Chỗ này cũng không phải nơi thích hợp để phân hóa.
Nhưng Lục Diên Khánh hiện tại đang bắt đầu phân hóa, và chắc chắn 90% cậu không phân hóa thành Beta!
Khi một đứa trẻ bước vào tuổi dậy thì, cơ thể của chúng sẽ có những thay đổi rất lớn. Đặc biệt là đối với những đứa trẻ phân hóa muộn như Lục Diên Khánh, khi tiến vào giai đoạn phân hóa chắc chắn sẽ có hàng loạt 'biến đổi lớn'.
Dư Nguyệt ôm chặt lấy cậu, cố gắng tìm cách giấu cậu vào sâu trong lòng. Cả tay và chân của thiếu niên đang bất tỉnh đều nóng dần lên, khiến cho cả người Dư Nguyệt lạnh như băng.
"Ui cha, thằng nhóc này phân hóa sao?" Răng Vàng cười nham hiểm: "Lại có mùi pheromone rất độc đáo..."
Miệng hắn phát ra những lời tục tĩu, vung ống sắt trong tay, từng bước tiến lại gần bọn họ.
Dùng hết sức ôm chặt Lục Diên Khánh vào lòng, Dư Nguyệt lớn tiếng cảnh báo hắn: "Cút xa ra! Nếu ông dám lại gần đây, ông sẽ không bao giờ lấy được đồng nào từ mẹ tôi!"
"Cậu chủ, cậu cùng thằng nhóc này thân thiết đến như vậy, tôi thật sự rất cảm động." Răng Vàng cười cợt trêu chọc, đột nhiên sắc mặt hắn đanh lại, mắng: "Mẹ mày, nghĩ lấy Lục Từ ra sẽ làm tao sợ! Chỉ cần mày còn đầy đủ tay chân là được, bạn thân nhỏ của mày phân hóa, tao cắt tuyến thể của nó bán đi, kiếm được không ít tiền!!!"
Dư Nguyệt run sợ, anh biết Alpha và Omega sau khi phân hóa cơ thể sẽ hình thành tuyến thể, đây là bộ phận quan trọng để tiết ra pheromone giúp họ thu hút lẫn nhau. Từ lâu anh đã nghe nói hình thức buôn bán tuyến thể ở thị trường chợ đen, một tuyến thể có thể lên đến hàng trăm ngàn đô."
Không, không được... Anh sẽ không để Lục Diên Khánh dính vào chuyện này!
Trong phút chốc, trong đầu Dư Nguyệt hiện lên rất nhiều suy nghĩ, trong số đó có một ý, gọi là 'cá chết lưới rách'.
Một tay Dư Nguyệt đang nửa đỡ nửa ôm Lục Diên Khánh, một tay còn lại nắm chặt tay cậu. Tay Lục Diên Khánh nóng hổi, có lẽ là do đang bị thương lại đột ngột phân hóa nên phát sốt, bởi vì đang sốt cao nên đầu óc cậu mơ màng, nhưng vẫn vô thức nắm đầu ngón tay Dư Nguyệt.
"Anh ơi..." Lục Diên Khánh không mở mắt ra được, môi cậu run rẩy, nỉ non cầu xin: "Giao em ra đi..."
"Câm miệng." Dư Nguyệt thấp giọng quát cậu: "Có anh ở đây, em sẽ không sao đâu!"
Cuộc nói chuyện giữa hai người lọt vào tai Răng Vàng, hắn chế nhạo: "Ồ ~ Hóa ra là một cặp uyên ương! Cậu chủ Lục, cậu và người hầu nhỏ tình cảm như vậy, Lục Từ có biết không?"
Dư Nguyệt không đáp lại, anh nghiến răng trừng mắt nhìn hắn ta.
Nói đến đánh nhau, Dư Nguyệt không ngán bất kì ai. Từ lúc anh phân hóa thành Beta, anh gặp phải không ít ác ý. Nhưng bây giờ bên cạnh anh là Lục Diên Khánh đang phân hóa... Trừ phi anh bỏ lại Lục Diên Khánh một mình.
Nhưng Dư Nguyệt không nỡ làm như vậy.
Không chỉ vì Lục Diên Khánh là học sinh của anh, không chỉ vì vì Lục Diên Khánh nhỏ hơn anh.
Lúc Dư Nguyệt đang cắn răng tính toán có nên chiến đấu đến cùng thì bên ngoài nhà kho đột nhiên truyền đến tiếng bánh xe ầm ầm, gây tiếp theo, một chiếc xe việt dã được cải tiến đâm sầm vào cửa kho, trực tiếp lao thẳng vào bên trong!
Đèn pha của chiếc xe việt dã vô cùng chói mắt, chiếu sáng cả nhà kho bỏ hoang.
Răng Vàng và đàn em của hắn ta theo bản năng nhắm mắt lại tránh sáng, chỉ có Dư Nguyệt liều mạng mở to hai mắt mặc kệ hai mắt đã bị kích thích đến mức chảy nước, anh vẫn cố nhìn chiếc xe việt dã đang lao tới mình.
Cửa xe mở ra, một tốp người cao lớn cường tráng nhảy ra khỏi xe, bọn họ đều mặc quân phục rằn ri, tóc cạo ngắn, di chuyển dứt khoát.
Vừa xuống xe, bọn họ liền nhanh chóng chạy tới tước vũ khí của đám bắt cóc, từ Răng Vàng đến đàn em của hắn, đều bị đánh như đập dưa nằm trên mặt đất!
Ngay sau đó, một bóng người xinh đẹp bước xuống từ ghế phụ của xe việt dã.
Người đó mặc một chiếc váy lấp lánh, mái tóc được cắt ngắn nhuộm thành màu vàng cực kỳ nổi bật. Như thể cô đang ở một buổi trình diễn nào đó, lớp trang điểm tinh tế nổi bật lên vẻ mặt kiêu hãnh của cô.
Tiếng giày cao gót đạp trên mặt đất phát ra âm thanh sắc bén.
Ánh mắt người phụ nữ nhìn bọn bắt cóc bị đánh nằm rạp hết trên đất, giọng điệu cực kỳ tàn nhẫn: " – Để tôi xem, là tên nào dám động đến con trai Lục Từ!!"
- ---được cứu rồi!
Ý thức được tình hình, Dư Nguyệt cuối cùng cũng thả lỏng cơ thể, một tay ôm Lục Diên Khánh, chậm rãi ngã xuống mặt đất....
............
Gió thổi qua cây liễu rũ bên ngoài cửa sổ, lá liễu rơi xuống mặt nước, gợn sóng lăn tăn.
Dư Nguyệt ngồi gác chân lên khung cửa sổ, mái tóc hơi xoăn xõa tung, bộ đồ bệnh nhân trên người anh hơi rộng, tay áo dài bị anh xắn lên tận khuỷu tay, tay trái bị băng bó treo vắt vẻo trước ngực, 'thân tàn chí kiên' chỉ có thể dùng một tay phải chơi game 'Hạp Cốc'.
"Đồng! Chí! Dư! Nguyệt!" Nhìn thấy bộ dạng của anh, y tá tới thay băng túc giận biết thành rồng phun lửa: "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, cậu là bệnh nhân, không được chơi điện thoại! Cậu phải nghỉ ngơi, nằm trên giường!"
Dư Nguyệt cười hì hì, giấu điện thoại ra sau lưng, cợt nhả nói: "Chị Lệ, chị nhìn tôi này, tôi vẫn sống khỏe vui vẻ mà, sao nhìn giống bệnh nhân được? Chị khoan dung tôi một tý được không? Không cần phải quản lý tôi chặt như vậy!"
Y tá Tiểu Lệ đã quá quen với bản mặt dày của anh, lúc vào bệnh viện nhìn Dư Nguyệt cực kỳ thê thảm, trên mặt đầy vết bầm tím, một bên bả vai bị trật khớp, ai nhìn mà không thương? Cũng may vết thương của anh đều là vết thương ngoài da, nhìn thì có vẻ nghiêm trọng nhưng không tổn thương đến cơ bắp, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian là có thể hồi phục.
Dư Nguyệt có tính cách lạc quan, anh hay chạy loanh quanh khoa điều trị nội trú với gương mặt mặt sưng không khác gì mặt mèo và cánh tay trái bị trật khớp treo trên ngực. Nhờ cái miệng ngọt ngào của mình, anh đã thành công chọc mấy cô y tá cười đến run rẩy hết người, không mất bao nhiêu thời gian anh đã trở thành em trai ngoan trong mắt họ.
Là bệnh viện tư nhân VVIP, người đến bệnh viện đều chú trọng đến quyền riêng tư, mỗi ngày bệnh viện đều tiếp nhận bệnh nhân là các nhân vật nổi tiếng, không phải đại minh tinh thì cũng là người siêu giàu, trước đây không khí làm việc vô cùng căng thẳng, toàn bộ khoa nội trú cực kỳ yên tĩnh. Nhưng từ khi Dư Nguyệt đến đây, tiếng cười chưa bao giờ ngớt, Dư Nguyệt giống như có ma lực trong người, anh có thể hòa nhập với tất cả mọi người.
Lại đến giờ thay băng, y tá Tiểu Lệ lấy một chiếc tăm bông, nhúng vào thuốc mỡ rồi cẩn thận bôi lên vết bầm tím trên mặt Dư Nguyệt.
Tiếp đó, cô tháo băng trên vai Dư Nguyệt, kiểm tra tình trạng trật khớp của anh.
"Ui... nhẹ thôi, nhẹ thôi." Dư Nguyệt cầu xin.
Tiểu Lệ nói:
"Vết thương trên vai cậu vẫn chưa hồi phục, cậu phải cẩn thận chút, bả vai bị trật khớp nặng một lần rồi, có khả năng tương lai sẽ hình thành thói quen dễ bị trật khớp. Sau này có nâng vật nặng hay tập thể dục đều phải hết sức cẩn thận." Cô vừa băng bó vừa nói: "Rốt cuộc cậu làm cái quái gì mà để bị trật khớp vậy? Trông không giống như vô tình bị trật khớp mà giống như là vết thương bị tác động từ bên ngoài vậy."
"Này, chị không thấy vết thương trên mặt tôi sao? Tôi đánh nhau." Dư Nguyệt ung dung nói.
"Cậu đánh nhau với ai?" Giọng nói Tiểu Lệ dần nhỏ lại, ánh mắt lóe lên tia tò mò: "Chị nghe mấy điều dưỡng ở phòng ICU nói, cậu bé được đưa tới cùng cậu là con trai của Lục Từ, thật hay giả? Cậu đánh nhau với cậu ấy?"
"Chị nói cậu bé là con trai của Lục Từ, tôi còn dám đánh sao, là tôi chán sống rồi đúng không?" Dư Nguyệt cười cười, chuyển chủ đề, hỏi ngược lại cô: "...Nhân tiện, chị Lệ, cậu bé đó hiện tại ra sao rồi? Lúc bị đưa vào đây, tôi đã hôn mê bất tỉnh mà cậu ấy cũng hôn mê, một câu cuối cũng không kịp nói, cậu ấy hiện tại thế nào?"
Nhắc đến chuyện này, Tiểu Lệ hiện ra vẻ mặt rối rắm trông giây lát, cuối cùng vẫn lựa chọn nói ra sự thật:
"Lúc bị đưa vào đây, cậu ấy đang ở trong tình trạng nguy kịch, bởi vì bất ngờ phân hóa nên chịu phải kích thích, pheromone vẫn luôn phát tán không thể thu hồi về cơ thể, bởi vì tình trạng kéo dài liên tục dẫn đến sốt cao... Chủ yếu là, sống lưng của cậu ấy bị thương nặng, may mắn thay Lục phu nhân đã chi rất nhiều tiền mời bác sĩ nổi tiếng có y thuật cao hội chẩn phẫu thuật, nếu không có khả năng cậu ấy sẽ không bao giờ đứng lên được."
Nghe xong câu cuối, Dư Nguyệt nhíu chặt mắt, sau lại ép mình thả lỏng: "Theo chị nói, hiện tại cậu ấy đã qua khỏi cơn nguy kịch?"
"Ừm, trong hai ngày nữa, cậu ấy sẽ chuyển từ ICU đến đến phòng bệnh thường."
Cục đá treo trong lòng Dư Nguyệt cuối cùng cũng rơi xuống, anh vui vẻ nói: "Vậy thì tốt rồi. Quả nhiên, trên đời này không có chuyện gì mà tiền không thể xử lý. Lục Từ giàu như vậy, con trai cô ấy sao có thể ngồi xe lăn được!"
Cô y tá nhỏ muốn nói gì đó nhưng đột nhiên cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa.
Hai người nhìn theo hướng phát ra tiếng gõ, bất ngờ nhìn thấy Lục Từ đứng trước cửa phòng bệnh, người mà bọn họ vừa nhắc đến!
Hôm nay Lục Từ ăn mặc vô cùng giản dị, áo gió khoác ngoài chiếc váy màu trắng, trên mặt không trang điểm nhưng vẫn không che giấu được khí chất của cô. Trợ lý Vương đứng phía sau cô, cầm một chiếc túi xách phiên bản giới hạn có giá trị bằng cả một căn nhà ở thành phố.
Nhìn thấy Lục Từ, y tá Tiểu Lệ vội vàng đứng dậy chào cô.
"Xin chào phu nhân Lục."
Trợ lý Vương phất tay, Tiểu Lệ vội vàng đẩy xe đi. Trước khi ra ngoài, Tiểu Lệ nhìn Dư Nguyệt dặn dò anh hãy thành thật trả lời, đừng bao giờ dối trá trước mặt Lục Từ.
Sau khi y tá rời đi, trợ lý Vương giúp Lục Từ đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn ba người bọn họ.
Phòng bệnh cực kỳ yên tĩnh, gió thổi lay rèm cửa, Dư Nguyệt từ trên thềm cửa sổ nhảy xuống, bình tĩnh đi tới trước mặt Lục Từ.
Lục Từ ngồi trên sô pha ngẩng đầu nhìn Dư Nguyệt.
Vết thương trên mặt thanh niên còn chưa lành, vẫn còn bầm tím, tay trái treo ở trước ngực nhìn vô cùng chật vật nhưng bản thân anh không mấy để ý tới.
Lục Từ cẩn thận quan sát anh một lúc rồi nói: "Thầy Dư Nguyệt.. thầy thật sự đã vượt quá mong đợi của tôi."
Cô nói tiếp: "Bởi vì tôi bận công việc cho nên trước đây chúng ta chỉ gặp nhau có một lần nhưng mỗi tuần trợ lý Vương sẽ báo cáo với tôi về tình hình dạy học hằng ngày của thầy. Trong ấn tượng của tôi, thầy là một người lương thiện, hiểu chuyện và là một gia sư vô cùng thật thà. Cho nên, lúc tôi nghe bảo mẫu báo cáo thầy trốn đi với Diên Khánh, tôi thật sự rất sốc."
Dư Nguyệt bị vạch trần cũng không có biểu cảm gì, anh không phản bác. Anh đã sớm mệt mỏi với việc phải cải trang suốt ngày, ngồi xuống giường bệnh, anh đung đưa hai chân, giọng anh không chút cảm xúc: "Đúng là vậy, tôi thừa nhận mình có 'cải trang' một chút. Tôi thiếu tiền, tôi cần công việc nên tôi muốn 'trang trí' bản thân một chút để phù hợp với công việc này, không sao đúng không? ----- Tôi đã nói trước với cô, tất cả thành tích mà tôi đạt được đều là thật không phải giả."
Lục Từ gật đầu: "Thầy Dư, thầy hình như đã hiểu lầm tôi. Hôm nay tôi tới đây không phải để trách tội thầy, tính tình Diên Khánh rất kỳ quái, các gia sư trước kia đều dạy không đến một tháng đã bỏ đi. Thầy là người duy nhất có thể ở cùng nó lâu như vậy. Thực ra, nếu thầy nói thẳng với tôi thầy muốn đưa Diên Khánh đến thăm quan đại học Thủ đô, tôi sẽ nhờ trợ lý Vương sắp xếp tất cả. Để cho hiệu trưởng ra mặt đón tiếp cũng không có vấn đề. Hai người không cần thiết phải trèo cửa sổ bỏ trốn, kết quả..."
Kết quả là gì, không cần nói cũng biết.
Dư Nguyệt bị trật khớp vai, Lục Diên Khánh thì bị thương nặng.
Lục Từ hơi nhắm mắt, cô nói tiếp: "Tất nhiên là tôi rất cảm kích việc thầy đã giúp Diên Khánh đối phó với những tên côn đồ kia trong lúc hiểm nguy. Nếu như không có thầy, Diên Khánh sẽ gặp phải những tình huống có lường."
Dư Nguyệt xua tay: "Em ấy gọi tôi là anh trai, tôi đương nhiên có nghĩa vụ bảo vệ em ấy. Hơn nữa, một nửa nguyên nhân khiến cả hai bị bắt cũng là do tôi, tôi đương nhiên phải chịu trách nhiệm."
Nói tới đây, anh quan tâm hỏi: "Nghe nói em ấy đã qua khỏi cơn nguy kịch? Em ấy phân hóa thành công rồi sao? Vết thương trên lưng đã khỏi chưa?"
Lục Từ gật đầu: "Bởi vì việc bị bắt cóc lần này đã kích thích phản ứng nội tiết tố trong cơ thể nó, thúc đẩy nó tiến vào quá trình phân hóa. Tôi đã nhờ bác sĩ kiểm tra, tuyến thể của nó phát triển rất tốt, nồng độ pheromone đạt mức cấp S..."
"Vậy thì tốt rồi..." Dư Nguyệt vỗ ngực thở phào, mấy ngày nay mỗi đêm đều liên tục nằm mơ thấy cảnh tượng trong nhà kho. Lục Diên Khánh ngã vào lòng anh, hương thơm nồng nàn của trà xanh bao trùm tất cả giác quan của anh, thậm chí in sâu vào linh hồn anh.
Khá bất ngờ vì Lục Diên Khánh không phân hóa thành Beta, có vẽ như ông trời ưu ái cho người đẹp hơn. Nhưng mà thằng nhóc đó bây giờ đã xinh đẹp như vậy, không biết nếu phân hóa thành Omega sẽ trở nên xinh đẹp tới mức nào?
Nghĩ đến chuyện này, Dư Nguyệt có hơi động lòng, anh hỏi: "Vậy khi nào tôi có thể gặp được em ấy?"
Lục Từ không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh mà quay đầu liếc nhìn trợ lý Vương đứng bên cạnh.
Trợ lý Vương mở chiếc túi đắt tiền trên tay, lấy ra một chiếc ví.
Sau đó hai tay cầm một tờ giấy mỏng, đưa cho Dư Nguyệt.
- --- là một tấm séc.
Có một dãy số được viết trên đó.
Dư Nguyệt nhìn tấm séc, chậm rãi nhướng mày.
"Có ý gì?" Nhìn tấm séc có giá trị hàng triệu đô la kia: "Tôi không nghĩ là cô muốn bày tỏ lòng biết ơn đâu nhỉ?"
"Đây là một chút tấm lòng của tôi." Lục Từ lạnh lùng nói: "Thời gian qua cảm ơn thầy Dư đã ở bên cạnh Diên Khánh, cũng cảm ơn thầy trong tình huống nguy hiểm đã xông lên hỗ trợ. Tuy nhiên – trước mắt, với tình hình hiện tại, tôi nghĩ Diên Khánh không thích hợp ở lại trong nước nữa, cũng không thích hợp liên lạc với thầy."
Dư Nguyệt đã hiểu, nói trắng ra là Lục Từ vẫn còn tức giận chuyện 'cải trang' của Dư Nguyệt, tức giận vì anh làm Lục Diên Khánh bị bắt cóc, hơn thế nữa cô tức giận vì vết thương của Lục Diên Khánh đã suýt nữa khiến cậu bé bị liệt cả người.
Nhưng mà, thật sự là ở vị trí của Lục Từ, cô ấy thật sự là thể hiện sự tức giận của mình vô cùng kín đáo, rất biết kiềm chế. Cô đưa tấm séc này cho Dư Nguyệt, gọi là phí báo đáp nhưng thật ra là tiền bịt miệng, cô muốn dùng số tiền này để cắt đứt quan hệ giữa Dư Nguyệt và Lục Diên Khánh.
Dư Nguyệt dãy số viết trên tấm séc, anh cảm thấy thật nực cười.
Từ khi nào mà Dư Nguyệt anh, có thể bị đuổi chỉ với một triệu vậy?
Dư Nguyệt bày vẻ mặt lạnh lùng, thẳng tay đẩy tấm séc kia trả lại.
"Lục phu nhân, một triệu này tôi không cần."
Vương trợ lý: "Thầy Dư, số tiền này thầy cứ nhận, trong khoảng thời gian này thầy cũng đã vất vả rồi."
"Không, hai người hiểu lầm rồi."
Dư Nguyệt lười biếng nâng mí mắt, khóe miệng hiện ra nụ cười giễu cợt: "Ý của tôi là, cô đưa một triệu là thiệt thòi cho tôi rồi, hai mươi năm trước trong tiểu thuyết mẹ chồng nàng dâu một triệu tệ đúng thật là một cái giá rất cao. Nhưng nhiều năm qua lạm phát tăng cao, giá rau, giá nhà vô cùng đắt đỏ, một triệu là không đủ."
"...Vậy cậu muốn bao nhiêu?" Lục Từ mơ hồ cảm thấy tình hình có chút ngoài tầm kiểm soát của cô.
Dư Nguyệt bình tĩnh nói ra vài chữ: "Tôi muốn mười triệu."
"Cái gì?"
Lục Từ sửng sốt, nhìn anh như một tên hề đang biểu diễn trong rạp xiếc: "Dư Nguyệt, cậu nghĩ rằng tôi sẽ để cho cậu ăn một miếng lớn như vậy à? Tại sao tôi phải đưa cho cậu mười triệu? Chỉ vì cậu làm gia sư cho Diên Khánh hơn một tháng thôi sao?"
" – Chỉ bằng cái này thôi."
Dư Nguyệt chậm rãi lấy điện thoại từ trong túi áo ra. Lúc bị bắt cóc, điện thoại của anh đã bị bọn chúng lấy đi, sau khi anh được cứu rồi, điện thoại cũng được trả về, tiếc là màn hình điện thoại đã bị vỡ nhưng may mắn thay thông tin bên bên trong không bị mất.
Dư Nguyệt chuyển động ngón tay, nhấp vào một đoạn ghi âm --------
- ----"Em nói thật! Anh, à không, Dư Nguyệt, em thích anh, sau khi phân hóa xong em muốn cưới anh."
- ----"Em nói thật! Anh, à không, Dư Nguyệt, em thích anh, sau khi phân hóa xong em muốn cưới anh."
- ----"Em nói thật! Anh, à không, Dư Nguyệt, em thích anh, sau khi phân hóa xong em muốn cưới anh."
Âm thanh quen thuộc phát ra một lời tỏ tình vô cùng chân thành. Những lời này phát ra từ loa của điện thoại, cứ lặp đi lặp lại.
Đồng tử Lục Từ co lại, cô tất nhiên biết rõ giọng nói mình nghe được là của ai, đây là giọng của Lục Diên Khánh, là con trai của cô!
Dư Nguyệt cầm điện thoại ấn nút tạm dừng: "Đừng nói là do tôi chính sửa, tôi không chỉ có đoạn ghi âm này đâu mà còn có ảnh chụp đấy. Diên Khánh hôn tôi."
Anh nhẹ nhàng dùng ngón tay chỉ chỉ vào má mình: "Hôn ở chỗ này, ánh sáng chiếu đến cực kỳ sắc nét."
"..."
"Nếu như tôi cầm tất cả chứng cứ này đi đưa cho bọn truyền thông, tung tin rằng đứa con trai bí ẩn của Lục Từ đã yêu phải chàng gia sư của chính mình, tên của nó, ảnh của nó, thậm chí ngay cả ghi âm tỏ tình tôi cũng có –" Dư Nguyệt kéo dài giọng nói: " – cô nói xem, mấy thứ này bọn truyền thông đó sẽ tranh giành nhau trả tôi bao nhiêu tiền để có được tin đồn độc quyền này?"
Sắc mặt Lục Từ trở nên cực kỳ khó coi.
...
Năm ngày sau.
Dư Nguyệt đồng phục dành cho bệnh nhân ra, thay quần jean và áo thun trắng, sảng khoái bước đi – vâng, tất nhiên là anh vô cùng sảng khoái, anh vừa mới moi được mười triệu từ Lục Từ cơ mà!
Phải nói là công việc làm thêm lần này đúng thật là nhẹ nhàng, chỉ cần chơi cùng với em trai xinh đẹp trong một tháng hơn, không ngờ lại kiếm được nhiều tiền như vậy.
Lấy mười triệu này làm vốn khởi nghiệp, thật sự là có thể làm rất nhiều thứ.
Đáng tiếc là... có thể anh sẽ không bao giờ gặp lại đứa em trai Diên Khánh nữa.
Dư Nguyệt vẫy tay chào tạm biệt với y tá, tặng cho họ một nụ cười thật tươi.
- -----Sau đó, anh lập tức rời khỏi mà không ngoái đầu nhìn lại.
Trong phòng bệnh sang trọng nằm trên tầng cao nhất của bệnh viện, Lục Diên khánh ngồi trên xe lăn, nhìn bóng lưng đang khuất dần trong vườn hoa qua cửa sổ.
Lục Từ ngồi ở phía đối diện, tức giận đến run người.
"Lục Diên Khánh, nhìn người anh trai tốt mà con nhận đi!!" Lục Từ bắt chéo chân, hai ngón tay thon thả kẹp một điếu thuốc, để bảo vệ cổ họng, cô rất ít khi hút thuốc, mỗi lần thèm thuốc cô chỉ châm lửa rồi ngửi mùi thôi... Nhưng lần này, cô rít một hơi thật sâu rổi nhả khói ra.
"Con bị thương nặng đến vậy, mẹ muốn mang con đi Mỹ để hồi phục, nhưng con không chịu, nói không nỡ rời xa Dư Nguyệt, bảo mẹ đưa Dư Nguyệt ra nước ngoài cùng con, còn nói muốn phụ trách cho cậu ta, để cậu ta du học. Con cược với mẹ, cho rằng Dư Nguyệt đối xử với con chân thành nên cậu ta sẽ không nỡ chia tay với con – Kết quả? Cậu ta không thèm một triệu mà mẹ đưa! Cậu ta đòi mười triệu! Là mười triệu!"
Lục Từ cảm thấy chuyện này thật là quá buồn cười.
Con trai quý giá của cô, vì bảo vệ một gia sư mới quen hơn một tháng mà suýt nữa bị người ta đánh gãy lưng.
Vất vả mới cứu được cậu về, cô muốn đưa cậu sang Mỹ để hồi phục chấn thương. Lục Diên Khánh lại đưa ra điều kiện, cậu muốn đưa Dư Nguyệt sang Mỹ cùng cậu!
Lục Diên Khánh nói, gia đình Dư Nguyệt rất nghèo, cha mất sớm, mẹ không thể tự chăm sóc bản thân lại còn một người em trai bị thiểu năng nghiêm trọng, nếu có thể đưa anh ra nước ngoài du học, chắc chắn anh có thể làm rạng danh dòng họ, cải thiện hoàn cảnh gia đình.
Lục Từ lại cảm thấy Dư Nguyệt không đơn giản như vậy. Một đứa trẻ lương thiện thật sự có xuất thân từ gia đình nghèo khó như vậy không thể nào lại dũng cảm làm ra những việc đó. Bác sĩ chữa trị cho Dư Nguyệt nói với cô, Dư Nguyệt tự làm bả vai của cậu bị trật khớp, không thể nào một đứa trẻ có thể làm ra được chuyện mạnh bạo như vậy với chính bản thân mình, nhất định không hề đơn giản.
Cô hiểu rất rõ Lục Diên Khánh, Lục Diên Khánh thật sự rất giống cô hồi còn trẻ. Cậu luôn luôn cảnh giác với mọi thứ, chưa bao giờ tin tưởng bất kỳ ai, thậm chí cậu còn xem việc đùa giỡn tình cảm của người khác là một thú vui.
Cô không ngờ lần này Lục Diên Khánh lại thật sự nghiêm túc.
Cô thật sự không biết, lúc ở bên trong cái nhà kho tối tăm đó bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Lục Từ cá cược với Lục Diên Khánh, cô sẽ đưa cho Dư Nguyệt một triệu để thử lòng anh, nếu như Dư Nguyệt từ chối số tiền đó thì Lục Từ sẽ không can thiệp vào mối quan hệ của cả hai, cô còn sẽ chi tiền để đưa được Dư Nguyệt ra nước ngoài, cải thiện cuộc sống gia đình anh.
Lục Diên Khánh cho rằng bản thân cậu nhất định sẽ thắng cược.
Lục Từ cũng tự tin rằng bản thân cô có thể thắng trò chơi này.
Nhưng mà hai người họ không bao giờ ngờ được ------ họ thua hoàn toàn!!!
Người chiến thắng thật sự trong trò chơi này là Dư Nguyệt!
'Chứng cứ' mà Dư Nguyệt đưa ra như đã giáng một đòn đánh chí mạng vào họ, tát thật mạnh vào mẹ con hai người.
Bây giờ Lục Diên Khánh mới nhớ tới lúc cậu 'tỏ tình' Dư Nguyệt, Dư Nguyệt đứng nghịch điện thoại một lúc, cậu cho rằng là do anh đang ngại, không thể ngờ được Dư Nguyệt đã tính toán tới chuyện này...
Lục Từ thật sự không muốn tin, cô sống đến từng tuổi này lại bị một thanh niên Beta chưa đến hai mươi tuổi chơi một vố.
Cô nói: "Diên Khánh, hiện tại con đã biết lòng người phức tạp như thế nào chưa? Dư Nguyệt chính là đang vui vẻ chơi đùa con, có thể hoàn cảnh gia đình mà cậu ta kể là đang lừa con..."
"... Không sao." Lục Diên Khánh bất ngờ mở miệng.
"Cái gì?" Lục Từ sửng sốt, hình như là cô không hiểu cậu nói gì.
"Con nói, không sao." Lục Diên Khánh nhìn về phía xa, nhìn theo bóng người đang đi xa dần.
" – Con đã lừa anh ấy rất nhiều rồi, anh ấy cũng không hề tức giận, lần này anh ấy lừa con, con chấp nhận."
...
Mùa hè năm nay, thiếu niên mười lăm tuổi và thiếu niên mười tám tuổi gặp được nhau.
Hai người họ biết nhau từ một lời nói dối, kết thúc cũng từ một lời nói dối.
Nhưng trong trò chơi lừa gạt này, hai người họ đều là người đi lừa và cũng là người bị lừa.
Không có người chiến thắng, không có kẻ thua cuộc.
- ---- Đây chỉ là khúc dạo đầu nho nhỏ cho sự dây dưa sau này của cả hai.