Nghiêm Tầm và Lộ Thập An ghét nhau như chó với mèo từ đã lâu.
Bắt đầu từ ngày đầu tiên khai giảng, Lộ Thập An chơi bóng rổ xong hừng hực hò hét xông vào lớp rồi va phải Đường Mẫn, Nghiêm Tầm đã luôn khó chịu với hắn. Chưa kể sau đó Lộ Thập An còn mặt dày đến làm bạn với Đường Mẫn. Từ trong trường đến ngoài trường, bất kể làm gì cũng kè kè bám theo Đường Mẫn như âm hồn không tan, coi khí lạnh của Nghiêm Tầm như không tồn tại.
Không hiểu vì sao, rõ ràng đã hẹn nhau cùng vào đại học A nhưng cuối cùng Lộ Thập An lại chọn học ở đại học S ở tỉnh khác, vì thế mấy năm nay gần như rất ít cơ hội gặp mặt. Nghiêm Tầm mơ hồ đoán được suy nghĩ của Lộ Thập An, thầm vui mừng vì hắn đã bội ước.
Mà với Lộ Thập An mà nói, Nghiêm Tầm lạnh lùng không màng tình người lại giống như gà mái già che chở đứa con thơ, cái gì cũng xía mũi vô, cứ có người đến gần Đường Mẫn là xù lông lên, không những thế còn vừa ngấm ngầm vừa công khai xúi giục Đường Mẫn từ chối hắn. Lộ Thập An nằm mơ cũng hy vọng một ngày nào đó, Đường Mẫn không thể chịu nổi rồi đá bay Nghiêm Tầm.
Vậy vì sao lại có buổi họp lớp này?
Nghiêm Tầm lạnh băng ngồi bên cạnh Đường Mẫn, bị ép phải nghe Lộ Thập An lải nhải than phiền quá trình tìm việc của hắn gian khổ như thế nào, hơi tí lại bán thảm: "Mẫn Mẫn, cậu không biết công ty nước ngoài kia đối xử với tôi như thế nào đâu! Còn nói phát âm của tôi không chuẩn? Phát âm của tôi không chuẩn hả? Tôi lớn lên ở nước ngoài đó! Nửa tiếng phỏng vấn làm tôi không còn chút tự tin nào, tức đến mức tối không nuốt nổi cơm!"
Nói rồi giả vờ khóc huhu, còn đưa tay ra muốn ôm.
Nghiêm Tầm nhanh lẹ kéo Đường Mẫn còn đang lộ vẻ thương cảm vào lòng.
Đường Mẫn mờ mịt nhìn hắn, khó hiểu chớp mắt. Đôi mặt cậu đặc biệt đẹp, vừa to lại tròn, lông mi mảnh dài và dày, mỗi lần chớp mắt lại như cánh bướm rung rinh, lúc nào trông cũng thật ngây thơ và trong sáng.
Đối diện với gương mặt vô tri chẳng biết gì này, tất cả những lời Nghiêm Tầm muốn nói đều bị nghẹn ở cổ họng.
Có thể nói gì đây?
Nói tôi không thích cậu gần gũi với hắn như vậy? Nói tôi không thích người khác chạm vào cậu? Nói tôi muốn ánh mắt cậu vĩnh viễn chỉ nhìn một mình tôi?
Không một lời nào có thể nói ra.
Nghiêm Tầm đã biết từ lâu, không những thế còn tự cho là mình đã chuẩn bị tốt tinh thần.
"Ông muốn làm gì?" Lộ Thập An chất vấn, giọng không có ý tốt.
Nghiêm Tầm mặc kệ hắn, cố nén cảm xúc bực bội vì nhìn thấy Lộ Thập An, chỉ đưa tay chỉnh tóc mái trên trán Đường Mẫn, nhẹ nhàng nói: "Tóc cậu hơi rối."
Đường Mẫn vẫn không hiểu gì, có điều ngoan ngoãn thuận theo, quay lại trấn an Lộ Thập An: "Không có gì. Giờ cậu đi làm ở doanh nghiệp nhà nước rồi à?"
Giọng cậu mềm mại, gương mặt dưới ánh đèn trông lại có vẻ quyến luyến. Lộ Thập An bị cái đẹp trước mắt đốn tim, chuyển chủ đề theo: "Ừ, đãi ngộ tốt lại ổn định. Quan trọng nhất là có thể chọn làm ở chi nhánh thành phố C. Sau 7 tháng training là có thể về đây, đến lúc đó ngày nào cũng có thể gặp cậu rồi!"
Hai người lại trò chuyện vui vẻ. Nghiêm Tầm ngồi thẳng lưng bên cạnh không chút biểu cảm, thi thoảng lại châm trà cho Đường Mẫn.
*
Đến 7 giờ, người báo danh cuối cùng trong group chat cũng đã đến.
Cả lớp có gần 30 người tham dự, ngồi kín bốn cái bàn tròn ở sảnh tầng hai. Tất cả đều đang trò chuyện vui vẻ sôi nổi.
Lý Trác Nhiên cầm cốc bia đứng dậy, giả vờ giả vịt hắng giọng, đưa tay ra hiệu mọi người im lặng: "Mọi người trật tự chút nào! Tôi có mấy lời muốn nói."
Lớp trưởng dễ tính, từ hồi đi học đã chẳng có mấy uy nghiêm, ai trong lớp cũng có thể bắt nạt hắn. Có người thấy hắn đứng dậy thì càng nói chuyện hăng say hơn. Cũng không có ý gì xấu, chỉ là muốn trêu chọc hắn một chút.
Lý Trác Nhiên cũng nhìn ra nên đánh kẻ mất trật tự nhất là Tiền Minh ngồi cạnh một cái. Tiền Minh không chịu nên đánh trả. Hai người cứ thế loạn cả lên.
Nghiêm Tầm:... Hai tên ngốc.
Đường Mẫn lại rất ngoan, yên lặng nhìn "hai tên ngốc" đối diện ẩu đả mà như chơi đùa.
Nhìn tầm nửa phút, cậu kéo tay áo Nghiêm Tầm, hỏi nhỏ: "Cậu có đói bụng không?"
"Cậu đói à? Có salad, ăn trước một ít nhé?"
Đường Mẫn lắc đầu. Mọi người đều chưa ăn, cậu ngại động đũa.
Nghiêm Tầm day nhẹ thái dương, sau đó đột nhiên đứng dậy, mặt trầm như nước.
Cả tầng hai dần im lặng một cách quỷ dị.
Nghiêm Tầm ngồi xuống như không có gì xảy ra, quay đầu thì thầm gì đó với Đường Mẫn.
Lý Trác Nhiên rất biết nắm lấy thời cơ, bảo Tiền Minh đi giục bà chủ mau đem đồ ăn lên, sau đó hài lòng bắt đầu tuôn một tràng: "Các bạn, thời gian thấm thoát thoi đưa, nháy mắt chúng ta đã tốt nghiệp đại học bước vào xã hội..."
"Câu này của lớp trưởng nghe quen thế, như y hệt lúc phát biểu tốt nghiệp cấp 3 nhỉ?"
"Lại là thời gian thấm thoát thoi đưa ha ha ha ha ha ha ha!"
Mọi người cười vang, không khí náo nhiệt trở lại.
*
Bàn bên cạnh, Tôn Như Thiến và Đái Đại véo tay nhau, vẻ mặt cả hai vô cùng kích động.
"Mày nhìn thấy không?! Thậc bá đạo!"
"Có có có, ahuhu anh zai lạnh lùng vừa cúi đầu là đổi ngay một khuôn mặt khác á á á!"
"Giếc tao đi! Đường bé bi vẫn cute như vậy, Nghiêm ca thì cưng chiều tận nóc! Với chúng ta thì lạnh nhạt băng giá, với Đường bé bi thì cứ như một làn gió xuân!"
Giọng Tôn Như Thiến hơi to, bị Đái Đại bịt miệng lại, ý bảo để ý xung quanh.
Ai ngờ cô gái bên cạnh mím môi, cười như gặp được đồng zâm: "Mấy bà cũng đang chèo thuyền đúng không!"
Mấy kẻ nhìn nhau, Tôn Như Thiến cúi đầu như thể thành viên của tổ chức bí mật nào đó, hạ giọng giả vờ nghiêm túc nói: "Từ giờ về sau, chúng ta chính là chị em ruột thịt khác cha khác mẹ!"
*
Đường Mẫn cầm bát đựng tôm đã bóc vỏ Nghiêm Tầm đưa, nghi hoặc nhìn mấy cô gái bên cạnh cứ thi thoảng lại thét chói tai. Không biết phải ảo giác hay không, cậu cứ có cảm giác các cô đang nhìn trộm mình, biểu cảm còn kì quái sao đó.
Ầy... Thôi kệ, ăn cơm mới là quan trọng nhất.
Đường Mẫn chỉ bối rối một giây, sau đó vui vẻ vùi đầu ăn uống.
*
"Mẫn Mẫn, nghỉ hè có kế hoạch gì chưa?"
Đường Mẫn nuốt miếng thịt heo chiên giòn rồi trả lời thành thật: "Ngày mai chúng tôi định đi biển chơi. Nghiêm Tầm nói có đi xe điện dạo quanh biển."
Nói đến du lịch, Đường Mẫn lại thấy hứng khởi. Cậu vẫn luôn thích ngắm biển, hay nói cách khác, cậu thích tất cả cảnh sắc thiên nhiên bao la rộng lớn. Đi xe dạo quanh bờ biển càng nghĩ càng thấy thích.
Lộ Thập An hỏi theo: "Mẫn Mẫn có thể cho tôi đi cùng không? Tôi cũng muốn đi ngắm biển."
"Hở?" Đường Mẫn hơi ngây người.
"Với lại lâu rồi chúng ta mới gặp nhau. Tôi rất muốn đi du lịch với cậu." Lộ Thập An biết Đường Mẫn mềm lòng, tính tung ra một màn bán thảm kể khổ.
"Được." Không ngờ Nghiêm Tầm cắt ngang, bình tĩnh đồng ý.
Kỳ thật Đường Mẫn không ngại, cậu và Lộ Thập An là bạn tốt, nhiều người cùng đi du lịch càng vui. Nhưng cậu có thể thấy Nghiêm Tầm và Lộ Thập An không hợp nhau, vì thế không muốn đồng ý bừa khiến Nghiêm Tầm không thoải mái.
Ai ngờ rằng Nghiêm Tầm lại đồng ý nhanh như vậy.
Đường Mẫn quay đầu quan sát Nghiêm Tầm, muốn tìm lý do từ vẻ mặt của hắn.
Nghiêm Tầm không thể giữ bình tĩnh được nữa. Hắn cố nhẫn nhịn mà nhẹ nhàng vuốt thẳng tóc Đường Mẫn, ngón tay khẽ lướt qua một bên mặt của cậu: "Đường Đường muốn rủ thêm hội Lý Trác Nhiên không? Mọi người cùng đi, càng đông càng vui?"
Lần du lịch tốt nghiệp cấp 3 khi trước cũng là một nhóm người cùng đi cùng cười đùa. Đường Mẫn chính là người được cả lớp cưng nựng. Cậu hiền lành, xinh đẹp, học lại giỏi, ai cũng rất thích cậu, quan hệ với nhóm lớp trưởng lại càng tốt.
"... Được chứ!" Đường Mẫn vui vẻ đồng ý. Lộ Thập An chợt có cảm giác bị địch phản công bằng chính quân cờ của mình, chỉ có thể hung dữ trừng mắt nhìn Nghiêm Tầm.
Nghiêm Tầm coi như không nhìn thấy gì, quay đầu nói chuyện với nhóm Lý Trác Nhiên.
Thay vì khiến Đường Đường khó xử, chi bằng biến chuyến du lịch hai người thất bại thành du lịch tập thể. Muốn nhân cơ hội ở riêng một chỗ với Đường Đường sao? Hừ, nằm mơ đi.
- -------------------
Lời tác giả:
Đường Đường:... Đồ trẻ con.
Hết chương 6.
- --
Editor:
[1] Trích dẫn một số bình luận của độc giả tại Trường Bội*:
*Từ giờ thi thoảng mình sẽ chọn edit vài bình luận của độc giả ở cuối mỗi chương trên website gốc. Có thể là bình luận được tác giả trả lời, cũng có thể là bình luận nào đó thú dị:D*
**Vì là bình luận nên ngôn từ sẽ thả bay chút. Bạn đọc không thích có thể bỏ qua.
Độc giả [Tam Nguyệt Lưu Huỳnh]: Nghiêm Tầm sủng như vậy, tình địch nào có thể thắng nổi hắn! Chưa thấy tên nào đọ lại nổi
-> Tam Phong Thiên (tác giả) trả lời: Nói chuẩn đét!
Độc giả [Thụ khống thích thụ liếm cẩu nhứt]: Nghiêm Tầm sủng quá trời sủng!!!
-> Tam Phong Thiên (tác giả) trả lời: Vẫn chưa đủ đâu!
Độc giả [Lúc nào cũng có thể xiên sk mami một cái]: Ngọt quá đii. Hahaha cười chếc tui, Nghiêm Tầm thật có tinh thần tự giác, chủ động xung phong luôn
-> Tam Phong Thiên (tác giả) trả lời: Ý thức tự quản cao độ!
[2] Chia sẻ một chút về xưng hô dùng trong truyện. Sơ sơ hiện tại là như thế này:
Nghiêm Tầm/Đường Mẫn vs người ngoài: Tôi - cậu/ông
Nghiêm Tầm với Đường Mẫn [trạng thái thanh mai trúc mã, Nghiêm Tầm nhẫn nhịn yêu thầm]: Tớ - cậu
Nghiêm Tầm với Đường Mẫn [trạng thái tự nói trong lòng, để lộ cảm xúc thật]: Tôi - cậu
Từ từ là vậy, lúc nào Nghiêm Tầm tỏ tình hoặc yêu nhau sẽ chuyển dần sang tôi - em hoặc anh - em cho hợp lý hơn. Gì chứ vụ xưng hô này luôn là đau đầu nhất 🥹
Bắt đầu từ ngày đầu tiên khai giảng, Lộ Thập An chơi bóng rổ xong hừng hực hò hét xông vào lớp rồi va phải Đường Mẫn, Nghiêm Tầm đã luôn khó chịu với hắn. Chưa kể sau đó Lộ Thập An còn mặt dày đến làm bạn với Đường Mẫn. Từ trong trường đến ngoài trường, bất kể làm gì cũng kè kè bám theo Đường Mẫn như âm hồn không tan, coi khí lạnh của Nghiêm Tầm như không tồn tại.
Không hiểu vì sao, rõ ràng đã hẹn nhau cùng vào đại học A nhưng cuối cùng Lộ Thập An lại chọn học ở đại học S ở tỉnh khác, vì thế mấy năm nay gần như rất ít cơ hội gặp mặt. Nghiêm Tầm mơ hồ đoán được suy nghĩ của Lộ Thập An, thầm vui mừng vì hắn đã bội ước.
Mà với Lộ Thập An mà nói, Nghiêm Tầm lạnh lùng không màng tình người lại giống như gà mái già che chở đứa con thơ, cái gì cũng xía mũi vô, cứ có người đến gần Đường Mẫn là xù lông lên, không những thế còn vừa ngấm ngầm vừa công khai xúi giục Đường Mẫn từ chối hắn. Lộ Thập An nằm mơ cũng hy vọng một ngày nào đó, Đường Mẫn không thể chịu nổi rồi đá bay Nghiêm Tầm.
Vậy vì sao lại có buổi họp lớp này?
Nghiêm Tầm lạnh băng ngồi bên cạnh Đường Mẫn, bị ép phải nghe Lộ Thập An lải nhải than phiền quá trình tìm việc của hắn gian khổ như thế nào, hơi tí lại bán thảm: "Mẫn Mẫn, cậu không biết công ty nước ngoài kia đối xử với tôi như thế nào đâu! Còn nói phát âm của tôi không chuẩn? Phát âm của tôi không chuẩn hả? Tôi lớn lên ở nước ngoài đó! Nửa tiếng phỏng vấn làm tôi không còn chút tự tin nào, tức đến mức tối không nuốt nổi cơm!"
Nói rồi giả vờ khóc huhu, còn đưa tay ra muốn ôm.
Nghiêm Tầm nhanh lẹ kéo Đường Mẫn còn đang lộ vẻ thương cảm vào lòng.
Đường Mẫn mờ mịt nhìn hắn, khó hiểu chớp mắt. Đôi mặt cậu đặc biệt đẹp, vừa to lại tròn, lông mi mảnh dài và dày, mỗi lần chớp mắt lại như cánh bướm rung rinh, lúc nào trông cũng thật ngây thơ và trong sáng.
Đối diện với gương mặt vô tri chẳng biết gì này, tất cả những lời Nghiêm Tầm muốn nói đều bị nghẹn ở cổ họng.
Có thể nói gì đây?
Nói tôi không thích cậu gần gũi với hắn như vậy? Nói tôi không thích người khác chạm vào cậu? Nói tôi muốn ánh mắt cậu vĩnh viễn chỉ nhìn một mình tôi?
Không một lời nào có thể nói ra.
Nghiêm Tầm đã biết từ lâu, không những thế còn tự cho là mình đã chuẩn bị tốt tinh thần.
"Ông muốn làm gì?" Lộ Thập An chất vấn, giọng không có ý tốt.
Nghiêm Tầm mặc kệ hắn, cố nén cảm xúc bực bội vì nhìn thấy Lộ Thập An, chỉ đưa tay chỉnh tóc mái trên trán Đường Mẫn, nhẹ nhàng nói: "Tóc cậu hơi rối."
Đường Mẫn vẫn không hiểu gì, có điều ngoan ngoãn thuận theo, quay lại trấn an Lộ Thập An: "Không có gì. Giờ cậu đi làm ở doanh nghiệp nhà nước rồi à?"
Giọng cậu mềm mại, gương mặt dưới ánh đèn trông lại có vẻ quyến luyến. Lộ Thập An bị cái đẹp trước mắt đốn tim, chuyển chủ đề theo: "Ừ, đãi ngộ tốt lại ổn định. Quan trọng nhất là có thể chọn làm ở chi nhánh thành phố C. Sau 7 tháng training là có thể về đây, đến lúc đó ngày nào cũng có thể gặp cậu rồi!"
Hai người lại trò chuyện vui vẻ. Nghiêm Tầm ngồi thẳng lưng bên cạnh không chút biểu cảm, thi thoảng lại châm trà cho Đường Mẫn.
*
Đến 7 giờ, người báo danh cuối cùng trong group chat cũng đã đến.
Cả lớp có gần 30 người tham dự, ngồi kín bốn cái bàn tròn ở sảnh tầng hai. Tất cả đều đang trò chuyện vui vẻ sôi nổi.
Lý Trác Nhiên cầm cốc bia đứng dậy, giả vờ giả vịt hắng giọng, đưa tay ra hiệu mọi người im lặng: "Mọi người trật tự chút nào! Tôi có mấy lời muốn nói."
Lớp trưởng dễ tính, từ hồi đi học đã chẳng có mấy uy nghiêm, ai trong lớp cũng có thể bắt nạt hắn. Có người thấy hắn đứng dậy thì càng nói chuyện hăng say hơn. Cũng không có ý gì xấu, chỉ là muốn trêu chọc hắn một chút.
Lý Trác Nhiên cũng nhìn ra nên đánh kẻ mất trật tự nhất là Tiền Minh ngồi cạnh một cái. Tiền Minh không chịu nên đánh trả. Hai người cứ thế loạn cả lên.
Nghiêm Tầm:... Hai tên ngốc.
Đường Mẫn lại rất ngoan, yên lặng nhìn "hai tên ngốc" đối diện ẩu đả mà như chơi đùa.
Nhìn tầm nửa phút, cậu kéo tay áo Nghiêm Tầm, hỏi nhỏ: "Cậu có đói bụng không?"
"Cậu đói à? Có salad, ăn trước một ít nhé?"
Đường Mẫn lắc đầu. Mọi người đều chưa ăn, cậu ngại động đũa.
Nghiêm Tầm day nhẹ thái dương, sau đó đột nhiên đứng dậy, mặt trầm như nước.
Cả tầng hai dần im lặng một cách quỷ dị.
Nghiêm Tầm ngồi xuống như không có gì xảy ra, quay đầu thì thầm gì đó với Đường Mẫn.
Lý Trác Nhiên rất biết nắm lấy thời cơ, bảo Tiền Minh đi giục bà chủ mau đem đồ ăn lên, sau đó hài lòng bắt đầu tuôn một tràng: "Các bạn, thời gian thấm thoát thoi đưa, nháy mắt chúng ta đã tốt nghiệp đại học bước vào xã hội..."
"Câu này của lớp trưởng nghe quen thế, như y hệt lúc phát biểu tốt nghiệp cấp 3 nhỉ?"
"Lại là thời gian thấm thoát thoi đưa ha ha ha ha ha ha ha!"
Mọi người cười vang, không khí náo nhiệt trở lại.
*
Bàn bên cạnh, Tôn Như Thiến và Đái Đại véo tay nhau, vẻ mặt cả hai vô cùng kích động.
"Mày nhìn thấy không?! Thậc bá đạo!"
"Có có có, ahuhu anh zai lạnh lùng vừa cúi đầu là đổi ngay một khuôn mặt khác á á á!"
"Giếc tao đi! Đường bé bi vẫn cute như vậy, Nghiêm ca thì cưng chiều tận nóc! Với chúng ta thì lạnh nhạt băng giá, với Đường bé bi thì cứ như một làn gió xuân!"
Giọng Tôn Như Thiến hơi to, bị Đái Đại bịt miệng lại, ý bảo để ý xung quanh.
Ai ngờ cô gái bên cạnh mím môi, cười như gặp được đồng zâm: "Mấy bà cũng đang chèo thuyền đúng không!"
Mấy kẻ nhìn nhau, Tôn Như Thiến cúi đầu như thể thành viên của tổ chức bí mật nào đó, hạ giọng giả vờ nghiêm túc nói: "Từ giờ về sau, chúng ta chính là chị em ruột thịt khác cha khác mẹ!"
*
Đường Mẫn cầm bát đựng tôm đã bóc vỏ Nghiêm Tầm đưa, nghi hoặc nhìn mấy cô gái bên cạnh cứ thi thoảng lại thét chói tai. Không biết phải ảo giác hay không, cậu cứ có cảm giác các cô đang nhìn trộm mình, biểu cảm còn kì quái sao đó.
Ầy... Thôi kệ, ăn cơm mới là quan trọng nhất.
Đường Mẫn chỉ bối rối một giây, sau đó vui vẻ vùi đầu ăn uống.
*
"Mẫn Mẫn, nghỉ hè có kế hoạch gì chưa?"
Đường Mẫn nuốt miếng thịt heo chiên giòn rồi trả lời thành thật: "Ngày mai chúng tôi định đi biển chơi. Nghiêm Tầm nói có đi xe điện dạo quanh biển."
Nói đến du lịch, Đường Mẫn lại thấy hứng khởi. Cậu vẫn luôn thích ngắm biển, hay nói cách khác, cậu thích tất cả cảnh sắc thiên nhiên bao la rộng lớn. Đi xe dạo quanh bờ biển càng nghĩ càng thấy thích.
Lộ Thập An hỏi theo: "Mẫn Mẫn có thể cho tôi đi cùng không? Tôi cũng muốn đi ngắm biển."
"Hở?" Đường Mẫn hơi ngây người.
"Với lại lâu rồi chúng ta mới gặp nhau. Tôi rất muốn đi du lịch với cậu." Lộ Thập An biết Đường Mẫn mềm lòng, tính tung ra một màn bán thảm kể khổ.
"Được." Không ngờ Nghiêm Tầm cắt ngang, bình tĩnh đồng ý.
Kỳ thật Đường Mẫn không ngại, cậu và Lộ Thập An là bạn tốt, nhiều người cùng đi du lịch càng vui. Nhưng cậu có thể thấy Nghiêm Tầm và Lộ Thập An không hợp nhau, vì thế không muốn đồng ý bừa khiến Nghiêm Tầm không thoải mái.
Ai ngờ rằng Nghiêm Tầm lại đồng ý nhanh như vậy.
Đường Mẫn quay đầu quan sát Nghiêm Tầm, muốn tìm lý do từ vẻ mặt của hắn.
Nghiêm Tầm không thể giữ bình tĩnh được nữa. Hắn cố nhẫn nhịn mà nhẹ nhàng vuốt thẳng tóc Đường Mẫn, ngón tay khẽ lướt qua một bên mặt của cậu: "Đường Đường muốn rủ thêm hội Lý Trác Nhiên không? Mọi người cùng đi, càng đông càng vui?"
Lần du lịch tốt nghiệp cấp 3 khi trước cũng là một nhóm người cùng đi cùng cười đùa. Đường Mẫn chính là người được cả lớp cưng nựng. Cậu hiền lành, xinh đẹp, học lại giỏi, ai cũng rất thích cậu, quan hệ với nhóm lớp trưởng lại càng tốt.
"... Được chứ!" Đường Mẫn vui vẻ đồng ý. Lộ Thập An chợt có cảm giác bị địch phản công bằng chính quân cờ của mình, chỉ có thể hung dữ trừng mắt nhìn Nghiêm Tầm.
Nghiêm Tầm coi như không nhìn thấy gì, quay đầu nói chuyện với nhóm Lý Trác Nhiên.
Thay vì khiến Đường Đường khó xử, chi bằng biến chuyến du lịch hai người thất bại thành du lịch tập thể. Muốn nhân cơ hội ở riêng một chỗ với Đường Đường sao? Hừ, nằm mơ đi.
- -------------------
Lời tác giả:
Đường Đường:... Đồ trẻ con.
Hết chương 6.
- --
Editor:
[1] Trích dẫn một số bình luận của độc giả tại Trường Bội*:
*Từ giờ thi thoảng mình sẽ chọn edit vài bình luận của độc giả ở cuối mỗi chương trên website gốc. Có thể là bình luận được tác giả trả lời, cũng có thể là bình luận nào đó thú dị:D*
**Vì là bình luận nên ngôn từ sẽ thả bay chút. Bạn đọc không thích có thể bỏ qua.
Độc giả [Tam Nguyệt Lưu Huỳnh]: Nghiêm Tầm sủng như vậy, tình địch nào có thể thắng nổi hắn! Chưa thấy tên nào đọ lại nổi
-> Tam Phong Thiên (tác giả) trả lời: Nói chuẩn đét!
Độc giả [Thụ khống thích thụ liếm cẩu nhứt]: Nghiêm Tầm sủng quá trời sủng!!!
-> Tam Phong Thiên (tác giả) trả lời: Vẫn chưa đủ đâu!
Độc giả [Lúc nào cũng có thể xiên sk mami một cái]: Ngọt quá đii. Hahaha cười chếc tui, Nghiêm Tầm thật có tinh thần tự giác, chủ động xung phong luôn
-> Tam Phong Thiên (tác giả) trả lời: Ý thức tự quản cao độ!
[2] Chia sẻ một chút về xưng hô dùng trong truyện. Sơ sơ hiện tại là như thế này:
Nghiêm Tầm/Đường Mẫn vs người ngoài: Tôi - cậu/ông
Nghiêm Tầm với Đường Mẫn [trạng thái thanh mai trúc mã, Nghiêm Tầm nhẫn nhịn yêu thầm]: Tớ - cậu
Nghiêm Tầm với Đường Mẫn [trạng thái tự nói trong lòng, để lộ cảm xúc thật]: Tôi - cậu
Từ từ là vậy, lúc nào Nghiêm Tầm tỏ tình hoặc yêu nhau sẽ chuyển dần sang tôi - em hoặc anh - em cho hợp lý hơn. Gì chứ vụ xưng hô này luôn là đau đầu nhất 🥹