• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau, Cận Chu như thường lệ ngủ tới khi mặt trời chiếu đến mông, mới từ trên giường bò dậy.

Bụng dưới bị Dương Thời Dữ đánh đã không còn cảm giác gì, nhưng bả vai phải bị bẻ đau vẫn còn hơi khó chịu, chỉ cần cậu giơ cánh tay lên, liền ẩn ẩn có chút đau.

Có vẻ như trước khi Dương Thời Dữ nhận ra cậu, đã thực sự xuống tay tàn nhẫn.

Mặc dù lúc sau bị đánh cũng không nhẹ tay, nhưng nếu Dương Thời Dữ không thu lực, chỉ sợ cậu sẽ đau đến cuộn trên mặt đất, một lúc cũng không đứng dậy được.

“Chết tiệt, thật bạo lực.” Cận Chu tự nói tự mắng, “Không dịu dàng chút nào.”

Sau khi thu dọn đồ đạc ra khỏi cửa, Cận Chu đi đến cửa hàng bánh bao mua đồ ăn sáng, chậm rãi đi bộ đến tiệm sửa xe.

Tiểu Vũ người làm thuê trong tiệm đã mở cửa, khi thấy Cận Chu đến, liền chào hỏi cậu, sau đó dùng vòi xịt tiếp tục rửa bọt trên xe.

Tiếng mặc cả vang lên từ cửa hàng ký gửi bên cạnh, Cận Chu thò đầu ra dò xét, phát hiện có một người đàn ông đến thế chấp một sợi dây chuyền vàng, anh ta không hài lòng với mức giá mà cửa hàng ký gửi đưa ra.

“Mấy người thu phí không phải quá đắt rồi sao? Tổng cộng đưa hơn 3.000 tệ, lại muốn thu hơn 100 tệ, quay lại chuộc đồ về còn muốn lấy lãi, cái này có khác gì xã hội đen cho vay nặng lãi?”

Dư Hách đứng sau quầy kiên nhẫn giải thích: “Đây là phí suất và lãi suất thông thường, ông đi đến chỗ khác, cũng là cái giá đó.”

Người đàn ông trung niên nói: “Tôi nghe nói lãi suất có thể thương lượng, mấy người giảm giá cho tôi chút đi.”

Dư Hách vẫn khách sáo: “Chúng tôi ở đây là thống nhất giá cả, không có chuyện thương lượng.”

Người đàn ông trung niên lại nói: “Vậy cậu giải thích cặn kẽ cho tôi lần nữa, phí này là tính như thế nào.”

Dư Hách mở miệng, đang định lặp lại cách tính toán, thì đột nhiên nhìn thấy Cận Chu đang đi tới bên ngoài quầy, liền đổi giọng chào hỏi: “Anh Cận, chào buổi sáng.”

Cận Chu hất cằm, xem như đáp lại, cậu lười biếng dựa vào mép quầy, hai mắt nhìn lên xuống đánh giá người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên rõ ràng cảm thấy bị mạo phạm, giọng điệu bất thiện hỏi Cận Chu: “Cậu có việc gì sao?”

Cận Chu cầm sợi dây chuyền vàng đặt trên quầy lên nhìn, sau đó không chút khách khí ném lại vào ngực người đàn ông trung niên: “Được thì thế chấp, không được thì cút.”

Người đàn ông trung niên sửng sốt một chút, sau đó trừng mắt nhìn Cận Chu, Dư Hách ở sau quầy vội vàng nói với Cận Chu: “Anh Cận, đây là khách hàng.”

Trong giọng nói của Dư Hách lộ ra một tầng ý tứ, cậu nhóc đang khuyên Cận Chu không cần chấp nhặt với khách hàng.

Người đàn ông trung niên dường như đột nhiên phản ứng lại một tiếng “Anh” này khẳng định không phải là gọi cho có, lập tức mất đi khí thế, tức giận trừng mắt nhìn Cận Chu, rồi cầm dây chuyền vàng rời khỏi cửa hàng ký gửi.

“Làm ăn thì đừng có yếu nhát như vậy.” Cận Chu nói với Dư Hách, “Nếu gặp phải loại người đó cứ trực tiếp kêu hắn cút.”

Dư Hách xấu hổ gãi gãi cái ót: “Nhưng mà em không biết mắng người.”

Ở một mức độ nhất định thì đây là chuyện tốt, khi Lưu Vĩnh Xương thuê Dư Hách về trông coi cửa hàng ký gửi cho anh ta, chính là vì nhìn trúng sự lương thiện của Dư Hách, muốn hòa khí sinh tài.

Tuy nhiên, hoạt động kinh doanh của cửa hàng ký gửi có nguy hiểm, bây giờ đang buông lỏng giám sát, không ai quản lý, nên cửa hàng ký gửi vẫn hoạt động kinh doanh cầm đồ và cho vay tư nhân, nhưng nếu gặp phải khách hàng khó chơi, quậy đến mức không thể tiếp tục kinh doanh, vậy thì mất sẽ nhiều hơn được.

Sau khi ra khỏi cửa hàng ký gửi, Cận Chu đến văn phòng luật sư trên lầu ngồi một lúc.

Không có tin tức gì mới từ phía Tôn Nghĩa, không biết Vương Đại Vinh đã chạy đến chỗ nào. Cậu nhóc đang bận vụ án ly hôn, Cận Chu giúp cậu sửa lại mạch suy nghĩ, sau đó trở về tiệm sửa xe của mình.

Ngồi chưa được mấy phút, nhìn thời gian, đã gần đến giờ ăn trưa rồi.

Cận Chu lại tản bộ đến con phố kế bên đóng gói hai phần mì thịt cừu, lúc này mới coi như là giống một chủ tiệm, an phận ngồi ở tiệm sửa xe.

Tinh hoa của món mì thịt cừu chính là phần đậu hủ lên men tan trong nước súp, phần đậu lên men chua chua kết hợp với vị tiêu cay nồng, hương vị thật sự là tuyệt cú mèo.

Cuộc sống thường ngày của Cận Chu cũng tuyệt vời như bát mì thịt cừu này.

Thực ra, cậu không hề oán hận Dương Thời Dữ chút nào, bởi vì cậu không cảm thấy cuộc sống của mình bây giờ có gì bất hạnh.

Cậu mỗi ngày đều vui vẻ ung dung tự tại, không biết sướng hơn mấy nhân viên văn phòng đó bao nhiêu lần.

Khó hiểu cùng không cam lòng khẳng định là có, nhưng còn xa mới đạt đến mức độ oán hận.

Trong cuộc sống luôn phải học cách nhìn về phía trước, bản thân Cận Chu khi làm một luật sư, đã gặp qua vô số người kém may mắn hơn cậu, cậu đã nghĩ về điều đó từ rất lâu rồi, thời điểm bạn cho rằng bản thân mình thật bất hạnh, thì trên thế giới này nhất định sẽ có người còn bất hạnh hơn cả bạn.

Việc làm ăn trong tiệm không được tốt, ăn trưa xong, Cận Chu lại bắt đầu nhàn rỗi.

Nghĩ đến việc tối hôm qua cậu đã nói dối Dương Thời Dữ là không có lái xe đến, bây giờ xe của cậu vẫn còn đang đậu gần khu nhà ngang, Cận Chu chào Tiểu Vũ một tiếng, rồi bắt taxi đến nơi cậu đã đậu xe tối qua.

Xe đậu ở cuối con dốc, sợ bị dán giấy phạt, tài xế chỉ định còn tốt bụng giúp cậu đậu xe ở một góc khuất cạnh bức tường.

Cận Chu đứng ở ven đường, đang cân nhắc làm thế nào để lái xe ra ngoài, thì nghe thấy hai bà thím đi ngang qua nói chuyện: “Thảm quá, đứa nhỏ còn đang ở trong nhà.” “Ai lại làm ra chuyện như vậy? “

Cận Chu nhìn bóng lưng của hai bà thím rời đi, lại nhìn về hướng khu nhà ngang, sau đó cậu mới phát hiện có rất nhiều người đang tụ tập ở đó, trong khe hở giữa đám người, cậu cũng mơ hồ nhìn thấy dây căng cảnh báo(*) đã được kéo lên.

Xem náo nhiệt là bản tính trời sinh của con người, nhưng lúc này Cận Chu không có tâm tư đó. Nhớ lại tiếng khóc của đứa bé đêm qua, trong lòng cậu có linh tính chẳng lành, vội vã ba bước thành hai bước, đi về phía đám người.

Khu nhà ngang xảy ra án mạng.

Ông lão bên cạnh nói, người chết là một bà mẹ đơn thân, thời điểm bị sát hại đứa bé đang ở trong phòng, khả năng lớn là đã chứng kiến ​​toàn bộ quá trình.

Cận Chu kinh ngạc hồi lâu không thể suy nghĩ được gì, đầu óc chỉ toàn là tiếng khóc tê tâm liệt phế của đứa bé đêm qua.

Nếu như lúc đó cậu đi kiểm tra…

Không có khả năng.

Sẽ không có giả thiết như vậy.

Ai có thể nghĩ rằng khi một đứa bé khóc, là do xảy ra một vụ án mạng?

Vả lại, Cận Chu không phải cư dân ở đây, cậu tin rằng sẽ không có người qua đường nào lại lo chuyện bao đồng như vậy.

Bên ngoài dây căng cảnh báo một đợt lại một đợt đến xem náo nhiệt, tốp ba tốp năm tụm lại nói về những gì họ đã nghe được, thương tiếc một hồi, lại nờm nợp rời đi.

Sự khiếp sợ trong lòng Cận Chu dần biến mất, cậu bắt đầu hồi tưởng lại những gì đã xảy ra đêm qua, nhưng ngoài tiếng khóc của đứa bé kia, cậu thực sự không thể nghĩ ra bất kỳ chi tiết nào liên quan đến vụ án mạng giết người.

Có lẽ nào Vương Đại Vinh trốn trong nhà của một bà mẹ đơn thân, xảy ra tranh chấp sau đó giết người rồi bỏ trốn?

Phỏng đoán này thật sự rất miễn cưỡng, không có chứng cứ chứng minh, hoàn toàn không thể xác thực được. Cận Chu đầu óc trống rỗng, không nghĩ ra được khả năng nào khác, nên chỉ có thể hướng manh mối về phía Vương Đại Vinh.

Nhìn những người khác bên ngoài dây căng cảnh báo, đa số đều giống như Cận Chu, phân tích vụ án không hề có cơ sở, một lúc người này suy luận là giết người vì tình, một lúc người kia lại suy luận là do báo thù, mỗi người đều phân tích rõ ràng đâu ra đấy.

Thật ra chuyện này không liên quan gì đến Cận Chu, cậu không nhất thiết phải để tâm, nhưng không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, nếu hung thủ thực sự là Vương Đại Vinh, vậy chẳng phải cậu đã bỏ lỡ một manh mối quan trọng sao?

“Chào, cảnh sát Nhậm?” Cận Chu quay lại xe của mình, một tay cầm điện thoại, một tay khởi động xe, “Cô không phải muốn tìm tôi điều tra vụ án của ba mẹ tôi sao? Bây giờ tôi rảnh.”

Cận Chu dự định phối hợp điều tra vụ tai nạn xe hơi năm đó xong, sẽ tìm Nhậm Văn Lệ nghe ngóng về vụ án mạng hôm qua, chắc hẳn sẽ thu được một vài tin tức.

Nếu Nhậm Văn Lệ né tránh không nói, thì quá nửa là có liên quan đến Vương Đại Vinh;

Nếu thái độ của Nhậm Văn Lệ vẫn như mọi khi, thì có lẽ đây chỉ là một vụ án mạng bình thường, không liên quan gì đến Cận Chu.

Tuy nhiên, kế hoạch luôn không theo kịp sự thay đổi. Khi Cận Chu đến Cục Cảnh Sát, cậu không ngờ rằng Nhậm Văn Lệ sẽ trực tiếp “Mời” cậu vào thẳng phòng thẩm vấn.

“Đang muốn tìm cậu, cậu liền đến rồi.”

Nhậm Văn Lệ cầm một xấp ảnh trong tay, lần lượt đặt từng tấm xuống trước mặt Cận Chu, tất cả những tấm ảnh này đều chụp được bóng dáng Cận Chu quanh quẩn một chỗ gần khu nhà ngang vào đêm qua.

Cận Chu đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, chỉ nghe thấy Nhậm Văn Lệ nói: “Tối hôm qua có một vụ án mạng xảy ra ở khu ổ chuột, cậu có biết chuyện này không?”

……Không phải chứ.

Cận Chu chỉ muốn đỡ trán, cậu ngàn tính vạn tính, như thế nào lại không tính tới chuyện trong mắt phía cảnh sát cậu cũng có thể là đối tượng hiềm nghi gây án?

“Biết.” Cận Chu cầm một tấm ảnh lên nhìn, trong tấm ảnh chụp cậu đang đứng ở ngã tư nhìn ngang nhìn dọc, trong trí nhớ của cậu, vào lúc đó cậu có lẽ đang mắng một câu đồ chỉ dẫn đường rác rưởi.

“Cậu đang làm gì ở đó?” Nhậm Văn Lệ hỏi.

“Tìm Vương Đại Vinh.” Cận Chu không hề giấu giếm, dù sao thì cậu cũng không phải là hung thủ, nên đương nhiên không cần cảm thấy chột dạ.

“Sao cậu lại biết chỗ ở của Vương Đại Vinh?” Thái độ của Nhậm Văn Lệ tương đối tuỳ ý, Cận Chu không nói rõ được, nhưng cậu mơ hồ cảm thấy Nhậm Văn Lệ không liệt cậu vào danh sách tình nghi phạm tội.

“Điều tra.” Cận Chu lời ít ý nhiều nói.

“Vậy là cậu tìm ra được địa chỉ của Vương Đại Vinh, đến đó vào tối hôm qua, sau đó rời đi?” Nhậm Văn Lệ hỏi.

“Đúng vậy.” Cận Chu nói.

“Vậy,” Nhậm Văn Lệ nhìn thẳng vào Cận Chu, “Làm sao cậu biết được ở đó xảy ra án mạng?”

“Bởi vì hôm nay tôi lại đi đến đó một lần nữa, để xem Vương Đại Vinh có ở đó không.” Câu trả lời của Cận Chu không chút sơ hở.

Cậu không thể phủ nhận rằng cậu không biết, bởi vì nhiều người đã nhìn thấy cậu xuất hiện xung quanh dây căng cảnh báo.

Nhưng cậu cũng không thể thành thật khai báo rằng, tối hôm qua vì muốn đi nhờ xe Dương Thời Dữ, cố ý để xe của mình ở lại đó, bởi vì cậu không thể tiết lộ sự tồn tại của Dương Thời Dữ.

Nghĩ đến Dương Thời Dữ, Cận Chu đột nhiên cảm thấy không ổn, nếu phía cảnh sát phát hiện ra Dương Thời Dữ cũng có mặt tại hiện trường thì phải làm sao đây?

Cậu còn có lý do chính đáng, đi điều tra vụ án của cha mẹ mình, Nhậm Văn Lệ hiểu rõ tác phong làm việc của cậu, hẳn là sẽ không nắm mãi không buông.

Nhưng Dương Thời Dữ thân là một thẩm phán, không nên xuất hiện ở đó mới đúng.

“Cậu ở trong nhà Vương Đại Vinh bao lâu?” Nhậm Văn Lệ tiếp tục hỏi.

“Không có nhìn đồng hồ, chắc khoảng mười phút.” Cận Chu nhanh chóng bình tĩnh lại.

Cậu nghĩ rằng ý thức phản trinh sát của Dương Thời Dữ rất mạnh, chắc hẳn sẽ không bị giám sát chụp được mới đúng. Tuy nhiên, câu hỏi tiếp theo của Nhậm Văn Lệ khiến cậu cảm thấy bất an hơn.

“Cậu rời đi một mình à?” Nhậm Văn Lệ hỏi.

Cận Chu giả bộ không hiểu: “Có ý gì?”

Nhậm Văn Lệ lấy ra một bức ảnh khác trong tập hồ sơ, lần này trong tấm ảnh có hai người, một người là Cận Chu, đang quay đầu nhìn xung quanh khu nhà ngang, chắc hẳn là khi cậu nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ, người còn lại đang đi phía trước, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng đen kịt, chính là Dương Thời Dữ.

Nhậm Văn Lệ chỉ vào bóng dáng của Dương Thời Dữ, ánh mắt sắc bén nhìn Cận Chu hỏi: “Người này là ai?”

Hơi thở của Cận Chu hỗn loạn trong nháy mắt.

Cái này có chút khó xử rồi đây.

_______________

Chu Chu: Nói ra chắc cô không tin, đó là chồng tôi

_______________

(*) Dây căng cảnh báo

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK