩn" và "Điều này không thể nào", có người khó tin nổi, hỏi hắn: "Một lần cũng không? Chưa từng yêu đương sao?"
Âu Dương Hi là người đầu tiên không nhịn được cười, hắn làm chứng cho Thời Chương: "Là sự thật, trong lòng giáo sư Thời chỉ có sự nghiệp, công việc và lợi ích, không có chỗ để cho tình cảm."
Hằng ấy năm, Âu Dương Hi và Chung Tử Nhan đều nhìn thấy Thời Chương lẻ loi.
Thời điểm Thời Chương hơn 20 tuổi là bọn họ gấp nhất, buổi tụ họp nào cũng phải gọi điện cho Thời Chương, giới thiệu hắn với mấy cậu bạn đẹp trai, hận không thể trực tiếp đẩy người vào trong tay hắn. Thời Chương trực tiếp từ chối, thậm chí sau đó còn dứt khoát không tham gia tiệc tùng nào.
Dần dần hai người bọn họ cũng quen rồi, nhìn ra được Thời Chương thật sự không muốn tìm ai, cũng thật sự không có thời gian.
Công việc của giáo sư vốn rất bận rộn. Nhận học sinh, giảng bài, làm nghiên cứu, thỉnh thoảng còn phải lên núi hái cỏ cả tháng giống như Thần Nông thị.
*Thần Nông thị: vị thần nông nghiệp.
Trừ cái này ra, thời gian rảnh rỗi đều bị Thời Chương sắp xếp rất kín, mỗi ngày tập thể hình, mỗi tuần ít nhất hai lần đến võ đường và leo núi, cân nhắc trang điểm và tạo hình cosplay, quay phim cắt nối biên tập, thỉnh thoảng ở nhà thức đêm xem anime.
Thời Chương tràn đầy năng lượng, là loại người không cần ngủ lâu, kẻ mạnh trời sinh.
Hắn hứng thú với rất nhiều thứ và luôn làm tốt mọi việc, duy chỉ có không dính vào tình yêu.
Âu Dương Hi nói Thời Chương chính là một con quay biến thái với năng lượng vô tận, điều này cũng không sai.
Mọi người lại bắt Thời Chương thẩm vấn nửa ngày, nghi phạm vẫn trong sạch, từ trung học đến nay không có thêm một kinh nghiệm gì nên đành phải thả hắn ra.
Ngồi bên cạnh Thời Chương là Vương Huệ Linh, theo quy định thì đến lượt giáo viên.
Mọi người tôi nhìn ông, ông nhìn tôi, lén lút nhìn cô Vương, nhìn hồi lâu thì tất cả mọi người trong bàn đều bật cười.
"Cô cũng phải nói à?" Bà Vương nở nụ cười: "Cô nghe say sưa quá, chưa soạn được chữ gì."
Bọn trẻ to xác đã hơi say, lập tức mặc kệ, nói cô đừng hòng chạy trốn. Trước đây trong lớp cô hiếm khi nói về mình, vậy bây giờ ngẫu nhiên chia sẻ một chút nhé! Cũng không phải là đang đi học.
Có một số giáo viên thích nói về chuyện gia đình của mình, họ hận không thể dành nửa buổi học để nói về đứa con trong nhà như thế nào và nửa kia của mình ra sao.
Vương Huệ Linh thì hoàn toàn ngược lại, bà không bao giờ lãng phí một phút nào vào những việc không liên quan đến lớp học.
Sự nhiệt tình của học sinh tăng vọt, Vương Huệ Linh không lay chuyển được bọn họ, cười mở miệng nói: "Ông chồng già nhà cô, trước kia là bác sĩ trẻ tuổi đẹp trai nhất trong mười tám dặm quanh đó đấy, cô thì vừa mới tốt nghiệp, dạy ở một trường trung học của quận, trường học và bệnh viện nằm cạnh nhau. Có ngày trong lớp có một học sinh bị trẹo chân, cô vội vàng đưa con bé đi bệnh viện khám gấp, bác sĩ khám bệnh lúc đó là ông ấy."
"Nhưng lúc đó cô rất vội, thấy học sinh không sao thì vội vàng đưa về, cũng không chú ý bác sĩ là ai. Mấy ngày sau, các giáo viên khác nói mỗi buổi trưa trước cổng trường đều có bác sĩ Tống đẹp trai đứng đó, nói là muốn tìm một học sinh thắt bím tóc. Cô đi hỏi ông ấy muốn tìm lớp nào, mắt ông ấy sáng lên nhưng mặt lại đỏ bừng, ngượng ngùng nói là muốn tìm cô. Thì ra ông ấy vẫn cho rằng cô là học sinh."
Câu chuyện bắt đầu, phảng phất như thấy được cảnh tượng trong thước phim cũ ngày xưa, mọi người không khỏi "ồ" lên, giống như trẻ con nghe kể chuyện trước giờ đi ngủ, thúc giục cô Vương kể tiếp.
"Sau đó cũng không có gì, mỗi buổi trưa ông ấy đều đến cổng trường đưa cơm cho cô, đợi năm phút, sau đó nhanh chóng trở lại trực ban. Có lúc ông ấy bận rộn, đổi thành cô đưa cơm cho ông ấy. Chính ông ấy đặt thêm ghế sau cho xe đạp, buổi chiều không phẫu thuật thì đạp xe đưa cô về. Không ngờ bữa cơm này lại kéo dài rất nhiều năm, xe đạp cũng đạp rất nhiều năm."
"Lúc ấy xung quanh cô hầu hết đều bị ép gả, chỉ có bọn cô tự do yêu đương. Mấy đứa đừng nghe cảm thấy nhàm chán, lúc đó rất tân thời rồi."
Giọng nói lúc đi dạy của cô giáo Vương luôn luôn vang dội, rõ ràng từng chữ, thái độ nghiêm túc. Đây là lần đầu tiên nghe thấy bà nói với giọng điệu nhẹ nhàng như vậy, đuôi mắt có nụ cười nhàn nhạt.
Lúc cô giáo nói, Thời Chương không hề động đũa, nghe rất chăm chú.
Đó là một câu chuyện rất giản dị nhưng mọi người đều xúc động, không biết diễn tả cảm xúc thế nào nên một đám người đứng lên nâng ly chúc mừng thầy cô thân thể khỏe mạnh, trăm năm hạnh phúc.
Cô giáo Vương cười rất vui vẻ, đặt ly rượu xuống, lại khe khẽ thở dài.
"Ngược lại là con trai cô, tuổi cũng gần bằng các em... " Cô Vương dừng lại, suy nghĩ một chút mới nói tiếp: "Đến bây giờ còn chưa có bạn, quá kén chọn, cô gấp lắm rồi."
Tất cả mọi người đều hiểu ý nở nụ cười, nói cô Vương đừng vội, chuyện này phải xem duyên phận, không gấp được.
Nếu không cô nhìn đại diện lớp toán của chúng ta đi, kết hôn sớm, ly hôn rồi lại tái hôn sau đó nhanh chóng ly hôn, vẫn là hai lần đò, một tài liệu giảng dạy tiêu cực đúng nghĩa.
"Duyên phận thì cũng phải đi tìm mà, đúng chứ?" Cô Vương uống ngụm rượu, tầm mắt đảo qua, hỏi: "Giống như thế hệ của các em, bây giờ tìm kiếm bạn bè bằng cách nào?"
Từng là giáo viên bây giờ lại tìm bọn họ xin chỉ dạy, mọi người đều vui vẻ, cũng không cố kỵ quá nhiều, thuận miệng nói mấy phần mềm kết bạn.
Cô Vương nghe xong thì cau mày: "Coi như cô không biết những phần mềm này? Học sinh cấp ba bây giờ đều dùng những phần mềm này, có đủ loại người không tốt ở trên đó. Nó không đáng tin cậy."
"Vậy phải nhờ người quen giới thiệu, cùng đi chơi vài lần là quen được bạn mới."
"Nói trắng ra đó là đi xem mắt còn gì!"
"Ha ha ha, cũng không sai."
Cô Vương nửa đùa nửa thật: "Vậy các em có bạn nam độc thân chất lượng cao nào không, giới thiệu cho con trai cô làm quen đi."
"Ha!"
Trong tiếng cười của mọi người, giọng nói trầm của hoa khôi nổi bật lên.
Đôi mắt cô hiện lên nét cười, nói: "Còn tìm cái gì nữa, trên bàn này không phải có sẵn sao? Tuyệt đối chất lượng cao, tuyệt đối độc thân, còn biết gốc biết đáy, đi đâu tìm người tốt như vậy?"
Mọi người nhìn theo tầm mắt của cô, Thời Chương lập tức bị một bàn ánh mắt vây quanh.
Từ "biết gốc biết đáy" vô duyên vô cớ đâm Thời Chương một nhát.
Bạn bè cấp 3 có thể không biết những chuyện đó, nhưng cô giáo Vương đã đến thăm nhà hắn, nếu bà còn nhớ rõ, thì không thể giới thiệu Thời Chương cho con trai mình.
Âu Dương Hi đã ngà ngà say, vỗ vai Thời Chương, đẩy hắn về phía trước, tựa như dâng hiến bảo bối: "Còn cần phải nói, Thời Chương được lắm, Thời Chương có thể! Cô Vương, cô xem có được hay không?"
Lúc này bầu không khí hoàn toàn náo nhiệt, Thời Chương bị ầm ĩ không còn cách nào khác, nâng ly ngẩng đầu uống hết rượu, tựa như xin tha.
Cô Vương cười rạng rỡ: "Vậy phải xem bạn học Thời có nể mặt hay không, nhỉ."
Sự phát triển này hơi ngoài sức tưởng tượng.
Hôm nay Thời Chương chú ý ăn mặc, vốn chỉ muốn lưu lại ấn tượng tốt cho cô Vương, bởi vì tất cả những thứ liên quan đến Tống Phất Chi đều là dấu sao đối với hắn, những thứ khác hắn thật sự không nghĩ gì cả, không ngờ tới còn được mọi người tác hợp.
Mọi người có lẽ đã nói đùa quá nhiều, giáo viên cũng không thể ồn ào ở đây nên trận nháo nhào cũng qua đi, chủ đề nhanh chóng chuyển sang chuyện khác.
Lớp trưởng sợ Thời Chương bị làm phiền không thoải mái, thấp giọng an ủi hắn: "Thời gia đừng để ý, mọi người cũng chỉ đùa thôi, cô Vương nhất định cũng sẽ không ép cậu đi làm quen với con trai cô ấy, cậu nên sống thế nào cứ sống thế nấy, thoải mái đi."
Thời Chương muốn cười cho qua, nhưng khóe miệng không nhếch lên được.
Tất cả mọi người đang nói đùa, chỉ có hắn coi là thật.
Trong nháy mắt, hắn thậm chí sinh ra ảo giác nào đó, giống như hắn thật sự có thể làm quen Tống Phất Chi một cách quang minh chính đại, bắt đầu như một người bạn, sau đó từ từ thăm dò những khả năng giữa họ.
Nếu tất cả mọi người đang nói đùa, cô Vương thoạt nhìn cũng không có ý này, Thời Chương lập tức trở lại hiện thực, trong lòng rất bình tĩnh.
Tốt nhất là không nên quen biết nhau.
Bữa cơm này ăn thật lâu mới giải tán, mọi người chậm rãi đi ra ngoài, cô Vương bị vây quanh ở giữa.
Ban đầu, lớp trưởng dự định khi kết thúc mọi người cùng nhau tặng quà cho cô Vương, nhưng cô Vương nhiều lần nhấn mạnh không được tặng gì, cuối cùng chỉ nhận một bó hoa cẩm chướng nhỏ.
Thú vị nhất là khi bữa tối kết thúc, nửa kia của những câu chuyện vừa rồi lại xuất hiện đón người, không tránh được một phen bàn tán.
Tất cả mọi người nói đưa cô giáo Vương về trước, bà nói không cần, bạn già sẽ lái xe tới đón, hiện tại ông ấy đã ở bãi đỗ xe.
Lời này vừa nói ra, mọi người liền chạy tới, nói nhất định phải gặp được bác sĩ đẹp trai nhất mười dặm tám thôn.
Bác sĩ Tống cho dù đã già nhưng vẫn nhìn ra được dáng vẻ còn trẻ của ông, cốt tướng rất tốt, lúc trẻ chắc hẳn là một anh chàng tuấn tú, giáo viên của bọn họ không nói dối chút nào.
Các học sinh tụ tập xung quanh và trò chuyện với lão Tống, nói lời chúc phúc, lão Tống liền cười ôn hòa, là một ông già ngại ngùng.
Trong náo nhiệt, Thời Chương cảm thấy có người nhẹ nhàng kéo mình qua bên cạnh.
Cô giáo Vương nhẹ giọng hỏi hắn: "Thời Chương, em nghĩ sao?"
Thời Chương nhanh chóng nhận ra cô đang hỏi gì, tim đập nhanh hơn, trên mặt vẫn rất bình tĩnh: "Em nghe cô."
"Vậy không được. "Cô Vương nhìn hắn một cái: "Đây cũng không phải bài tập, cô chỉ muốn nghe suy nghĩ chân thật của em, không cần nể mặt cô."
"Nếu như em cũng có dự định về chuyện này, cũng chưa tìm được người thích hợp, cô sẽ nói với con trai cô một tiếng, hai người trẻ tuổi các em có thể gặp một lần."
Nghe giọng cô Vương nói chuyện rất thoải mái, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.
Thời Chương suy nghĩ hồi lâu.
Hắn vốn muốn nhắc nhở cô Vương một chút, trước kia hắn là một đứa trẻ hư hỏng, vết xấu loang lổ, gia cảnh không môn đăng hộ đối, tính cách sâu xa khó dò còn tồi tệ hơn những gì mà hắn thể hiện, không xứng với Tống Phất Chi về mọi mặt.
Hắn muốn nói, cô đừng bị bề ngoài và nghề nghiệp của em lừa, thật ra em không phải là người thích hợp làm bạn đời.
Nhưng hắn sợ mình nói ra, cô Vương thật ngay cả cơ hội này cũng không cho hắn.
Thời Chương may mắn nghĩ, không chừng trải qua mười mấy năm lắng đọng, hắn đã trở thành một người trưởng thành bình thường, hiểu được kiềm chế và có thể từ từ cố gắng phát triển mối quan hệ lành mạnh với người mình thích.
Vì thế Thời Chương không nhắc nhở Vương Huệ Linh, chỉ cười trả lời "Vâng".
Thời Chương không thể không thừa nhận, thật ra hắn vẫn xấu, vẫn còn mong muốn Tống Phất Chi.
Khao khát này lấn át mọi thứ khác.
Không khí trên bàn cơm vẫn rất sôi nổi.
Bầu không khí lớp bọn họ trước kia cũng không tệ lắm, các bạn học đều chơi khá tốt với nhau, cho nên qua nhiều năm như vậy vẫn có thể họp mặt lại. Lần này nghe nói là tiệc tri ân thầy cô nhưng thực ra họ trò chuyện khá vui vẻ.
Các bạn học cũ đã lâu không gặp, có quá nhiều thứ để bàn tán.
Tình trạng hôn nhân luôn là chủ đề nóng hổi kéo dài không dứt.
Uống chút rượu vang đỏ vừa vặn hơi say, nói muốn tán gẫu tình cảm, không khí trên bàn lập tức trở nên náo nhiệt hơn.
Họ đều đã ngoài 30, ai mà chưa từng có vài mối tình, con cái của mấy người ngồi trên bàn đều đã học mẫu giáo và tiểu học cả rồi.
Có người đề nghị mọi người thay phiên nhau nói, người đã kết hôn sẽ nói về vợ/chồng của mình, người chưa kết hôn sẽ nói một chút về đối tượng yêu đương, nếu thực sự không có gì để nói thì nói mèo chó nhà mình cũng được.
Lớp trưởng là người bị bắt nói đầu tiên.
Học bá cao cao gầy gầy trước kia, nay đã có chút phát tướng vì cuộc sống hạnh phúc, khi kể về người vợ mình quen biết ở trường đại học, anh luôn mỉm cười, cả bàn bị chua đến ê răng nhưng cô Vương mỉm cười đầy yên tâm.
Có người khởi đầu tốt, người phía sau cũng dám nói.
Có hạnh phúc, cũng có tiếc nuối. Điều khiến mọi người thổn thức nhất chính là đại diện môn toán từng hai lần ly hôn khi còn trẻ.
Hoa khôi lớp bây giờ vẫn rất xinh đẹp, trước kia dược rất nhiều nam sinh trong trường theo đuổi, hiện tại cô cho mọi người xem ảnh chụp trong điện thoại di động, hai cô gái ôm nhau hôn môi, hình ảnh rất ngọt ngào.
Cũng có người trải qua vài mối tình, bây giờ không có ý định tìm kiếm ai nữa, họ dự định sẽ độc thân đến hết đời, nhà họ có hai con mèo và một con chó, giành được rất nhiều ánh mắt hâm mộ. Có thú cưng bên cạnh cũng tốt, đáng yêu biết bao.
Câu chuyện của mọi người đều rất thú vị, so ra thì câu chuyện tình yêu từ quen biết đến thầm mến của Âu Dương Hi và vợ hắn có chút bình thường, không có bất ngờ hoành tráng nào để người ta trầm trồ cả. Hắn vẫn khá kiêu ngạo, nói bình bình đạm đạm mới là thật, mấy người không hiểu đâu.
Nói nửa bàn, đến lượt Thời Chương.
Đây chính là nhân vật phong vân, ai có thể thu phục được hắn đây. Ánh mắt mọi người trên bàn đều nhìn hắn chằm chằm, chờ nghe câu chuyện tình yêu của giáo sư Thời, chắc chắn thú vị.
Bị vây quanh bởi một vòng ánh mắt mong đợi, Thời Chương thản nhiên nói: "Chuyện này tôi không có gì để nói, tôi cũng không nuôi thú cưng nào cả, hay nói với mọi người về hoa cỏ thì sao?"
Mọi người sửng sốt vài giây, mồm năm miệng mười bắt đầu cười hắn.
"Đừng xạo, giáo sư Thời."
"Thời gia này chán phèo, mọi người kể chuyện bằng cả tấm lòng mà, ông qua loa cho xong là sao đây?"
Thời Chương có chút bất đắc dĩ: "Thật sự không lừa gạt mọi người, tôi chưa trải qua mấy chuyện này."
Trên bàn lại vang lên vài tiếng "Vớ vẩn" và "Điều này không thể nào", có người khó tin nổi, hỏi hắn: "Một lần cũng không? Chưa từng yêu đương sao?"
Âu Dương Hi là người đầu tiên không nhịn được cười, hắn làm chứng cho Thời Chương: "Là sự thật, trong lòng giáo sư Thời chỉ có sự nghiệp, công việc và lợi ích, không có chỗ để cho tình cảm."
Hằng ấy năm, Âu Dương Hi và Chung Tử Nhan đều nhìn thấy Thời Chương lẻ loi.
Thời điểm Thời Chương hơn 20 tuổi là bọn họ gấp nhất, buổi tụ họp nào cũng phải gọi điện cho Thời Chương, giới thiệu hắn với mấy cậu bạn đẹp trai, hận không thể trực tiếp đẩy người vào trong tay hắn. Thời Chương trực tiếp từ chối, thậm chí sau đó còn dứt khoát không tham gia tiệc tùng nào.
Dần dần hai người bọn họ cũng quen rồi, nhìn ra được Thời Chương thật sự không muốn tìm ai, cũng thật sự không có thời gian.
Công việc của giáo sư vốn rất bận rộn. Nhận học sinh, giảng bài, làm nghiên cứu, thỉnh thoảng còn phải lên núi hái cỏ cả tháng giống như Thần Nông thị.
*Thần Nông thị: vị thần nông nghiệp.
Trừ cái này ra, thời gian rảnh rỗi đều bị Thời Chương sắp xếp rất kín, mỗi ngày tập thể hình, mỗi tuần ít nhất hai lần đến võ đường và leo núi, cân nhắc trang điểm và tạo hình cosplay, quay phim cắt nối biên tập, thỉnh thoảng ở nhà thức đêm xem anime.
Thời Chương tràn đầy năng lượng, là loại người không cần ngủ lâu, kẻ mạnh trời sinh.
Hắn hứng thú với rất nhiều thứ và luôn làm tốt mọi việc, duy chỉ có không dính vào tình yêu.
Âu Dương Hi nói Thời Chương chính là một con quay biến thái với năng lượng vô tận, điều này cũng không sai.
Mọi người lại bắt Thời Chương thẩm vấn nửa ngày, nghi phạm vẫn trong sạch, từ trung học đến nay không có thêm một kinh nghiệm gì nên đành phải thả hắn ra.
Ngồi bên cạnh Thời Chương là Vương Huệ Linh, theo quy định thì đến lượt giáo viên.
Mọi người tôi nhìn ông, ông nhìn tôi, lén lút nhìn cô Vương, nhìn hồi lâu thì tất cả mọi người trong bàn đều bật cười.
"Cô cũng phải nói à?" Bà Vương nở nụ cười: "Cô nghe say sưa quá, chưa soạn được chữ gì."
Bọn trẻ to xác đã hơi say, lập tức mặc kệ, nói cô đừng hòng chạy trốn. Trước đây trong lớp cô hiếm khi nói về mình, vậy bây giờ ngẫu nhiên chia sẻ một chút nhé! Cũng không phải là đang đi học.
Có một số giáo viên thích nói về chuyện gia đình của mình, họ hận không thể dành nửa buổi học để nói về đứa con trong nhà như thế nào và nửa kia của mình ra sao.
Vương Huệ Linh thì hoàn toàn ngược lại, bà không bao giờ lãng phí một phút nào vào những việc không liên quan đến lớp học.
Sự nhiệt tình của học sinh tăng vọt, Vương Huệ Linh không lay chuyển được bọn họ, cười mở miệng nói: "Ông chồng già nhà cô, trước kia là bác sĩ trẻ tuổi đẹp trai nhất trong mười tám dặm quanh đó đấy, cô thì vừa mới tốt nghiệp, dạy ở một trường trung học của quận, trường học và bệnh viện nằm cạnh nhau. Có ngày trong lớp có một học sinh bị trẹo chân, cô vội vàng đưa con bé đi bệnh viện khám gấp, bác sĩ khám bệnh lúc đó là ông ấy."
"Nhưng lúc đó cô rất vội, thấy học sinh không sao thì vội vàng đưa về, cũng không chú ý bác sĩ là ai. Mấy ngày sau, các giáo viên khác nói mỗi buổi trưa trước cổng trường đều có bác sĩ Tống đẹp trai đứng đó, nói là muốn tìm một học sinh thắt bím tóc. Cô đi hỏi ông ấy muốn tìm lớp nào, mắt ông ấy sáng lên nhưng mặt lại đỏ bừng, ngượng ngùng nói là muốn tìm cô. Thì ra ông ấy vẫn cho rằng cô là học sinh."
Câu chuyện bắt đầu, phảng phất như thấy được cảnh tượng trong thước phim cũ ngày xưa, mọi người không khỏi "ồ" lên, giống như trẻ con nghe kể chuyện trước giờ đi ngủ, thúc giục cô Vương kể tiếp.
"Sau đó cũng không có gì, mỗi buổi trưa ông ấy đều đến cổng trường đưa cơm cho cô, đợi năm phút, sau đó nhanh chóng trở lại trực ban. Có lúc ông ấy bận rộn, đổi thành cô đưa cơm cho ông ấy. Chính ông ấy đặt thêm ghế sau cho xe đạp, buổi chiều không phẫu thuật thì đạp xe đưa cô về. Không ngờ bữa cơm này lại kéo dài rất nhiều năm, xe đạp cũng đạp rất nhiều năm."
"Lúc ấy xung quanh cô hầu hết đều bị ép gả, chỉ có bọn cô tự do yêu đương. Mấy đứa đừng nghe cảm thấy nhàm chán, lúc đó rất tân thời rồi."
Giọng nói lúc đi dạy của cô giáo Vương luôn luôn vang dội, rõ ràng từng chữ, thái độ nghiêm túc. Đây là lần đầu tiên nghe thấy bà nói với giọng điệu nhẹ nhàng như vậy, đuôi mắt có nụ cười nhàn nhạt.
Lúc cô giáo nói, Thời Chương không hề động đũa, nghe rất chăm chú.
Đó là một câu chuyện rất giản dị nhưng mọi người đều xúc động, không biết diễn tả cảm xúc thế nào nên một đám người đứng lên nâng ly chúc mừng thầy cô thân thể khỏe mạnh, trăm năm hạnh phúc.
Cô giáo Vương cười rất vui vẻ, đặt ly rượu xuống, lại khe khẽ thở dài.
"Ngược lại là con trai cô, tuổi cũng gần bằng các em... " Cô Vương dừng lại, suy nghĩ một chút mới nói tiếp: "Đến bây giờ còn chưa có bạn, quá kén chọn, cô gấp lắm rồi."
Tất cả mọi người đều hiểu ý nở nụ cười, nói cô Vương đừng vội, chuyện này phải xem duyên phận, không gấp được.
Nếu không cô nhìn đại diện lớp toán của chúng ta đi, kết hôn sớm, ly hôn rồi lại tái hôn sau đó nhanh chóng ly hôn, vẫn là hai lần đò, một tài liệu giảng dạy tiêu cực đúng nghĩa.
"Duyên phận thì cũng phải đi tìm mà, đúng chứ?" Cô Vương uống ngụm rượu, tầm mắt đảo qua, hỏi: "Giống như thế hệ của các em, bây giờ tìm kiếm bạn bè bằng cách nào?"
Từng là giáo viên bây giờ lại tìm bọn họ xin chỉ dạy, mọi người đều vui vẻ, cũng không cố kỵ quá nhiều, thuận miệng nói mấy phần mềm kết bạn.
Cô Vương nghe xong thì cau mày: "Coi như cô không biết những phần mềm này? Học sinh cấp ba bây giờ đều dùng những phần mềm này, có đủ loại người không tốt ở trên đó. Nó không đáng tin cậy."
"Vậy phải nhờ người quen giới thiệu, cùng đi chơi vài lần là quen được bạn mới."
"Nói trắng ra đó là đi xem mắt còn gì!"
"Ha ha ha, cũng không sai."
Cô Vương nửa đùa nửa thật: "Vậy các em có bạn nam độc thân chất lượng cao nào không, giới thiệu cho con trai cô làm quen đi."
"Ha!"
Trong tiếng cười của mọi người, giọng nói trầm của hoa khôi nổi bật lên.
Đôi mắt cô hiện lên nét cười, nói: "Còn tìm cái gì nữa, trên bàn này không phải có sẵn sao? Tuyệt đối chất lượng cao, tuyệt đối độc thân, còn biết gốc biết đáy, đi đâu tìm người tốt như vậy?"
Mọi người nhìn theo tầm mắt của cô, Thời Chương lập tức bị một bàn ánh mắt vây quanh.
Từ "biết gốc biết đáy" vô duyên vô cớ đâm Thời Chương một nhát.
Bạn bè cấp 3 có thể không biết những chuyện đó, nhưng cô giáo Vương đã đến thăm nhà hắn, nếu bà còn nhớ rõ, thì không thể giới thiệu Thời Chương cho con trai mình.
Âu Dương Hi đã ngà ngà say, vỗ vai Thời Chương, đẩy hắn về phía trước, tựa như dâng hiến bảo bối: "Còn cần phải nói, Thời Chương được lắm, Thời Chương có thể! Cô Vương, cô xem có được hay không?"
Lúc này bầu không khí hoàn toàn náo nhiệt, Thời Chương bị ầm ĩ không còn cách nào khác, nâng ly ngẩng đầu uống hết rượu, tựa như xin tha.
Cô Vương cười rạng rỡ: "Vậy phải xem bạn học Thời có nể mặt hay không, nhỉ."
Sự phát triển này hơi ngoài sức tưởng tượng.
Hôm nay Thời Chương chú ý ăn mặc, vốn chỉ muốn lưu lại ấn tượng tốt cho cô Vương, bởi vì tất cả những thứ liên quan đến Tống Phất Chi đều là dấu sao đối với hắn, những thứ khác hắn thật sự không nghĩ gì cả, không ngờ tới còn được mọi người tác hợp.
Mọi người có lẽ đã nói đùa quá nhiều, giáo viên cũng không thể ồn ào ở đây nên trận nháo nhào cũng qua đi, chủ đề nhanh chóng chuyển sang chuyện khác.
Lớp trưởng sợ Thời Chương bị làm phiền không thoải mái, thấp giọng an ủi hắn: "Thời gia đừng để ý, mọi người cũng chỉ đùa thôi, cô Vương nhất định cũng sẽ không ép cậu đi làm quen với con trai cô ấy, cậu nên sống thế nào cứ sống thế nấy, thoải mái đi."
Thời Chương muốn cười cho qua, nhưng khóe miệng không nhếch lên được.
Tất cả mọi người đang nói đùa, chỉ có hắn coi là thật.
Trong nháy mắt, hắn thậm chí sinh ra ảo giác nào đó, giống như hắn thật sự có thể làm quen Tống Phất Chi một cách quang minh chính đại, bắt đầu như một người bạn, sau đó từ từ thăm dò những khả năng giữa họ.
Nếu tất cả mọi người đang nói đùa, cô Vương thoạt nhìn cũng không có ý này, Thời Chương lập tức trở lại hiện thực, trong lòng rất bình tĩnh.
Tốt nhất là không nên quen biết nhau.
Bữa cơm này ăn thật lâu mới giải tán, mọi người chậm rãi đi ra ngoài, cô Vương bị vây quanh ở giữa.
Ban đầu, lớp trưởng dự định khi kết thúc mọi người cùng nhau tặng quà cho cô Vương, nhưng cô Vương nhiều lần nhấn mạnh không được tặng gì, cuối cùng chỉ nhận một bó hoa cẩm chướng nhỏ.
Thú vị nhất là khi bữa tối kết thúc, nửa kia của những câu chuyện vừa rồi lại xuất hiện đón người, không tránh được một phen bàn tán.
Tất cả mọi người nói đưa cô giáo Vương về trước, bà nói không cần, bạn già sẽ lái xe tới đón, hiện tại ông ấy đã ở bãi đỗ xe.
Lời này vừa nói ra, mọi người liền chạy tới, nói nhất định phải gặp được bác sĩ đẹp trai nhất mười dặm tám thôn.
Bác sĩ Tống cho dù đã già nhưng vẫn nhìn ra được dáng vẻ còn trẻ của ông, cốt tướng rất tốt, lúc trẻ chắc hẳn là một anh chàng tuấn tú, giáo viên của bọn họ không nói dối chút nào.
Các học sinh tụ tập xung quanh và trò chuyện với lão Tống, nói lời chúc phúc, lão Tống liền cười ôn hòa, là một ông già ngại ngùng.
Trong náo nhiệt, Thời Chương cảm thấy có người nhẹ nhàng kéo mình qua bên cạnh.
Cô giáo Vương nhẹ giọng hỏi hắn: "Thời Chương, em nghĩ sao?"
Thời Chương nhanh chóng nhận ra cô đang hỏi gì, tim đập nhanh hơn, trên mặt vẫn rất bình tĩnh: "Em nghe cô."
"Vậy không được. "Cô Vương nhìn hắn một cái: "Đây cũng không phải bài tập, cô chỉ muốn nghe suy nghĩ chân thật của em, không cần nể mặt cô."
"Nếu như em cũng có dự định về chuyện này, cũng chưa tìm được người thích hợp, cô sẽ nói với con trai cô một tiếng, hai người trẻ tuổi các em có thể gặp một lần."
Nghe giọng cô Vương nói chuyện rất thoải mái, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.
Thời Chương suy nghĩ hồi lâu.
Hắn vốn muốn nhắc nhở cô Vương một chút, trước kia hắn là một đứa trẻ hư hỏng, vết xấu loang lổ, gia cảnh không môn đăng hộ đối, tính cách sâu xa khó dò còn tồi tệ hơn những gì mà hắn thể hiện, không xứng với Tống Phất Chi về mọi mặt.
Hắn muốn nói, cô đừng bị bề ngoài và nghề nghiệp của em lừa, thật ra em không phải là người thích hợp làm bạn đời.
Nhưng hắn sợ mình nói ra, cô Vương thật ngay cả cơ hội này cũng không cho hắn.
Thời Chương may mắn nghĩ, không chừng trải qua mười mấy năm lắng đọng, hắn đã trở thành một người trưởng thành bình thường, hiểu được kiềm chế và có thể từ từ cố gắng phát triển mối quan hệ lành mạnh với người mình thích.
Vì thế Thời Chương không nhắc nhở Vương Huệ Linh, chỉ cười trả lời "Vâng".
Thời Chương không thể không thừa nhận, thật ra hắn vẫn xấu, vẫn còn mong muốn Tống Phất Chi.
Khao khát này lấn át mọi thứ khác.