• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chap 6: bị cưỡng bức

Chap 6: bị cưỡng bức

- Giai Giai em thật sự phải nghỉ việc sao ? Rốt cuộc gia đình của em đã xảy ra chuyện gì, có cần giúp đỡ thì nói với anh nhé.

Chung Hy trước nay luôn rất thích con người ngay thẳng, hiền lành của Nhược Giai.

Cho nên khi biết tin cô nghỉ làm luôn thì có chút không nỡ.

Người ở tiệm bánh ai nấy đều yêu quý cô, cô luôn tận tình giúp đỡ họ. Cô đi rồi bọn họ thật sự sẽ rất nhớ cô.

- hôm nay là ngày cuối cùng Giai Giai đi làm, hay là chúng ta tổ chức tiệc chia tay cho em ấy đi. Mọi người thấy thế nào ?

Một người đàn ông khác cũng lên tiếng góp ý.

Người đàn ông này - Phan Kì Dạ cũng rất thích Nhược Giai nhưng đã bị cô từ chối mấy lần khi tỏ tình.

Lần này cô đi rồi không biết khi nào gặp lại cho nên người đàn ông này phải tranh thủ ngày cuối này.

- ý kiến không tồi ! Xem như chúng ta chụp vài tấm hình kỷ niệm đăng lên mạng.

- vậy để tôi chọn địa điểm cho nhé. Quán ăn Kỳ Tâm thế nào ? Tôi vừa săn được phiếu giảm giá 30% đấy.

Tất cả mọi người đều tán thành.

Hơn 7 giờ tối tiệm bánh đóng cửa sớm so với mọi ngày.

Thức ăn đã được đặt trước trên trang web của quán ăn, chỉ cần họ đến là có thể mang thức ăn lên và hưởng thức thôi.

- chỗ này phong cảnh không tồi, chúng ta làm vài tấm nào !

Cô gái yêu sống ảo nhất của tiệm bánh - Kỷ Vi Vi.

Mọi người ăn uống no say, không ít người đã gục trên bàn vì uống quá nhiều bia.

Đến cả Nhược Giai không biết uống cũng bị ép uống đến mức, không biết lối về.

- uống nữa, tôi còn uống được nữa mà.

Chung Hy say đến quên mình đang ở ngoài đường mà lớn tiếng la lối.

- Giai Giai hay để anh đưa em về có được không ? Em là con gái, ban đêm ban hôm một mình về sẽ...

" oẹ oẹ " Nhược Giai ói mửa thẳng lên người Phan Kì Dạ.

- em...em có thể tự về !

Phan Kì Dạ bám lấy cô không buông tha.

Cô thì kiên quyết cự tuyệt, muốn tự đi về.

Người đàn ông này cô đâu phải không biết, trước nay đều có máu háo sắc.

Lần này cô say, người đàn ông này sẽ có thể làm chuyện đồi bại với cô.

- buông em ra ! Em có thể tự đi được.

Phan Kì Dạ không có kiên nhẫn nữa.

Lập tức lòi ra bộ mặt lang sói háo sắc của mình.

Bế thóc Nhược Giai đang giẫy giụa đi về phía con hẻm vắng gần đó.

- Phan Kì Dạ thả em ra ! Bỏ em xuống đi !

Phan Kì Dạ mặc kệ cô hết mực van xin.

Hắn ta liền quăng cô xuống một góc nhỏ, nơi đó đã sớm chuẩn bị vải lót dưới đất để hắn ta tiện tay làm trò bẩn thỉu.

- buông tôi ra ! Phan Kì Dạ tôi sẽ la lên đấy !

Cô bị Phan Kì Dạ đưa đi rất xa, bọn người của tiệm bánh làm sao có thể nghe thấy tiếng cầu cứu của cô được.

- đồ điên ! Buông tôi ra ! Anh không được làm bậy.

Nhược Giai liên tục giãy dụa mạnh mẽ.

Nhưng sức trói gà không chặt, làm sao thoát được sức mạnh của người đàn ông to lớn đang cưỡi trên người cô.

Hai tay cô bị hắn ta giữ chặt chỉ bằng một tay. Tay còn lại liền mạnh bạo xé áo của cô.

Cô hôm nay mặc trang phục rất mỏng, rất dễ bị xé rách. Phan Kì Dạ chỉ cần một lần đã có thể xé rách mất rồi.

- cứu tôi với ! Cứu...

Cô cố gắng la hét liền bị hắn ta cúi xuống độc chiếm đôi môi. Cô không thể tiếp tục la hét nữa rồi.

Chẳng lẽ lần này cô toang thật sao ?

Nhược Giai rơi nước mắt ướt đẫm cả gương mặt xinh xắn của mình.

Cô không ngừng lắc đầu né tránh nụ hôn điên cuồng của Phan Kì Dạ.

- Thẩm Nhược Giai anh yêu em như vậy, tại sao em lại không chịu anh chứ ? Nhưng không sao cả, sau đêm nay em sẽ trở thành người của anh mà thôi. Haha...

Phan Kì Dạ cúi đầu hôn xuống cổ cô, rồi lại di chuyển đến trước bầu ngực đang phập phồng kia.

- cứu tôi ! Phan Kì Dạ anh buông tha cho tôi đi, cầu xin anh.

Phan Kì Dạ hoàn toàn chẳng để tâm lời của cô.

Con mồi đã dâng tận miệng, kẻ bỏ qua là kẻ ngu ngốc.

- cầu xin anh ! Phan Kì Dạ cầu xin...

" Rầm " một tiếng động lớn vang lên bên tai cô.

Cô vẫn luôn nhắm mắt không dám mở mắt nhìn kẻ điên như Phan Kì Dạ. Cô cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình.

- bắt nó lại ! Từ từ hành hình, tất cả cực hình đều phải dùng nhưng không thể để nó chết.

Giọng nói lạnh lẽo đến tận tâm can vang lên bên tai cô.

- dám động đến người phụ nữ của Sở Dịch này thì mày sẽ chỉ có một kết cục.

Phan Kì Dạ bị người của Sở Dịch bắt đưa đi.

Sở Dịch nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của Nhược Giai mà có chút đau lòng.

Hắn cởi chiếc áo khoác của mình ra đắp lên người cô, rồi bế cô rời khỏi nơi tăm tối này.

- đừng sợ, có tôi ở đây !

Giọng nói lạnh lẽo lúc nãy đã thay vào đó là một giọng nói ấm áp đến rung động lòng người.

- ông chủ, cũng may là ngài đến kịp. Huhu...suýt nữa thì tôi....huhu...

Nói chưa hết câu thì cô đã như con mèo mít khóc lên.

- sau này sẽ không có chuyện tương tự xảy ra nữa. Đừng khóc, ngủ đi !

Cả hai trở về Sở gia.

Sở Dịch bế cô đã ngủ say lên phòng, đặt cô một cách nhẹ nhàng lên giường rồi kéo chăn lại.

Đã là lần thứ hai hắn nhìn thấy cô ngủ say như con mèo ham ngủ.

Cũng đã là lần thứ hai hắn phải chăm sóc một người.

Sở Dịch nhìn thấy dáng vẻ cô ngủ đã say đắm rất lâu, bất giác không khống chế được bản thân cúi người xuống hôn lên trán cô.

" Sở Dịch mày đang làm gì vậy chứ ? Cô ấy không phải Nhược Lệ của mày. " lý trí nói cho hắn biết việc mà hắn vừa làm đã sai.

Người con gái trước mặt này hắn tuyệt đối không thể có tình cảm được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK