Liễu Triết đang thời điểm gây dựng sự nghiệp, mỗi ngày đều bị các loại điện thoại bao phủ, bận giống như con quay, Liễu Nhất lại đây hơn nửa tháng thật vất vả dành ra thời gian dẫn cậu đi Đại học S chơi, còn chưa xuất phát thì lại bị điện thoại phá hỏng kế hoạch.
"Không được chạy loạn."
Liễu Triết cúp điện thoại thở dài, có chút áy náy xoa nhẹ đầu em trai.
Liễu Nhất nhu thuận gật đầu, kiễng chân giúp hắn sửa sang lại cổ áo sơmi có chút lộn xộn: "Em chờ anh trở về."
Liễu Triết cầm cặp công văn ra cửa, Liễu Nhất đau lòng nhìn theo hắn rời đi, thế giới của người trưởng thành thật vất vả, bộ dáng kiếm tiền giống như rất khó khăn, rõ ràng anh trai đã xuất sắc như vậy mà vẫn phải không ngừng làm việc.
Cậu đột nhiên đối với chuyện kiếm tiền nuôi Hạ Nghị không còn tự tin.
Hạ Nghị cũng không muốn để mình nuôi đi, hắn xuất sắc như vậy, bên cạnh còn có...... Liễu Nhất lắc đầu vẩy sạch suy nghĩ loạn thất bát tao này.
Không được nghĩ đến người xấu kia.
Liễu Nhất sắp xếp thời gian biểu học tập của kỳ nghỉ hè cho mình, căn cứ vào thời gian biểu hoàn thành nhiệm vụ ôn tập cùng ngày đã là bốn rưỡi chiều, cậu khép lại sách duỗi thắt lưng đến phòng bếp nấu cơm.
"Hoàn thành."
Một giờ sau, Liễu Nhất lấy tờ giấy lau sạch nước cà chua không cẩn thận dính lên đĩa, nhìn một bàn thức ăn tinh xảo vừa lòng vỗ vỗ tay.
"Răng rắc ——"
Anh trai vất vả một ngày trở về nhìn thấy bàn đồ ăn này nhất định rất vui vẻ, Liễu Nhất nghĩ vậy vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại thúc giục Liễu Triết trở về ăn cơm, phía sau liền truyền đến một đạo thanh âm chìa khóa mở cửa.
"Anh trai, anh đã về!"
Liễu Nhất ném di động vui vẻ nhào tới, trong nháy mắt ôm lấy người kia mới ý thức được không đúng chỗ nào, thắt lưng giống như gầy đi một vòng, cằm của anh trai khi nào thì thấp hơn? Cậu ngẩng đầu chống lại một đôi mắt hồ ly tựa tiếu phi tiếu, cả người đều choáng váng.
Liễu Nhất phản ứng lại vội vàng buông tay lui về sau từng bước, bất an chà xát tay: "Thực xin lỗi, tôi nhận nhầm người. Anh là?"
Nam sinh lôi kéo vali hành lí bất động thanh sắc đưa mắt đánh giá cậu một phen, vừa lễ phép vừa xa cách hỏi: "Liễu Triết sống ở chỗ này sao?"
Nam sinh xa lạ trước mặt này rất trẻ tuổi, hơn một mét tám, vóc dáng tinh tế, trên mũi là cặp kính gọng vàng không tròng, phía sau gọng kính là đôi mắt hồ ly vô cùng linh động, mặt rất nhỏ, xương quai xanh lộ ra ngoài áo sơmi cũng rất đẹp.
Hắn mặc áo sơmi màu nâu nhạt cùng quần jean xanh nhạt, trên đầu đội chiếc mũ nồi cùng màu với áo sơmi, tràn ngập cảm giác thanh xuân, không giống đồng nghiệp của anh trai.
Liễu Nhất đối mặt người lạ có chút phòng bị, không có lập tức mời người vào nhà.
"Phải, anh ấy còn chưa tan làm, nếu có việc gấp anh có thể gọi điện thoại cho anh ấy."
Nam sinh nghe vậy lộ ra một nụ cười xấu xa đầy hàm ý, nhẹ nhàng mở miệng: "Thật ra cũng không coi như việc gấp, anh là đến tìm hắn ở chung."
Ở chung?
Liễu Nhất chỉ cảm thấy sau ót hiện lên mấy tia chớp, không tự giác nuốt nuốt nước miếng, là ý tứ kia sao? Anh trai thế nhưng cũng thích con trai?
Đối phương thấy vẻ mặt không thể tin của cậu, biểu tình trên mặt cũng trở nên nguy hiểm, bạc môi xinh đẹp nhẹ nhàng mím lại, dẫn dụ hỏi: "Cậu nhóc, em cùng hắn là quan hệ gì?"
"Anh ấy là anh trai em." Liễu Nhất thành thực trả lời.
Nam sinh nghe vậy lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, kinh hỉ nói: "Em là Liễu Nhất?"
Liễu Nhất phòng bị gật gật đầu, nhìn người lạ này chần chờ hỏi: "Anh trai đã nói với anh về em?"
Nam sinh cười tủm tỉm vươn tay phải, ngữ khí cũng ôn nhu rất nhiều: "Xin chào, anh là Tô Tế."
"Anh Tô Tế?"
Liễu Nhất kinh ngạc trừng lớn ánh mắt, hậu tri hậu giác cùng hắn bắt tay.
"Tô Tế" tên này cậu rất quen thuộc, trước kia Liễu Triết đến nông thôn thăm cậu nhắc tới nhiều nhất chính là người này. Trong miệng Liễu Triết, Tô Tế tính cách tốt, học tập tốt, bộ dạng tốt...... Chỗ nào cũng tốt, quả thực là dáng vẻ thần tiên.
Cho nên Liễu Nhất từ nông thôn trở về thành phố chờ mong nhất chính là nhìn thấy thần tiên ca ca trong truyền thuyết này, đáng tiếc cậu mới vừa trở về thành phố Tô Tế lại ra nước ngoài.
"Tiểu Liễu Nhất thật thông minh, anh có thể đi vào sao?"
"Mau, mời vào."
Hai người tuy là lần đầu tiên gặp mặt, bất quá bởi vì Liễu Triết có nói qua nên tồn tại đối lẫn nhau cũng không xa lạ, Liễu Nhất kinh hỉ lại ngoài ý muốn vội vàng đem người mời vào nhà, Tô Tế đối em trai nhỏ này cũng rất vừa lòng, quả nhiên vừa nhu thuận vừa xinh đẹp giống như Liễu Triết nói.
"Anh Tô Tế, mời uống nước."
"Cám ơn."
Liễu Nhất lễ phép rót chén nước bưng cho hắn, Tô Tế giống như trở lại nhà mình, thả lỏng ngồi trên sô pha, đưa tay tiếp nhận nước vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Đừng khẩn trương, lại đây ngồi."
Liễu Nhất ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh hắn, Tô Tế thấy cậu khẩn trương ngón tay câu cùng một chỗ trong lòng mỉm cười, nhìn đồ ăn trên bàn: "Em làm?"
"Dạ." Liễu Nhất gật gật đầu.
"Rất tuyệt."
Tô Tế để ý khích lệ một câu, thấy cậu không khẩn trương như trước nữa mới mở miệng hỏi: "Anh em khi nào thì trở về?"
Liễu Nhất nhu thuận đáp: "Nếu anh trai không tăng ca thì khoảng sáu giờ có thể tới nhà, tăng ca thì sẽ rất khuya, em gọi điện thoại cho anh trai nhé."
"Không vội."
Tô Tế đưa tay ngăn lại, ra vẻ tùy ý mở miệng hỏi, "Anh em mấy năm này có tìm chị dâu cho em không?"
Liễu Nhất thành thực lắc đầu: "Không có."
Tô Tế nghe vậy trong lòng vui vẻ, trên mặt cũng không giấu được ý cười, Liễu Nhất thấy hắn cười đến hạnh phúc, trong lòng có cái gì đó bừng lên.
Anh Tô Tế là tới tìm anh trai ở chung, anh trai nhiều năm như vậy cũng chưa đi tìm bạn gái, anh trai còn khen anh Tô Tế đẹp...... Giống như cho ra cái kết luận khó tin.
Liễu Nhất thăm dò hỏi: "Anh Tô Tế, anh cùng anh trai là một đôi sao?"
Tô Tế không có phủ nhận, "Gọi điện thoại gọi hắn trở về ăn cơm đi, trước đừng nói cho hắn anh đến rồi."
"Bất ngờ sao?"
Tô Tế đưa tay xoa nhẹ cái ót nhỏ của cậu, đâm đâm một chút nói: "Thật thông minh."
Liễu Nhất khẩn trương gọi điện thoại cho Liễu Triết, cảm giác này như là làm bà mối, đầu kia truyền đến một mảnh thanh âm hỗn loạn, ngay sau đó là thanh âm hơi mỏi mệt lại như trước gợi cảm dễ nghe của Liễu Triết.
"Anh trai nói...... Phải tăng ca."
Liễu Nhất xấu hổ cúp điện thoại, có chút áy náy nhìn người trên sô pha, Tô Tế tuy rằng trong lòng có điểm thất vọng trên mặt lại hào phóng phất tay, "Năm năm còn đợi được, không kém một lúc này, chờ hắn trở về."
Liễu Nhất gật gật đầu, chuyển đề tài: "Chúng ta ăn cơm trước đi, em làm cơm dứa, anh Tô Tế bây giờ còn thích ăn cơm dứa?"
Tô Tế trong lòng ấm áp, cười nói: "Thích. Anh em khen mãi làm anh thèm đã lâu, đã sớm muốn nếm thử chút tay nghề của em."
Em chồng anh dâu vui vẻ ăn tối, bên kia thành phố Liễu Triết cũng không nhẹ nhàng như vậy, kết thúc một ngày làm việc đã là chín rưỡi tối, hắn còn nhớ em trai làm cơm dứa ở nhà, một cuộc điện thoại đã phá hủy tâm tình của hắn.
Trong một gian trang hoàng sa hoa của quán cà phê, Liễu Triết dùng thìa bỏ thêm hai viên đường, chậm rãi quấy tan sau đó nếm thử một hơi, nhíu mày, lại bỏ thêm một viên đường.
Người phụ nữ đối diện bưng lên ly cà phê đen uống một ngụm thưởng thức thấy hắn vẫn thêm đường nhịn không được nhíu mày: "Lãng phí."
Liễu Triết lơ đểnh, đến khi đạt được hương vị miễn cưỡng khiến mình vừa lòng mới ngừng thêm đường, nhưng cũng chỉ là uống một ngụm liền thôi.
"Con cho tới bây giờ cũng không thích cà phê đen, cho dù bỏ thêm đường, cũng vẫn không thích."
Hắn buông cốc cà phê ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đối diện, "Mẹ, con là người trưởng thành, biết mình muốn cái gì không muốn cái gì."
Mẹ Liễu thấp giọng cảnh cáo: "Con là người trưởng thành thì càng nên biết chừng mực, việc gì nên làm việc gì không nên làm."
Liễu Triết nghe vậy trong mắt hiện lên một tia cảnh cáo, ngữ khí cũng trở nên nghiêm túc: "Mẹ sinh con nuôi con cho nên con tôn trọng mẹ, cũng nguyện ý hiếu thuận mẹ. Cho nên chuyện năm đó con không trách mẹ, nhưng là hiện tại...... Đừng ép con xa cách mẹ."
"Đây là thái độ con đối đãi với mẹ mình?"
"Mẹ, con vẫn rất tôn trọng người, nhưng mẹ lại chưa từng tôn trọng con."
Liễu Triết ngữ khí bình thản nghe không ra oán hận, giống như đang nói một việc cùng mình không quan hệ, "Chuyện năm đó, cha không biết đi."
"Năm đó là hắn tự mình rời đi, không ai ép hắn." Mẹ Liễu ngữ khí khẳng định, biểu tình cũng giấu không được chột dạ.
"Cậu ấy vẫn luôn muốn thi đỗ đại học S, xem phim nước ngoài đều sẽ đen mặt, không thích xuất ngoại, ngay cả du lịch cũng đối nước ngoài không có hứng thú, người bị đưa ra nước ngoài lẽ ra phải là con."
Liễu Triết lắc đầu, ngữ khí giấu không được đau lòng cùng kiên định, "Con yêu cậu ấy."
Mẹ Liễu nghe vậy giật mình, bà nhìn ánh mắt kiên định thâm tình của con lớn chỉ cảm thấy rung động, năm năm trôi qua, vì sao ánh mắt không có chút thay đổi.
"Cho dù cậu ấy không trở lại, con cũng không thể cùng phụ nữ kết hôn. Mẹ, con chưa từng miễn cưỡng người chấp nhận tình hướng thực sự của con, hiện tại Liễu Gia hết thảy đều cùng con không quan hệ, người cũng không cần phải tiếp tục lãng phí thời gian vào việc này."
"Con không miễn cưỡng mẹ chấp nhận?"
Mẹ Liễu cười lạnh một tiếng, "Con hiện tại chính là uy hϊếp mẹ, nếu mẹ không chấp nhận, con sẽ tính toán không chấp nhận người mẹ này phải không?"
"Con không có ý tứ này, mẹ cùng cha đối với con và Nhất Nhất có ơn sinh dưỡng, người vĩnh viễn là mẹ con. Chẳng qua con trai lớn, dù sao vẫn phải có gia đình nhỏ của mình." Liễu Triết không kiêu ngạo không siểm nịnh giải thích.
Nhắc tới con trai nhỏ mẹ Liễu liền nhịn không được nhíu mày, "Các con cũng đã trưởng thành, anh em ruột cũng nên có khoảng cách, không thể sủng hắn giống như trước đây, con trai lớn như vậy còn dính người giống như đứa trẻ......"
"Nó là em trai con, cho dù tám mươi tuổi con cũng nguyện ý sủng nó."
Liễu Triết cắt ngang bà, "Hơn nữa, Nhất Nhất lại tự lấp hơn so với đại bộ phận bạn cùng lứa tuổi, nó chỉ dính người mình thích."
Mẹ Liễu nghĩ mười mấy năm qua con trai nhỏ đối với mình xa cách nhất thời không nói gì, bà thật ra không thích con trai nhỏ ngoài ý muốn mà có này.
Năm đó thời điểm ngoài ý muốn mang thai quốc gia còn chưa cởi mở chính sách hai con, bà bởi vì nguyên nhân thân thể không thể nạo thai, lại ở thời điểm bắt đầu sự nghiệp tại đơn vị, trộm sinh hạ đứa nhỏ này xong liền đưa đến nhà họ hàng xa ở nông thôn gửi nuôi.
Bà tuy rằng không thích con trai nhỏ thiếu chút nữa muốn mệnh mình còn suýt nữa hại mình đánh mất công việc này, nhưng dù sao cũng là đứa nhỏ của mình, bà cho hộ nông thôn kia rất nhiều tiền để họ cam đoan cậu áo cơm không lo lại không cho phép người ngoài thân cận con trai của mình.
Sau đó, bà bỏ việc cùng chồng gây dựng sự nghiệp, sự nghiệp có chút khởi sắc là lúc bắt đầu muốn đón con trai nhỏ trở về thành phố, nhưng lần đầu tiên gặp mặt đứa nhỏ này lại không thích bà, đứa nhỏ mang thai mười tháng còn muốn nửa cái mạng của mình lại không thích mình, bà liền khinh thường đi lấy lòng "oan gia" này.
Nhiều năm như vậy giống như là vì tranh một hơi, con trai nhỏ không thân cận bà, bà cũng không chủ động đi thân cận con trai nhỏ.
Nhìn con lớn hoàn toàn thoát ly khống chế, bà mới rốt cục có cảm giác hối hận, nếu lúc trước kiên nhẫn một chút...... Hết thảy đều đã thành kết cục đã định, không còn kịp rồi.
Liễu Triết ngồi trên taxi nhìn cảnh đêm phồn hoa của đô thị ngoài cửa sổ, trong lòng dâng lên một cỗ tưởng niệm mãnh liệt, người kia mau trở lại đi, thật muốn hôn nhẹ cặp mặt có thể nói kia.