Cái quái gì đang diễn ra thế kia? Một con xe đời cổ Volswage đang sừng sững trước mặt tôi và sau nó là hàng loạt các con Volswage khác xếp hàng dài bíp còi inh ỏi.
Phía xa xa mấy chiếc xe a còng và xích lô tấp nập ngược xuôi, dãy phố trở nên linh náo nhiệt đáng sợ.
Gì vậy? Có phải họ nhặt được tôi khi tôi đang ngất xỉu ngoài đường và dẫn tôi đến phim trường đóng phim làm bệnh nhân vừa từ cõi chết trở về luôn không? Hay là mắt tôi có vấn đề cmn rồi?
Tôi bị đơ !nói cách khác là tôi đứng chôn chân tại chỗ, mắt thì lại trố ra nhìn mọi thứ xung quanh mình.
Ôi thôi chết rồi, mình bị điên mẹ rồi ! Ai lại có ảo giác vào ban ngày cơ chứ? Chắc căn bệnh này của tôi đã tồn tại lâu lắm rồi giờ nó mới bùng phát.
Huhu mẹ ơi, bố ơi, tha lỗi cho con, từ giờ Venus con ko phải người bình thường nữa rồi huhu!
" Này, em ! có sao ko ?"
" Em ơi? "
Hả? Tôi quay sang nhìn người vừa vỗ vào vai tôi mấy phát, ôi thôi rồi! Anh đẹp trai người nước ngoài đấy à!
Tôi lắc lắc đầu ,quên cả cách trả lời câu hỏi của anh ta, tôi nhớ là đã đụng ngã anh ta, làm bẩn quần áo của anh ta nhưng cũng đỡ anh ta dậy và chửi anh ta một câu.
Chửi? Chửi? Chửi á!
.........
" I'm sorry ! " tôi vội vã đỡ anh ta lên ,phủi bụi bộ véc anh ta đang mặc và tôi đứng hình trong giây lát với toàn bộ những thứ sau anh ta.
" its ok ! " anh ta cười gượng
" Fuck You !"
...........
Không không không! Đấy là lỡ mồm, tôi đâu dám chửi một anh chàng đẹp trai như thế này. Chỉ là một câu nói cửa miệng thôi mà, mong anh ta không để ý , phù phù!
Mà khoan, anh ta biết tiếng việt à?
Tôi cứ suy nghĩ mong lung, đứng đờ trước cổng bệnh viện cho đến khi cô y tá tóm lấy tôi.
" Sao lại... Sao lại là cô ! Buông tôi ra "
"Con bé này, m học ở đâu thói hỗn thế, ít nhất chị có thể thông cảm cho m nhà nghèo ko có tiền viện phí, chị sẽ cho m đóng trả góp từng tuần. Đằng này m lại chạy trốn biệt tích , định quỵt viện phí nhà nước à? Không có cửa đâu?
" Em ... Em ...tôi tôi "
" i'll pay for her "
Anh đẹp trai đột nhiên nói với cô y tá làm tôi suýt lồi cả con người nhìn anh ta. Tôi biết câu vừa rồi là gì mà, tôi biết tiếng anh mà,hơn nữa tôi biết tất cả những gì đang xảy ra mà!
Tôi đang ở trước bệnh viện, trước mặt tôi là hàng loạt xe cổ, có cả xích lô và đủ thứ trong khi đó không có lấy một chiếc xe tay ga nào, ko có một cáo ! Tất cả đều ko có, mà toàn là ô tô ư à đâu có mấy xe tay ga kia kìa! Haha , quán cà phê phía tay trái có đề chữ Le saigonese 1975 tiếp đó là một quán " Phở Bình gia truyền " rồi đến đèn xanh đèn đỏ, và ngã tư.
Tuy cái trường hợp tôi bị điên sẽ ít xảy ra nhưng hình như có phải chỉ mình tôi hay ai cũng thấy mọi thứ dường như ko mấy màu sắc. Những bức tường, rồi cửa hàng, quần áo tất cả mọi thứ đều mang màu sắc cũ kĩ, cổ điển... Cũ!
Tôi nhíu mày, nếu nghĩ mình đã xuyên không thì chắc chắn tôi sẽ bị bí bo ngay đến trại tâm thần.
Cái lúc, ánh mắt tôi nhìn khung cảnh xung quanh, tôi có cảm giác nghi ngờ và tự nói, có phải mình xuyên không không, ý nghĩ đó biến mất sau một giây khi tôi xác định được đây vẫn là Việt Nam, và rồi có phải mình đang ở trong phim trường ko? Cái này tôi ko chắc, có thể họ đang thử nghiệm tôi trong một chương trình nào đó. Ví dụ như Just for laugh chẳng hạn, và tôi ko muốn bẽ mặt đâu.
Tôi quay sang mỉm cười hoà đồng với anh chàng người Pháp đẹp trai , nói xin lỗi vì đã lỡ mồm nói tục và cám ơn vì anh ta giúp tôi vụ phí bệnh viện.
Anh ta cười theo, nụ cười chói loá làm tôi hoa cả mắt , quên cả hỏi anh ta tên gì tôi sẽ tìm cách trả ơn.
" Sorry, May I ask your name? " tôi vội chạy theo sau anh ta sau khi bị vẻ đẹp soái ca khống chế
" Delmani Fabre "
" can you? Would you mind, ok Merci ! "
Tôi hí hửng đi về nhà với niềm vui mình gặp được soái ca rồi! Mình đc soái ca cho biết tên và soái ca còn cười vời mình nữa! Anh ta tên gì nhờ, Delmani Fa ... fa fa gì ý Fabric à? Delmani vải vụn à, hahA!
Tôi cười khan trong khi nhận ra mình đã quên tên người vừa giúp mình và không biết đây là đâu?
Trời thì lại sắp tôi rồi, tôi lại còn bị lạc đường, nên đành hỏi tạm ai đó quanh đây đường về nhà. Nhưng kì lạ? Họ ko biết ngay cả siêu thị lớn Hiroshima mới xây sao?
" cô cho con hỏi gần đây có tiệm Lotteria ko ạ?
" Cái gì cơ?"
" KFC, lotteria, starbuck bất kể gì có ko cô?"
" Tôi ko biết ko biết tránh xa ra"
Cô ta xua đuổi tôi như thể tôi là sinh vật gì đó đáng bị ghét bỏ. Ầy kể cũng phải, bộ quần áo bẩn tôi mặc trên người, tóc thì rối tung rối mù. Nhìn tôi chả khác nào mấy em bán báo ngoài đường. Mà cái thời đại này rồi mà còn trong mặt bắt hình dong á?
Thật sự khó chịu rồi đấy
" bác cho con hỏi có quán có siêu thị nào lớn ở đây ko ạ ?"
" Cháu đi thẳng rẻ phải ở ngã ba rồi tiếp tục đi về phía trước nhé!"
" Dạ cháu cám ơn bác !"
Tôi cúi đầu cám ơn bác lái xe, mắt liếc qua tờ báo bác đang đọc với chữ to tổ chảng
"Việt Nam chính thức gia nhập ASEAN"
Nếu tôi nhớ ko nhầm thì hồi đó tôi có đọc qua Việt Nam trở thành thành viên thứ 7 của ASEAN , năm 1996 ko phải, ko phải là... 199.. 1... 1995!
Tôi vội giật ngay tờ báo của bác lái xe, nhìn theo dòng chữ màu đen trên nền trắng ấy, nó chói loá một cách khủng khiếp. Tôi nhớ cái cảm giác tay mình cầm tờ báo đầu tiên hồi còn bé, mực in báo đậm mùi và chì sẽ in lên tay tôi khi tôi di di các dòng chữ. Thật là những kỉ niệm đẹp cho đến khi xã hội thay đổi , báo giấy dần dần biến mất theo lãng quên của thời gian.
Nhưng ngay tại lúc này, những cái cảm giác ấy trong tôi bộc phát qua các dòng chữ
" 28-7-1995 Việt Nam chính thức gia nhập ASEAN, là thành viên thứ 7 đầy tự hào "
Thôi rồi, tôi đang đọc cái gì gì đây? Tay tôi run run, tờ báo giấy trên tay nhẹ nhàng rơi xuống đất trước ánh mắt khó hiểu của bác lái xe.
" Bác... Bác ơi... Bác cho cháu hỏi hôm nay là ngày bao nhiêu không thưa bác, bác hãy trả lời thật cho cháu biết bây giờ là năm .... "
"1995 đó cháu "
" Vậy, đây, đây có phải Việt... việt việt nam ko bác... Sài gòn?"
" Chứ còn gì nữa, cháu bị sao đấy, thôi tránh ra tôi còn làm việc "
" Bác, bác tát cháu một phát thật mạnh được ko ?"
" Cô này bị thần kinh à, từ đầu tôi đã thấy lạ, hoá ra cô có bệnh về nào rồi "
Nói rồi bác lái xe bỏ xa tôi tầm chục mét. Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh mình .
1995 ...
Tôi ko nhầm.
1995 .
1995!
Tôi...
Vậy là bằng một thế lực siêu nhiên nào đó tôi đã xuyên không từ 2016 đến 1995 .
Băng qua thời gian 11 năm để trở về đây, trở về Sài gòn năm 1995 mà tôi ko hề biết. Vậy còn bố mẹ tôi, gia đình tôi, bạn bè tôi thì sao? Cuộc sống của tôi ở hiện tại thì sao?
Có người nói với tôi, một khi xuyên không tức là bạn đã chết ở hiện tại và được tái sinh ở quá khứ! Hồi đấy tôi đọc đc một bình luận như thế trên mạng, tất nhiên là tôi sẽ ko tin rồi. Nhưng thật nhảm nhí!
Một cô gái 16 tuổi như tôi việc gì phải vứt bỏ cuộc sống của mình để trở về một nơi xa lạ như thế này? Tôi ko tin!