• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện này có gì to tát sao?

Triệu Sở Nhi là con bà, bà muốn làm gì quản như thế nào đều là chuyện của bà. Vốn dĩ đứa con gái này chẳng có quyền lên tiếng.

Trần Nghiêm Tú vẫn giữ nét mặt ung dung bình thản kia ''Thì sao?

Chuyện này quan trọng à? Mẹ hỏi con tại sao tên đó làm thầy giáo chủ nhiệm của con lại không báo cho mẹ biết? ''

Triệu Sở Nhi không quan tâm đến nữa. Hành động của mẹ cô lúc nào cũng trái ngược với những điều cô muốn.

Nói hay không nói có gì quan trọng à? trong khi mẹ cô cho người theo dõi đường nào cũng sẽ biết chuyện.

Chỉ là có chút hụt hẫng, bản thân sẽ không nghĩ đến việc mẹ quản mình đến nỗi cho người theo dõi hằng ngày như thế.

Tính cách Triệu Sở Nhi phóng khoáng, kêu ngạo, mạnh mẽ. Mẹ cô lại muốn cô phải dịu dàng, nói năng có chừng mực, giỏi giang.



Cô từ nhỏ rất thích học bắn cung, mẹ cô lại bắt cô phải học đàn, múa, học nhiều thứ tiếng.

Đứa con gái thông minh dịu dàng khi đi gặp đối tác cùng mẹ căng bản không phải là con người thật của Triệu Sở Nhi.

'' Mẹ à, sau này đừng cho người theo dõi con nữa, con gái của mẹ từ nhỏ được mẹ bắt buộc phải thông minh.

Con không biết rằng chính sự thông minh của mẹ dậy cho con sau này sẽ làm ra chuyện gì đâu ''

Cô đứng dậy, bước đi từ từ về phía trái, đến cầu thang bước chân lên ba bậc thang thì khựng chân quay đầu lại nhìn Trần Nghiêm Tú.

Vẻ mặt của bà và cô đều giống nhau.

Chính là vẻ mặt không sợ khi nghe lời đe dọa. Cô không sợ mẹ cô nên mới dám nói ra lời đấy. Trần Nghiêm Tú thì lại không sợ con gái của mình có gan làm gì hại mình.

Triệu Sở Nhi ung dung cất giọng, trong giọng nói có phần u ám đáng sợ.

''Mẹ dám làm gì hại đến Lâm Thiên Vũ thì con sẽ có bản lĩnh mà mẹ mài dũa ra để hại công ty quý báu của mẹ sụp đổ....''

Trần Nghiêm Tú trợn tròn mắt, ngạc nhiên tức giận quay đầu lại nhìn phía cầu thang.

Bóng dáng của Triệu Sở Nhi kêu ngạo ung dung đi từng bước lên bậc thang.



Từ nhỏ chuyện gì khó đến mấy hay trái ý nó, đứa con gái này cũng sẽ ngoan ngoãn mà nghe lời làm theo, riêng chuyện liên quan đến tên Lâm Thiên Vũ ấy thì nó như con người khác.

Biết cắn lại bà rồi.

.....

3 Ngày sau đó, cuộc phẫu thuật tái tạo ngón tay út của Bạch Tuấn Minh diễn ra.

Hiện nay tuy rất nhiều người đã xử dụng phương pháp tái tạo ngón tay như thế này đều sẽ thành công nhưng trong lòng Trạch Dương vẫn lo lắng, sợ nếu không được, bạn nhỏ sẽ thất vọng.

*Muốn biết phẫu thuật tái tạo ngón tay như thế nào các bạn có thể tìm hiểu trên goggle. Lưu ý khi xem hình ảnh có thể gây ám ảnh nhé.

Anh ngồi im phanh phách suốt 4 tiếng đồng hồ ở ngoài phòng phẫu thuật cùng ba mẹ Bạch Tuấn Minh.

Xung quanh dường như yên lặng đi, không khí căng thẳng từng giây một trôi qua. Khi tiếng cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra cũng là lúc cả ba người ở ngoài di chuyển cơ thể suốt 4 tiếng đồng hồ.

Phẫu thuật thành công, cần một thời gian để các vết may lành lại không đáng ngại gì mới có thể cử động bình thường được.

Trạch Dương ngày nào cũng đi đi lại lại từ trường đến bệnh viện suốt 2 tuần để chăm Bạch Tuấn Minh.

Hôm nay là ngày xuất viện rồi, Trạch Dương đang thu dọn mấy đồ đặc linh tinh đem từ ký túc xá đến bệnh viện. Bạch Tuấn Minh đứng sát bên cạnh cất giọng than thở.


'' Sao nhiều đồ thế nhỉ, tôi nhớ lúc trước cậu đem ít đồ đến lắm mà, giờ dọn được hẳn một túi lớn như thế ''


Trạch Dương cầm lấy túi lớn lên quay đầu nhìn cậu bạn nhỏ tuy không cầm gì mà vẫn đứng than thở, trông vừa buồn vừa bất lực.


'' Về ký túc xá thôi, trời sắp tối rồi ''


Bạch Tuấn Minh lẽo đẽo sau lưng Trạch Dương lẩm bẩm trên hành lang bệnh viện.


''Tí nữa ăn tối gì nhỉ? Ăn mì hay ăn đồ nướng hay là ăn xiên bẩn nhỉ ''


'' Không được, toàn đồ cay chắc chắn sẽ có mụn ''


''Aaaa!! hay ăn hoành thánh đi ''

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK