Đi dạo trong vườn, ta sẽ nhớ lúc ấy ta hay bắt các loại côn trùng để chơi, huynh ấy sẽ đứng ở bên xem ta tìm kiếm con mồi, rồi ngay khi ta sắp chạm vào chúng, huynh ấy sẽ kéo ta lại, xốc trên tay, điểm nhẹ mũi ta rồi nói: "Bẩn, đừng chạm vào."
Đi tới dưới gốc cây liễu, ta sẽ nhớ cứ mỗi chiều chiều, ta và ca ca sẽ tới đây, người đọc sách, người thêu thùa hoặc đánh đàn. Có khi ta thêu xong rồi, huynh ấy còn đang say sưa đọc sách, ta sẽ tựa vào lòng huynh ấy đọc cùng, rồi ngủ quên mất, khi tỉnh lại ta đã ở trên giường của mình rồi.
Đi ngang qua nhà bếp, ta sẽ nhớ mỗi khi ta học được một món mới trên sách vở, ta sẽ kéo ca ca cùng vào bếp, chỉ tay sai vặt huynh ấy, còn bắt huynh ấy thử nghiệm. Thật ra lúc đó, ta chỉ là muốn ca ca là người đầu tiên ăn món ăn ta nấu mà thôi. Mỗi lúc như vậy, ca ca đều ăn hết món ăn ta nấu. Ta tưởng nó rất ngon, cho đến khi để A Hoa ăn thử một miếng, nhìn tỷ ấy nước mắt chảy ròng, ta mới biết đồ ta nấu không phải quá mặn thì là quá cay. Ca ca lại ăn ngon lành như vậy, có khi nào huynh ấy bị mất vị giác rồi không?
Sau này lớn hơn một chút, ca ca làm võ tướng, ta và huynh ấy không còn ngày ngày ở bên cạnh nhau như trước đây nữa. Nhưng mỗi lần ca ca về phủ, huynh ấy cũng đều mua cho ta rất nhiều quà và đồ ăn ngon. Vào những ngày huynh ấy được nghỉ ngơi, huynh ấy sẽ bắt ta cùng dậy sớm, dạy ta vài chiêu phòng thân nói: "Đợi người khác bảo vệ, chi bằng học cách bảo vệ bản thân mình trước!"
Hóa ra, ta và ca ca đã trải qua nhiều chuyện như vậy. Ca ca tốt với ta như vậy, nên ta niệm tình xưa mà tha thứ cho huynh ấy. Nghĩ mình tha thứ trong lòng thế này thì làm sao mà ca ca biết được. Do đó, ta viết một phong thư. Trong thư, ta viết: "Cha rất nhớ huynh, nên nhớ giữ gìn sức khỏe.". Thật ra ta cũng rất nhớ ca ca. Nhưng ta chỉ mới tha thứ thôi mà, ta sẽ không hạ mình đi quan tâm huynh ấy đâu!
Thư nhanh chóng được gửi đi. Qua nửa tháng, ca ca gửi thư về lại đáp: "Đừng lo, bình an."
Ban đầu ta rất vui vì huynh ấy không sao. Nhưng khi đọc đi đọc lại năm lần ta mới phát hiện ra lá thư vỏn vẹn bốn chữ, ít hơn thư của ta tận sáu chữ! Kiệm lời với ta sao? Vậy ta sẽ không bao giờ gửi thư cho huynh nữa. Nghĩ thì nghĩ vậy, tay ta vẫn vuốt ve dòng chữ cứng cáp kia, rồi cẩn thận gấp thư lại, bỏ vào trong hộp nhỏ bí mật.
Sau khi quyết định tha thứ cho ca ca, lòng ta thoải mái hẳn. Ta ăn uống ngon hơn, tối đến cũng ngủ ngon hơn nữa. Từ cái đêm hôm đó, ta hàng ngày đều tập ngủ khi không có mùi hương của ca ca. Mới đầu, ta còn cả đều không ngủ được mà thức trắng, nhưng lâu dần, ta đã quen, đến nay cũng coi như đã chìm sâu vào giấc được rồi. Nhưng nơi nào đó trong trái tim vẫn cảm thấy trống rỗng, như thiếu đi cái gì đó. Giờ đây, mỗi lần ta gặp ác mộng, không có ai ôm ta vào lòng vỗ về nữa rồi. A Hoa dù sao vẫn bị hạn chế bởi thân phận, nên mỗi lần như vậy, A Hoa chỉ có thể đứng cạnh giường, nhẹ giọng an ủi ta.
Vì lòng thoải mái, nên ta nấu ăn lại, ta không cho ai vào bếp cùng ta, miệng nói là để cho mọi người nghỉ ngơi, nhưng chỉ có trong lòng ta biết, ta chỉ muốn vào bếp cùng ai kia mà thôi. Ta tự nhóm lửa, thêm củi, lấy nước, nhào bột, thái thịt,... những việc này trước đây đều là ca ca làm, huynh ấy làm cái gì cũng rất gọn gàng, đến cả miếng thịt cũng được cắt quy quy củ củ, miếng nào miếng nấy kích thước giống hệt nhau.
Nói là ta vào bếp, nhưng mọi việc đa số đều là ca ca làm, ta chỉ việc thêm đồ ăn vào, nêm nếm mà cũng không xong. Ta quyết tâm rồi, ta sẽ luyện ra tay nghề, chờ huynh ấy về rồi nếm thử.
Ta cũng muốn huynh ấy là người ăn đầu tiên lắm, nhưng ta có phụ thân mà. Vậy nên, mỗi khi phụ thân không bận rộn, ta sẽ đưa thức ăn đến để người nếm thử, người cũng rất vui vẻ nếm, vừa ăn một ngụm mặt đã cứng đờ. Nhưng vẫn nhanh chóng ăn hết. Ta sao lại không thấy chứ, lòng ta cảm động lắm, ta càng quyết tâm nấu ăn ngon hơn nữa,
Liên tục một tháng, rốt cuộc phụ thân không chịu nổi nữa, liền nói dạ dày không khỏe, không thể ăn được nữa. Ta xót lắm, vậy nên không để phụ thân ăn nữa, ngược lại ta nhớ đến ca ca, có huynh ấy ở đây thì tốt quá rồi!