• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong vòng mười phút sau khi nam nhân kia đi rồi, ngay cả không khí cũng như đông lại, Tịch Cẩn Chi lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, chậm rãi châm. Nàng liếc Bách Thanh Quân một cái, nghiêng tay, phun ra một hơi khói thật dài. Lúc đó, Bách Thanh Quân tất nhiên không có quyền quản, cô chỉ cau mày, ngửi mùi khói thuốc mà cô cảm thấy khó ngửi.

"Em chỉ là muốn mời chị ăn bữa cơm mà thôi." Tịch Cẩn Chi cúi đầu cười, điếu thuốc nơi đầu ngón tay loé lên chấm đỏ, giữa đêm tối có vẻ đặc biệt sáng ngời.

Thanh Quân thật lâu không lên tiếng, tựa hồ quen biết sơ, cô sẽ luôn nhàn nhạt, rất ít nói gì, chỉ là đôi con ngươi luôn sáng ngời trong lúc lơ đãng đón nhận ánh mắt người đối diện, cứ thế nhìn thấu lòng dạ người kia, ngay cả một người không sợ trời không sợ đất như Tịch Cẩn Chi cũng bị ánh mắt kia doạ. Ánh mắt cô rất trong rất lạnh, lạnh đến mức như không có độ ấm. Trước kia có nghe nói đại tiểu thư Bách thị có "bàn tay sắt", từ lần đầu tiên giao thủ nàng cũng đã nhìn ra, buổi tối đó ở trên giường, mười ngón tay của Bách Thanh Quân đâm sâu vào lưng nàng, hôm sau tỉnh lại còn thấy đau đớn bỏng rát.

Bách Thanh Quân ngẩn ra, thật lâu không lên tiếng, một tay đặt trên bàn cố ý vô tình vẽ vòng tròn, tay kia thì buông thõng. Cẩn Chi an vị bên cạnh cô, hai người cách thật sự rất gần, lại quen thuộc mà xa lạ. Các nàng hiểu rõ đối phương cần gì nhất, ngay từ đầu các nàng đã biết thứ mà đối phương muốn là gì, nhưng hôm nay lại không rõ.

Bữa tối hôm ấy ăn rất lâu, bởi vì một gã đàn ông không liên quan nào đó đã bỏ đi nên Thanh Quân chủ động trả tiền, Tịch Cẩn Chi chỉ cười cười, không tranh chấp với cô.

Thời điểm hai người ra khỏi nhà hàng Hải Vương, sắc trời đã tối muộn, hai người lái xe chạy qua toàn bộ thành thị, qua cây cầu kia sẽ chia đường đi, hướng bắc là nơi Tịch Cẩn Chi phải đi về, mà hướng nam lại là Nam Sơn mà Bách Thanh Quân phải tới. Trước khi chia tay, Tịch Cẩn Chi hạ cửa kính xe xuống, ló ra, miệng trương trương. Đến cuối cùng chỉ còn lại vài tiếng: "Đi đường cẩn thận." Bách Thanh Quân gật gật đầu đáp lời, rồi lái về phía Nam Sơn.

Xe đi đến giữa sườn núi, từ kính chiếu hậu Bách Thanh Quân phát hiện một chiếc Audi vẫn bám theo đuôi. Cô hiểu được, cô biết Chu Húc sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như thế, cô đơn giản đỗ xe ở một bên, đợi một lúc, Chu Húc bước từ trên xe Audi xuống, một thân âu phục, túi da phong lưu phóng khoáng. Hắn có phần xấu hổ như thể bị bắt tại trận khi làm sai, nhẹ nhàng gõ cửa kính xe, lại nghiêng mặt, thân mình hơi ngả tới trước, lại có phần không dám nhìn thẳng vào Bách Thanh Quân.

Thanh Quân nhìn hắn, trầm ngâm không nói, chỉ hạ cửa kính xe xuống, hai tay khoanh trước ngực.

Ngọn đèn hai bên đường chiếu lên mặt Chu Húc, có phần tái nhợt, chỉ là ánh mắt Thanh Quân nhìn hắn kiên định, không một tia dao động.

Chu Húc buông thõng hai tay bên người, kéo kéo cổ áo, lộ ra cần cổ trơn bóng, một tay lơ đãng vò góc áo, ngón cái cùng ngón trỏ xoa nắn, hắn thậm chí đã quên giải thích, chỉ là lòng bàn tay đổ mồ hôi: "Anh, chỉ là muốn nói rõ một số chuyện."

"Đã trễ thế này, Chu công tử còn chưa về nhà, có gì chỉ giáo?"

"Thanh Quân, vì sao?"

"Chu công tử là người thông minh, không phải sao?"

"Nhưng anh thật sự thích em, ngay cả ba anh cũng đồng ý để em làm con dâu của Chu gia."

Khi đó Chu Húc mới 22 tuổi, non nớt như một tiểu chính thái*, lại cố gắng giả bộ ổn trọng. Bách Thanh Quân nâng mắt, bình tĩnh nhìn hắn thật lâu, cúi đầu cười yếu ớt: "Nếu không có chuyện gì, em về trước."

(*tiểu chính thái: shota-chan - chàng trai trẻ ngây thơ)

Bách Thanh Quân muốn nâng cửa sổ lên, Chu Húc thò tay với vào trong, lại không bắt được cái gì, hắn có chút sốt ruột, lại mờ mịt không hiểu, mới 22 tuổi, hắn thì biết gì đâu? Bên người đương nhiên chưa bao giờ thiếu phụ nữ, những người như bọn họ, với gia thế đó thì tất nhiên muốn cái gì là có thể có cái đó, có lẽ là vì mới lạ, có lẽ là vì ham muốn chinh phục, nhưng xác định chắc chắn là không liên quan đến tình yêu. Mãi cho đến rất nhiều năm sau Bách Thanh Quân cũng cho là vậy, cho rằng lúc đó, Chu Húc lúc trẻ tình cảm dành cho nàng chẳng qua chỉ là vì chinh phục mà thôi.

"Thanh Quân, chờ đã, chẳng nhẽ tất cả mọi thứ trong khoảng thời gian này đều là giả sao? Hai tháng qua hai chúng ta ở bên nhau không phải rất vui à? Chúng ta đi tham dự yến hội, ai cũng nghĩ em là bạn gái anh, hơn nữa em cũng vẫn luôn vui vẻ, Thanh Quân, có phải anh đã làm gì không tốt không? Anh có thể sửa, chỉ là, đừng dùng cách này để đối xử với anh, được không?" Mặt Chu Húc chiếu vào cửa kính xe, thoạt nhìn như không thật, trong chớp mắt, Bách Thanh Quân mệt mỏi cùng cực.

"Làm gì vậy? Chúng ta chỉ theo nhu cầu, mỗi người đều có thứ mình muốn, đơn giản một chút không tốt sao? Đừng biến mọi thứ trở nên phức tạp như vậy, anh cũng chẳng qua muốn lợi dụng tôi để đạt được sự vinh sự hư vinh trong vòng bạn bè của mình thôi, mà tôi, cũng từ anh đạt được thứ tôi muốn. Bút giao dịch này ngay từ đầu chúng ta đã đạt thành nhất trí, đến giờ, anh cần gì phải khăng khăng muốn lập đền thờ trinh tiết như thế."

Mặt Chu Húc thoạt đỏ thoạt trắng, nắm đấm siết chặt hơi phát run, chân tướng bị Bách Thanh Quân ngay mặt chọc thủng. Đúng vậy, ngay từ đầu hắn đã biết, ngay từ ngày đầu Bách Thanh Quân đến tìm hắn hắn đã biết nữ nhân này làm bất cứ chuyện gì cũng đều có mục đích. Hắn đáp ứng giúp cô, từ chỗ ba mình lấy được thứ cô muốn, mà điều kiện hắn đưa ra là muốn Bách Thanh Quân giả làm bạn gái của hắn hai tháng, chỉ là ở mặt hình thức. Cô cũng đã làm rất tốt, cùng hắn đi yến hội, cùng đi dạo phố, tham gia tiệc của vòng bạn bè hắn, tất cả những việc nên làm cô đều làm. Mỗi khi dẫn cô theo tham dự, đều có thể nhìn đến vẻ mặt cực kỳ hâm mộ ghen tị của đám bạn bè. Hắn thích loại cảm giác này, hắn thừa nhận hắn thích hư vinh, đó là thứ thuộc về hắn, thật sự thuộc về hắn. Mặc kệ là thật hay giả cũng được, cho dù chỉ gặp dịp thì chơi, hắn cũng vui vẻ. Vì thế hai tháng đó, hắn dần thói quen có một Bách Thanh Quân xinh đẹp giỏi giang bên cạnh.

Chu Húc xấu hổ rút tay về, không rõ vì sao Bách Thanh Quân lại muốn nói ra hết những lời này: "Thanh Quân, một ngày nào đó em sẽ trở thành con dâu của Chu gia, trở thành vợ của Chu Húc này, không liên quan với ích lợi giao dịch, một ngày nào đó, em sẽ cam tâm tình nguyện ở bên anh." Chu Húc năm đó 22 tuổi, ánh mắt sáng ngời, như một loại lời thề, càng như là một lời hứa hẹn. Thời tuổi trẻ, lời hứa liền nhẹ nhàng dễ dàng đến thế, ở trong mắt Bách Thanh Quân, những lời trẻ con đó tất nhiên không được coi là thật. Cô phất tay với Chu Húc, xe đi thật sự thong thả.

Cách đó không xa, một đôi mắt vẫn chưa từng dời đi, nhưng cũng không tiến lại gần. Cô gái trong xe đùa bỡn ngón tay mình, những ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc lá, tàn thuốc vẫn đó, không chịu rơi. Tịch Cẩn Chi ngồi trong xe, nhìn thân ảnh mơ hồ trong chiếc xe cách đó không xa. Sau khi từ biệt Bách Thanh Quân không bao lâu, nàng lại lái xe chạy theo, chưa nói tới ý do, chỉ là muốn đuổi theo, như thể không muốn nhanh như thế chia lìa, vẫn muốn canh giữ phía sau.

Từ bao giờ nhỉ, là từ sau lần đó sao? Tịch Cẩn Chi cũng nói không rõ, rất nhiều thời điểm, chúng ta đều không thể nói rõ từ khi nào đã động tâm với một người, từ khi nào đã yêu họ, chỉ là ngày trôi qua, bỗng nhiên có một ngày, bạn giật mình, phát hiện người kia ngủ bên cạnh, bạn nhìn người đó, lại hỏi chính mình, từ khi nào đã thích người này nhỉ? Có người suốt nhiều năm cũng không trả lời được, sẽ chỉ nhớ không biết từ khi nào dần dần để ý người kia, mỗi ngày đều có một khoảng thời gian rất dài nhớ họ, thậm chí bắt đầu để ý những người bên cạnh người đó, để ý mỗi câu mỗi chữ, để ý mỗi một phân thái độ của người kia đối với mình, bất tri bất giác, lặng yên không tiếng động đi vào lòng mình.

Tịch Cẩn Chi ngẫm lại, nàng cùng Bách Thanh Quân hẳn chính là như vậy, ít nhất nàng đối với Bách Thanh Quân là vậy. Sau bữa cơm ở nhà hàng Hải Vương tối đó, thời gian nàng để ý người phụ nữ kia càng ngày càng nhiều, về việc công lẫn việc tư, số lần xuất hiện ở dưới lầu công ty cô cũng ngày càng nhiều, thậm chí cả trai lẫn gái chung quanh cô nàng cũng bắt đầu để ý. Từng chút từng chút nàng hiểu được vì sao cô lại nhíu mày, khi Bách Thanh Quân lạnh lùng, nàng lại cảm thấy có một phong vị khác, khi vì sao cô không rên một tiếng lạnh mặt xử lý công việc, người khác cảm thấy cô cao ngạo khó gần, nàng lại cảm thấy Bách Thanh Quân lúc đó phong tình vạn chủng.

Có một lần, đêm đã khuya, Bách Thanh Quân đi ra từ toà cao ốc của Bách thị quốc tế, cô mặc váy dài, đi về phía nàng, còn cách một thước, cô hiên ngang đứng, tươi cười ấp áp, nhợt nhạt gọi: "Tịch Cẩn Chi."

Nàng ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Bách Thanh Quân, trong khoảnh khắc hoảng hốt, làm cho nàng quên hô hấp, chỉ là dòng suy nghĩ trong dầu như dây leo, không tiếng động quấn lấy trái tim. Đó là những tháng ngày đẹp nhất, bởi vì không cần nhắc tới tương lai, không cần đắn đo quá khứ, các nàng vứt bỏ dòng họ của gia tộc, giống như tình hữu nghị của hai nữ nhân bình thường, thản nhiên, nhẹ nhàng, lại ôn hoà như lúc ban đầu, chỉ là sáu năm quen biết, cũng chỉ có mấy tháng đó thôi.

Một thời gian thật dài thật dài, sáu năm, quãng thời gian đẹp nhất của một người con gái, lại cứ thế gắt gao dây dưa với một nữ nhân khác. Tịch Cẩn Chi nhớ lại đủ việc trước kia, cảm thấy khó tránh khỏi thổn thức. Sáu năm sau, ngày hôm nay, các nàng đều thay đổi.

Tịch Cẩn Chi ngẩng đầu nhìn Bách Thanh Quân đã ngà ngà say, bình rượu trước mắt chị ấy đã trống trơn. Trời tháng mười hai, đã sớm tối mịt, mùa đông ở Nam Thành rất khó vượt qua, âm lãnh ẩm ướt giống như một chiếc khăn không thể vắt khô, để mặc băng sương đổ ập xuống, phủ từ trên đầu đến dưới chân. Mười giờ đêm, gió thổi lên người, càng lạnh.

Tịch Cẩn Chi đứng dậy thanh toán, giờ mới cảm thấy mình huống hơi nhiều, hai người một trước một sau ra khỏi nhà hàng, bởi vì uống rượu, đều không thể lái xe. Bách Thanh Quân nhìn nữ nhân bên cạnh, góc áo của nàng khẽ bay lên trong gió rét, những cửa hàng lớn ở toàn bộ thành phố bắt đầu lu bù bận rộn, có tốp năm tốp ba đôi tình nhân ngồi chỗ kia, ánh đèn đường mờ mờ của thành thị, giờ khắc này lại trở thành một thứ ấm lòng nhất.

Bách Thanh Quân muốn gọi cho tài xế tới đón, không biết vì sao lại có chút không muốn, có lẽ là vì uống rượu, nhìn dáng vẻ Tịch Cẩn Chi lại không khỏi có chút đau lòng, đau lòng không hề có lý do. Tịch Cẩn Chi cũng không nhiều lời, hai người cứ thế sánh vai mà đi, người đi đường vội vàng, có thành phần tri thức mới vừa tăng ca về, đứng trước trạm xe công cộng xếp hàng, không ngừng dậm chân, mái che của các quán ven đường bị gió lạnh thổi căng phồng lên như khí cầu, chỉ sợ nếu gió lớn hơn một chút nữa, sé phát ra một tiếng "bốp". Xa xa có người bán khoai nướng, Tịch Cẩn Chi lấy tiền lẻ ra mua hai củ, ném một củ lớn hơn cho Bách Thanh Quân. Khoai lang nướng than cầm trong tay, đặc biệt nóng, Thanh Quân không khỏi ném qua ném lại giữa hai tay, cô rất ít khi ăn mấy thứ này, bình thường lại càng không cần những thứ này để sưởi ấm, thân mình vốn uống rượu nên vẫn ấm áp, chỉ là hai tay khá lạnh.

Tịch Cẩn Chi vẫn im lặng, hai người không tự chủ thế nhưng lại đi xếp hàng ở chỗ trạm giao thông công cộng. Bách Thanh Quân thấy nàng không đi nữa: "Em làm gì thế?"

"Chờ xe công cộng."

"Chờ xe làm gì?"

"Về nhà."

Bách Thanh Quân ngẩn ra giấy lát, cười cười, không nói gì nữa, Tịch Cẩn Chi em ấy đương nhiên là phải về nhà. Cô xoay người muốn đi, cô rất ít khi có cơ hội ngồi xe công cộng, vừa quay lưng, một chiếc xe bus đã tới, thân mình dường như nhẹ bẫng, chỉ thấy mình đã bị Tịch Cẩn Chi lôi lên xe.

Hơn mười giờ tối, trên xe bus có rất ít người, Tịch Cẩn Chi dẫn Bách Thanh Quân đi tới dãy cuối cùng, nơi đó trừ hai người bọn họ thì cũng không còn ai khác, trên xe có hai chàng trai trẻ tuổi hơi liếc mắt nhìn họ, lại vẫn không nói gì cả, buổi đêm lái xe thật sự rất nhanh, như thể toàn bộ tinh lực cả một ngày trời được dồn lại cuối cùng, chỉ có thời điểm này ngã tư đường của thành phố mới là ngã tư đường, không có tình trạng ngựa xe như nước, vì thế tài xế lái xe bus như lái máy bay, chạy bon bon vội vàng, đang chạy đến lúc cao hứng còn bắt đầu ngâm nga một bài ca, hắn hát hoa dại ven đường không cần hái, hai chàng trai trẻ trong xe cũng như bị cuốn theo, ngân nga theo. Thanh Quân bị thân xe lay động đến mức đầu ẩn ẩn đau: "Chúng ta đi đâu?"

"Tuỳ tiện thôi." Không bao lâu, Tịch Cẩn Chi cũng ngân nga theo, nàng vừa hát, vừa nhìn ngoài cửa sổ, như thể đã quên mất sự không thoải mái vừa rồi với Bách Thanh Quân, đợi kết thúc một khúc, mới chậm rãi mở miệng nói: "Lúc em ở nước ngoài rất ít khi lái xe, khi ấy mỗi đêm em sẽ ngồi trên chuyến xe bus cuối cùng, đi qua từng góc của thành phố xa lạ đó, có những nơi lạ lẫm, lại có những chỗ quen thuộc. Lúc xe bus chạy qua, em sẽ tưởng tượng nếu cùng Bách Thanh Quân đến những chỗ đó, có thể sẽ vui không nhỉ? Chị xem, nếu so sánh thì cuối cùng em có tâm hơn chị nhiều lắm." Nàng nói xong, ngả ngớn đùa nghịch mái tóc dài của Bách Thanh Quân.

Những sợi tóc dài của cô quấn quanh đầu ngón tay, Tịch Cẩn Chi thừa dịp cô không chú ý, hôn một cái lên má cô, đôi môi ấm áp chạm vào gò má hơi lạnh của Bách Thanh Quân, cũng rất nhanh chóng lui về vị trí nên có, nhìn ngoài cửa sổ, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Hai gò má ửng hồng của Thanh Quân như bốc cháy.

Đến trạm cuối cùng, Bách Thanh Quân mới phát hiện nơi các nàng đến là đâu, trước kia tự mình lái xe, chưa bao giờ ngồi xe bus, trạm cuối cùng của con đường này thế nhưng chính là nơi các nàng đã từng sống cùng nhau, cũng chính tại trong căn biệt thự này, cô đã đâm một dao vào bụng Tịch Cẩn Chi.

Xuống xe, Tịch Cẩn Chi đi phía trước, Bách Thanh Quân theo sau, thanh âm giày cao gót vang lên giữa đêm đông yên tĩnh có vẻ đặc biệt trống trải, đi được vài bước, Thanh Quân ngừng lại: "Tôi muốn về."

Tịch Cẩn Chi dừng lại cước bộ, lúc quay lại, bất giác lấy ra một điếu thuốc, liếc nhìn Bách Thanh Quân một cái, lại bỏ điếu thuốc vào hộp. Nàng ngưng mắt nhìn cô thạt lâu, chậm rãi nói: "Được." Sau đó xoay người, lấy ra chìa khoá, nhưng chiếc chìa khoá kia lại làm thế nào cũng không cắm được vào ổ, nàng thử một lần lại một lần, cuối cùng rốt cục cầm chìa khoá ném xuống đất, vội xoay lại chạy về phía Bách Thanh Quân.

Thanh Quân nghe được tiếng giày cao gót hối hả phía sau, bước chân rất gấp gáp vội vàng, chỉ một cái chớp mắt, người nọ đuổi tới, một tay ôm lấy đầu cô, hôn xuống. Nụ hôn kia, như thể điểm phát tiết mọi cảm xúc trong lòng nàng, hung ác, đặc quánh, quyết liệt tàn nhẫn chỉ hận không thể kéo cô hoà vào thân thể. Thanh Quân phản kháng, đẩy ra, cô thật sự chán ghét cách thức này, tựa hồ như hai người vĩnh viễn không có biện pháp ở chung tử tế, ngay cả nói chuyện yêu đương cũng trở nên gian nan như vậy, mỗi lần đều thế.

Tịch Cẩn Chi hít ngửi mùi hương của cô, là thứ mùi trộn lẫn với mùi rượu, nàng tham lam lưu luyến dựa sát vào cô. Cách đó không xa, có một luồng sáng chiếu về phía các nàng, Bách Thanh Quân dùng một chút lực đẩy Tịch Cẩn Chi ra. Tịch Cẩn Chi giả bộ nghiêm túc sửa lại tóc cho cô. Nhìn người tới, đúng là bảo vệ của tiểu khu, thấy hai người hắn có phần kinh hỉ, lại có chút áy náy: "Tịch tiểu thư, cô rốt cục đã trở lại, Bách tiểu thư nàng......" Bảo vệ kia dường như tầm bốn mươi tuổi, từ khi mới bắt đầu vào ở đây, hắn vẫn luôn ở công ty này, Bách Thanh Quân lại vội vàng ngăn hắn nói hết những lời chưa kịp nói.

"A, được được, mời hai người qua đây." Không biết Bách Thanh Quân gọi người nọ qua một bên nói gì đó, hắn lại thành thật đứng một bên, đưa hai người về phòng. Bách Thanh Quân bị ép bất đắc dĩ, đành phải theo Tịch Cẩn Chi về nhà.

Vừa vào cửa, Tịch Cẩn Chi liền kinh ngạc, trang hoàng trong phòng thoạt nhìn như mới được quét dọn một lần, trên chiếc bàn trà không nhiễm một hạt bụi có bày vài quyển tạp chí, vải bọc sô pha hình như cũng được đổi mới, ngay cả con dao trên giá gỗ cũng được dọn dẹp, chiếc giá gỗ được lau đến phát sáng.

Tịch Cẩn Chi nghiêng đầu nhìn Bách Thanh Quân, Bách Thanh Quân không dám nhìn thẳng vào nàng, chỉ chăm chú nhìn người bảo vệ rất có trách nhiệm đứng ngoài cửa không xa. Thấy cô bên cửa sổ, hắn còn không quên vẫy vẫy tay với cô, Thanh Quân bất đắc dĩ, đành phải cười cười với hắn, cũng mặc kệ hắn có thể thấy hay không, sau đó kéo rèm che lại. Không biết từ khi nào, Tịch Cẩn Chi đã đứng sau lưng cô.

"Nhà là do chị dọn dẹp?" Tịch Cẩn Chi ôn nhu hỏi.

"Chú bảo vệ kia vẫn còn nhớ em."

"Căn phòng này là do chị thu dọn, phải không? Bốn năm qua chị thường xuyên trở lại nơi này, bằng không mọi người ở đây sẽ không quen thuộc với chị như thế."

"Chú ấy tên là Vương Bảo Tuyền, là người An Huy, vườn hoa trước cửa là do ông ấy tìm người thu dọn, hắn nói đã từng chịu ơn của Tịch gia nhà em....."

Tịch Cẩn Chi không nói nữa, chỉ thấy Bách Thanh Quân vẫn cố lảng tránh nói sang chuyện khác, căn bản không chịu trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng. Hết thảy đều quá rõ ràng, cô bảo tồn mọi thứ ở nơi này, cho dù con dao kia cũng được dọn dẹp, tần suất cô ra vào nơi này nhiều đến nỗi ngay cả người làm công ở đây cũng quen thuộc, nhưng đến khi thực sự đối diện với nàng, cô lại hoàn toàn không phải là Bách Thanh Quân đó.

Cô che dấu bản thân rất khá, rõ ràng ở ngay đây.


"Chị có biết lần này em trở về chủ yếu là muốn làm gì không?" Một tay Tịch Cẩn Chi chống lên ghế, nàng ngừng lại một chút: "Em trở về mang chị đi, rời xa Bách thị, rời xa Tịch gia, chỉ có hai người chúng ta."


Đôi môi mỏng của Bách Thanh Quân hơi nhếch lên, nhợt nhạt nở nụ cười: "Lúc chúng ta 24 tuổi đã không thể đi, hiện tại 30 rồi, biết bao năm qua, điểm này em vẫn thuỷ chung chưa đổi."


"Em không thay đổi gì nhiều, bao gồm những gì em muốn mà nhất định phải có được, khẳng định chị biết."


"Tôi biết, chẳng qua em đừng mong dùng bài này trên người tôi."


"Bách thị đối với chị quan trọng đến thế à? Em có thể vứt bỏ mọi thứ của Tịch gia, vì cái gì chị không thể?"


"Bởi vì em là Tịch Cẩn Chi, tôi là Bách Thanh Quân."


Hết chương 59

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK