• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi qua kinh thành Vạn Uy rất xa về phía nam, lại xuôi theo dòng Thủy Lộ trải dài dường như không thấy điểm kết thúc. Dung Nhi Vân cùng Hà Thanh hai người hai ngựa tựa vào nhau sánh đôi ngang nhiên vượt qua tầm mắt tất cả mọi người.

Hà Thanh rất lâu rồi không tìm được lý do rời khỏi phủ cấm. Nàng tính tình hào sảng không phù hợp với đám nữ nhân nhu nhược miệng bồ tát bụng mang theo ổ rắn rết, nên chỉ có thể một mình tự vui vẻ. Nhưng từ sau khi quen biết Dung Nhi Vân, lại tìm thấy không ít điểm chung giữa hai người, nên tự khắc sinh ra thân thiết.

Thậm chí, vừa nghe tin Dung Nhi Vân muốn ra khỏi kinh thành xử lý một chuyện, nàng đã vội chạy tới Đoạn Vương Phủ như chú cún nhỏ mong được chủ nhân cho theo cùng.

Đi một đoạn đường rất dài, Dung Nhi Vân không có ý định muốn trò chuyện cùng nàng, cũng không giống mang biểu tình sẽ kể vài thứ vụn vặt, nàng cũng không dám hỏi, chỉ lặng lẽ đuổi theo đuôi ngựa một cách sảng khoái:

“Kim Thiết Vương phi cưỡi ngựa thật giỏi! Ban đầu ta còn tưởng Vân Vân muốn mang ta cùng ra ngoài là để ta dắt ngựa cho người.”

Dung Nhi Vân lắc đầu không đáp lại, biểu tình trên mặt cả đoạn đường không vơi chút căng thẳng.

Nàng mang Hà Thanh theo chẳng qua, đã xuất giá không tiện để Phú Nghi cùng nàng đơn độc xuất phủ. Hơn nữa dường như đối với Hà Thanh, Lã Diên Mục có phần nhu mì mềm mại hơn. Mặc dù hai người không nói chuyện, không trao đổi ánh mắt, nhưng khi Hà Thanh đến phủ, Lã Diên Mục liền vô cớ vô tình có mặt dù chỉ thoáng qua.

Dung Nhi Vân nhìn Hà Thanh còn đang cười ngây ngốc, sắc mặt căng cứng lại thêm phần gian nan.

Đợi tới khi xuôi đường đến một thị trấn nhỏ, Dung Nhi Vân nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc đang ôm đao tựa người vào thân cây đầu ngõ, mới dám thở phào một hơi thật nhẹ.

Phú Nghi thấy Dung Nhi Vân, mặc kệ Hà Thanh xuất hiện cùng lúc, rũ mi gật đầu không chia dư cho người ngoài:

“Tiểu thư! Chuyện giao cho ta, đã làm xong!”

Dung Nhi Vân gật đầu.

Hà Thanh đứng bên cạnh không khỏi tò mò hướng Dung Nhi Vân:

“Có chuyện gì vậy? Có thể cho ta biết được không? Ta có thể giúp Vân Vân một tay!”

Phú Nghi ôm đao đi về phía trước, không nghe không phiền, không trả lời không vướng bận.

Dung Nhi Vân cười khách sáo với nàng ta, giọng điệu thật mềm mại trấn an:

“Không có chuyện quan trọng lắm đâu! Dung tộc có chút vướng mắc chuyện kinh doanh, ta đến nơi này để xử lý.”

Hà Thanh trợn mắt ngạc nhiên, vội vàng che tay lên miệng:

“Thật không? Vân Vân giỏi quá! Vân Vân không chỉ là Vương Phi tài ba còn giúp đỡ chuyện buôn bán trong Dung tộc sao? Ta thật thích người quá đi!”

“Vậy đây là bí mật giữa chúng ta nhé! Chuyện Dung tộc mà, ta không muốn để nhiều người biết. Vương gia ngài ấy cũng không biết rõ ràng như vậy đâu!”

Hà Thanh gật đầu như muốn rơi cổ. Đáy mắt hiện lên vô vàn tia sủng ái đến cực hạn.

Thảo nào trên đường đi Vân Vân của nàng ta không nói chuyện. Thảo nào Vân Vân lại mang nét mặt căng thẳng như vậy.

Nếu đổi lại là Hà Thanh, Hà phủ xảy ra chuyện, nàng cũng không thể bình tĩnh nổi.

Nghe Dung Nhi Vân giải thích như vậy, Hà Thanh đi theo biết là chuyện riêng liên quan đến bí mật kinh doanh, người ngoài như nàng không tiện xuất hiện, vì thế liền ở tại khách trọ mà thuộc hạ Dung Nhi Vân đã thuê từ sớm. Ngoại trừ ngày ăn đủ ba bữa, thời gian còn lại cũng chỉ lang thang xung quanh trong phòng chờ Dung Nhi Vân quay về.

Trái với tâm thế hào hứng được biết một ‘bí mật không có thật’ của Hà Thanh. Dung Nhi Vân bây giờ còn căng thẳng hơn khi vừa xuất hiện tại nơi này. Nàng đã rời khỏi kinh thành 2 ngày, chờ đợi người tại nơi này cũng 2 ngày, nhưng ngoại trừ tiếng gió thổi bên tai, tiếng côn trùng đập cánh trước mắt, một người khả nghi trong ký ức chắp vá cũng không xuất hiện.

Phú Nghi thấy tâm trạng Dung Nhi Vân có chút không được bình tĩnh liền đưa cho nàng phiến lá hắn đã cầm thật lâu trong tay:

“Vì sao tiểu thư lại tới nơi này?”

Phiến lá đã mất dần màu xanh, bên trên còn vương chút hơi ấm từ lòng tay người bên cạnh, nàng nắm nó trong tay, bình ổn dần quay trở lại:

“Cứu một người.”

“Giống như cứu ta lúc trước?”

“Không giống. Cứu ngươi là vô tình, cứu hắn là cố ý. Cứu ngươi không mong đền đáp, cứu hắn là ràng buộc. Ngươi lúc đó, nếu không phải ta cứu thì có thể người khác sẽ cứu, nhưng hắn bây giờ, nếu ta không cứu chắc chắn sẽ chết.”

“Tiểu thư không còn giống trước đây.”

Dung Nhi Vân khẽ trào phúng:

“Ta bây giờ làm sao? Xinh đẹp không giống trước đây. Hay là càng xinh đẹp hơn trước đây?”

Phú Nghi ôm đao, khẽ dựa đầu lên thân cây, đôi mắt hiện lên nét cưng nịnh mà nhếch môi:

“Như bây giờ cũng tốt, sau này không sợ bị ức hiếp.”

Dung Nhi Vân trong ánh trăng sáng, đôi mắt long lanh nhìn về thân ảnh phía dưới nheo lại mà cười thật tươi:

“Ta mới không sợ bị ức hiếp. Ngày trước, cho dù ta bị ai ức hiếp không phải ngươi vẫn luôn âm thầm giáo huấn bọn họ hay sao? Bây giờ chỉ là thấy ngươi mệt quá, nên ta tự làm.”

Phú Nghi gật đầu.

Hóa ra hắn làm những chuyện đó, Dung Nhi Vân đều biết.

Phú Nghi hơi thả lỏng bảo đao trong tay. Nhưng còn chưa kịp cười một tiếng, tầng gió động trong không gian vương lên rất nhẹ, tựa như thoáng qua, tựa như gió trời không thấy đặc biệt.

Nhưng vành tai Phú Nghi vốn luôn mẫn cảm với tiếng động, khứu giác thính lực tôi luyện đến mức rõ ràng thứ xuất hiện không đơn giản. Hắn nhìn vội sang Dung Nhi Vân, vừa định lên tiếng, nàng đã kề ngón trỏ lên môi, ý bảo nàng đã biết.

Trong ánh trăng đêm chiếu sáng mờ ảo. Bãi cỏ lau thật lớn, rộng mênh mông chỉ có tiếng gió thổi, bây giờ lại xuất hiện một đám người mang theo sát khí hòa lẫn mùi máu tanh.

Nói là đám người nhưng thực chất chỉ có một đám người mang hắc y chìm vào màn đêm cùng một bạch y hơn tuyết.

Hai bên giao chiến, có lẽ từ rất lâu rồi mới đuổi chạy tới đây. Đám hắc y thế lực lớn, tuy rằng kiếm pháp không thể đối địch với người trước mặt, nhưng quân số đông hơn chiếm về phần lớn tiện nghi.

Bạch y phía đó khí thế cường đại, liên tiếp ngăn cản những đòn đánh tới của đám hắc y, nhưng cơ thể cũng không thiếu những nhát chí mạng lần lượt lướt qua. Hắn miễn cưỡng chống vững cơ thể muốn ngã gục vào thanh kiếm trong tay, bạch y bị gió thổi qua, từng mảnh nhuốm đầy huyết nhục tung bay phả mùi máu tanh khắp chốn.

Phú Nghi nhìn về Dung Nhi Vân, hơi hất cằm ra hiệu.

Hắn nhớ trong lời nói của tiểu thư:

__Ta muốn ngươi nghe ngóng thông tin về một người, tên hắn là Vân Cẩn. Chỉ cần hắn ý định hướng Trấn Kim Bố, lập tức theo dõi, sai người thông báo cho ta.

Mệnh lệnh như vậy, hiển nhiên muốn cứu người.

Nhưng Dung Nhi Vân giờ phút này lại im lặng tắp lự, ánh mắt không kinh hãi ngạc nhiên hay lo lắng mà còn mang chút chán ghét phiền muộn. Nàng không ra hiệu cứu người, hắn chỉ có thể tiếp tục ôm đao im lặng quan sát.

Trận chiến bên dưới vẫn tiếp tục diễn ra, không sai sót Vân Cẩn một thân bạch y khó khăn không thể chống đỡ những lưỡi kiếm liên tiếp ngày càng nhiều. Hắn luyện võ từ nhỏ, cho dù mang theo cơ thể bị thương nặng nhưng ý chí quật cường vẫn miễn cưỡng trả lại không thiếu cho đám đuổi giết trước mặt:

“Muốn giết ta? Người đó còn chưa được sinh ra đâu!”

Đám hắc y bị thương cũng không nhẹ, liếc mắt nhìn nhau. Không ai nói với ai lời nào, chỉ khẽ gật đầu.

Đám người đứng tách về hai phía, nhường vị trí trung tâm cho một hắc y mang mặt nạ:

“Chủ tử! Người tới rồi!”

Hắc y mang mặt nạ xuất hiện, khẽ xoa hai tay vào nhau mà cười:

“Thành Thanh Bình! Không ngờ chúng ta gặp lại nhau trong hoàn cảnh như này!”

Vân Cẩn đã lâu không nghe thấy cái tên đó, trong ánh mắt thoáng qua chút giật mình. Nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:

“Vậy là ta sẽ chết trong tay người quen? Nghĩ thôi cũng thấy làm ma không có gì đáng sợ, hơn nữa lại có bằng hữu tiễn đưa, đoạn đường này, ngươi nói có phải đi cũng không thấy khó khăn?”

Hắc y mang mặt nạ khẽ cười:

“Chúng ta cũng giống nhau, đều yêu thích cái đẹp, yêu thích thơ ca, yêu thích cuộc sống vô lo vô nghĩ. Chỉ có điều, ngươi có thể vô lo vô nghĩ, phụ thân ngươi sẽ cho ngươi điều ấy. Còn ta, chỉ cần vô lo vô nghĩ, phụ thân ta, huynh đệ ta sẽ giết chết ta.”

“Vậy ta nên thương hại ngươi?”

Hắc y mang mặt nạ lắc đầu:

“Có thể! Ta cho phép ngươi thương hại ta, một hồn ma thương hại có tính là gì? Vạn dân, vạn quân, những kẻ còn sống sau ngươi, ta sẽ thương hại bọn họ. Không thiệt!”

Vân Cẩn nhìn vào hắc y mang mặt nạ trong màn đêm. Ánh trăng mờ ảo không soi rõ ràng gương mặt, nhưng giọng điệu cử chỉ, lại khiến hắn khẽ cười:

“Nếu có kiếp sau, ta vẫn muốn làm một người yên tự do, vô lo vô nghĩ. Cùng ngươi một lần nữa kết thành bằng hữu thực sự.”

“Được!”

Cánh cung giơ lên cao, tạo thành một vòng thật lớn. Đầu mũi tên sáng loáng, phản chiếu ánh mắt âm u của hắn y mang mặt nạ. Khóe môi hắn khẽ mím lại, mắt nhắm hờ thu lại tất cả cảm xúc trong lòng.

Đợi tới khi hắn y mang mặt nạ mở mắt ra lần nữa, mũi tên lao vút như thoi đưa, cắt gió mà điên cuồng tìm đến mục tiêu.

CẠCH!

m thanh ngược chiều khiến con ngươi hắc y nhân trợn trừng. Mũi tên hắn bắn đi bị mũi tên không biết từ đâu xuất hiện chẻ làm đôi, đạo lực dư thừa khiến cho mũi tên kia còn tiếp tục nhắm vào hắc y mang mặt nạ.

Hắn lách người né tránh, bàn tay vươn dài bắt lấy mũi tên không tốn nửa phần sức.

Đám hắc y nâng cao cảnh giác.

Dung Nhi Vân cùng Phú Nghi hai người vừa hay nhận lúc đám hắc y không chú ý xuất hiện kéo Vân Cẩn lùi về phía sau hai người.

Dung Nhi Vân nắm chặt cung tên trong tay, đôi mắt sắc lạnh nhìn vào đám người không lên tiếng.

Phú Nghi ôm đao khoanh tay trước ngực, dáng vẻ có chút thách thức hơi hất cằm.


Hắc y mang mặt nạ nhìn hai người trước mặt, một lời không nói đem theo đám người rời đi. Trước khi biến mất hoàn toàn, ánh mắt trầm nhìn về Dung Nhi Vân một cái, thập phần lạnh lùng.


Phú Nghi hoài nghi có phải bản thân biểu lộ quá mức khoa trương khiến cho đám người kia nhanh chóng bỏ chạy?


Dung Nhi Vân:


__Tại sao ánh mắt lúc đó lại có phần quen thuộc?


Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ, Vân Cẩn sau lưng đã ngã gục xuống đất, phun ra ngụm máu tươi.


Dung Nhi Vân thốc Phú Nghi:


“Mau đem hắn đến đại phu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK