Năm Cố Hành mười sáu tuổi đã tới thành phố H, lúc đó, anh đã học xong hết kiến thức cấp ba, cũng tham gia đủ cuộc thi lớn nhỏ, rất nhiều trường quốc tế mời anh về học.
Khi đó anh còn có chút khí thế thiếu niên, mà khi anh biết được chân tướng khiến mẹ nhiều năm phải sống ở nước ngoài, tại sao ba mình chết thảm, anh quyết định phải báo thù.
Anh đưa ra yêu cầu muốn tới thành phố H với ông nội, ông nội Cố một lòng muốn đào tạo Cố Hành thành người nối nghiệp, tuy rằng không muốn anh rời khỏi mình nhưng cũng biết con trai thứ hai của ông, Cố Thụy rình rập cháu trai ông như hổ rình mồi.
Nguyên năm lớp mười, trừ việc học ra thì anh tiến hành rất nhiều chuyện khác. Thế lực của anh, sự nghiệp của anh vô cùng lớn mạnh. Cố Hành cũng biết Cố Thụy phải người giám thị mình, vậy nên ngày thường chỉ tỏ ra mình là một học sinh ham học.
Mãi cho đến một năm sau, anh gặp phải Mộ Dung Nguyệt, giọng nói mềm mại, thân thể yêu kiều.
Sau khi Cố Hành gặp được Mộ Dung Nguyệt, mỗi đêm trong mộng đều là bóng dáng cô.
Đùi đẹp lắc lư dưới váy đồng phục, đôi mắt đen nhánh, hàng lông mi dài, còn có má lúm đồng tiền nhỏ.
Trong mộng luôn là Cố Hành thô bạo xé nát váy đồng phục của cô.
"Còn cười với anh nữa, anh thật sự không nhịn nổi đâu.".
Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Bình thường mỗi ngày đi học, chỉ thần giáo viên không gọi anh đi thi thì chính là thời gian nghỉ ngơi của Cố Hành.
Mà khi trở thành bạn của Mộ Dung Nguyệt, đi học chính là mài giũa tâm tính.
Sau này, Cố Hành vụng về lấy cớ đưa cô về nhà, dọc đường đi tâm tình thấp thỏm, ma quỷ trong người gào thét xúc động muốn yêu thương cô, cho nên trong nháy mắt đó, anh mới không khắc chế được hôn cô.
Nhưng lúc chạy trối chết về nhà, Cố Hành mới biết được, đụng vào mà không giải được nỗi khổ tương tư chỉ là uống rượu độc giải khát thôi.
Cho nên, Cố Hành mới nắm chặt kế hoạch của mình, muốn yên tâm có được cô.
Sau hội diễn văn nghệ, thấy cô thân thiết với một người đàn ông khác, nói không ghen ghét là giả, một khắc đó, Cố Hành biết mình muốn giết người. Để cô chỉ có thể cười với anh, để cô chỉ thân mật với một mình anh.
Trên đường trở về, Cố Hành suy nghĩ kĩ càng, nói không có tâm tư gì với Mộ Dung Nguyệt chính là lừa mình dối người.
Nói không thích càng chê giấu trái tim của mình.
Lúc thấy cô đuổi theo, trong lòng Cố Hành càng xác định một điều.
Anh không thể không có cô.
Mỗi lần ôm cô đều vô cùng tham lam, thích ôm cô, thích hôn cô, thích làm cô đến phát khóc.
Cuộc sống của Cố Hành trước đây không có bất cứ thứ gì hạn chế, bởi vì không có chuyện gì khiến anh phải suy nghĩ.
Nhưng từ sau khi gặp được Mô Dung Nguyệt, cô đã trở khiến anh mất khống chế.
Nhưng sau khi anh chiếm hữu được cô lại phát hiện một sự thật khiến anh dở khóc dở cười, cô hiểu lầm anh.
Hiểu lầm dục vọng của anh, hiểu lầm ý đồ của anh, hiểu lầm tâm ý của anh.
Cô cẩn thận đến bên anh nhưng anh lại không thể cho cô cảm giác an toàn, đáng chết.
Cố Hành còn nhớ rõ, đó là một sáng sớm ánh mặt trời xán lạn, Nguyệt Nhi nằm trên khuỷu tay anh, tối qua cô rơi nước mắt muốn anh mau dừng lại, nhưng miệng nhỏ chính là không thả người.
Cố Hành lấy chiếc Vertu thoạt nhìn cứng ngắc ra chụp khuôn mặt lúc ngủ của cô.
Tình yêu đời người. Cố Hành gõ bốn chữ.
Sau này, không thể không đối mặt với chia ly, anh khắc chế xúc động muốn đi gặp cô, mỗi lần trở lại thành phố một mình cũng chỉ dám đứng dưới lầu nhà cô một đêm.
Không phải anh không phái người bảo vệ Nguyệt Nhi, nhưng để tránh cho người chú giảo hoạt kia phát hiện ra bảo bối của mình, anh đã nhịn hơn một năm không liên lạc với cô.
Bởi vì anh không muốn cô chịu một chút tổn thương nào dù chỉ là nhỏ nhất.
Rồi sau đó, trong một lần giải quyết sát thủ Cố Thụy phái tới, Cố Hành bị thương vào bệnh viện, trên bàn phẫu thuật, ý thức anh trở nên mơ hồ, ký ức đời trước dồn dập kéo đến.
Cầu Nại Hà, canh Mạnh Bà, cho dù uống xong cũng sẽ không quên nổi tình yêu khắc cốt ghi tâm.
Sau khi hoàn thành họp báo Tinh Hồn, Cố Hành vội vàng chạy tới sân bay thành phố L, cuối cùng cũng tìm được tình yêu của đời mình.
Cô khóc đến thương tâm, cuối cùng anh vẫn làm tổn thương cô.
Nhưng Cố Hành biết, quãng đời còn lại sau này, tất cả thời gian còn lại của hai người, anh sẽ chỉ để cô rơi những giọt nước mắt vì hạnh phúc mà thôi.
Khi đó anh còn có chút khí thế thiếu niên, mà khi anh biết được chân tướng khiến mẹ nhiều năm phải sống ở nước ngoài, tại sao ba mình chết thảm, anh quyết định phải báo thù.
Anh đưa ra yêu cầu muốn tới thành phố H với ông nội, ông nội Cố một lòng muốn đào tạo Cố Hành thành người nối nghiệp, tuy rằng không muốn anh rời khỏi mình nhưng cũng biết con trai thứ hai của ông, Cố Thụy rình rập cháu trai ông như hổ rình mồi.
Nguyên năm lớp mười, trừ việc học ra thì anh tiến hành rất nhiều chuyện khác. Thế lực của anh, sự nghiệp của anh vô cùng lớn mạnh. Cố Hành cũng biết Cố Thụy phải người giám thị mình, vậy nên ngày thường chỉ tỏ ra mình là một học sinh ham học.
Mãi cho đến một năm sau, anh gặp phải Mộ Dung Nguyệt, giọng nói mềm mại, thân thể yêu kiều.
Sau khi Cố Hành gặp được Mộ Dung Nguyệt, mỗi đêm trong mộng đều là bóng dáng cô.
Đùi đẹp lắc lư dưới váy đồng phục, đôi mắt đen nhánh, hàng lông mi dài, còn có má lúm đồng tiền nhỏ.
Trong mộng luôn là Cố Hành thô bạo xé nát váy đồng phục của cô.
"Còn cười với anh nữa, anh thật sự không nhịn nổi đâu.".
Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Bình thường mỗi ngày đi học, chỉ thần giáo viên không gọi anh đi thi thì chính là thời gian nghỉ ngơi của Cố Hành.
Mà khi trở thành bạn của Mộ Dung Nguyệt, đi học chính là mài giũa tâm tính.
Sau này, Cố Hành vụng về lấy cớ đưa cô về nhà, dọc đường đi tâm tình thấp thỏm, ma quỷ trong người gào thét xúc động muốn yêu thương cô, cho nên trong nháy mắt đó, anh mới không khắc chế được hôn cô.
Nhưng lúc chạy trối chết về nhà, Cố Hành mới biết được, đụng vào mà không giải được nỗi khổ tương tư chỉ là uống rượu độc giải khát thôi.
Cho nên, Cố Hành mới nắm chặt kế hoạch của mình, muốn yên tâm có được cô.
Sau hội diễn văn nghệ, thấy cô thân thiết với một người đàn ông khác, nói không ghen ghét là giả, một khắc đó, Cố Hành biết mình muốn giết người. Để cô chỉ có thể cười với anh, để cô chỉ thân mật với một mình anh.
Trên đường trở về, Cố Hành suy nghĩ kĩ càng, nói không có tâm tư gì với Mộ Dung Nguyệt chính là lừa mình dối người.
Nói không thích càng chê giấu trái tim của mình.
Lúc thấy cô đuổi theo, trong lòng Cố Hành càng xác định một điều.
Anh không thể không có cô.
Mỗi lần ôm cô đều vô cùng tham lam, thích ôm cô, thích hôn cô, thích làm cô đến phát khóc.
Cuộc sống của Cố Hành trước đây không có bất cứ thứ gì hạn chế, bởi vì không có chuyện gì khiến anh phải suy nghĩ.
Nhưng từ sau khi gặp được Mô Dung Nguyệt, cô đã trở khiến anh mất khống chế.
Nhưng sau khi anh chiếm hữu được cô lại phát hiện một sự thật khiến anh dở khóc dở cười, cô hiểu lầm anh.
Hiểu lầm dục vọng của anh, hiểu lầm ý đồ của anh, hiểu lầm tâm ý của anh.
Cô cẩn thận đến bên anh nhưng anh lại không thể cho cô cảm giác an toàn, đáng chết.
Cố Hành còn nhớ rõ, đó là một sáng sớm ánh mặt trời xán lạn, Nguyệt Nhi nằm trên khuỷu tay anh, tối qua cô rơi nước mắt muốn anh mau dừng lại, nhưng miệng nhỏ chính là không thả người.
Cố Hành lấy chiếc Vertu thoạt nhìn cứng ngắc ra chụp khuôn mặt lúc ngủ của cô.
Tình yêu đời người. Cố Hành gõ bốn chữ.
Sau này, không thể không đối mặt với chia ly, anh khắc chế xúc động muốn đi gặp cô, mỗi lần trở lại thành phố một mình cũng chỉ dám đứng dưới lầu nhà cô một đêm.
Không phải anh không phái người bảo vệ Nguyệt Nhi, nhưng để tránh cho người chú giảo hoạt kia phát hiện ra bảo bối của mình, anh đã nhịn hơn một năm không liên lạc với cô.
Bởi vì anh không muốn cô chịu một chút tổn thương nào dù chỉ là nhỏ nhất.
Rồi sau đó, trong một lần giải quyết sát thủ Cố Thụy phái tới, Cố Hành bị thương vào bệnh viện, trên bàn phẫu thuật, ý thức anh trở nên mơ hồ, ký ức đời trước dồn dập kéo đến.
Cầu Nại Hà, canh Mạnh Bà, cho dù uống xong cũng sẽ không quên nổi tình yêu khắc cốt ghi tâm.
Sau khi hoàn thành họp báo Tinh Hồn, Cố Hành vội vàng chạy tới sân bay thành phố L, cuối cùng cũng tìm được tình yêu của đời mình.
Cô khóc đến thương tâm, cuối cùng anh vẫn làm tổn thương cô.
Nhưng Cố Hành biết, quãng đời còn lại sau này, tất cả thời gian còn lại của hai người, anh sẽ chỉ để cô rơi những giọt nước mắt vì hạnh phúc mà thôi.