• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Rời xa Vị Thành, đương nhiên cũng là rời xa thảo nguyên, những chuyện lùm xùm ở bộ lạc Man tộc cùng đợt hạn hán mùa xuân đang làm đau đầu vị Thiền Vu mới lên ngôi chẳng ảnh hưởng tý xíu gì đến nơi đây. Gió xuân mơn mởn nhuộm xanh từng cành cây ngọn cỏ, nhuộm cả những nét tươi mới đầy sức sống lên bánh xe móng ngựa, khiến những đàn bướm cứ dập dờn quanh quẩn không đi.

Tuấn mã phi nhanh trên núi đồi đồng cỏ, dây cương lúc kéo căng như sắt, lúc buông mềm như lá liễu, những tấm rèm xa hoa che cửa thùng xe cũng dập dờn lay động theo bước ngựa. Cô tỳ nữ xinh xắn ngơ ngẩn nhìn cảnh vật đang trôi vùn vụt về phía sau, hình như nàng đang nghĩ tới những ngọn gió mang đầy cát vàng gào thét nơi thảo nguyên phương Bắc nên nét mặt có vẻ cương cứng, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy nỗi chờ mong về những điều mơ hồ phía trước.

Trong xe, một thằng bé ăn mặc sang trọng ôm lấy chân nàng, nhìn lên bằng ánh mắt cầu khẩn, miệng lẩm bẩm mấy câu gì đó, hình như nó muốn ra ngoài ngắm cảnh.

Cô tỳ nữ cúi đầu xuống trách móc thằng nhóc bằng thái độ nghiêm khắc rồi nét mặt lại trở lên dịu dàng, đưa tay kéo nó vào lòng rồi vuốt ve mái tóc đầy vẻ thương yêu.

Một góc màn xe bị gió hất lên, gió xuân mơn man trên khuôn mặt mềm mại, cô tỳ nữ hơi nheo mắt nhìn về phía trước, vẻ mặt bỗng dần đanh lại.

Gã thiếu niên tên gọi Ninh Khuyết đang ngồi lắc lư trên chiếc xe ngựa tương đối đơn sơ đi phía đầu đoàn, nhìn bộ dạng hết nghiêng bên đông lại vẹo bên tây của hắn rõ ràng tên khốn này đang nửa tỉnh nửa mê. Mang trách nhiệm làm người dẫn đường chỉ hướng cho cả đội xe mà suốt ngày chỉ ngủ gà ngủ gật, rõ ràng nhìn từ phía nào cũng không thể gọi hắn là hoàn thành tốt nhiệm vụ.

Nhưng nguyên nhân khiến cô tỳ nữ phải xạm mặt không chỉ độc có thế.

Ninh Khuyết ngủ gật trên càng chiếc xe chạy băng băng trên đường, nên lúc nào hắn cũng ở trong nguy cơ bị rớt bịch xuống đất, Tang Tang cứ phải chăm chăm túc trực bên cạnh, dùng thân thể gầy gò của mình ra sức chống đỡ cho hắn. Khuôn mặt ngăm đen tuy không lộ ra vẻ gì, nhưng có thể cảm giác được nàng đang vô cùng khốn khổ.

Cô tỳ nữ dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát tất cả.

Bỗng chiếc xe chạy qua một con suối rất cạn, Ninh Khuyết bị xóc nên giật mình tỉnh lại, hắn đưa tay dụi mắt rồi ngước lên nhìn sắc trời, phát hiện mới ngủ một tý mà đã hoàng hôn rồi. Hắn cười cười giơ tay lên ra hiệu, ý bảo dội xe dừng lại đóng trại.

Vừa mới mở mắt đã lập tức đòi đóng trại, thái độ này có vẻ hơi vô trách nhiệm và hồ hồ, nhưng trong đoàn lại chẳng ai dị nghị gì với ý kiến của hắn.

Rời khỏi Vị Thành đã được mấy ngày, trên đường đi mỗi quyết định của gã thiếu niên này luôn được thực tế chứng minh là vô cùng chính xác, từ lựa chọn lộ tuyến, tìm nơi đóng trại, phòng thủ xung quanh, lấy nước kiếm củi đến an bài lối thoát đều không hề có sơ hở, càng khiến người ta phải than thở là tốc độ đoàn xe luôn giữ ở mức rất cao.

Mấy tên mã tặc được vị quý nhân thu phục trên thảo nguyên lúc đầu còn giữ thái độ coi thường đối với khả năng của quân đồn trú ở Vị Thành, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến khả năng hướng đạo của gã thiếu niên, trong lòng chỉ biết khâm phục không thôi.

Bên suối, đoàn người lặng lẽ đào đất đắp lò đun nước, cô tỳ nữ trên chiếc xe ngựa sang trọng được bảo vệ kĩ càng cũng bước xuống, nhìn Ninh Khuyết nhàn nhã nằm khểnh trên bãi cỏ cách đó không xa, lại nhìn cô bé gầy yếu đen đủi đang oằn mình xách nước, hàng lông mày của nàng nhăn tít lại.

Gã hộ vệ nổi danh dũng mãnh bên cạnh đứng lên nhìn nàng chờ đợi, nàng lắc đầu ý bảo không cần theo rồi xuyên qua làn khói bếp men bờ suối đi tới.

Nàng phải công nhận rằng gã thiếu niên tên gọi Ninh Khuyết này rất có năng lực, so với đám công tử bột tự cho là tuấn kiệt trong thành Trường An thì khá hơn rất nhiều. Nhưng cái vẻ ta đây của hắn thật sự khiến nàng phát ghét, nếu hắn là một công tử con nhà thì còn được, đằng này lại chỉ là một thằng nhãi thô bỉ khố rách áo ôm, không ngờ cũng học thói nhà giàu đi chèn ép bắt nạt cô thị nữ đồng cam cộng khổ với mình, điều này bất giác đã đụng chạm đến một góc nào đó ẩn sâu trong lòng nàng.

Tới bên cạnh Tang Tang, nàng mỉm cười ôn hòa, ý bảo đối phương bỏ đống củi nặng nề trên tay xuống để trò chuyện.

Tang Tang quay lại nhìn Ninh Khuyết, nhận được cái gật đầu đồng ý của hắn mới đi ra. Cô tỳ nữ xinh đẹp móc ra một chiếc khăn tay nhưng Tang Tang lắc đầu, nàng chợt nhận ra cô thị nữ nhỏ này làm việc cực nhọc như vậy mà trên trán chẳng hề có lấy một giọt mồ hôi.

Đến tận bây giờ Ninh Khuyết mới chịu bò dậy, hắn thong thả phủi sạch mấy cọng cỏ vương trên áo rồi mỉm cười thi lễ.

Cô tỳ nữ không thèm nhìn hắn, nàng lạnh lùng nói:

- Ta không thích ngươi nên ngươi cũng khỏi cần thân thiết với ta. Loại người như ngươi ngoài mặt lúc nào cũng ra vẻ ngây thơ ôn hòa, nhưng thực ra trong xương cốt toàn là đám giòi bọ cổ hủ rỗng tuếch, thật khiến người ta phát ghét.

Giọng điệu vô cảm, cái cằm hất lên, thái độ lạnh nhạt xa cách nhưng toát ra khí chất trên cao nhìn xuống đầy quý phái, thân là tỳ nữ bên cạnh công chúa điện hạ đã rất nhiều năm, đối với đại bộ phận quan viên của đế quốc nàng cũng có thể hất hàm sai khiến chứ đừng nói tới một kẻ còn không to hơn hột vừng như Ninh Khuyết.

Ninh Khuyết lắc đầu cười cười rồi xoay người đi đến đám bếp lò bên suối.

Thị nữ duy nhất đã bị một trong vô số tỳ nữ của quý nhân lôi đi nói chuyện phiếm, Ninh Khuyết đành phải tự mình nhóm lửa nấu cơm.

Chẳng biết có phải ở chốn biên thành quá nhiều cát bụi khiến da mặt người ta phải dày và cứng hơn bình thường hay không, mà trong nụ cười của hắn không thể tìm ra cái vẻ gì tên là xấu hổ.


.............................

Lúc mặt trời đã gần lặn hẳn Tang Tang mới trở về, trên tay nàng cầm theo một đống đồ ăn vặt đủ loại, Ninh Khuyết thấy vậy không hề khách sáo nhận lấy nhét vội vào trong miệng, bát cháo thịt khê mù hắn nhăn nhó nuốt nãy giờ bị quăng sang một bên không thương tiếc.

Hắn lúng búng nói:

- Sao cô ta thích nói chuyện phiếm với ngươi thế nhỉ? Mấy bữa nay toàn phải ngốn thứ cơm canh chính quy chết tiệt này... Cái kiểu đồng tình đồng cảm của đám người quý phái này sử dụng rõ là không đúng chỗ đúng lúc, nhìn nụ cười mà nàng ta rặn ra chẳng khác gì điệu cười của bà ngoại sói với cô bé quàng khăn đỏ. Hừ, tự cho là ôn hòa khéo léo, so với kiểu cầu tài của lão chủ quán rượu Vị Thành trông còn giả hơn.

- Con người nàng ta không tệ. - Tang Tang nhặt bát cháo bên cạnh hắn lên, vén rèm định bước ra ngoài làm việc tiếp thì bị hắn gọi quay lại.

- Mấy bữa nay các ngươi nói những chuyện gì vậy? - Ninh Khuyết hỏi.

Tang Tang nhíu mày, nhăn nhó ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi đáp:

- Hình như... ngươi biết ta vốn không giỏi diễn đạt mà... hầu hết thời gian nàng ta kể lại những câu chuyện trên thảo nguyên, có điều là chuyện gì thì ta cũng quên mất rồi.

Nghe được câu trả lời này, tâm trạng của Ninh Khuyết lập tức thoải mái hẳn lên, hắn cười khẽ một tiếng, nói:

- Sau này nếu nàng ta lại tìm ngươi nói chuyện phải nhớ đòi một ít tiền, hoặc một ít đồ ăn vặt ngon ngon cũng không tệ.

...........................

Đêm.

Tang Tang múc nước suối dập tắt bếp lửa rồi kiểm tra lại thật kĩ càng mới xách thùng nước nóng đi về phía trướng bồng. Đám người bên suối thấy vậy đều biết cô thị nữ nhỏ đang chuẩn bị nước rửa chân cho Ninh Khuyết, trên mặt không hẹn đều viết lên hai chữ khinh bỉ to tướng.

Hai chữ khinh bỉ này đương nhiên là dành riêng hiếu kính cho người tên Ninh Khuyết.

Rửa chân xong, Ninh Khuyết chui vào chiếc giường được trải bằng da dê rồi cầm hai bàn chân nhỏ nhắn lạnh lẽo ấp vào ngực mình, trong miệng buột ra âm thanh mơ hồ không biết là khoái ý hay rên rỉ đau khổ, hắn ngáp một cái thật to, nói:

- Ngủ thôi.

Tang Tang ban ngày phải làm việc hết sức mệt nhọc nên chỉ sau một lát đã kéo gỗ say sưa.

Đôi mắt của Ninh Khuyết chẳng biết mở ra từ lúc nào, ánh mắt hắn tựa như xuyên thấu rất nhiều đỉnh trướng bồng, rơi xuống một chiếc khăn tay.

Nhớ lại chiếc khăn tay viền vàng mà cô tỳ nữ kia đã móc ra, hắn biết suy đoán của mình hoàn toàn chính xác, nhưng dẫu có đoán đúng thì liệu được tích sự gì...

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK