16.
Lần nữa gặp lại Ôn Lạc Sa, đó là trong một nhà máy bỏ hoang.
Toàn thân tôi bị trói vào một ống sắt, hai chân lơ lửng trên không, độ cao của tòa nhà bốn tầng đủ để tôi thịt nát xương tan.
Khi Ôn Lạc Sa bước vào, tôi còn tưởng là cô ấy đã bắt cóc tôi.
Không ngờ, sau lưng Ôn Lạc Sa còn có một người đàn ông đeo mặt nạ, thô bạo đẩy cô ấy về phía trước.
Ngay khi Ôn Lạc Sa quay người lại, tôi mới thấy hai tay của cô ấy cũng bị trói sau lưng.
Ồ, đã thông suốt, hóa ra cùng là những người đã rơi vào ngày tận thế.
Nửa giờ trước, tôi chính thức đệ đơn ly hôn với Ôn Tinh Trầm.
Khi thỏa thuận ly hôn được đưa ra trước mặt anh, vẻ mặt của Ôn Tinh Trầm rất hoang đường.
“Sơ Sơ, giữa chúng ta có chuyện gì không thể nói sao? Ly hôn là chuyện nghiêm túc.”
Tôi lạnh lùng giật giật khóe miệng, “Thật sao? Tôi cũng từng tưởng rằng, trong quan hệ tình cảm, anh đối đãi rất nghiêm túc.”
Tôi cất tờ giấy ly hôn, bên dưới để lộ những bức ảnh hôn nhau say đắm trong ô tô.
Ôn Tinh Trầm trong nháy mắt thấy rõ, sắc mặt tái nhợt.
“Khi anh và Ôn Lạc Sa ở bên nhau, tôi ở nhà chuẩn bị cho lễ kỷ niệm ngày cưới của chúng ta.”
“Khi anh chuyển hết tất cả tiền trong tài khoản, tôi đang đợi ba trăm nghìn để cứu mạng cha tôi.”
“Ôn Tinh Trầm, giữa chúng ta sẽ không có tương lai.”
Tôi thổ lộ sự thật này một cách tàn nhẫn.
Khi một người đàn ông bị bẩn rồi, nên ném anh ta vào thùng rác ngay lập tức thay vì vọng tưởng có thể cố gắng làm sạch anh ta.
“Lúc trước anh lập nghiệp, tôi đã cho anh hai phần ba số tiền bồi thường, bây giờ anh đã vượt quá giới hạn trước, tài sản tôi sáu anh bốn, nếu anh không có lời dị nghị, có thể ký tên.”
Tôi đưa cho anh ấy cây bút.
Trong lòng thầm cảm thán, may mà không có dị nghị.
Ngay cả khi tôi trở thành kẻ thua cuộc trong mối quan hệ này, thì ít nhất tôi cũng đã rời đi một cách có thể diện.
Ôn Tinh Trầm dùng sự im lặng đáp lại, anh tận lực làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn chuẩn bị một bàn thức ăn ngon.
Anh ấy đang đánh cược, cược tôi sẽ mềm lòng.
Nhưng tôi đã cho anh quá nhiều cơ hội, cho dù có thêm bao nhiêu nữa, tôi cũng sẽ tự coi thường mình.
Tôi đóng gói hành lý đơn giản, đặt một khách sạn ở một thành phố khác.
Nhưng trên đường đến nhà ga, tôi bị ngất trên taxi.
Khi tỉnh lại, tôi đã đến khu nhà máy bỏ hoang này.
17.
Ôn Lạc Sa rên rỉ, vẻ mặt bất mãn, nhưng vẫn bị người đàn ông mặc đồ đen trói vào một cây cột khác.
Chẳng biết tại sao, thân hình của người đàn ông mặc đồ đen luôn mang đến cho tôi cảm giác giống như đã từng quen biết.
Người đàn ông mặc đồ đen đã sử dụng thiết bị thay đổi giọng nói, trên tay vẫn cầm một con dao.
Giọng điệu của hắn khó giải thích được, “Hai người các cô, chỉ có một người có thể sống sót, không biết người đàn ông của các cô sẽ chọn ai sống sót?”
Người đàn ông?
Ôn Tinh Trầm?
Tôi ngay lập tức hiểu rằng kẻ bắt cóc là đang nhắm vào Ôn Tinh Trầm.
Sau khi nghe thấy điều này, vẻ mặt có chút bối rối của Ôn Lạc Sa lập tức bình tĩnh lại, cô ấy thậm chí còn dùng ánh mắt mang theo vài phần thương hại nhìn về phía tôi.
“Anh Tinh Trầm chắc chắn sẽ chọn tôi.”
Cô ấy dường như đang nói, tôi chuẩn bị chờ c.h.ế.t đi.
Tôi hừ lạnh một tiếng, không định cùng cô ấy tranh luận vô ích.
Tôi thử giãy giụa, mò mẫm với đôi tay bị trói phía sau thì bất ngờ sợi dây khẽ nới lỏng ra một chút.
Ơ?
Dường như sợi dây trói tôi không chặt.
Trái lại, sợi dây của Ôn Lạc Sa chặt đến mức mắt thường có thể nhìn thấy, siết đến nỗi suýt đã hằn vết máu lên da cô ấy.
Tôi trầm ngâm liếc nhìn tên bắt cóc cao lớn, hắn đang cúi đầu nghịch điện thoại di động.
Tôi bên này đang cố gắng hết sức để cởi dây, miệng của Ôn Lạc Sa lại không ngừng lại.
Khi Ôn Tinh Trầm vắng mặt, ác ý và sự ghen tị của cô ấy đối với tôi đã hoàn toàn bộc lộ.
“Nam Sơ, cho dù hai người đã kết hôn, người không được yêu mới chính là kẻ thứ ba.”
(Ô, câu biện minh quen thuộc của tiểu tam)
“Anh Tinh Trầm sẽ không bao giờ từ chối tôi, cả đời này anh ấy chỉ thuộc về mình tôi.”
“Cho dù anh ấy đã quên mọi thứ về tôi, nhưng trong tiềm thức anh ấy vẫn nhớ, muốn bảo vệ tôi cả đời.”
“Nam Sơ, cô thua rồi.”
Tôi hơi sững sờ, Ôn Tinh Trầm mất trí nhớ?
Hai giây sau, tôi mỉm cười lắc đầu, tôi không muốn truy đến cùng chuyện của anh ấy nữa.
Dù sao cũng không có quan hệ gì với tôi.
18.
Đột nhiên, Ôn Lạc Sa lại đem ánh mắt hung tợn dán vào bụng dưới của tôi, khuôn mặt xinh đẹp đó gần như vặn vẹo.
“Cô mang thai thì đã sao? Anh Tinh Trầm đã đồng ý với tôi, chờ con của cô được sinh ra, liền sẽ để tôi nuôi.”
“Về sau tôi chính là mẹ của đứa bé, còn cô, Nam Sơ, bất quá chỉ là công cụ để mang thai hộ mà thôi, cô rốt cuộc không có gì cả!”
Lông mi tôi khẽ run lên, nếu trước kia nghe được lời này, tôi có lẽ sẽ đau lòng đến ngạt thở.
Nhưng bây giờ, cái tên Ôn Tinh Trầm không còn ảnh hưởng đến bất kì cảm xúc nào của tôi nữa.
Hơn nữa, con của tôi đã mất rồi, mọi tính toán nhỏ nhặt của họ đều không thể làm tôi tổn thương dù chỉ một chút.
“Con của tôi cô đừng hòng nghĩ tới, bất quá tôi ngược lại có thể chúc hai người trăm năm hạnh phúc, vĩnh viễn khóa chặt.”
Đừng có lại ra ngoài gieo rắc tai họa cho người khác.
Lúc này Ôn Tinh Trầm chạy tới, anh ấy trước tiên nhìn về phía tôi, tựa hồ cực kì lo lắng cho sự an nguy của tôi.
Tôi lạnh lùng nhìn lại, Ôn Tinh Trầm phảng phất như bị chạm vào nỗi đau, thu hồi ánh mắt.
“Thả bọn họ ra, anh muốn bao nhiêu tiền, đều có thể thương lượng”. Ôn Tinh Trầm đối mặt với người áo đen nói.
Vị trí người đàn ông mặc đồ đen đứng rất vi diệu, nó tình cờ tạo thành một tam giác đều với vị trí của tôi và Ôn Lạc Sa.
Nếu Ôn Tinh Trầm chọn cứu một trong số hai người, người đàn ông mặc đồ đen sẽ có đủ thời gian để g.i.ế.t người còn lại.
Tiếng khóc của Ôn Lạc Sa đã thu hút sự chú ý của Ôn Tinh Trầm.
“Anh Tinh Trầm, cứu em, em không muốn c.h.ế.t, nơi này cao như vậy…”
“Hai chọn một.” – Lời của người áo đen ngắn gọn.
Ôn Tinh Trầm nhìn Ôn Lạc Sa, đôi mắt của cô ấy trong nháy mắt liền sáng lên.
“Anh Tinh Trầm, em biết, anh sẽ không mặc kệ em.”
Đáp lại cô ấy là ánh mắt tràn ngập áy náy của Ôn Tinh Trầm, “Xin lỗi, cô ấy đang mang thai.”
Ánh mắt của Ôn Lạc Sa vốn tràn đầy đắc ý, dần dần ảm đạm.
Lần nữa gặp lại Ôn Lạc Sa, đó là trong một nhà máy bỏ hoang.
Toàn thân tôi bị trói vào một ống sắt, hai chân lơ lửng trên không, độ cao của tòa nhà bốn tầng đủ để tôi thịt nát xương tan.
Khi Ôn Lạc Sa bước vào, tôi còn tưởng là cô ấy đã bắt cóc tôi.
Không ngờ, sau lưng Ôn Lạc Sa còn có một người đàn ông đeo mặt nạ, thô bạo đẩy cô ấy về phía trước.
Ngay khi Ôn Lạc Sa quay người lại, tôi mới thấy hai tay của cô ấy cũng bị trói sau lưng.
Ồ, đã thông suốt, hóa ra cùng là những người đã rơi vào ngày tận thế.
Nửa giờ trước, tôi chính thức đệ đơn ly hôn với Ôn Tinh Trầm.
Khi thỏa thuận ly hôn được đưa ra trước mặt anh, vẻ mặt của Ôn Tinh Trầm rất hoang đường.
“Sơ Sơ, giữa chúng ta có chuyện gì không thể nói sao? Ly hôn là chuyện nghiêm túc.”
Tôi lạnh lùng giật giật khóe miệng, “Thật sao? Tôi cũng từng tưởng rằng, trong quan hệ tình cảm, anh đối đãi rất nghiêm túc.”
Tôi cất tờ giấy ly hôn, bên dưới để lộ những bức ảnh hôn nhau say đắm trong ô tô.
Ôn Tinh Trầm trong nháy mắt thấy rõ, sắc mặt tái nhợt.
“Khi anh và Ôn Lạc Sa ở bên nhau, tôi ở nhà chuẩn bị cho lễ kỷ niệm ngày cưới của chúng ta.”
“Khi anh chuyển hết tất cả tiền trong tài khoản, tôi đang đợi ba trăm nghìn để cứu mạng cha tôi.”
“Ôn Tinh Trầm, giữa chúng ta sẽ không có tương lai.”
Tôi thổ lộ sự thật này một cách tàn nhẫn.
Khi một người đàn ông bị bẩn rồi, nên ném anh ta vào thùng rác ngay lập tức thay vì vọng tưởng có thể cố gắng làm sạch anh ta.
“Lúc trước anh lập nghiệp, tôi đã cho anh hai phần ba số tiền bồi thường, bây giờ anh đã vượt quá giới hạn trước, tài sản tôi sáu anh bốn, nếu anh không có lời dị nghị, có thể ký tên.”
Tôi đưa cho anh ấy cây bút.
Trong lòng thầm cảm thán, may mà không có dị nghị.
Ngay cả khi tôi trở thành kẻ thua cuộc trong mối quan hệ này, thì ít nhất tôi cũng đã rời đi một cách có thể diện.
Ôn Tinh Trầm dùng sự im lặng đáp lại, anh tận lực làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn chuẩn bị một bàn thức ăn ngon.
Anh ấy đang đánh cược, cược tôi sẽ mềm lòng.
Nhưng tôi đã cho anh quá nhiều cơ hội, cho dù có thêm bao nhiêu nữa, tôi cũng sẽ tự coi thường mình.
Tôi đóng gói hành lý đơn giản, đặt một khách sạn ở một thành phố khác.
Nhưng trên đường đến nhà ga, tôi bị ngất trên taxi.
Khi tỉnh lại, tôi đã đến khu nhà máy bỏ hoang này.
17.
Ôn Lạc Sa rên rỉ, vẻ mặt bất mãn, nhưng vẫn bị người đàn ông mặc đồ đen trói vào một cây cột khác.
Chẳng biết tại sao, thân hình của người đàn ông mặc đồ đen luôn mang đến cho tôi cảm giác giống như đã từng quen biết.
Người đàn ông mặc đồ đen đã sử dụng thiết bị thay đổi giọng nói, trên tay vẫn cầm một con dao.
Giọng điệu của hắn khó giải thích được, “Hai người các cô, chỉ có một người có thể sống sót, không biết người đàn ông của các cô sẽ chọn ai sống sót?”
Người đàn ông?
Ôn Tinh Trầm?
Tôi ngay lập tức hiểu rằng kẻ bắt cóc là đang nhắm vào Ôn Tinh Trầm.
Sau khi nghe thấy điều này, vẻ mặt có chút bối rối của Ôn Lạc Sa lập tức bình tĩnh lại, cô ấy thậm chí còn dùng ánh mắt mang theo vài phần thương hại nhìn về phía tôi.
“Anh Tinh Trầm chắc chắn sẽ chọn tôi.”
Cô ấy dường như đang nói, tôi chuẩn bị chờ c.h.ế.t đi.
Tôi hừ lạnh một tiếng, không định cùng cô ấy tranh luận vô ích.
Tôi thử giãy giụa, mò mẫm với đôi tay bị trói phía sau thì bất ngờ sợi dây khẽ nới lỏng ra một chút.
Ơ?
Dường như sợi dây trói tôi không chặt.
Trái lại, sợi dây của Ôn Lạc Sa chặt đến mức mắt thường có thể nhìn thấy, siết đến nỗi suýt đã hằn vết máu lên da cô ấy.
Tôi trầm ngâm liếc nhìn tên bắt cóc cao lớn, hắn đang cúi đầu nghịch điện thoại di động.
Tôi bên này đang cố gắng hết sức để cởi dây, miệng của Ôn Lạc Sa lại không ngừng lại.
Khi Ôn Tinh Trầm vắng mặt, ác ý và sự ghen tị của cô ấy đối với tôi đã hoàn toàn bộc lộ.
“Nam Sơ, cho dù hai người đã kết hôn, người không được yêu mới chính là kẻ thứ ba.”
(Ô, câu biện minh quen thuộc của tiểu tam)
“Anh Tinh Trầm sẽ không bao giờ từ chối tôi, cả đời này anh ấy chỉ thuộc về mình tôi.”
“Cho dù anh ấy đã quên mọi thứ về tôi, nhưng trong tiềm thức anh ấy vẫn nhớ, muốn bảo vệ tôi cả đời.”
“Nam Sơ, cô thua rồi.”
Tôi hơi sững sờ, Ôn Tinh Trầm mất trí nhớ?
Hai giây sau, tôi mỉm cười lắc đầu, tôi không muốn truy đến cùng chuyện của anh ấy nữa.
Dù sao cũng không có quan hệ gì với tôi.
18.
Đột nhiên, Ôn Lạc Sa lại đem ánh mắt hung tợn dán vào bụng dưới của tôi, khuôn mặt xinh đẹp đó gần như vặn vẹo.
“Cô mang thai thì đã sao? Anh Tinh Trầm đã đồng ý với tôi, chờ con của cô được sinh ra, liền sẽ để tôi nuôi.”
“Về sau tôi chính là mẹ của đứa bé, còn cô, Nam Sơ, bất quá chỉ là công cụ để mang thai hộ mà thôi, cô rốt cuộc không có gì cả!”
Lông mi tôi khẽ run lên, nếu trước kia nghe được lời này, tôi có lẽ sẽ đau lòng đến ngạt thở.
Nhưng bây giờ, cái tên Ôn Tinh Trầm không còn ảnh hưởng đến bất kì cảm xúc nào của tôi nữa.
Hơn nữa, con của tôi đã mất rồi, mọi tính toán nhỏ nhặt của họ đều không thể làm tôi tổn thương dù chỉ một chút.
“Con của tôi cô đừng hòng nghĩ tới, bất quá tôi ngược lại có thể chúc hai người trăm năm hạnh phúc, vĩnh viễn khóa chặt.”
Đừng có lại ra ngoài gieo rắc tai họa cho người khác.
Lúc này Ôn Tinh Trầm chạy tới, anh ấy trước tiên nhìn về phía tôi, tựa hồ cực kì lo lắng cho sự an nguy của tôi.
Tôi lạnh lùng nhìn lại, Ôn Tinh Trầm phảng phất như bị chạm vào nỗi đau, thu hồi ánh mắt.
“Thả bọn họ ra, anh muốn bao nhiêu tiền, đều có thể thương lượng”. Ôn Tinh Trầm đối mặt với người áo đen nói.
Vị trí người đàn ông mặc đồ đen đứng rất vi diệu, nó tình cờ tạo thành một tam giác đều với vị trí của tôi và Ôn Lạc Sa.
Nếu Ôn Tinh Trầm chọn cứu một trong số hai người, người đàn ông mặc đồ đen sẽ có đủ thời gian để g.i.ế.t người còn lại.
Tiếng khóc của Ôn Lạc Sa đã thu hút sự chú ý của Ôn Tinh Trầm.
“Anh Tinh Trầm, cứu em, em không muốn c.h.ế.t, nơi này cao như vậy…”
“Hai chọn một.” – Lời của người áo đen ngắn gọn.
Ôn Tinh Trầm nhìn Ôn Lạc Sa, đôi mắt của cô ấy trong nháy mắt liền sáng lên.
“Anh Tinh Trầm, em biết, anh sẽ không mặc kệ em.”
Đáp lại cô ấy là ánh mắt tràn ngập áy náy của Ôn Tinh Trầm, “Xin lỗi, cô ấy đang mang thai.”
Ánh mắt của Ôn Lạc Sa vốn tràn đầy đắc ý, dần dần ảm đạm.