Mục lục
Truyện Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông Xã Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà Diệp Chanh vừa lên xe……

Lập tức liền đụng phải bản mặt âm u của Mộ Dạ Lê.

Diệp Chanh nói, “Sao anh lại đến đây?”

Ánh mắt đen thâm trầm của Mộ Dạ Lê nhìn đến tiểu bạch kiểm ngoài kia. (Gần giống trai bao )

Sắc mặt âm trầm đáng sợ.


Vội vã ra ngoài chính vì người này?

“Em sao ra ngoài không nói với anh ?” anh chăm chăm nhìn sắc mặt tái nhợt của cô.

Diệp Chanh ngẩn người” Buổi sáng anh không có nhà, với lại, em chỉ ra ngoài thôi, chắc cũng không cần anh đồng ý chứ?”

Mộ Dạ Lê nghe vậy, ánh mắt trở nên nghiêm nghị, đáy mắt loe lóe, giận dữ, nghĩ đến cảnh cô cùng tên đàn ông kia lôi lôi kéo kéo lại càng thêm lạnh lẽo.” Em rốt cuộc vẫn còn là vợ anh, em ra ngoài thì nóivới anh một tiếng, không lẽ sai sao?”

Diệp Chanh thấy, ra cửa còn phải báo cáo với anh, anh nghĩ mình là lão gia còn cô là tiểu thiếp chắc. Mà cũng đúng, anh ta bên ngoài còn có Diệp Tử, trong lòng anh cô ta mới là chánh thất còn cô thật sự chỉ là tiểu thiếp mà thôi.

“Ha ha, chúng ta là vợ chồng chỉ là trên danh nghĩa… Được rồi, cùng lắm là ngủ với nhau một lần, mà ngủ cũng không hẳn thoải mái nên bỏ cái này đi, em dựa vào đâu mà phải báo cáo với anh.”

cô nói cái gì!

Bởi vì mấy câu nói của Diệp Chanh, Mộ Dạ Lê trực tiếp nổi giận lần nữa. Cơ thể căng chặt, gần như muốn sụp đổ.

Tài xế phía trước nhìn thấy rùng cả mình. Yên lặng, trong lòng thầm cầu nguyện cho bà chủ nhỏ nhà mình.

Bà chủ nhỏ đừng có chọc tức ông chủ nhỏ mỗi ngày được không, tôi chưa từng thấy ông chủ nhỏ nhà mình giận dữ đến như vậy đâu.

Liền có chút lo lắng, anh cả giận nói:” Diệp Chanh! Em cho rằng gả vào nhà họ Mộ quá dễ phải không? không sai, nhà họ Mộ chính là lấy chồng làm trời, nói như lúc trước em không phải sống chết đòi gả đến, nói như ngủ với em là do anh muốn như vậy, bây giờ gả thì cũng đã gả, ngủ cũng đã ngủ, em chính là vợ của MỘ Dạ Lê anh, bắt đầu từ ngày mai, em ngoan ngoãn mà ở nhà cho anh, ra cửa mộtbước thì để xem anh xử lý em như thế nào.”

Ha, ngay cả ra khỏi cửa cũng không cho.

Dựa vào cái gì?

“Nếu em nhất định phải đi thì sao?”

“Vậy đừng có trách anh không nể tình” anh nắm chặt tay cô làm cô ăn đau.

Diệp Chanh cúi đầu nhìn, tay nhỏ nhanh chóng đỏ lên, trong lòng cũng muốn nổi bão.

“Dựa vào cái gì!”

Ánh mắt Mộ Dạ Lê ánh lên ngoan độc, “Ai bảo em không phải đàn ông!”

Diệp Chanh nói” A, anh phải nói là ‘ Ai bảo em không phải là Diệp Tử’ mới đúng, nếu là Diệp Tử của anh, anh có như vậy không?”

Con bé này, lúc này mà còn chọc tức bung màng não của anh, nhẹ nhàng bâng quơ, lại làm cho anh nổi giận.

“Đúng vậy, đời này em cũng không thể thành Diệp Tử, Diệp Tử cũng sẽ không giống em, suốt ngày nóidôi, suốt ngày nói chuyện không biết xấu hổ, không có gì làm liền chuốc thuốc đàn ông, đã gả đến đây, còn không giữ đạo làm vợ, người không biết thế nào là đủ, như rắn muốn nuốt voi, em có một người chồng còn chưa thấy đủ phải không, nhất định ra ngoài vụng trộm, như vậy em mới vui vẻ phải không?”

Trong lòng Diệp Chanh bổng thấy đau đớn, giống như là càng lúc càng khó chịu, cô trực tiếp bật dậy” Đúng vậy, em đời này cũng sẽ không trở thành người như Diệp Tử, đúng là em chỉ là một đứa con gáiquê mùa, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu. làm sao có thể so sánh được với Diệp Tử của anh, người gặp người thương. Suy cho cùng Diệp Tử cũng là cô chủ nhà họ Diệp, mà em cũng chỉ là đứa con không mong đợi của ba mình, chỉ vì muốn có con trai nên tìm nông phụ sinh con, lại sinh ra thứ như em. Chị ấy là nữ thần được người người chú ý, cùng nam thần quốc dân như anh thật đúng trời sinh một đôi, mà em chỉ là một đứa con gái dơ bẩn, muốn chồng mình chạm đến mình một lần thì cũng phải chuốc thuốc. A, anh cho rằng ai cũng mong muốn được gả cho anh, không được thì ly hôn đi, anhcũng không phải nhân dân tệ, bà đây bây giờ trừ tiền ra ai cũng không yêu.”

“Em……”

“Dừng xe cho tôi!” Diệp Chanh kêu lên.

Tài xế nào dám.

Diệp Chanh cũng mặc kệ anh, trực tiếp tự mở cửa xe ra.


Xe còn đang chạy rất nhanh.


Nhưng Diệp Chanh cũng không hề do dự, giống như con chim nhỏ, trực tiếp lao ra ngoài, toàn bộ cơ thể nhanh chóng biến mất giữa dòng xe cộ đông đúc.


“Trời ơi bà chủ nhỏ…”


Mộ Dạ Lê phát hoảng, cúi đầu nhìn đến chỗ cô vừa ngoài, một vùng nhiễm đỏ, Diệp Chanh….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK