• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Ngạn không nỡ nhìn nương tử vất vả đành nhanh tay vào phụ trợ, xong xuôi lau ít mồ hôi động lại trên trán, lại ngẩng đầu cùng nương tử bưng một cái đĩa hướng phía sân đi đến.

Chờ hai người tìm được chỗ ngồi xuống, nàng nhanh tay đem kẹo kéo đưa đến trước mặt từng người nói:"Kẹo kéo con mới làm, món này để nhâm nhi với trà là hảo, mọi người mau thử đi ạ".

"Đúng rồi quên nói, đại tỷ người đang có mang ăn ít thôi, nếu ăn ngọt nhiều quá không tốt cho đứa nhỏ". nàng hướng giọng về phía Mạn Hoa đang muốn chìa tay ra lấy kẹo xong lại đưa ánh mắt chuyển sang tụi nhỏ:" Tụi con cũng vậy, ăn ít thôi không lại sâu răng đó biết chưa".

Nghe nhi nữ giọng như bà cụ non, Lưu phụ và Tích mẫu miệng cười cười đưa tay cầm thanh kẹo kéo đầu tiên đưa lên miệng bắt đầu dùng thử, cắn miếng đầu tiên thấy món này giòn giòn nhưng có phần hơi cứng,vị ngọt ngọt lan tỏa trong miệng thêm vị béo béo thơm thơm của lạc rang, lại nhấp thêm ngụm trà đắng quả là tuyệt hảo.

"Ngon, ngon lắm, vị ngọt của kẹo kết hợp với vị đắng của trà hảo tốt, Mạn Mạn nếu rảnh làm cho phụ thân mấy phần để mời mấy lão thân trong thôn uống trà chiều, để mấy lão được thưởng thức nhi nữ nhà ta giỏi như thế nào" Lưu phụ cười tít lên mà nói với nàng, Tích thị nghe vậy thì liếc mắt về phía Lưu phụ nhếch mép cười:" Cái lão nhà ông thiệt là, đó đó các con xem xem, phụ thân các con từ lúc có dư có để là lúc nào cũng khen nhi nữ nhà ông ngoan hiền, giỏi giang hiếu thảo, làm đến mức mấy huynh đệ gần xa ai cũng phải ghen tị, làm ông ấy nở cả cái mũi, Tiểu Phúc còn giấu sau lưng cha con mà ganh tị cha lúc nào cũng thương hai tỷ tỷ hơn hắn a".

"Đúng đúng, nhi nữ nhà ta giỏi thì ta khen, có dối gian đâu mà sợ, ha tụi con" Lưu phụ rần giọng, mặt hết lên với Tích mẫu, tay ăn, miệng cười lớn mà đáp.

Phùng Chí thấy nhạc phụ vui vẻ như vậy, tay nâng ấm trà gót non đầy ly cho người, nói mấy cậu với đệ phu, không quên lấy khăn lau ít vụn kẹo trên miệng nương tử của mình

"Ông nói hay lắm, ngoài mắt người ta nói ông có con gái giỏi, chưa chắc gì tròng lòng họ cũng nghĩ vậy, tui đây nghe người khác nói lại toàn là lời không hay đây này, họ nói con chúng ta làm việc xấu mới có dư nhanh vậy, không thì cũng là lấy của ăn của nhà tướng công chúng, nghe màu máu nóng lên hết thôi"



"Nương, phụ thân thích thì để người nói, không phải chuyện gì xấu, con miệng là của người ta, người ta nói gì thì kệ họ, quả báo đến sớm lắm, người đừng để lời họ nói trong lòng mà ra tâm bệnh ". Nàng tay đưa kẹo cho mẫu thân nói

Tích mẫu nhận kẹo nói:" Nương chỉ sợ mấy người đó kiếm chuyện không hay đến cả nhà ta, còn sợ truyền đến tai nhà phụ mẫu phu quân các con lại càng không tốt ".

Đại tỷ nhìn xung quanh muốn kết thúc vấn đề không có hồi kết của hai vị đại nhân ở đây liền vừa cười vừa chuyển hướng nhìn nhị muội, tay không quên cầm thêm que kẹo:" Nương người kệ họ, tụi con sẽ lo chuyện đó, người đừng để tâm cho mệt lòng lại bệnh, mà A Mạn muội thật giỏi, làm món kẹo ăn rất ngon, lần sau có thể nào làm cho tỷ ít ăn chơi ha, chứ có mấy món ăn hoài cũng chán".

"Đại nha đầu con có phải mang thai không? Đã bảo là ăn nhiều ngọt không tốt cho hai mẹ con con, mà cứ tay này cầm một cái tay kia cầm một cái, từ từ thôi không dành mất của con đâu, chờ khi nào sanh xong nương bảo nhị muội làm cho con một rổ trúc ăn dần, còn nữa con xem đừng làm bản thân mệt, sau này con cứ nghỉ ngơi cho tốt, sao ta thấy dạo này con ốm hơn rồi".Tích thị lại phải răn dạy đứa nhỏ này, ánh mắt lo lắng nói.

Nàng nghe thấy vậy, khẽ thở dài, nàng cũng để ý việc đại tỷ dạo này có hơi gầy đi, nhà tỷ phu chăm sóc đại tỷ tốt nhưng không biết do lần đầu mang thai hay lí do gì mà nàng thấy mặc dù đại tỷ ăn nhiều lại không tiếp thu được bao nhiêu dinh dưỡng, nàng thấy lo.

"Nương, không sao đâu, phụ mẫu bên kia đã mời đại phu thăm khám cho con, đại phu bảo không sao do con thai đầu thêm đang trong thời gian ốm nghén, mặc dù con ăn rất nhiều nhưng lại nôn ra không ít, do đó người nhìn con ốm là phải, đại phu bảo qua thời gian này là sẽ tốt hơn, chỉ cần tịnh dưỡng tốt lại thì sẽ có da có thịt lại thôi, người đừng lo cho con quá, không sao đâu". Đại tỷ cười cười giải thích với mẫu thân.

Mấy người ngồi trò chuyện một lát, nàng nhìn lại mấy đứa nhỏ nhà nàng, miệng đứa nào đứa nấy dính kẹo là kẹo thôi thôi, hai đứa lớn còn đỡ hai đứa nhỏ thì hết lời để nói, miệng chẹp chẹp mỗi tay một cái, áo quần dính kẹo hết cả lên, vậy mà tướng công nàng còn ha hả trò chuyện rôm rả với phụ thân và tỷ phu, lát không yên được với bổn cô nương đâu.

Sắc trời cũng đã chuyển tối, tỷ phu và tỷ tỷ cần phải trở về, tỷ phu tay phải nâng tay tỷ tỷ, tay trái đở nhẹ nhàng phần eo nhô tròn ra của tỷ tỷ bước từ từ chầm chậm ra cửa, không quên xoay lại chào phụ mẫu một tiếng mới cất bước rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang