"Chân không thể cử động được sao?"
Tiếng kêu này không khỏi trở nên khẩn trương, trong giọng nói cũng tràn đầy lo lắng. Sau khi thấy Tô Nhược Uyển gật đầu, hắn liền nhanh chóng để đại phu kiểm tra vết thương cho Tô Nhược Uyển.
"Thương thế của phu nhân cũng không đáng ngại, chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng là được."
Chẳng mấy chốc đại phu đã đi đến cạnh Tiêu Tuần, bẩm bảo cho hắn tình huống của Tô Nhược Uyển, lúc này thần sắc của Tiêu Tuần mới hoà hoãn hơn một chút.
Sau khi để gã sai vặt tiễn đại phu đi, hắn lại đi đến bên cạnh Tô Nhược Uyển, không yên tâm xem xét vết thương trên đùi nàng. Ngoại trừ đầu gối bị thương, trên cẳng chân còn bị bầm tím.
"Phu quân không cần lo lắng, chỉ là vết thương nhỏ thôi, qua mấy ngày là tốt rồi."
So với ngày hôm qua kinh tâm động phách, Tô Nhược Uyển cảm thấy thương thế hôm nay căn bản không là gì. Nhưng hiện giờ nhìn thần sắc lo lắng của Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển không khỏi gợi lên ý cười, sau đó lại giơ tay kéo khoé miệng của Tiêu Tuần, cưỡng ép làm hắn lộ ra nụ cười.
Nhưng ngay sau đó Tiêu Tuần lại cầm lấy tay nàng, thần sắc trên mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn một chút.
"Đều do vi phu liên luỵ phu nhân."
Tiêu Tuần có thể đoán được tất cả mọi chuyện đều là bút tích của Tĩnh vương gia, mà uy hiếp lớn nhất đối với hắn chính là Tô Nhược Uyển. Hiện giờ Tĩnh vương gia xuống tay với Tô Nhược Uyển, xem ra là thật sự chuẩn bị hạ sát hắn.
"Hiện giờ ở bên cạnh vi phu vô cùng nguy hiểm, phu nhân trước tiên theo nhị ca hồi phủ Tướng quân, chờ sau khi thế cục ổn định lại trở về được không?"
Qua một lúc lâu sau Tiêu Tuần mới chậm rãi nói những lời này, sau khi nói xong sắc mặt Tiêu Tuần rõ ràng trầm trọng hơn vài phần.
Mặc dù hắn cùng hoàng đế đã biết dã tâm của Tĩnh vương gia, nhưng Tĩnh vương gia người này giấu rất kỹ, hắn còn chưa thăm dò được toàn bộ thực lực của Tĩnh vương gia. Hiện giờ Tĩnh vương gia đã nổi lên sát tâm đối với hắn, hắn không thể ngồi im chờ chết.
Nếu ngay lúc này đối phó với Tĩnh vương gia cũng không có nhiều phần thắng. Vậy nên hắn không thể để Tô Nhược Uyển tiếp tục ở bên cạnh mình, nếu không Tĩnh vương gia nhất định là sẽ tìm mọi cách động thủ với Tô Nhược Uyển.
"Không được, ta không về."
Nhìn sắc mặt của Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển như là hiểu cái gì. Nàng biết sự tình gần đây không đơn giản, nhưng trong lòng nàng mơ hồ có chút bất an, lo sợ Tiêu Tuần sẽ xảy ra chuyện.
"Cho dù có nguy hiểm ta cũng muốn ở bên cạnh phu quân, nếu phu quân có gì bất trắc, ta nhất định sẽ không sống nổi."
Vẻ mặt Tô Nhược Uyển quật cường, trong mắt cũng tràn đầy kiên quyết. Sau khi hai người nhìn nhau một lát, cuối cùng vẫn là Tiêu Tuần bại trận.
"Vi phu chỉ là thuận miệng hỏi thôi, nếu phu nhân không muốn trở về thì không về. Vi phu sẽ không để phu nhân xảy ra chuyện gì."
Nói xong Tiêu Tuần liền ôm Tô Nhược Uyển vào trong lòng, nhưng giờ phút này sắc mặt hắn ngưng trọng, căn bản không được nhẹ nhàng như giọng nói của hắn.
......
Từ sau khi Tô Nhược Uyển bị thương, Tiêu Tuần đối với nàng vô cùng cẩn thận, mỗi ngày đều dùng thuốc mỡ trong cung bôi lên miệng thương cho nàng. Thuốc mỡ này hiệu quả nhanh chóng, không quá mấy ngày vết thương của Tô Nhược Uyển đã tốt lên, đi đứng cũng không có bất kỳ vấn đề gì.
Mà vết thương của nàng vừa mới lành, sáng sớm hôm nay nàng đã nhận được một thiệp mời của phủ công chúa, bên trên viết mời nàng đi uống trà. Bởi vì việc lần trước nên Tô Nhược Uyển thật sự không thích nổi Ninh An, hiện giờ mặc dù nhận được thiệp nàng cũng không muốn đi đến phủ công chúa.
Nhưng cuối thiệp lại viết nếu nàng không muốn đi, Ninh An sẽ đích thân đến phủ Thủ phụ mời nàng. Nghĩ đến việc Ninh An là nữ nhi mà hoàng đế sủng ái, mà hoàng đế lại là cữu cữu của Tiêu Tuần, nếu nàng không cho Ninh An mặt mũi, sợ là hoàng đế sẽ không cao hứng.
Cuối cùng sau khi do dự một phen, Tô Nhược Uyển vẫn đi đến phủ công chúa.
Đến bên ngoài phủ công chúa đã có thị nữ sớm chờ ở ngoài cổng. Nhìn thấy xe ngựa của phủ Thủ phụ, thị nữ kia liền lập tức tươi cười tiến lên đón.
"Phu nhân cuối cùng cũng tới rồi, công chúa của chúng ta đang chờ người đấy."
Lần này thị nữ ân cần hơn không ít, trực tiếp đưa Tô Nhược Uyển đi vào trong phủ. Tô Nhược Uyển vốn tưởng rằng lần này Ninh An lại muốn để nàng chờ lâu mới xuất hiện, không nghĩ tới sau khi thị nữ dẫn nàng tới một cái đình, Nình An đã ngồi ở bên trong.
"Đến cũng nhanh đấy."
Ninh An lười nhác dựa trên ghế dài, bên cạnh còn có mấy thị nữ đang bóp chân cho nàng. Khi nàng nhìn về phía Tô Nhược Uyển, trên mặt đầy vẻ không ngoài dự liệu, như là chắc chắn Tô Nhược Uyển nhất định sẽ đến.
"Không biết công chúa tìm ta có chuyện gì?"
Lần trước hai người đã xé rách mặt, hiện giờ Tô Nhược Uyển cũng không úp mở, trực tiếp đứng im tại chỗ căn bản không có ý định ngồi xuống.
Dáng vẻ này làm Ninh An cong khoé miệng, sau khi liếc Tô Nhược Uyển một cái lại nhìn xuống móng tay được sơn đỏ tươi của mình.
"Nghe nói khoảng thời gian này ngươi không quá yên ổn, không lâu trước đây không chỉ bị bắt cóc, còn bị thương?"
Cẩn thận nghe kỹ, trong giọng nói của Ninh An còn có một tia đắc ý. Mà khi Tô Nhược Uyển ngẩng đầu nhìn Ninh An quả nhiên thấy trên mặt nàng ta không che giấu được ý cười.
"Đúng thật là như thế, hiện tại công chúa đã biết, vậy ta xin cáo lui trước."
Tô Nhược Uyển không có tâm tư dây dưa với Ninh An, nói xong liền tính toán rời đi. Nhưng Ninh An lại không có ý định để nàng rời đi, Tô Nhược Uyển vừa đi được hai bước, giọng nói của Ninh An lại vang lên phía sau nàng.
"Nếu ta đã biết được việc mình muốn, vậy tiếp theo nói về việc ngươi không biết đi. Thương thế của thủ phụ phu nhân vừa mới tốt lên, đừng đứng mệt, không bằng ngồi xuống nghe một chút?"
Giọng nói vừa phát ra, thị nữ canh giữ ngoài đình lập tức cản đường nàng. Xem ra lần này cho dù nàng không muốn nghe, Ninh An cũng sẽ không để nàng rời đi.
Thấy vậy Tô Nhược Uyển đành phải ngồi trở về, nhìn xem rốt cuộc trong hồ lô của Ninh An bán thuốc gì.
"Mời công chúa nói."
"Ta cũng không úp mở với ngươi nữa, những chuyện ngươi gặp phải trong khoảng thời gian này đều do ta ban tặng."
Nói tới đây Ninh An còn đặc biệt ngước mắt liếc Tô Nhược Uyển một cái, thấy Tô Nhược Uyển không có phản ứng gì, trong mắt nàng không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.
"Chắc hẳn ngươi đã đoán được, nhưng nhất định là ngươi không biết Tiêu Tuần cũng biết việc này. Không chỉ biết, hắn còn không nói cho bất kỳ một ai, thậm chí còn âm thầm giải quyết hậu quả cho ta."
Lời này quả nhiên làm trên mặt Tô Nhược Uyển hiện lên một tia dao động, nhưng sau khi Tô Nhược Uyển ngẩng đầu thấy ý cười đắc ý trên mặt Ninh An, khoé miệng cũng theo đó cong lên.
"Vậy công chúa phải cẩn thận, phu quân của ta không phải người tốt, càng sẽ không vô duyên vô cớ giúp công chúa che giấu chứng cứ. Nói không chừng hắn đang nắm lấy nhược điểm của công chúa, đến lúc đó làm công chúa không dậy nổi đâu."
Tô Nhược Uyển cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên nhìn ra được Ninh An đang muốn châm ngòi ly gián quan hệ giữa nàng và Tiêu Tuần. Nếu đặt trong khoảng thời gian trước có lẽ nàng còn tin. Nhưng hiện tại một chữ Ninh An nói nàng cũng sẽ không tin.
Lần này Tô Nhược Uyển cũng thông minh hơn, nửa thật nửa giả nói với Ninh An. Quả nhiên nàng vừa nói xong, sắc mặt Ninh An liền trở nên khó coi, cả người có vẻ có chút hoảng loạn.
Mặc dù Ninh An là công chúa, Tô Nhược Uyển không thể xung đột trực diện với nàng ta. Nhưng hiện tại nhìn bộ dáng sợ hãi của Ninh An, trong lòng Tô Nhược Uyển không khỏi sinh ra cảm giác vui sướng. Đặc biệt là khi Ninh An nhìn nàng, nàng cũng học theo Ninh An nở một nụ cười trào phúng.
Cái này làm sắc mặt Ninh An càng thêm khó coi.
"Ồ, ngươi cứ tự lừa mình dối người đi, đến lúc đó đừng có khóc."
Ninh An từ trước đến nay không bao giờ chịu thua, hiện giờ mặc dù bị Tô Nhược Uyển doạ sợ, nàng vẫn như cũ giả bộ bình tĩnh, làm ra dáng vẻ bày mưu lập kế.
"Nếu đã như vậy ta cũng gửi lại lời này cho công chúa."
Mặc dù Tô Nhược Uyển không biết Tiêu Tuần có tính toán gì không, nhưng nếu Ninh An đã thích doạ nàng, vậy tại sao nàng không doạ lại Ninh An, dù sao tạm thời Ninh An cũng không thể làm gì được nàng.
"Công chúa, bệ hạ ban thưởng cho người."
Lúc không khí trong đình đang trở nên khẩn trương, đột nhiên có một thị nữ đi vào trong đình. Thị nữ vừa nói xong, sắc mặt Ninh An lập tức trở nên vui vẻ. Ngay cả khi nhìn về phía Tô Nhược Uyển trên mặt cũng mang theo ý cười.
"Thật là trùng hợp, nếu Thủ phụ phu nhân cũng ở đây, vậy hãy theo ta cùng đi nhìn xem. Nếu nhìn trúng cái gì thì đừng ngại cứ mang về."
Ninh An như quên mất vừa rồi không thoải mái, đứng dậy đi đến trước mặt Tô Nhược Uyển muốn đưa nàng đi ra ngoài đình. Vốn dĩ Tô Nhược Uyển muốn cự tuyệt, nhưng thái độ của Ninh An thật sự rất nhiệt tình, còn chưa chờ nàng mở miệng Ninh An đã dẫn nàng đi ra ngoài.
Chẳng mấy chốc hai người đã tới tiền sảnh, chỉ thấy trên mặt đất đang được đặt mấy cái rương, mà trong rương đều là kỳ trân dị bảo. Đặc biệt là san hô đỏ được đặt riêng ở giữa tiền sảnh kia ước chừng cao bằng một người.
Tô Nhược Uyển vừa liếc nhìn san hô, lại phát hiện Kỳ Chiêu cũng đứng ở một bên, hai người nhìn nhau một cái, Tô Nhược Uyển cảm thấy có chút ngoài ý muốn, mà Kỳ Chiêu lại sững sờ tại chỗ.
Biểu tình của Kỳ Chiêu đều bị Ninh An thu vào trong mắt, chỉ thấy mắt nàng hiện lên một tia thành công, sau đó nhìn lướt qua cái rương trên mặt đất.
"Phụ hoàng chỉ đưa tới có từng này?"
Thẳng đến khi giọng nói của Ninh An vang lên, Kỳ Chiêu mới lấy lại tinh thần, lập tức khom lưng hành lễ với Ninh An.
"Hồi công chúa, bệ hạ nói hôm nay đưa chỗ này tới trước, còn lại ngài phân phó người sắp xếp lại, ngày khác lại đưa đến phủ công chúa."
Thanh âm của Kỳ Chiêu có chút kích động, mặc dù cúi đầu nhưng tầm mắt vẫn không nhịn được nhìn về hướng Tô Nhược Uyển.
"Vậy còn được."
Ninh An lại liếc nhìn Kỳ Chiêu một cái, phát hiện hắn quả nhiên đang nhìn trộm Tô Nhược Uyển. Điều này làm nàng buông chuỗi trân châu trong tay xuống, trong mắt cũng nhiều thêm ý cười.
"Vất vả cho Kỳ đại nhân đặc biệt đưa tới đây, ta cũng không có gì để thưởng cho ngươi. Đúng lúc gần đây có một quyển sách, nghe nói là bản hiếm, ta cũng không thích đọc, vậy thưởng cho đại nhân đi. Đại nhân ngồi uống trà đã, ta lập tức đem qua đây."
Thấy Ninh An sắp sửa đi ra ngoài, Tô Nhược Uyển cũng đi về phía cửa, muốn mượn cơ hội này rời khỏi phủ công chúa. Nhưng còn chưa chờ nàng mở miệng, Ninh An đã ngăn nàng lại.
"Thủ phụ phu nhân cứ bình tĩnh chọn đi, ta đi một chút rồi về."
Dứt lời Ninh An liền đi ra khỏi tiền sảnh, mà Tô Nhược Uyển nhìn thoáng qua Kỳ Chiêu ngồi ở một bên, nàng luôn cảm thấy Ninh An cố tình để nàng cùng Kỳ Chiêu ở lại chỗ này. Nhưng hiện giờ bên trong tiền sảnh còn có không ít hạ nhân đang kiểm kê đồ ban thưởng làm Tô Nhược Uyển không hiểu được suy nghĩ của Ninh An.
"Nghe nói không lâu trước đây Tam tiểu thư bị thương, không biết hiện giờ thương thế đã hồi phục chưa?"
Khi Tô Nhược Uyển đang suy tư, Kỳ Chiêu đã chủ động đi đến trước mặt nàng. Tô Nhược Uyển vừa quay đầu nhìn lại liền thấy trên mặt Kỳ Chiêu không giấu được lo lắng, dáng vẻ này làm trong lòng Tô Nhược Uyển có chút nghi hoặc, theo bản năng lùi về sau mấy bước.
"Đa tạ đại nhân quan tâm, hiện giờ ta đã không còn lo ngại."
Hành động xa cách của Tô Nhược Uyển làm Kỳ Chiêu sửng sốt, sau khi ý thức được cử chỉ của mình xác thật có chút không ổn, Kỳ Chiêu nỗ lực áp chế vẻ lo lắng trên mặt xuống.
"Vậy thì tốt rồi."
Trong giọng nói của Kỳ Chiêu có một tia mất mát không dễ nhận ra, nói xong càng nhịn không được nhìn Tô Nhược Uyển nhiều thêm vài lần. Hành động kỳ quái này làm Tô Nhược Uyển vô cùng khó hiểu, nàng luôn cảm thấy Kỳ Chiêu dường như còn muốn nói gì đó.
Tô Nhược Uyển đợi một lúc vẫn không thấy Ninh An quay về liền ngồi xuống ghế. Nhưng khi nàng vừa ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa lại đột nhiên phát hiện Kỳ Chiêu đang ngơ ngác nhìn chằm chằm nàng.
"Kỳ đại nhân còn có chuyện gì sao?"
"Ta... không biết Tiêu huynh đã tra được là ai bắt cóc Tam tiểu thư chưa?"
Tô Nhược Uyển đột nhiên mở miệng làm Kỳ Chiêu có chút khẩn trương, ngay cả nói chuyện cũng trở nên chậm chạp. Bộ dáng kỳ quái làm Tô Nhược Uyển nhịn không được nhìn hắn thêm vài lần, sau đó lại lắc đầu.
"Trước mắt phu quân còn chưa tra được là người phương nào."
Lời này vừa nói xong trên mặt Kỳ Chiêu đột nhiên hiện lên một tia vui sướng, nhưng lúc Tô Nhược Uyển nhìn sang lại lập tức biến mất không còn dấu vết.
"Ta với Tiêu huynh là đồng liêu, lại đều là học sinh của lão sư. Nếu Tam tiểu thư có việc cần giúp cứ tìm ta."
"Đa tạ ý tốt của đại nhân, hiện giờ phu quân của ta đã có chút manh mối, có lẽ không lâu nữa sẽ điều tra ra."
Khi nói chuyện trong mắt Tô Nhược Uyển không khỏi hiện lên một tia đánh giá. Bình thường Kỳ Chiêu nhìn thấy nàng nhiều nhất là khách khí chào một tiếng, nhưng hôm nay hắn dường như nói có chút nhiều.
"Ta tìm được sách rồi, mong đại nhân đừng ghét bỏ."
Một lúc sau Ninh An đã quay lại tiền sảnh, sau khi nàng đưa sách cho Kỳ Chiêu lại xoay người đi đến trước mặt Tô Nhược Uyển.
"Thủ phụ phu nhân đã chọn được chưa?"
"Những cái này là bệ hạ ban thưởng cho công chúa, sao ta dám chiếm làm của riêng được. Tâm ý của công chúa ta đã nhận, nếu công chúa không có gì phân phó thì ta xin về trước."
Tô Nhược Uyển sớm đã muốn nói câu này, hiện giờ Ninh An nghe xong cũng không cưỡng cầu, thậm chí không còn ngăn cản nàng rời đi.
"Ngươi nói cũng có chút đạo lý, nếu đã như vậy ta cũng không tặng nữa."
Ninh An vừa dứt lời, Tô Nhược Uyển liền lập tức nhấc chân đi ra ngoài, bước chân so với ngày thường cũng nhanh hơn không ít, như là hận không thể mau chóng rời đi.
Chờ đến khi Tô Nhược Uyển ra khỏi cổng lớn phủ công chúa nàng mới thả chậm bước chân. Nhưng khi nàng đang muốn đi đến xe ngựa lại đột nhiên thấy Tiêu Tuần đứng ở một bên. Tô Nhược Uyển dừng chân sửng sốt một lát, sau khi xác định người đón mình thật sự là Tiêu Tuần nàng mới nhanh chóng chạy về phía Tiêu Tuần.
"Phu quân!"
Trong giọng nói của Tô Nhược Uyển tràn đầy vui vẻ, tựa hồ không nghĩ tới Tiêu Tuần sẽ tới đón mình. Sau khu Tiêu Tuần ôm nàng vào trong lòng, nàng mới ngửa đầu cười hỏi Tiêu Tuần: "Sao phu quân biết ta ở đây?"
"Hồi phủ nhưng không thấy phu nhân, hạ nhân nói nàng tới chỗ này."
Khoé môi Tiêu Tuần treo ý cười, nhưng nói xong hắn lại nhìn về phía sau Tô Nhược Uyển.
"Thật khéo, Kỳ huynh cũng ở đây."
Lúc này Tô Nhược Uyển quay đầu lại mới phát hiện Kỳ Chiêu không biết từ lúc nào cũng ra khỏi phủ công chúa, hiện giờ đang đứng cách đó không xa.
Chỉ là Kỳ Chiêu nhìn thấy bộ dáng hai người ôm nhau thần sắc sửng sốt, trong mắt còn hiện lên một tia cô đơn.
"Bệ hạ ban thưởng cho công chúa, phái ta đưa tới phủ công chúa, trùng hợp gặp Tam tiểu thư."
Nói tới đây Kỳ Chiêu như nghĩ tới cái gì, sau khi bất giác nhìn thoáng qua Tô Nhược Uyển, lòng bàn tay cũng không khỏi siết chặt.
"Nghe nói Tiêu huynh còn chưa tìm được kẻ bắt cóc Tam tiểu thư, không biết Tiêu huynh có cần ta hỗ trợ không?"
"Không cần, mặc dù Kỳ huynh làm ở Hình Bộ nhưng căn cơ còn chưa vững, nếu bởi vì việc riêng của ta mà tự tiện lợi dụng chức quan, sợ là sẽ bị người khác buộc tội."
Tiêu Tuần nói xong lại cầm lấy tay Tô Nhược Uyển, mà Kỳ Chiêu lại bởi vì hai chữ "việc tư" này kích thích đến nói không ra lời, đáy lòng cũng theo đó sinh ra từng cơn đau đớn.
"Đa tạ Tiêu huynh quan tâm, nếu Tiêu huynh không cần ta hỗ trợ, vậy ta xin phép đi về trước."
Nói xong Kỳ Chiêu lại làm trò trước mặt Tiêu Tuần nhìn thoáng qua Tô Nhược Uyển, sau đó mới xoay người rời đi. Mà hành động này của hắn lại làm mặt Tiêu Tuần tối sầm lại, nắm tay Tô Nhược Uyển cũng không khỏi siết chặt.
Trên tay đột nhiên truyền đến lực đạo làm Tô Nhược Uyển ngẩng đầu nhìn Tiêu Tuần, lại phát hiện lúc này mặt Tiêu Tuần đang đen lại.
"Phu quân chàng làm sao vậy? Sao hôm nay mọi người đều kỳ quái như thế?"
"Phu nhân còn phát hiện ai kỳ quái?"
Sau khi thấy xe ngựa của Kỳ Chiêu rời đi, Tiêu Tuần mới dẫn theo Tô Nhược uyển đi đến chỗ xe ngựa của phủ Thủ phụ. Mà Tô Nhược Uyển lại không nghe ra dị thường trong giọng nói của hắn, nhịn không được nhìn thoáng qua hướng Kỳ Chiêu rời đi.
"Chính là Kỳ đại nhân, hôm nay hắn dường như nói có chút nhiều."
Kỳ Chiêu ở trong ấn tượng của Tô Nhược Uyển không phải là người hay nói, hôm nay không chỉ chủ động hỏi chuyện nàng bị bắt cóc, còn chủ động muốn hỗ trợ làm nàng có chút ngoài ý muốn.
Tô Nhược Uyển nói xong lại nhìn về phía Tiêu Tuần, phát hiện hắn cũng không có ý định lên tiếng, đưa theo nàng lên xe ngựa. Thẳng đến khi xe ngựa chậm rãi chạy về phía trước, Tiêu Tuần mới mở miệng.
"Phu nhân cảm thấy Kỳ Chiêu người này như thế nào?"
Vấn đề không đầu không đuôi làm Tô Nhược Uyển sinh ra một tia nghi hoặc, nhưng nhìn thần sắc nghiêm túc trên mặt Tiêu Tuần, nàng lại cẩn thận suy tư một lúc.
"Là một người hàm súc nội liễm?"
Đây là điều mà Tô Nhược Uyển thường nghe cha nàng nói, mà nàng cũng không tiếp xúc nhiều với Kỳ Chiêu, đối với con người hắn cũng không quá hiểu, đương nhiên không biết hắn là người như thế nào. Nhưng hôm nay Tiêu Tuần đột nhiên hỏi vấn đề kỳ quái như thế làm Tô Nhược Uyển vô cùng nghi hoặc. Khi nhìn về phía Tiêu Tuần trong mắt cũng nhiều thêm vài phần đánh giá.
"Vì sao phu quân lại đột nhiên hỏi cái này?"
Chỉ là nhàn rỗi không có việc gì tuỳ tiện hỏi thôi. Nếu trước kia người cầu hôn phu nhân là Kỳ Chiêu, phu nhân có đồng ý không?"
Tiêu Tuần hỏi làm Tô Nhược Uyển càng thêm mơ hồ, nhưng trực giác nói cho nàng biết Tiêu Tuần căn bản không phải tuỳ tiện hỏi chơi. Đặc biệt là sau khi thấy thần sắc khẩn trương trong mắt Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển càng cảm thấy hôm nay Tiêu Tuần có chút không bình thường.
"Đương nhiên sẽ không đồng ý. Mặc dù lúc ấy ta không nghĩ bản thân có thể gả cho phu quân, nhưng chỉ cần phu quân không thành thân ta cũng sẽ không gả cho người khác."
Vừa dứt lời, Tô Nhược Uyển liền thấy trong mắt Tiêu Tuần hiện lên một tia vui mừng. Nhân lúc Tiêu Tuần còn chưa phản ứng lại, nàng nhanh chóng ghé sát vào Tiêu Tuần hôn lên môi hắn một cái.
"Sao hôm nay phu quân lại ăn dấm thế?"
"Đương nhiên là vì lo lắng phu nhân bị người khác thèm muốn."
Giọng nói của Tiêu Tuần có chút bất đắc dĩ, nói xong liền ôm Tô Nhược Uyển vào trong lòng, nhân lúc Tô Nhược Uyển chưa mở miệng đã lấp kín môi đỏ của nàng.
Cùng lúc đó trước cổng phủ công chúa, sau khi hai chiếc xe ngựa đều rời khỏi, Ninh An mới chậm rãi từ trong cánh cửa đi ra. Nhìn hai bên xe ngựa dần đi xa, trong mắt nàng tràn đầy gian xảo.
"Đi, đem tin Tô Nhược Uyển lén gặp Kỳ Chiêu bị Tiêu Tuần bắt được truyền ra đi."