Thời điểm hắn dẫn người đến đã phải nhìn cảnh một đoàn giống cái la lối khóc lóc gần như hỏng mất. Khuôn mặt bị rạch vài đường. Tính ra ác thú xuống tay tựa như chỉ mang tâm trạng vui đùa là chính, ra tay còn rất nhân từ, nhưng hắn biết đánh vào tâm lí yêu cái đẹp của giống cái, dập tắt kiêu ngạo của các nàng, khiến các nàng không dám ngóc đầu lên nổi.
"Mặt của ta! Đừng, đừng nhìn!" Có người kinh hoảng bụm mặt khóc.
"Vì sao lại không tới nhanh hơn cứu chúng ta?!"
Các thú nhân sao có thể chịu được giống cái mà bộ lạc nâng niu trong tay, ngậm trong miệng sợ tan lại bị đối xử như thế. Hận không thể dùng tay đi giết chết ác thú để ngăn chặn cơn giận sục sôi trong cổ họng.
Xen lẫn trong không khí áp lực căng thẳng, bên tai còn không ngừng tiếng oán giận của giống cái. Na Tư bỏ ngoài tai, hình bóng người hắn cần tìm không ở đây, trong lòng dâng lên một tia may mắn.
Nhưng Cẩm nhi đến bây giờ còn chưa rõ tung tích, trái tim Na Tư vẫn không thể buông lỏng. Nghĩ đến đủ loại kết quả xấu, trong lòng mang theo hoảng sợ vô biên.
Hắn thật sự hối hận.
Vì sao không ngăn cản nàng?
Vì sao lại nghe theo nàng?
Na Tư lao ra khỏi hang, ý đồ tìm hương vị của nàng trong không khí. Hắn không ngửi được khí vị của nàng, nhưng tàn lưu của ác thú vẫn lưu lại. Nhìn kim vũ huyền điểu như ngọn lửa đỏ rực trên bầu trời, Sử Khuynh ra hiệu cho hắn đi theo.
Tình huống cấp bách, Na Tư không có thời gian để ý đến hình dáng thực sự của vị đại tế tư này.
Bọn họ đuổi theo cả một đoạn đường. Đến một nơi khí vị ác thú lưu lại đã bị tản đi. Na Tư sốt ruột gọi tên Kỷ Tán Cẩm, Sử Khuynh đã đi đến, tâm trạng của hắn bây giờ cũng không tốt hơn là mấy.
Tiểu giống cái lặng yên chui ra từ hốc cây, Na Tư thoáng hoảng hồn, vội nhấc chân chạy đến. Trên người nàng có mấy vết thương nhỏ, nàng nói không đáng ngại.
Nhưng Na Tư lại không thấy vậy.
"Những giống cái khác vẫn an toàn chứ?" Kỷ Tán Cẩm hỏi, muốn chắc chắn sẽ không lại xảy ra vấn đề gì. Nàng thật sự không có sức để đánh nhau lần nữa.
"Xảy ra chút chuyện, nhưng bọn họ sẽ được đưa về bộ lạc". Xảy ra chuyện gì, Na Tư cũng không có kể. Hắn bây giờ chỉ đau lòng nàng. Cẩm nhi nên quan tâm bản thân nàng trước mới phải.
Kỷ Tán Cẩm thấy bóng người phía sau rất quen mắt. Là Sử Khuynh lâu ngày không thấy.
Sử Khuynh gắt gao nhìn chằm chằm nàng. Dù là đêm tối nùng liệt, hắn vẫn xem đến rõ ràng, chỉ cảm thấy mỹ đến kinh người. Sử Khuynh hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh trái tim đang rung động của mình.
Na Tư giống như vừa nhớ ra Sử Khuynh đi cùng mình. Kỷ Tán Cẩm thấy hắn không nói gì. Mặc kệ. Xong chuyện rồi thì đi trở về.
Đi trên đường trở về, Sử Khuynh miên man suy nghĩ.
Một cái giống cái rất đẹp, rất kỳ lạ xuất hiện trong rừng. Bị ác thú truy đuổi. Cuối cùng lại được báo thú này tìm thấy.
Hắn đã gọi nàng như thế nào?
Cẩm nhi.
Tên thật sự rất hay.
Sử Khuynh nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy chỗ nào không đúng. Bỗng chốc, một cái tên chạy qua trong đầu hắn. Giống cái này tên Cẩm nhi. Nghe rất quen, hắn từng nghe cái tên tương tự rất nhiều lần.
Mọi người gọi nàng là Cẩm. Na Tưở trước mặt Sử Khuynh từng gọi qua vài tiếng "Cẩm nhi". Là giống cái mà Na Tư lúc nào cũng dính ngấy bên cạnh, làm hắn cảm thấy rất ngứa mắt.
Sử Khuynh từ trước đến nay không để ý mấy chuyện râu ria nhỉ nhặt. Đừng nói là nhớ tên các loại giống cái.
Hắn đột nhiên dừng lại.
Kỷ Tán Cẩm đang xoa xoa cổ. Thầm nghĩ con hồ ly chết tiệt, ra tay thật nặng. Cổ áo bỗng nhiên bị xách lên, tay còn đụng phải mỏ chim cứng như đá.
"A!"
Na Tư không kịp giữ lại nàng. Nàng trơ mắt nhìn chính mình bị kim vũ huyền điểu cắp đi mất. Cảnh vật lùi lại càng xa. Kỷ Tán Cẩm không biết vị đại tế tư này đang yên đang lành lại bốc phát cái tính tình gì nữa.
Mẩu chuyện nhỏ phía sau:
Nhất Hào: Ký chủ, có phải ngài quên gì không?
Kỷ Tán Cẩm 【 mặt mờ mịt】:Nghĩ không ra.
Biểu Mai【tung hoa】:Hoan nghênh các ngươi ghé thăm. Bổn trưởng lão sẵn sàng đón tiếp nhiệt tình.
Người,hệ thống【nhìn nhau】:((유∀유))