Cần phải lấy kiếm khí mạnh mẽ tương đương mới có thể phá vỡ kiếm khí trấn thủ.
Trong đó không đơn giản chỉ là kiểm tra năng lực sâu cạn, mà quan trọng hơn là kiếm ý bao hàm trong đó, thuận tâm chuyển ý, sau đó mới thành khí.
Cho dù Tiêu Ước vừa mới đánh một trận, nhưng kiếm ý của hắn không chỉ không tan mà còn tăng lên, chiến ý cuộn trào mãnh liệt, sau khi hai kiếm khí đối đấu, xung quanh dâng lên ánh vàng, sóng khí dâng trào.
Tạ Khiên và Nguyễn Chi suýt nữa bị ném bay, mỗi người ôm một gốc cây run lẩy bẩy.
Tiêu Ước đứng trong trung tâm sóng khí, thổi bay phần phật mái tóc nửa rũ với áo choàng về sau, hắn lại không hề bị đẩy lùi, thân hình thẳng tắp, kiên định như cây tùng Tuyết Sơn Ngọc, trong sát ý của kiếm khí đường nét khuôn mặt càng trở nên lạnh lùng.
Kiếm phong kiếm Đoạn Thủy vừa chuyển, kiếm quang lạnh lẽo rơi ngay đáy mắt hắn giống một ngôi sao lạnh lẽo rơi xuống ao nước lạnh, cảm giác chấn động lòng người không thể tả.
Nguyễn Chi nheo nheo mắt trong cuồng phong, đột nhiên hiểu ra tại sao tác giả lại chọn Tiêu Ước làm nam chính.
Mặc dù tự luyến quá đáng, nhưng cũng không ngăn được hắn đẹp troai quá đánggg!
Con người, chỉ cần trở nên thiển cẩn, sẽ phát hiện thế giới thật ra rất đơn giản.
Kiếm khí vỡ ra.
Hoa Phượng Hoàng vừa hay có ba bông.
Tiêu Ước không có ý ở lại lâu, chia hoa ra.
Tạ Khiên kích động không nói lên lời: "Đệ, đệ cũng có sao?!"
"Cảm ơn Tiêu sư huynh! Cảm ơn Nguyễn sư tỷ!"
Tạ Khiên ngoan ngoãn khom người với Tiêu Ước, lại khom người với Nguyễn Chi đứng bên cạnh hắn.
Nghĩ một lát, cuối cùng hắn lại bổ sung đối mặt đồng thời khom người với hai người, kết hợp với bông hoa hắn ôm trong tay, giống với hiện trường tưởng niệm với di thể: "Ân tình của hai vị, đệ suốt đời khó quên."
Tiêu Ước: "......"
Nguyễn Chi: "......"
Nguyễn Chi âm thầm dịch sang bên cạnh hai bước: "Ngươi khách khí quá rồi."
Chỉ để một mình Tiêu Ước ở lại cõi âm.
Sau đó lại bị Tạ Khiên cảm động quá mức vái ba lạy, nghĩa chính ngôn từ*: "Tiêu sư huynh, đệ nhất định sẽ không quên huynh."
*(义正言辞(nghĩa chính ngôn từ) đây là một cách dùng từ sai đặc biệt điển hình, chính xác phải là nghĩa chính từ nghiêm 义正辞严 ý là lời lẽ nghiêm túc, chính nghĩa.)
Tiêu Ước: "......Không cần hành đại lễ, đứng lên đi."
Nguy hiểm quá, suýt nữa tưởng rằng mình chết thật rồi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Chiều Hư
3. [Ngôn Tình] Buông Tay
4. Trăng Sáng Ngàn Dặm Gửi Tương Tư
=====================================
Cầm lấy hoa Phượng Hoàng, chỉ cần đem hoa Phượng Hoàng đến điểm đích dưới núi, vòng thứ hai coi như đã vượt qua.
Số lượng hoa ít hơn số lượng đệ tử lên núi, chuyện này sẽ gây ra việc cướp đoạt tầng tầng lớp lớp nửa trận sau, trên ý nghĩa chính đáng thì cũng xem như là biến tướng của tỷ thí, càng có lợi cho việc chọn ra đệ tử mạnh nhất trong các đồng môn.
Ba người đi xuống núi, nhờ trước đó Nguyễn Chi đã thăm dò trước đường đi nên căn bản không gặp phải người nào, nhưng âm thanh đánh nhau vẫn từ bốn phương tám hướng vẫn đứt quãng truyền đến.
Tạ Khiên nghe đến kinh hồn bạt vía, tay ôm kiếm đều đang run.
Hắn nhìn bộ dáng vô tích sự như vậy của bản thân, càng thất vọng, sắc mặt đều xám xịt, nhỏ giọng hỏi Nguyễn Chi: "Nguyễn sư tỷ, đệ......đệ không xứng với đóa hoa này, càng không xứng với danh ngạch được vào ảo cảnh."
Nguyễn Chi ngạc nhiên nhìn hắn: "Sao ngươi lại nghĩ vậy?"
Đầu Tạ Khiên cúi càng thấp: " Bông hoa Phượng Hoàng này, vốn dĩ không phải ta dựa vào thực lực bản thân lấy được, hoàn toàn nhờ dính ánh sáng của tỷ với Tiêu sư huynh, ta không hề góp chút sức nào."
"Đừng nói vậy."
Nguyễn Chi điều chỉnh lại thần sắc, lời nói nghiêm khắc, "Tại sao chỉ có ngươi mới có hoa, người khác không có? May mắn cũng là một loại thực lực. Huống hồ nếu như không phải ngươi có ý tốt đến tìm ta với Tiêu sư huynh, cũng không có những chuyện phía sau, suy cho cùng đây cũng là cơ duyên của ngươi."
Tạ Khiên giật mình, khóe mắt có chút phiếm hồng, đáy mắt ánh nước: "Nhưng, nhưng đệ rất yếu, kể cả đệ có đến ảo cảnh, cũng chỉ là lãng phí danh ngạch......căn bản không cách nào tranh quang cho tông môn."
Tiêu Ước vẫn luôn trầm mặc không nói đột nhiên mở miệng: "Cơ duyên đã rơi vào tay ngươi, xử lý thế nào là chuyện của bản thân. Chuyện gì cũng có thể xảy ra, không ai nói trước được kết quả; ảo cảnh đó chỉ là mật cảnh cung cấp cho đệ tử các môn phái rèn luyện, nhưng có lẽ ngươi bỏ qua lần này, sau này cũng sẽ không đi được nữa.
Nguyễn Chi nghe đến thái dương nhảy dựng, lập tức bổ khuyết nói: "Ý của Tiêu sư huynh là khiến đệ gắng hết sức nắm bắt cơ hội có thể nắm bắt trước mắt. Con đường tu đạo vốn dĩ có nhiều bất ngờ và chuyện ngoài ý muốn, lúc cơ duyên đến, nếu không ảnh hưởng đến bất kỳ ai, ngươi hoàn toàn có thể yên tâm nhận lấy, nếu như ngươi thực sự không thể thuyết phục bản thân, thì lúc đó từ bỏ cũng không sao cả."
"Chẳng qua, ngươi nhất định phải hiểu rõ cơ duyên này hiếm có như nào, đưa ra lựa chọn cẩn thận, như vậy mới coi như không thẹn với lòng."
Tạ Khiên đột nhiên như được giác ngộ, thực sự lòng hắn bất an, nhưng bản thân cũng rất rõ, nếu như thật sự không muốn, trực tiếp từ bỏ là được, không cần do dự đấu tranh như vậy.
Hắn vừa vui vẻ với niềm vui ngoài ý muốn này, lại cảm thấy thực lực bản thân không đủ mà lo sợ không yên.
"Nguyễn sư tỷ, Tiêu sư huynh, đệ hiểu rồi!......cảm ơn hai người, hai người đều là người tốt!"
Tiêu Ước nhìn tư thế cong eo của hắn, mí mắt nhảy dựng, tốc độ nói nhanh lên mấy phần: "Nói tử tế, không cần hành lễ."
"Sư đệ à, ngươi nghĩ thông là tốt."
Nguyễn Chi yên tâm gật đầu, thở ra một hơi lớn: Hảo huynh đệ, nếu như ngươi đi như vậy, kẻ tạm bợ duy nhất như ta trong cái đội ngũ tạm thời này, rất khó sinh tồn.
Tiêu Ước không nhịn được nhìn nhiều Nguyễn Chi một chút.
Nguyễn Chi hoàn toàn hiểu được lời hắn muốn nói, lời nói nghe vào quá mức lạnh lùng bị cô nhẹ nhàng mổ xẻ ra chân ý, lại liên tưởng đến câu cô nói "Đời này của ngươi, có khả năng vẫn luôn sống rất hồ đồ"......cô đang chỉ cái gì?
Cô nhìn ra cái gì?
Tiêu Ước do dự có muốn tìm Nguyễn Chi hỏi cho rõ ràng, kết quả Nguyễn Chi căn bản không cho hắn cơ hội, đăng kí giao nộp hoa Phượng Hoàng dưới núi xong, nháy mắt đã không thấy người đâu.
"Không hổ là Nguyễn sư tỷ."
Tạ Khiên cảm thán nói: "Đến mất tăm đi mất tích."
Tiêu Ước chỉ liên tưởng đến con thỏ chạy như bay.
Vẫn là cái loại bốn chân di chuyển loạn xạ ra tàn ảnh kia.
Nguyễn Chi đúng là có môt phần nguyên nhân là muốn nhanh chóng dời thế giới tự luyến của thủ lĩnh Tiêu họ là nam chính, càng quan trọng là cô có chính sự cần làm.
Thế giới này đã dung hợp rồi, tự nhiên không chỉ có một nam chính là Tiêu Ước cần vai diễn của cô phối diễn, một vị nam chính khác lúc này cũng đã ở trong Tầm Hoa tông rồi, là một vị ngoại môn đệ tử.
Nguyễn Chi trèo đèo lội suối, đường đến võ đài, nơi các đệ tử ở và nơi học tập ngoại môn, cuối cùng đến nơi ngày thường các đệ tử ngoại môn hay tụ tập nhất.
Đây là một mảnh đất trống rất rộng, có dòng suối thác nước, đình đài lầu các xung quanh.
Nói đơn giản thì, bên ngoài nơi các đệ tử ngoại môn ở, chính là nơi họ mặc nhận là nơi để tu luyện.
Đãi ngộ của ngoại môn đệ tử không bằng nội môn, thường là ba đến năm người cùng ở một phòng, và cũng không phù hợp để tĩnh tâm tu luyện.
Nguyễn Chi nhìn thấy người cô muốn tìm ở bên một con suối nhỏ.
Trên má trái thiếu niên có một vết xước mới, vết máu trượt xuống làm cho hai má của hắn nhiễm màu đỏ nhợt nhạt bất thường, trán và khóe miệng đều có vết bầm tím, quần áo đệ tử ngoại môn mặc trên người cũng có bụi bẩn với dấu chân đáng ngờ.
Bùi Phùng Tinh, nam chính thứ hai.
Số mệnh hoàn toàn trái ngược với thiên chi kiều tử Tiêu Ước, Bùi Phùng Tinh từ nhỏ đã là cô nhi, mệnh lớn sống được đến năm sáu tuổi, tranh ăn với chó còn suýt nữa bị chó cắn chết, sau này gặp được cha mẹ nuôi. Gia đình của cha mẹ nuôi cũng không giàu có gì, trong nhà gần như không có gì ăn, liền định bán Bùi Phùng Tinh đến thanh lâu, nhưng lại chết thảm trước khi sự thành.
Bùi Phùng Tinh trời xui đất khiến thế nào giúp đỡ cho một vị trưởng lão Tầm Hoa tông, trưởng lão liền đưa hắn theo về, trả lại ân tình xong cũng không còn hỏi qua tình cảnh của hắn nữa.
Bùi Phùng Tinh đáng thương từ nhỏ đến lớn chưa từng tiếp xúc với chuyện tu đạo, đối với chuyện này dốt đặc cán mai, tư chất bẩm sinh cũng không tính là tốt, vẫn luôn ở chỗ ngoại môn hỗn tạp cho đến bây giờ. Bùi Phùng Tinh vừa không có hậu thuẫn, lại không có năng lực, bình thường hay bị một số tên đệ tử ngoại môn vênh váo hống hách bắt nạt.
Ban đầu mấy người này còn biết thu liễm một chút, sau phát hiện Bùi Phùng Tinh chính là một cái hũ nút một tiếng cũng không nói, lại không có chút uy hiếp nào, liền ngày càng táo tợn bắt nạt hắn, thậm chí trắng trợn để lại vết thương trên mặt hắn.
Vị nam chính này thời kỳ đầu của kịch bản đúng là quá thảm mà, đến hậu kỳ mới từng bước vùng dậy, vả mặt pháo hôi đủ đường, đi lên đỉnh cao đời người.
Mà nhiệm vụ của Nguyễn Chi trước mặt vị nam chính này chính là các loại quan tâm ấm áp.
Đương nhiên, là giả.
Dựa theo kịch bản, hậu kỳ nữ phụ pháo hôi sẽ bại lộ khuôn mặt thật, âm mưu đoạt bảo vật của Bùi Phùng Tinh, lật tẩy tất cả mọi thứ lúc trước chỉ là hư tình giả ý.
Bùi Phùng Tinh đang rửa sạch vết thương của mình, nếu nói hắn lạnh nhạt vô cảm thì không bằng nói càng giống với chết lặng tử khí âm trầm, bao phủ cả người hắn trong cái cảm giác hư vô không thể nói rõ, cứ như một giây sau hắn liền chết đi cũng không kỳ quái.
"Bùi Phùng Tinh".
Nguyễn Chi đi ra từ sau cái cây.
Ngón tay Bùi Phùng Tinh hơi run, thân thể giống như phản ứng căng thẳng, không tự chủ mà co rúm lại một chút.
"......"
Nguyễn Chi lập tức dừng lại bước chân.
Cô không dám động đậy nữa.
Trong tay Bùi Phùng Tinh còn nắm chặt lấy một miếng vải thô dùng để lau, cả ngón tay cũng đều đang ngâm trong dòng nước, hắn dường như không cảm nhận được cái lạnh thấu xương, vừa cảnh giác vừa cẩn thận đánh giá Nguyễn Chi.
Sau khi nhìn rõ mặt cô, đồng tử hắn không tiếng động rụt lại một chút.
Hắn từng nhìn thấy người này hai lần, đều là cách một khoảng, ở giữa còn có những người khác.
Cô hình như tên là Nguyễn Chi.
Nguyễn Chi chưa từng bắt nạt hắn, nhưng khi những người khác trào phúng hắn thì cô lại lộ ra ý cười lạnh, chỉ dựa vào điều này cũng nói rõ người trước mặt này đến không có ý tốt.
Bùi Phùng Tinh rất sợ cái loại hình tượng ác ý khoác lên thiện ý, hắn từng vì muốn tìm nguyên nhân cái chết của cha mẹ nuôi mà bị đánh gãy chân trái, hoàn toàn không thấy đau, nhưng sau khi biết được cha mẹ nuôi muốn bán hắn thì lại cảm giác như không thể nào chịu nổi nỗi đau đấy.
Còn không bằng cô trực tiếp đi lên đánh hắn.
Bùi Phùng Tinh trầm mặc không nói.
Hắn từ rất lâu rồi không giao tiếp tử tế với ai, bản thân cũng cảm thấy sắp quên cách mở miệng nói chuyện như nào rồi.
"Bùi Phùng Tinh".
Nguyễn Chi đi đến bên cạnh hắn, lại gọi hắn một tiếng, muốn trấn an cảm xúc của hắn, ngữ khí mềm mại chậm rãi rất nhiều.
Bùi Phùng Tinh cảm giác cô dựa đến gần, bả vai không nhịn được rụt lại một chút, hắn cố gắng kiềm chế thân thể run rẩy, bời vì phản kháng sẽ phải nhận lại vết thương càng lớn hơn.
Ngón tay cô chạm vào vết thương trên má trái của hắn.
"Xin....."
Bùi Phùng Tinh định xin lỗi, nhưng hắn làm thế nào cũng không nói ra được.
Vết xước trên mặt là do vị vị sư huynh họ Tần "không cẩn thận" cào bị thương, nói là mặt hắn lớn lên trông buồn nôn, quen thói dụ dỗ nữ đệ tử tông môn.
Từ trước đến nay hắn chưa từng làm.
Bùi Phùng Tinh nghĩ đến những chuyện đã qua, đôt nhiên nản lòng thoái chí, mơ hồ nghĩ: bị cô đánh chết cũng tốt, chỉ là không biết chết ở bờ suối, có làm bẩn nước suối......
Cơn đau trong tưởng tưởng vẫn chưa đến.
Thay vào đó là cảm giác thanh mát đặc thù, theo chuyển động ngón tay của cô, làm cho bên ngoài miệng vết thương hơi sót, lại rất nhanh bị cảm giác mát lạnh đè xuống.
Bùi Phùng Tinh ngơ ngác trợn mắt, bóng ngược trong nước nhìn rõ một tay cầm bình sứ của cô, tay còn lại đang bôi chất màu trắng không rõ tên lên vết thương của hắn.
Toàn thân hắn cứng ngắc, không biết tình huống này là thế nào.
"Là cao Tuyết Lộ".
Nguyễn Chi chủ động giải thích cho hắn, sợ dọa hắn, lấy ra thái độ mềm mại đối xử với cây xấu hổ vừa mới hồi phục, "Thuốc trị thương cao cấp, hiệu quả tốt lắm, cứ xoa như này, sau này sẽ không để lại sẹo."
Bùi Phùng Tinh ngơ người nghe cô nói, mỗi chữ hắn đều nghe hiểu, nhưng ghép lại với nhau thì hắn lại không hiểu, càng không cách nào tiêu hóa ý tốt có khả năng tồn tại trong đó.
Cô......không phải chán ghét hắn sao?
Là muốn đổi biện pháp khác chỉnh hắn sao?
Bùi Phùng Tinh tâm phát lạnh, tránh khỏi tay cô.
Cô không hề có dáng vẻ tức giận, ngược lại còn trực tiếp nhét cả bình cho hắn: "Ngươi tự bôi cũng được, ta quên mất nước suối còn có thể dùng như gương."
"......"
Bùi Phùng Tinh vẫn trầm mặc.
Nguyễn Chi lại lấy một cái khăn tay lụa ra, đưa cho hắn: "Dùng cái này lau đi, miếng vải kia hơi thô ráp, ngươi vốn dĩ đã bị thương, không cẩn thận vết thương lại nặng thêm."
Bùi Phùng Tinh biểu cảm mê mang nhìn bình sứ với khăn lụa trong tay, thứ càng đáng sợ hơn sỉ nhục thật sự là ẩn giấu âm mưu trong vẻ ngoài ngọt ngào.
Hắn định mở miệng, nhưng lâu rồi không mở miệng nói chuyện bình thường, ngắt câu với âm thanh đều có chút lạ: "Ngươi, có, ý gì?"
Nguyễn Chi thành thật nói: "Thấy ngươi bị thương, đưa thuốc cho ngươi."
Mặc dù cô muốn diễn một nữ phụ âm mưu gây rối, nhưng đó là hậu kỳ bị bại lộ rồi mới tính, kỳ đầu nội tâm xấu xí*, bề ngoài đẹp đẽ- - hiện tại nội tâm cô chỉ là một xã súc** muốn hoàn thành công việc, hành động tặng thuốc đối với cô mà nói không có ý nghĩa thừa thãi nào, nhiều nhất chỉ là hoàn thành chỉ tiêu công việc.
(*内心逼逼: từ này mình không hiểu cho lắm, bạn nào biết thì chỉ cho mình với, thanks)
(**gốc của từ 会社+家畜=社畜: làm việc như trâu như bò,không ý kiến ý cò.)
Nguyễn Chi nhìn hắn một tay niết cao Tuyết Lộ với khăn lụa, ngón tay quắn quéo đến có thể vặn ra một cái nút, tay còn lại vẫn ơ hờ giữ nguyên nguyên dạng đặt trong suối, không thể không nhắc nhở nói: "Mấy ngày nay trời vẫn lạnh, ngâm tay trong nước suối quá lâu dễ nhiễm lạnh."
Trên khuôn mặt mộ khí âm trầm của Bùi Phùng Tinh, đột nhiên hiện ra biểu cảm cổ quái rất khó miêu tả, ấn đường cau lại, khuôn mặt bị thương muốn làm ra một biểu cảm hoàn chỉnh cũng không thể, chỉ có thể ngưng lại ở một góc độ cân bằng khá kỳ dị, đến dung mạo lẽ ra khá tuấn tú dễ nhìn cũng không cứu vớt được.
Nguyễn Chi tưởng hắn đang làm mặt quỷ với mình, suýt nữa thì phì cười, hai má hơi rung lên, cô nhanh chóng cắn chặt hàm răng, khó khăn nhịn xuống.
Tất cả đều rơi vào mắt Bùi Phùng Tinh, lòng nghĩ: quả nhiên cô ấy đang đợi để cười nhạo mình.
Nếu đã như vậy, hắn ngược lại thoải mái hơn chút:
"Ngươi muốn, làm gì, có thể, trực tiếp chút."
"Ví dụ như?"
Nguyễn Chi không rõ lắm, không phải cô đã giải thích động cơ của cô rồi sao?
Bùi phùng tinh hơi nhếch đôi môi khô nứt, cổ họng hắn cũng rất không thoải mái, cũng chưa thích nghi việc trò chuyện lúc này, tư duy không quá thông suốt đã nói trước chủ ngữ ra: "Ta......"
Nguyễn Chi giật nảy mình, suýt thì nhảy lên luôn: "??!!"
Làm cái gì?
Làm ta.
Khá lắm.
Vị nam chính này, ngươi hoang dã lắm nha.
Trong đó không đơn giản chỉ là kiểm tra năng lực sâu cạn, mà quan trọng hơn là kiếm ý bao hàm trong đó, thuận tâm chuyển ý, sau đó mới thành khí.
Cho dù Tiêu Ước vừa mới đánh một trận, nhưng kiếm ý của hắn không chỉ không tan mà còn tăng lên, chiến ý cuộn trào mãnh liệt, sau khi hai kiếm khí đối đấu, xung quanh dâng lên ánh vàng, sóng khí dâng trào.
Tạ Khiên và Nguyễn Chi suýt nữa bị ném bay, mỗi người ôm một gốc cây run lẩy bẩy.
Tiêu Ước đứng trong trung tâm sóng khí, thổi bay phần phật mái tóc nửa rũ với áo choàng về sau, hắn lại không hề bị đẩy lùi, thân hình thẳng tắp, kiên định như cây tùng Tuyết Sơn Ngọc, trong sát ý của kiếm khí đường nét khuôn mặt càng trở nên lạnh lùng.
Kiếm phong kiếm Đoạn Thủy vừa chuyển, kiếm quang lạnh lẽo rơi ngay đáy mắt hắn giống một ngôi sao lạnh lẽo rơi xuống ao nước lạnh, cảm giác chấn động lòng người không thể tả.
Nguyễn Chi nheo nheo mắt trong cuồng phong, đột nhiên hiểu ra tại sao tác giả lại chọn Tiêu Ước làm nam chính.
Mặc dù tự luyến quá đáng, nhưng cũng không ngăn được hắn đẹp troai quá đánggg!
Con người, chỉ cần trở nên thiển cẩn, sẽ phát hiện thế giới thật ra rất đơn giản.
Kiếm khí vỡ ra.
Hoa Phượng Hoàng vừa hay có ba bông.
Tiêu Ước không có ý ở lại lâu, chia hoa ra.
Tạ Khiên kích động không nói lên lời: "Đệ, đệ cũng có sao?!"
"Cảm ơn Tiêu sư huynh! Cảm ơn Nguyễn sư tỷ!"
Tạ Khiên ngoan ngoãn khom người với Tiêu Ước, lại khom người với Nguyễn Chi đứng bên cạnh hắn.
Nghĩ một lát, cuối cùng hắn lại bổ sung đối mặt đồng thời khom người với hai người, kết hợp với bông hoa hắn ôm trong tay, giống với hiện trường tưởng niệm với di thể: "Ân tình của hai vị, đệ suốt đời khó quên."
Tiêu Ước: "......"
Nguyễn Chi: "......"
Nguyễn Chi âm thầm dịch sang bên cạnh hai bước: "Ngươi khách khí quá rồi."
Chỉ để một mình Tiêu Ước ở lại cõi âm.
Sau đó lại bị Tạ Khiên cảm động quá mức vái ba lạy, nghĩa chính ngôn từ*: "Tiêu sư huynh, đệ nhất định sẽ không quên huynh."
*(义正言辞(nghĩa chính ngôn từ) đây là một cách dùng từ sai đặc biệt điển hình, chính xác phải là nghĩa chính từ nghiêm 义正辞严 ý là lời lẽ nghiêm túc, chính nghĩa.)
Tiêu Ước: "......Không cần hành đại lễ, đứng lên đi."
Nguy hiểm quá, suýt nữa tưởng rằng mình chết thật rồi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Chiều Hư
3. [Ngôn Tình] Buông Tay
4. Trăng Sáng Ngàn Dặm Gửi Tương Tư
=====================================
Cầm lấy hoa Phượng Hoàng, chỉ cần đem hoa Phượng Hoàng đến điểm đích dưới núi, vòng thứ hai coi như đã vượt qua.
Số lượng hoa ít hơn số lượng đệ tử lên núi, chuyện này sẽ gây ra việc cướp đoạt tầng tầng lớp lớp nửa trận sau, trên ý nghĩa chính đáng thì cũng xem như là biến tướng của tỷ thí, càng có lợi cho việc chọn ra đệ tử mạnh nhất trong các đồng môn.
Ba người đi xuống núi, nhờ trước đó Nguyễn Chi đã thăm dò trước đường đi nên căn bản không gặp phải người nào, nhưng âm thanh đánh nhau vẫn từ bốn phương tám hướng vẫn đứt quãng truyền đến.
Tạ Khiên nghe đến kinh hồn bạt vía, tay ôm kiếm đều đang run.
Hắn nhìn bộ dáng vô tích sự như vậy của bản thân, càng thất vọng, sắc mặt đều xám xịt, nhỏ giọng hỏi Nguyễn Chi: "Nguyễn sư tỷ, đệ......đệ không xứng với đóa hoa này, càng không xứng với danh ngạch được vào ảo cảnh."
Nguyễn Chi ngạc nhiên nhìn hắn: "Sao ngươi lại nghĩ vậy?"
Đầu Tạ Khiên cúi càng thấp: " Bông hoa Phượng Hoàng này, vốn dĩ không phải ta dựa vào thực lực bản thân lấy được, hoàn toàn nhờ dính ánh sáng của tỷ với Tiêu sư huynh, ta không hề góp chút sức nào."
"Đừng nói vậy."
Nguyễn Chi điều chỉnh lại thần sắc, lời nói nghiêm khắc, "Tại sao chỉ có ngươi mới có hoa, người khác không có? May mắn cũng là một loại thực lực. Huống hồ nếu như không phải ngươi có ý tốt đến tìm ta với Tiêu sư huynh, cũng không có những chuyện phía sau, suy cho cùng đây cũng là cơ duyên của ngươi."
Tạ Khiên giật mình, khóe mắt có chút phiếm hồng, đáy mắt ánh nước: "Nhưng, nhưng đệ rất yếu, kể cả đệ có đến ảo cảnh, cũng chỉ là lãng phí danh ngạch......căn bản không cách nào tranh quang cho tông môn."
Tiêu Ước vẫn luôn trầm mặc không nói đột nhiên mở miệng: "Cơ duyên đã rơi vào tay ngươi, xử lý thế nào là chuyện của bản thân. Chuyện gì cũng có thể xảy ra, không ai nói trước được kết quả; ảo cảnh đó chỉ là mật cảnh cung cấp cho đệ tử các môn phái rèn luyện, nhưng có lẽ ngươi bỏ qua lần này, sau này cũng sẽ không đi được nữa.
Nguyễn Chi nghe đến thái dương nhảy dựng, lập tức bổ khuyết nói: "Ý của Tiêu sư huynh là khiến đệ gắng hết sức nắm bắt cơ hội có thể nắm bắt trước mắt. Con đường tu đạo vốn dĩ có nhiều bất ngờ và chuyện ngoài ý muốn, lúc cơ duyên đến, nếu không ảnh hưởng đến bất kỳ ai, ngươi hoàn toàn có thể yên tâm nhận lấy, nếu như ngươi thực sự không thể thuyết phục bản thân, thì lúc đó từ bỏ cũng không sao cả."
"Chẳng qua, ngươi nhất định phải hiểu rõ cơ duyên này hiếm có như nào, đưa ra lựa chọn cẩn thận, như vậy mới coi như không thẹn với lòng."
Tạ Khiên đột nhiên như được giác ngộ, thực sự lòng hắn bất an, nhưng bản thân cũng rất rõ, nếu như thật sự không muốn, trực tiếp từ bỏ là được, không cần do dự đấu tranh như vậy.
Hắn vừa vui vẻ với niềm vui ngoài ý muốn này, lại cảm thấy thực lực bản thân không đủ mà lo sợ không yên.
"Nguyễn sư tỷ, Tiêu sư huynh, đệ hiểu rồi!......cảm ơn hai người, hai người đều là người tốt!"
Tiêu Ước nhìn tư thế cong eo của hắn, mí mắt nhảy dựng, tốc độ nói nhanh lên mấy phần: "Nói tử tế, không cần hành lễ."
"Sư đệ à, ngươi nghĩ thông là tốt."
Nguyễn Chi yên tâm gật đầu, thở ra một hơi lớn: Hảo huynh đệ, nếu như ngươi đi như vậy, kẻ tạm bợ duy nhất như ta trong cái đội ngũ tạm thời này, rất khó sinh tồn.
Tiêu Ước không nhịn được nhìn nhiều Nguyễn Chi một chút.
Nguyễn Chi hoàn toàn hiểu được lời hắn muốn nói, lời nói nghe vào quá mức lạnh lùng bị cô nhẹ nhàng mổ xẻ ra chân ý, lại liên tưởng đến câu cô nói "Đời này của ngươi, có khả năng vẫn luôn sống rất hồ đồ"......cô đang chỉ cái gì?
Cô nhìn ra cái gì?
Tiêu Ước do dự có muốn tìm Nguyễn Chi hỏi cho rõ ràng, kết quả Nguyễn Chi căn bản không cho hắn cơ hội, đăng kí giao nộp hoa Phượng Hoàng dưới núi xong, nháy mắt đã không thấy người đâu.
"Không hổ là Nguyễn sư tỷ."
Tạ Khiên cảm thán nói: "Đến mất tăm đi mất tích."
Tiêu Ước chỉ liên tưởng đến con thỏ chạy như bay.
Vẫn là cái loại bốn chân di chuyển loạn xạ ra tàn ảnh kia.
Nguyễn Chi đúng là có môt phần nguyên nhân là muốn nhanh chóng dời thế giới tự luyến của thủ lĩnh Tiêu họ là nam chính, càng quan trọng là cô có chính sự cần làm.
Thế giới này đã dung hợp rồi, tự nhiên không chỉ có một nam chính là Tiêu Ước cần vai diễn của cô phối diễn, một vị nam chính khác lúc này cũng đã ở trong Tầm Hoa tông rồi, là một vị ngoại môn đệ tử.
Nguyễn Chi trèo đèo lội suối, đường đến võ đài, nơi các đệ tử ở và nơi học tập ngoại môn, cuối cùng đến nơi ngày thường các đệ tử ngoại môn hay tụ tập nhất.
Đây là một mảnh đất trống rất rộng, có dòng suối thác nước, đình đài lầu các xung quanh.
Nói đơn giản thì, bên ngoài nơi các đệ tử ngoại môn ở, chính là nơi họ mặc nhận là nơi để tu luyện.
Đãi ngộ của ngoại môn đệ tử không bằng nội môn, thường là ba đến năm người cùng ở một phòng, và cũng không phù hợp để tĩnh tâm tu luyện.
Nguyễn Chi nhìn thấy người cô muốn tìm ở bên một con suối nhỏ.
Trên má trái thiếu niên có một vết xước mới, vết máu trượt xuống làm cho hai má của hắn nhiễm màu đỏ nhợt nhạt bất thường, trán và khóe miệng đều có vết bầm tím, quần áo đệ tử ngoại môn mặc trên người cũng có bụi bẩn với dấu chân đáng ngờ.
Bùi Phùng Tinh, nam chính thứ hai.
Số mệnh hoàn toàn trái ngược với thiên chi kiều tử Tiêu Ước, Bùi Phùng Tinh từ nhỏ đã là cô nhi, mệnh lớn sống được đến năm sáu tuổi, tranh ăn với chó còn suýt nữa bị chó cắn chết, sau này gặp được cha mẹ nuôi. Gia đình của cha mẹ nuôi cũng không giàu có gì, trong nhà gần như không có gì ăn, liền định bán Bùi Phùng Tinh đến thanh lâu, nhưng lại chết thảm trước khi sự thành.
Bùi Phùng Tinh trời xui đất khiến thế nào giúp đỡ cho một vị trưởng lão Tầm Hoa tông, trưởng lão liền đưa hắn theo về, trả lại ân tình xong cũng không còn hỏi qua tình cảnh của hắn nữa.
Bùi Phùng Tinh đáng thương từ nhỏ đến lớn chưa từng tiếp xúc với chuyện tu đạo, đối với chuyện này dốt đặc cán mai, tư chất bẩm sinh cũng không tính là tốt, vẫn luôn ở chỗ ngoại môn hỗn tạp cho đến bây giờ. Bùi Phùng Tinh vừa không có hậu thuẫn, lại không có năng lực, bình thường hay bị một số tên đệ tử ngoại môn vênh váo hống hách bắt nạt.
Ban đầu mấy người này còn biết thu liễm một chút, sau phát hiện Bùi Phùng Tinh chính là một cái hũ nút một tiếng cũng không nói, lại không có chút uy hiếp nào, liền ngày càng táo tợn bắt nạt hắn, thậm chí trắng trợn để lại vết thương trên mặt hắn.
Vị nam chính này thời kỳ đầu của kịch bản đúng là quá thảm mà, đến hậu kỳ mới từng bước vùng dậy, vả mặt pháo hôi đủ đường, đi lên đỉnh cao đời người.
Mà nhiệm vụ của Nguyễn Chi trước mặt vị nam chính này chính là các loại quan tâm ấm áp.
Đương nhiên, là giả.
Dựa theo kịch bản, hậu kỳ nữ phụ pháo hôi sẽ bại lộ khuôn mặt thật, âm mưu đoạt bảo vật của Bùi Phùng Tinh, lật tẩy tất cả mọi thứ lúc trước chỉ là hư tình giả ý.
Bùi Phùng Tinh đang rửa sạch vết thương của mình, nếu nói hắn lạnh nhạt vô cảm thì không bằng nói càng giống với chết lặng tử khí âm trầm, bao phủ cả người hắn trong cái cảm giác hư vô không thể nói rõ, cứ như một giây sau hắn liền chết đi cũng không kỳ quái.
"Bùi Phùng Tinh".
Nguyễn Chi đi ra từ sau cái cây.
Ngón tay Bùi Phùng Tinh hơi run, thân thể giống như phản ứng căng thẳng, không tự chủ mà co rúm lại một chút.
"......"
Nguyễn Chi lập tức dừng lại bước chân.
Cô không dám động đậy nữa.
Trong tay Bùi Phùng Tinh còn nắm chặt lấy một miếng vải thô dùng để lau, cả ngón tay cũng đều đang ngâm trong dòng nước, hắn dường như không cảm nhận được cái lạnh thấu xương, vừa cảnh giác vừa cẩn thận đánh giá Nguyễn Chi.
Sau khi nhìn rõ mặt cô, đồng tử hắn không tiếng động rụt lại một chút.
Hắn từng nhìn thấy người này hai lần, đều là cách một khoảng, ở giữa còn có những người khác.
Cô hình như tên là Nguyễn Chi.
Nguyễn Chi chưa từng bắt nạt hắn, nhưng khi những người khác trào phúng hắn thì cô lại lộ ra ý cười lạnh, chỉ dựa vào điều này cũng nói rõ người trước mặt này đến không có ý tốt.
Bùi Phùng Tinh rất sợ cái loại hình tượng ác ý khoác lên thiện ý, hắn từng vì muốn tìm nguyên nhân cái chết của cha mẹ nuôi mà bị đánh gãy chân trái, hoàn toàn không thấy đau, nhưng sau khi biết được cha mẹ nuôi muốn bán hắn thì lại cảm giác như không thể nào chịu nổi nỗi đau đấy.
Còn không bằng cô trực tiếp đi lên đánh hắn.
Bùi Phùng Tinh trầm mặc không nói.
Hắn từ rất lâu rồi không giao tiếp tử tế với ai, bản thân cũng cảm thấy sắp quên cách mở miệng nói chuyện như nào rồi.
"Bùi Phùng Tinh".
Nguyễn Chi đi đến bên cạnh hắn, lại gọi hắn một tiếng, muốn trấn an cảm xúc của hắn, ngữ khí mềm mại chậm rãi rất nhiều.
Bùi Phùng Tinh cảm giác cô dựa đến gần, bả vai không nhịn được rụt lại một chút, hắn cố gắng kiềm chế thân thể run rẩy, bời vì phản kháng sẽ phải nhận lại vết thương càng lớn hơn.
Ngón tay cô chạm vào vết thương trên má trái của hắn.
"Xin....."
Bùi Phùng Tinh định xin lỗi, nhưng hắn làm thế nào cũng không nói ra được.
Vết xước trên mặt là do vị vị sư huynh họ Tần "không cẩn thận" cào bị thương, nói là mặt hắn lớn lên trông buồn nôn, quen thói dụ dỗ nữ đệ tử tông môn.
Từ trước đến nay hắn chưa từng làm.
Bùi Phùng Tinh nghĩ đến những chuyện đã qua, đôt nhiên nản lòng thoái chí, mơ hồ nghĩ: bị cô đánh chết cũng tốt, chỉ là không biết chết ở bờ suối, có làm bẩn nước suối......
Cơn đau trong tưởng tưởng vẫn chưa đến.
Thay vào đó là cảm giác thanh mát đặc thù, theo chuyển động ngón tay của cô, làm cho bên ngoài miệng vết thương hơi sót, lại rất nhanh bị cảm giác mát lạnh đè xuống.
Bùi Phùng Tinh ngơ ngác trợn mắt, bóng ngược trong nước nhìn rõ một tay cầm bình sứ của cô, tay còn lại đang bôi chất màu trắng không rõ tên lên vết thương của hắn.
Toàn thân hắn cứng ngắc, không biết tình huống này là thế nào.
"Là cao Tuyết Lộ".
Nguyễn Chi chủ động giải thích cho hắn, sợ dọa hắn, lấy ra thái độ mềm mại đối xử với cây xấu hổ vừa mới hồi phục, "Thuốc trị thương cao cấp, hiệu quả tốt lắm, cứ xoa như này, sau này sẽ không để lại sẹo."
Bùi Phùng Tinh ngơ người nghe cô nói, mỗi chữ hắn đều nghe hiểu, nhưng ghép lại với nhau thì hắn lại không hiểu, càng không cách nào tiêu hóa ý tốt có khả năng tồn tại trong đó.
Cô......không phải chán ghét hắn sao?
Là muốn đổi biện pháp khác chỉnh hắn sao?
Bùi Phùng Tinh tâm phát lạnh, tránh khỏi tay cô.
Cô không hề có dáng vẻ tức giận, ngược lại còn trực tiếp nhét cả bình cho hắn: "Ngươi tự bôi cũng được, ta quên mất nước suối còn có thể dùng như gương."
"......"
Bùi Phùng Tinh vẫn trầm mặc.
Nguyễn Chi lại lấy một cái khăn tay lụa ra, đưa cho hắn: "Dùng cái này lau đi, miếng vải kia hơi thô ráp, ngươi vốn dĩ đã bị thương, không cẩn thận vết thương lại nặng thêm."
Bùi Phùng Tinh biểu cảm mê mang nhìn bình sứ với khăn lụa trong tay, thứ càng đáng sợ hơn sỉ nhục thật sự là ẩn giấu âm mưu trong vẻ ngoài ngọt ngào.
Hắn định mở miệng, nhưng lâu rồi không mở miệng nói chuyện bình thường, ngắt câu với âm thanh đều có chút lạ: "Ngươi, có, ý gì?"
Nguyễn Chi thành thật nói: "Thấy ngươi bị thương, đưa thuốc cho ngươi."
Mặc dù cô muốn diễn một nữ phụ âm mưu gây rối, nhưng đó là hậu kỳ bị bại lộ rồi mới tính, kỳ đầu nội tâm xấu xí*, bề ngoài đẹp đẽ- - hiện tại nội tâm cô chỉ là một xã súc** muốn hoàn thành công việc, hành động tặng thuốc đối với cô mà nói không có ý nghĩa thừa thãi nào, nhiều nhất chỉ là hoàn thành chỉ tiêu công việc.
(*内心逼逼: từ này mình không hiểu cho lắm, bạn nào biết thì chỉ cho mình với, thanks)
(**gốc của từ 会社+家畜=社畜: làm việc như trâu như bò,không ý kiến ý cò.)
Nguyễn Chi nhìn hắn một tay niết cao Tuyết Lộ với khăn lụa, ngón tay quắn quéo đến có thể vặn ra một cái nút, tay còn lại vẫn ơ hờ giữ nguyên nguyên dạng đặt trong suối, không thể không nhắc nhở nói: "Mấy ngày nay trời vẫn lạnh, ngâm tay trong nước suối quá lâu dễ nhiễm lạnh."
Trên khuôn mặt mộ khí âm trầm của Bùi Phùng Tinh, đột nhiên hiện ra biểu cảm cổ quái rất khó miêu tả, ấn đường cau lại, khuôn mặt bị thương muốn làm ra một biểu cảm hoàn chỉnh cũng không thể, chỉ có thể ngưng lại ở một góc độ cân bằng khá kỳ dị, đến dung mạo lẽ ra khá tuấn tú dễ nhìn cũng không cứu vớt được.
Nguyễn Chi tưởng hắn đang làm mặt quỷ với mình, suýt nữa thì phì cười, hai má hơi rung lên, cô nhanh chóng cắn chặt hàm răng, khó khăn nhịn xuống.
Tất cả đều rơi vào mắt Bùi Phùng Tinh, lòng nghĩ: quả nhiên cô ấy đang đợi để cười nhạo mình.
Nếu đã như vậy, hắn ngược lại thoải mái hơn chút:
"Ngươi muốn, làm gì, có thể, trực tiếp chút."
"Ví dụ như?"
Nguyễn Chi không rõ lắm, không phải cô đã giải thích động cơ của cô rồi sao?
Bùi phùng tinh hơi nhếch đôi môi khô nứt, cổ họng hắn cũng rất không thoải mái, cũng chưa thích nghi việc trò chuyện lúc này, tư duy không quá thông suốt đã nói trước chủ ngữ ra: "Ta......"
Nguyễn Chi giật nảy mình, suýt thì nhảy lên luôn: "??!!"
Làm cái gì?
Làm ta.
Khá lắm.
Vị nam chính này, ngươi hoang dã lắm nha.