Cả quá trình Biệt Lý đều mơ mơ màng màng, từ sau khi cô biết có quỷ hồn Diêm Vương Địa Phủ tồn tại, muốn để cô tin trên thế giới có thiên đình, trên trời còn có một Văn Khúc Tinh, dường như cũng không phải là chuyện khó lắm.
Rắm chó á!
Rất là khó!
Biệt Lý bực bội vò tóc, ông lớn mình vẫn thầm mến bên cạnh lắc mình biến thành Văn Khúc Tinh, bạn nghĩ sao? Hơn nữa cô còn là viên chức của Địa Phủ.
Đây chẳng phải là một biến thể của vở kịch huyền thoại “Giám đốc độc đoán yêu tôi nhưng chúng ta là kẻ thù không đội trời chung” sao?
Vẻ mặt Biệt Lý biểu cảm “Tôi là ai tôi đến từ nơi nào tôi đang đi đâu tôi đang làm gì" yếu ớt nói: “Anh không sợ sau khi em biết sự thật sẽ càng cảm thấy tự ti sao?”
Văn Khúc nhíu mày: “Vì sao chứ? Kém hơn không phải là bình thường sao?”
Biệt Lý: “…”
Muốn đánh người, lần đầu tiên cô cảm thấy Văn Khúc thiếu đòn như vậy.
Thế là Biệt Lý làm thật, cô nện một đấm lên ngực Văn Khúc, còn chưa kịp nói gì đã bị tiếng ho khan của Văn Khúc dọa sợ.
“…Anh không phải là thần tiên sao? Sao dễ bị thương như vậy?”
Sắc mặt Văn Khúc trắng bệch ôm ngực ho khan, giống như sắp ho ra phổi.
Biệt Lý vừa nhẹ nhàng vuốt ngực thuận khí cho anh, vừa tự trách nói: “Xin lỗi anh, em sợ quá nên quên anh có vết thương.”
Văn Khúc ho đến nói không nên lời, cảm nhận được bàn tay mềm mại trên ngực không khỏi rạo rực, thế là làm bộ không thoải mái tiếp tục ho khan.
Biệt Lý yếu ớt nói: “Không phải anh giả vờ chứ?”
Văn Khúc suýt chút tắt thở, run rẩy một lúc suýt chút ho ra máu anh mới bình thường lại, nói: “Giống như thần tiên không thể đến nhân gian, nếu như phá giới hạ phàm thì thực lực và pháp lực đều bị áp chế đến trình độ của nhân gian, bây giờ nhân gian cũng không có ai tu đạo nghiêm túc.”
Biệt Lý giật mình, thì ra là thế: “Thảo nào lão Diêm Vương nói đến Địa Phủ không tiện."
“Bởi vì sức mạnh tín ngưỡng, những năm gần đây sức mạnh tín ngưỡng càng ngày càng ít, âm sai cũng giống như thần tiên, em từng nghe ‘Tin thì có, không tin thì không’ chưa? Ngay từ đầu Địa Phủ và Thiên Đình đều được sinh ra dựa vào tín ngưỡng của con người, một nửa sự tu luyện phụ thuộc vào nỗ lực của chính mình, nửa còn lại một phần là tài năng, một phần khác là tín ngưỡng."
Biệt Lý kinh ngạc cảm thán một tiếng, chẳng trách lúc trước khi cô vẽ bùa, Hắc Vô Thường nói nếu có người tin tưởng thì tốt một chút, tin tưởng là nguyện vọng cơ bản và đơn giản nhất.
Kể từ khi bắt đầu phong trào tiêu diệt Tứ Cựu*, hiện nay hầu hết mọi người đều tin vào khoa học, còn rất ít người còn tin vào sự tồn tại của thần linh ma quỷ Thiên Đình và Địa Phủ, số ít người còn tin tưởng thì chẳng qua là trong lòng cầu bình an mà thôi, giống như phần lớn nhà cũng Thần Tài, cũng không thấy họ tin trên thế giới có Thần Tài.
*破四旧: Tiêu diệt Tứ Cựu đề cập đến việc "Tiêu diệt những ý tưởng cũ, văn hóa cũ, phong tục cũ và thói quen cũ" được thực hiện bởi Hồng vệ binh là học sinh đại học và trung học cơ sở trong những ngày đầu của Cách mạng Văn hóa của Trung Quốc.
“Nhưng từ sau khi em trở thành nhân viên dự bị của Địa Phủ, những chỗ em đi qua hoặc ít hoặc nhiều đều hơi mê tín, em may mắn như vậy sao?”
Biệt Lý nghi ngờ, vụ xác sống lúc đầu, bản thân xác sống tin tưởng hồn phách có thể trị bệnh, ngay cả phản ứng đầu tiên của Nguyên Vĩnh Phương sau khi bị dọa sợ là có quỷ, mặc dù trước đó bà ta từng ở biệt thự một thời gian, bị Song Song đùa quá mức, hơn nữa sau khi cô xuất hiện thì còn có thêm nhiều người tin tưởng trên thế giới có quỷ hồn.
Lần thứ hai thì không cần nói, người trong thôn Thạch Oa không có ai không tin quỷ hồn, thậm chí tin chắc chắn rằng bé gái là điềm báo tai họa.
Bây giờ đại khái là lần thứ ba, lần này nhìn vẻ ngoài không có ai tin quỷ hồn gì cả, nhưng ảnh hưởng so với hai lần trước lại lớn nhất.
Sự kiện nhảy lầu đột nhiên trở nên nổi tiếng trên mạng mà không rõ nguyên nhân, ngày hôm đó nó xuất hiện trên các trang tin tức và hot search trên weibo, có người nghi ngờ rằng đó là hành vi bắt nạt trong trường học, còn có một số người xem chuyện này xong lại tin là thật sự có quỷ hồn quấy phá.
Biệt Lý mơ hồ cảm thấy có chỗ không đúng nhưng lại không chỉ ra được.
“Nếu như người tin tưởng khoa học càng ngày càng nhiều, người tin tưởng Địa Phủ càng ngày càng ít thì có phải âm sai sẽ biến mất không? Vậy Địa Phủ có còn tồn tại không?”
Văn Khúc trầm ngâm một chút: “Khó nói được, bây giờ chỉ có một phần người sau khi chết đi linh hồn không tới địa phủ đầu thai mà tan biến mất, cát bụi về với cát bụi, trở thành một phần của thế giới vật chất, cho nên có lẽ ngàn vạn năm sau luân hồi sẽ có sự khác biệt.”
Nhưng đó cũng là chuyện của ngàn vạn năm sau, chỉ cần xã hội này còn trường học còn thi cử thì chắc chắn anh sẽ không thất nghiệp.
Giống như mấy năm nay vừa ra đời phong trào ‘Thần thi’, tốc độ nâng cao thực lực là Thiên Đình cao cấp nhất, số một vẫn là Thần Tài.
Còn Địa Phủ thì nghiêm trọng hơn một chút.
Biệt Lý được tiêm nhiễm đầy đầu về thế giới mới, lại bị Văn Khúc luân phiên oanh tạc cuối cùng đành phải đồng ý sau này không trốn tránh Văn Khúc về mặt tinh thần, đương nhiên sinh lý cũng không thể trốn tránh, không thể tự lừa mình dối người.
Không thể không nói Văn Khúc yêu cầu nhiều không chịu nổi, Biệt Lý phát điên mất, bị ép thừa nhận mình thích mất mặt quá đi!
Ra khỏi phòng, Biệt Lý vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác.
Tròng mắt của Song Song rụt lại, vết dây hằn màu tím trên cổ cũng không còn, từ khi đầu lưỡi rụt lại đến giờ cuối cùng cũng không thè ra nữa, tóc dài phất phới tựa như một tiểu thư khuê các, chỉ là tay phải cháy đen, trước ngực cũng bị thương.
Cô ấy đến trước mặt Biệt Lý, nhỏ giọng nói: “Tôi biết cô muốn tốt cho tôi… Tuôi bit mà…” (Tôi biết cô muốn tốt cho tôi… Tôi biết mà…)
Biệt Lý khẽ sờ tóc cô ấy: “Giọng lưỡi to vẫn êm tai hơn.”
Chuyện cũ của Song Song và Lý Kiến Quân hoàn toàn không cần nói rõ, lúc Biệt Lý chưa về đến nhà đã hiểu rõ, chuyện này năm mươi phần trăm là chuyện xưa về tên đàn ông cặn bã.
Nhưng mà mới lạ là tên đàn ông cặn bã này là thật sự cặn bã tới đáy.
Chị gái ngực to dẫn theo hai tiểu đệ mới thu được đi ra từ căn phòng tối nhỏ, lười biếng vươn eo nói: “Trong nhà vẫn tốt hơn.”
Trong lòng Biệt Lý hỗn loạn như dây đay, không có tâm tư gì nên cũng không hỏi vì sao chị gái ngực to chưa quay phim xong đã quay lại.
Quỷ nước đang ngẩn người, Tống Linh không có Đỗ Chi Tình thì sôi nổi, một chốc lại thổi gió trước mặt chị gái ngực to, một chốc lại kể câu chuyện cười lạnh rồi tự cười ‘hahaha’.
Sau khi Đỗ Chi Tình nhận công việc thì cả ngày thật sự đi theo Lý Kiến Quân, cô ấy không cảm thấy nhàm chán, giống như người đói bụng kêu vang nhìn chằm chằm miếng thịt ba chỉ, nhưng mà thịt ba chỉ lại được đặt trong lồng sắt.
Không thể ăn vào miệng nhưng tưởng tượng thì không thành vấn đề.
Như vậy tất nhiên sẽ không nhàm chán.
Quả nhiên Lý Kiến Quân rất cẩn thận, sau khi biết Song Song tồn tại lập tức tìm hai ba vị đại sư, nhưng đều là tay lừa gạt dưới gầm cầu vượt, hoàn toàn chẳng có chút tác dụng thực tế nào, mặc áo bát quái tay cầm la bàn, cứ một lát lại làm bộ di chuyển sang chỗ khác sau đó lắc đầu.
Vừa gặp người là nói ấn đường ông chuyển thành màu đen, gần đây sẽ gặp tai ương, nếu muốn phá giải thì phải cung phụng.
Nhưng mà những người này còn không bằng Trịnh Trạch.
Lúc vừa đi vào cửa lớn nhà Biệt Lý được một mét đã tè ra quần bỏ chạy, có tên còn đánh rơi một chiếc giày.
Chỉ có Trịnh Trạch nơm nớp lo sợ đi đến.
Bị Biệt Lý buồn bực trong lòng kéo vào đánh cho một trận.
“Sao cậu vẫn còn đi theo Lý Kiến Quân vậy? Cẩn thận ông ta qua cầu rút ván dỡ cối xay rồi giết lừa.”
Trịnh Trạch khổ sở buông lỏng tay: “Ông ta cho tôi tiền, sư phụ còn đang nằm viện nữa.”
Cái này thật là…
Biệt Lý chớp mắt nói: “Ừm… Vậy cũng không tệ, ít nhất còn đưa tiền, thật ra cho thêm chút…”
Cậu nhìn tôi xem, Diêm Vương phát tiền lương thưởng cho tôi còn phải dựa vào tâm trạng, nào giống cậu, quả nhiên đi theo nhân vật phản diện có thể ăn uống sung sướng.
Trịnh Trạch nghẹn lời, cậu ta liếc nhìn vào nhà, đôi mắt âm dương lúc linh lúc không của cậu ta lại để cậu ta có thể nhìn thấy một căn phòng đầy rẫy quỷ.
“Ông chủ Lý bảo tôi tìm nữ quỷ Song Song ở đây, có… Có không ạ… Tôi chỉ muốn hỏi một chút…”
Nửa đoạn trước Trịnh Trạch còn nói lưu loát, nửa đoạn sau đối mắt với chị gái ngực to thì không còn nói nổi thành lời, cậu ta khiếp sợ nhìn chị gái ngực to, tay run như người bệnh Parkinson: “Là… là cô.”
Biệt Lý kinh ngạc, đôi mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, cuối cùng cô quay đầu nhìn về phía chị gái ngực to: Chẳng lẽ cô ngủ cậu ta rồi?
Chị gái ngực to giật lông mày: Tôi không có hứng thú với gà luộc.
Biệt Lý tiếp tục trừng cô ấy: Đánh rắm, lần trước con gà bắt chuyện trên xe lửa còn yếu hơn con này.
Chị gái ngực to dựng lông mày, đong đưa cái quạt nhỏ trong tay, nói: “Sao hả? Lần trước bị đánh chưa đủ ghiền à?”
Hai mắt Biệt Lý tỏa sáng, sáng chói luôn, trước mặt mọi người mà dám ngang nhiên lái xe! Yêu tinh đánh nhau mà nói rất hùng hồn.
Trịnh Trạch khẽ run rẩy, vội nói: “Không phải không phải.”
Biệt Lý đưa tay muốn quàng vai cậu ta, sau khi thoáng thấy Văn Khúc thì cô ngượng ngùng để tay xuống, mặc dù còn chưa phải là bạn trai bạn gái nhưng đã chọc thủng lớp cửa sổ giấy rồi, còn như thế thì không phù hợp lắm.
Biệt Lý không phát hiện mình hoàn toàn đã chấp nhận quan hệ của hai người.
Cô nói: “Cậu xem, đều là người từng quen biết, bây giờ nhìn xong rồi, sau đó thì sao?”
Bắp chân Trịnh Trạch chuột rút: “Không có sau đó.”
Đánh nhau chắc chắn cậu ta đánh không lại, đấu phép… Thôi đừng giỡn, cậu ta hoàn toàn không có phép…
“Dù sao cậu cũng làm việc vì tiền, chủ nghĩa tư bản là lông dê nói bứt là bứt, lấy tiền xong thì quên đi, đừng thành thật như vậy. Lý Kiến Quân không phải là người tốt nhưng cậu xem trong nhà này một chút, trừ Tống Linh và quỷ nước kia thì cậu lợi hại hơn ai?”
Huống chi số lượng còn đông đảo, chiến dịch lấy ít thắng nhiều cũng chẳng dễ đánh.
Trịnh Trạch khẽ giật giật khóe miệng, nuốt nước bọt: “Ông chủ Lý bảo tôi tới nhìn xem, không có thì thôi, thế giới lớn như thế thì đi loanh quanh chỗ khác cũng là bình thường.”
Không hổ là Trịnh Trạch có thể nói láo quỷ hồn đã bị bắt đi, mặt không đỏ mà tim không đập nhanh.
Song Song vừa nghe đến tên Lý Kiến Quân lập tức muốn bùng nổ, bị chị gái ngực to xoa dịu cản lại.
Trịnh Trạch tới rồi đi, Biệt Lý và Văn Khúc đều phải đi làm, cuối cùng chỉ còn lại chị gái ngực to ở lại trông nhà.
Nhưng chị gái ngực to rõ ràng là cấp bậc vũ khí hạt nhân, không cẩn thận là phát nổ, hậu quả khó mà lường được.
Biệt Lý tận tình khuyên bảo, nói hết lời, vận dụng hết phương pháp viết văn nghị luận vừa học cho các bài luận, tổng điểm và cấu trúc, nêu cả ví dụ lẫn ẩn dụ để Song Song xua tan ý tưởng trả thù.
Cuối cùng cô nói: “Không được nữa thì tôi chứa cô vào bình câu hồn rồi mang đi.”
Chị gái ngực to vỗ một cái lên ót cô: “Chỉ có cô là lắm chuyện, bà mẹ. Đi nhanh lên.”
Biệt Lý u oán nhìn cô ấy: “Thật ra tôi không yên lòng về cô nhất.”
Chị gái ngực to làm bộ như muốn đánh cô, cô mới cụp đuôi chạy.
Sau khi chạy ra cửa, Biệt Lý tìm Trịnh Trạch trước, cô hỏi: “Cậu quen biết chị gái tốt à?”
Vẻ mặt Trịnh Trạch mờ mịt, mặt bánh bao trắng nõn ưu sầu nhíu lại: “Ai là chị gái tốt?”
Biệt Lý dừng lại rồi nói: “Là tiểu yêu tinh ngực rất to kia.”
Trịnh Trạch chợt hiểu ra: “Chị nói cô ấy à? Không quen, chỉ là lần trước có đánh nhau một trận.”
Biệt Lý mơ hồ nhớ lại, lúc từ thôn Thạch Oa quay lại, hình như chị gái ngực to bị bệnh không khỏe, cả ngày trốn ở trên lầu không xuống, lúc đó cô ấy nói mình đụng phải một đạo sĩ nhỏ không có mắt, đánh nhau một trận.
Biệt Lý đánh giá Trịnh Trạch một lượt từ trên xuống dưới: “Hai người ai thắng ai thua?”
Trịnh Trạch gãi đầu: “Không có ai thắng thua nhỉ? Bỗng nhiên cô ấy xông lên, tôi đánh không lại cô ấy nhưng mà cô ấy cũng bị thương.”
Đứa trẻ này thừa nhận rằng mình vô dụng cũng rõ ràng như thừa nhận rằng mình cần tiền.
Biệt Lý phất tay để cậu ta đi.
Cô cũng xem như từng thấy Trịnh Trạch ra tay, chỉ có một cái bí tịch là – vung lá cờ nhỏ.
Với chừng ấy đạo hạnh chỉ sợ không chịu được một đầu ngón tay của chị gái ngực to.
Sao có thể làm chị gái ngực to bị thương được?
Rắm chó á!
Rất là khó!
Biệt Lý bực bội vò tóc, ông lớn mình vẫn thầm mến bên cạnh lắc mình biến thành Văn Khúc Tinh, bạn nghĩ sao? Hơn nữa cô còn là viên chức của Địa Phủ.
Đây chẳng phải là một biến thể của vở kịch huyền thoại “Giám đốc độc đoán yêu tôi nhưng chúng ta là kẻ thù không đội trời chung” sao?
Vẻ mặt Biệt Lý biểu cảm “Tôi là ai tôi đến từ nơi nào tôi đang đi đâu tôi đang làm gì" yếu ớt nói: “Anh không sợ sau khi em biết sự thật sẽ càng cảm thấy tự ti sao?”
Văn Khúc nhíu mày: “Vì sao chứ? Kém hơn không phải là bình thường sao?”
Biệt Lý: “…”
Muốn đánh người, lần đầu tiên cô cảm thấy Văn Khúc thiếu đòn như vậy.
Thế là Biệt Lý làm thật, cô nện một đấm lên ngực Văn Khúc, còn chưa kịp nói gì đã bị tiếng ho khan của Văn Khúc dọa sợ.
“…Anh không phải là thần tiên sao? Sao dễ bị thương như vậy?”
Sắc mặt Văn Khúc trắng bệch ôm ngực ho khan, giống như sắp ho ra phổi.
Biệt Lý vừa nhẹ nhàng vuốt ngực thuận khí cho anh, vừa tự trách nói: “Xin lỗi anh, em sợ quá nên quên anh có vết thương.”
Văn Khúc ho đến nói không nên lời, cảm nhận được bàn tay mềm mại trên ngực không khỏi rạo rực, thế là làm bộ không thoải mái tiếp tục ho khan.
Biệt Lý yếu ớt nói: “Không phải anh giả vờ chứ?”
Văn Khúc suýt chút tắt thở, run rẩy một lúc suýt chút ho ra máu anh mới bình thường lại, nói: “Giống như thần tiên không thể đến nhân gian, nếu như phá giới hạ phàm thì thực lực và pháp lực đều bị áp chế đến trình độ của nhân gian, bây giờ nhân gian cũng không có ai tu đạo nghiêm túc.”
Biệt Lý giật mình, thì ra là thế: “Thảo nào lão Diêm Vương nói đến Địa Phủ không tiện."
“Bởi vì sức mạnh tín ngưỡng, những năm gần đây sức mạnh tín ngưỡng càng ngày càng ít, âm sai cũng giống như thần tiên, em từng nghe ‘Tin thì có, không tin thì không’ chưa? Ngay từ đầu Địa Phủ và Thiên Đình đều được sinh ra dựa vào tín ngưỡng của con người, một nửa sự tu luyện phụ thuộc vào nỗ lực của chính mình, nửa còn lại một phần là tài năng, một phần khác là tín ngưỡng."
Biệt Lý kinh ngạc cảm thán một tiếng, chẳng trách lúc trước khi cô vẽ bùa, Hắc Vô Thường nói nếu có người tin tưởng thì tốt một chút, tin tưởng là nguyện vọng cơ bản và đơn giản nhất.
Kể từ khi bắt đầu phong trào tiêu diệt Tứ Cựu*, hiện nay hầu hết mọi người đều tin vào khoa học, còn rất ít người còn tin vào sự tồn tại của thần linh ma quỷ Thiên Đình và Địa Phủ, số ít người còn tin tưởng thì chẳng qua là trong lòng cầu bình an mà thôi, giống như phần lớn nhà cũng Thần Tài, cũng không thấy họ tin trên thế giới có Thần Tài.
*破四旧: Tiêu diệt Tứ Cựu đề cập đến việc "Tiêu diệt những ý tưởng cũ, văn hóa cũ, phong tục cũ và thói quen cũ" được thực hiện bởi Hồng vệ binh là học sinh đại học và trung học cơ sở trong những ngày đầu của Cách mạng Văn hóa của Trung Quốc.
“Nhưng từ sau khi em trở thành nhân viên dự bị của Địa Phủ, những chỗ em đi qua hoặc ít hoặc nhiều đều hơi mê tín, em may mắn như vậy sao?”
Biệt Lý nghi ngờ, vụ xác sống lúc đầu, bản thân xác sống tin tưởng hồn phách có thể trị bệnh, ngay cả phản ứng đầu tiên của Nguyên Vĩnh Phương sau khi bị dọa sợ là có quỷ, mặc dù trước đó bà ta từng ở biệt thự một thời gian, bị Song Song đùa quá mức, hơn nữa sau khi cô xuất hiện thì còn có thêm nhiều người tin tưởng trên thế giới có quỷ hồn.
Lần thứ hai thì không cần nói, người trong thôn Thạch Oa không có ai không tin quỷ hồn, thậm chí tin chắc chắn rằng bé gái là điềm báo tai họa.
Bây giờ đại khái là lần thứ ba, lần này nhìn vẻ ngoài không có ai tin quỷ hồn gì cả, nhưng ảnh hưởng so với hai lần trước lại lớn nhất.
Sự kiện nhảy lầu đột nhiên trở nên nổi tiếng trên mạng mà không rõ nguyên nhân, ngày hôm đó nó xuất hiện trên các trang tin tức và hot search trên weibo, có người nghi ngờ rằng đó là hành vi bắt nạt trong trường học, còn có một số người xem chuyện này xong lại tin là thật sự có quỷ hồn quấy phá.
Biệt Lý mơ hồ cảm thấy có chỗ không đúng nhưng lại không chỉ ra được.
“Nếu như người tin tưởng khoa học càng ngày càng nhiều, người tin tưởng Địa Phủ càng ngày càng ít thì có phải âm sai sẽ biến mất không? Vậy Địa Phủ có còn tồn tại không?”
Văn Khúc trầm ngâm một chút: “Khó nói được, bây giờ chỉ có một phần người sau khi chết đi linh hồn không tới địa phủ đầu thai mà tan biến mất, cát bụi về với cát bụi, trở thành một phần của thế giới vật chất, cho nên có lẽ ngàn vạn năm sau luân hồi sẽ có sự khác biệt.”
Nhưng đó cũng là chuyện của ngàn vạn năm sau, chỉ cần xã hội này còn trường học còn thi cử thì chắc chắn anh sẽ không thất nghiệp.
Giống như mấy năm nay vừa ra đời phong trào ‘Thần thi’, tốc độ nâng cao thực lực là Thiên Đình cao cấp nhất, số một vẫn là Thần Tài.
Còn Địa Phủ thì nghiêm trọng hơn một chút.
Biệt Lý được tiêm nhiễm đầy đầu về thế giới mới, lại bị Văn Khúc luân phiên oanh tạc cuối cùng đành phải đồng ý sau này không trốn tránh Văn Khúc về mặt tinh thần, đương nhiên sinh lý cũng không thể trốn tránh, không thể tự lừa mình dối người.
Không thể không nói Văn Khúc yêu cầu nhiều không chịu nổi, Biệt Lý phát điên mất, bị ép thừa nhận mình thích mất mặt quá đi!
Ra khỏi phòng, Biệt Lý vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác.
Tròng mắt của Song Song rụt lại, vết dây hằn màu tím trên cổ cũng không còn, từ khi đầu lưỡi rụt lại đến giờ cuối cùng cũng không thè ra nữa, tóc dài phất phới tựa như một tiểu thư khuê các, chỉ là tay phải cháy đen, trước ngực cũng bị thương.
Cô ấy đến trước mặt Biệt Lý, nhỏ giọng nói: “Tôi biết cô muốn tốt cho tôi… Tuôi bit mà…” (Tôi biết cô muốn tốt cho tôi… Tôi biết mà…)
Biệt Lý khẽ sờ tóc cô ấy: “Giọng lưỡi to vẫn êm tai hơn.”
Chuyện cũ của Song Song và Lý Kiến Quân hoàn toàn không cần nói rõ, lúc Biệt Lý chưa về đến nhà đã hiểu rõ, chuyện này năm mươi phần trăm là chuyện xưa về tên đàn ông cặn bã.
Nhưng mà mới lạ là tên đàn ông cặn bã này là thật sự cặn bã tới đáy.
Chị gái ngực to dẫn theo hai tiểu đệ mới thu được đi ra từ căn phòng tối nhỏ, lười biếng vươn eo nói: “Trong nhà vẫn tốt hơn.”
Trong lòng Biệt Lý hỗn loạn như dây đay, không có tâm tư gì nên cũng không hỏi vì sao chị gái ngực to chưa quay phim xong đã quay lại.
Quỷ nước đang ngẩn người, Tống Linh không có Đỗ Chi Tình thì sôi nổi, một chốc lại thổi gió trước mặt chị gái ngực to, một chốc lại kể câu chuyện cười lạnh rồi tự cười ‘hahaha’.
Sau khi Đỗ Chi Tình nhận công việc thì cả ngày thật sự đi theo Lý Kiến Quân, cô ấy không cảm thấy nhàm chán, giống như người đói bụng kêu vang nhìn chằm chằm miếng thịt ba chỉ, nhưng mà thịt ba chỉ lại được đặt trong lồng sắt.
Không thể ăn vào miệng nhưng tưởng tượng thì không thành vấn đề.
Như vậy tất nhiên sẽ không nhàm chán.
Quả nhiên Lý Kiến Quân rất cẩn thận, sau khi biết Song Song tồn tại lập tức tìm hai ba vị đại sư, nhưng đều là tay lừa gạt dưới gầm cầu vượt, hoàn toàn chẳng có chút tác dụng thực tế nào, mặc áo bát quái tay cầm la bàn, cứ một lát lại làm bộ di chuyển sang chỗ khác sau đó lắc đầu.
Vừa gặp người là nói ấn đường ông chuyển thành màu đen, gần đây sẽ gặp tai ương, nếu muốn phá giải thì phải cung phụng.
Nhưng mà những người này còn không bằng Trịnh Trạch.
Lúc vừa đi vào cửa lớn nhà Biệt Lý được một mét đã tè ra quần bỏ chạy, có tên còn đánh rơi một chiếc giày.
Chỉ có Trịnh Trạch nơm nớp lo sợ đi đến.
Bị Biệt Lý buồn bực trong lòng kéo vào đánh cho một trận.
“Sao cậu vẫn còn đi theo Lý Kiến Quân vậy? Cẩn thận ông ta qua cầu rút ván dỡ cối xay rồi giết lừa.”
Trịnh Trạch khổ sở buông lỏng tay: “Ông ta cho tôi tiền, sư phụ còn đang nằm viện nữa.”
Cái này thật là…
Biệt Lý chớp mắt nói: “Ừm… Vậy cũng không tệ, ít nhất còn đưa tiền, thật ra cho thêm chút…”
Cậu nhìn tôi xem, Diêm Vương phát tiền lương thưởng cho tôi còn phải dựa vào tâm trạng, nào giống cậu, quả nhiên đi theo nhân vật phản diện có thể ăn uống sung sướng.
Trịnh Trạch nghẹn lời, cậu ta liếc nhìn vào nhà, đôi mắt âm dương lúc linh lúc không của cậu ta lại để cậu ta có thể nhìn thấy một căn phòng đầy rẫy quỷ.
“Ông chủ Lý bảo tôi tìm nữ quỷ Song Song ở đây, có… Có không ạ… Tôi chỉ muốn hỏi một chút…”
Nửa đoạn trước Trịnh Trạch còn nói lưu loát, nửa đoạn sau đối mắt với chị gái ngực to thì không còn nói nổi thành lời, cậu ta khiếp sợ nhìn chị gái ngực to, tay run như người bệnh Parkinson: “Là… là cô.”
Biệt Lý kinh ngạc, đôi mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, cuối cùng cô quay đầu nhìn về phía chị gái ngực to: Chẳng lẽ cô ngủ cậu ta rồi?
Chị gái ngực to giật lông mày: Tôi không có hứng thú với gà luộc.
Biệt Lý tiếp tục trừng cô ấy: Đánh rắm, lần trước con gà bắt chuyện trên xe lửa còn yếu hơn con này.
Chị gái ngực to dựng lông mày, đong đưa cái quạt nhỏ trong tay, nói: “Sao hả? Lần trước bị đánh chưa đủ ghiền à?”
Hai mắt Biệt Lý tỏa sáng, sáng chói luôn, trước mặt mọi người mà dám ngang nhiên lái xe! Yêu tinh đánh nhau mà nói rất hùng hồn.
Trịnh Trạch khẽ run rẩy, vội nói: “Không phải không phải.”
Biệt Lý đưa tay muốn quàng vai cậu ta, sau khi thoáng thấy Văn Khúc thì cô ngượng ngùng để tay xuống, mặc dù còn chưa phải là bạn trai bạn gái nhưng đã chọc thủng lớp cửa sổ giấy rồi, còn như thế thì không phù hợp lắm.
Biệt Lý không phát hiện mình hoàn toàn đã chấp nhận quan hệ của hai người.
Cô nói: “Cậu xem, đều là người từng quen biết, bây giờ nhìn xong rồi, sau đó thì sao?”
Bắp chân Trịnh Trạch chuột rút: “Không có sau đó.”
Đánh nhau chắc chắn cậu ta đánh không lại, đấu phép… Thôi đừng giỡn, cậu ta hoàn toàn không có phép…
“Dù sao cậu cũng làm việc vì tiền, chủ nghĩa tư bản là lông dê nói bứt là bứt, lấy tiền xong thì quên đi, đừng thành thật như vậy. Lý Kiến Quân không phải là người tốt nhưng cậu xem trong nhà này một chút, trừ Tống Linh và quỷ nước kia thì cậu lợi hại hơn ai?”
Huống chi số lượng còn đông đảo, chiến dịch lấy ít thắng nhiều cũng chẳng dễ đánh.
Trịnh Trạch khẽ giật giật khóe miệng, nuốt nước bọt: “Ông chủ Lý bảo tôi tới nhìn xem, không có thì thôi, thế giới lớn như thế thì đi loanh quanh chỗ khác cũng là bình thường.”
Không hổ là Trịnh Trạch có thể nói láo quỷ hồn đã bị bắt đi, mặt không đỏ mà tim không đập nhanh.
Song Song vừa nghe đến tên Lý Kiến Quân lập tức muốn bùng nổ, bị chị gái ngực to xoa dịu cản lại.
Trịnh Trạch tới rồi đi, Biệt Lý và Văn Khúc đều phải đi làm, cuối cùng chỉ còn lại chị gái ngực to ở lại trông nhà.
Nhưng chị gái ngực to rõ ràng là cấp bậc vũ khí hạt nhân, không cẩn thận là phát nổ, hậu quả khó mà lường được.
Biệt Lý tận tình khuyên bảo, nói hết lời, vận dụng hết phương pháp viết văn nghị luận vừa học cho các bài luận, tổng điểm và cấu trúc, nêu cả ví dụ lẫn ẩn dụ để Song Song xua tan ý tưởng trả thù.
Cuối cùng cô nói: “Không được nữa thì tôi chứa cô vào bình câu hồn rồi mang đi.”
Chị gái ngực to vỗ một cái lên ót cô: “Chỉ có cô là lắm chuyện, bà mẹ. Đi nhanh lên.”
Biệt Lý u oán nhìn cô ấy: “Thật ra tôi không yên lòng về cô nhất.”
Chị gái ngực to làm bộ như muốn đánh cô, cô mới cụp đuôi chạy.
Sau khi chạy ra cửa, Biệt Lý tìm Trịnh Trạch trước, cô hỏi: “Cậu quen biết chị gái tốt à?”
Vẻ mặt Trịnh Trạch mờ mịt, mặt bánh bao trắng nõn ưu sầu nhíu lại: “Ai là chị gái tốt?”
Biệt Lý dừng lại rồi nói: “Là tiểu yêu tinh ngực rất to kia.”
Trịnh Trạch chợt hiểu ra: “Chị nói cô ấy à? Không quen, chỉ là lần trước có đánh nhau một trận.”
Biệt Lý mơ hồ nhớ lại, lúc từ thôn Thạch Oa quay lại, hình như chị gái ngực to bị bệnh không khỏe, cả ngày trốn ở trên lầu không xuống, lúc đó cô ấy nói mình đụng phải một đạo sĩ nhỏ không có mắt, đánh nhau một trận.
Biệt Lý đánh giá Trịnh Trạch một lượt từ trên xuống dưới: “Hai người ai thắng ai thua?”
Trịnh Trạch gãi đầu: “Không có ai thắng thua nhỉ? Bỗng nhiên cô ấy xông lên, tôi đánh không lại cô ấy nhưng mà cô ấy cũng bị thương.”
Đứa trẻ này thừa nhận rằng mình vô dụng cũng rõ ràng như thừa nhận rằng mình cần tiền.
Biệt Lý phất tay để cậu ta đi.
Cô cũng xem như từng thấy Trịnh Trạch ra tay, chỉ có một cái bí tịch là – vung lá cờ nhỏ.
Với chừng ấy đạo hạnh chỉ sợ không chịu được một đầu ngón tay của chị gái ngực to.
Sao có thể làm chị gái ngực to bị thương được?