- Là baba đúng không ạ ? Sao đến bây giờ baba mới đến gặp Yến Yến ạ
Trước câu nói của cô bé khiến cho Trương Tân Kỳ hoàn toàn chết lặng, anh không trả lời cô bé mà nhanh chóng chạy đến ôm chặt lấy Thần Vân Y, mặc cho cô vùng vẫy nhưng anh càng ôm chặt hơn.
- Tiểu Y, là em thật sao ? Cuối cùng thì em cũng trở về, em có biết anh nhớ em đến cỡ nào không ? Anh nhớ em đến mức ăn không ngon ngủ không yên, em nhìn anh đi vì nhớ em mà trở nên hốc hắt...
- Anh buông ra...
Thần Vân Y muốn thoát khỏi cái ôm này nhưng người đàn ông không chịu buông tha cho cô, bỗng cô còn ngửi được mùi rượu trên khắp người anh, cô khẽ nhướng mày khó chịu. Người đàn ông này có bao giờ uống rượu đâu, từ khi nào mà trở nên hư hỏng như vậy....
- Anh mau về đi, tôi còn phải đi vào trong nhà nghỉ ngơi nữa, đừng làm phiền tôi
- Tiểu Y, em nỡ lòng nào đuổi anh đi như vậy sao ? Em có biết anh khổ sở như thế nào không khi em biến mất khỏi cuộc đời anh, xin em hãy quay về bên cạnh anh được không ?
Cạch...
- Cậu mau chóng buông con gái của tôi ra...
Cô định mở miệng nói gì đó thì bỗng cô nghe tiếng giọng của Thần lão gia, chính là ba cô...Thần Vân Y hoảng hốt vội lấy hết sức lực của mình đẩy Trương Tân Kỳ ra, cô chỉnh chu lại quần áo đi đến chỗ ba mình, bước theo sau là Thần phu nhân và Yến Yến...
Trương Tân Kỳ lấy lại bình tĩnh, anh đi đến trước mặt Thần lão gia cung kính chào hỏi.
- Con chào chú, con là Trương Tân Kỳ và cũng là bạn trai của Tiểu Y...
- Là bạn trai cũ ! Cậu và con gái tôi chấm dứt từ ba năm trước rồi, vậy nên đừng làm phiền cuộc sống của con bé nữa...cậu về đi
Thần lão gia ra hiệu cho hai mẹ con cô và Thần phu nhân bước vào trong nhà còn ông vào sau, Trương Tân Kỳ nếu kéo ông ấy lại nhưng điều bất thành.
...
Ở trong phòng, Thần Vân Y thẫn thờ trước bàn trang điểm trong đầu cô vẫn vang vãn những lời nói của anh và cả gương mặt đẹp trai ấy giờ đây rất hốc hắt vừa tàn tạ, cô không biết ba năm nay anh đã làm gì mà phải để bản thân mình trở nên đáng thương như vậy.
Anh nói là vì nhớ cô ư ?
Thần Vân Y nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, cô không muốn nghĩ tiếp nữa, cô leo lên giường ôm Yến Yến ngủ vào lòng...
Nhưng trong lòng cô vẫn cứ lo lắng bất an không biết Trương Tân Kỳ kia có về chưa, cô lần nữa đi xuống giường kéo rèm cửa ra xem bên ngoài, không thấy anh đâu cô mới nhẹ nhõm hơn.
- Phù...anh ta đi rồi
Sáng sớm ngày hôm sau, Thần Vân Y đi ra ngoài hôm nay cô không đi xe nên muốn bắt xe, vừa mới ra khỏi cổng thì bỗng bất ngờ cô bị một lực mạnh ôm đi và tay bịt miệng cô lại.
Cô sợ hãi không ngừng vùng vẫy, sau khi khuất cổng Thần gia người nào đó nhanh chóng buông cô ra, Thần Vân Y lúc này mới thả lỏng khi người đó là Trương Tân Kỳ cô còn tưởng kẻ bắt cóc nào.
- Mới sáng sớm anh đã làm loạn cái gì vậy hả ? Bộ anh rảnh lắm à
- Anh phải rảnh chứ, để còn theo đuổi lại em
- Đồ mặt dày không có liêm sỉ
Cô không nói nhiều quay người muốn đi thì bị anh kéo lại, sau đó anh lôi cô vào trong xe...
- Trương Tân Kỳ, anh đang làm cái quái gì vậy hả ? Mau cho tôi xuống xe, tôi không muốn ở chung xe với anh
- Ngoan nào Tiểu Y, đừng quậy...anh đưa em về nhà chúng ta
Nghe đến đây hai mắt cô trợn tròn, cô vội nhảy đành đạch lên...cô không muốn về nơi đó chút nào cả.
- Không được, tôi không muốn đến đó nữa, nơi đó cũng chỉ là ký ước cũ mà thôi...làm ơn đưa tôi trở về nhà...
- Không thể !
Đáp lại cô là một câu nói nhàn nhạt của Trương Tân Kỳ, vừa đến chung cư của hai người họ trước kia. Anh hấp tấp đưa cô vào trong phòng ngủ, không một động tác thừa đẩy ngã cô xuống giường sau đó bản thân anh nằm trên cô.
Ánh mắt kiên định của anh nhìn vào cô, anh khẽ hôn nhẹ lên môi cô nhưng bị cô né tránh nên nụ hôn va vào má cô.
- Anh chưa kịp giải thích gì mà tại sao em lại đột ngột biến mất vậy hả, Tiểu Y ?
Thần Vân Y không nói gì lạnh lùng quay mặt sang chỗ khác, Trương Tân Kỳ khẽ thở dài ngao ngán.
- Thật sự anh đã chấm dứt với Triệu Tiêu Đào, ba năm nay không hề liên lạc với cô ta...còn nữa, tối ngày hôm em rời đi, thật ra mẹ anh đột nhiên lên cơn sốt nặng...anh là vì lo lắng quá chưa kịp giải thích cho em, nhưng khi trở về nhà anh định sẽ nói cho em nghe nhưng không ngờ em đã đi mất...
Thần Vân Y lúc này mới ngỡ ngàng nhìn anh tròn xoe, chuyện này là thật sao ? Vậy là trước kia cô đang hiểu nhầm anh, Trương Tân Kỳ dịu dàng xoa má cô, nghiêm túc giải thích.
- Trước tiên anh xin lỗi em, vì trước kia đã tự ý chăm sóc người yêu cũ mà chưa hỏi ý kiến của anh, đó cũng là sai lầm cuối cùng của anh...nhưng anh cam đoan với em, anh không hề còn tình cảm nào với cô ta cả, chỉ đơn thuần cảm thấy cô ta không có ai chăm sóc khi tai nạn...xin em hãy tin anh lần này !
Bỗng anh lấy tay cô đặt lên ngực trái của mình, tha thiết mà nói.
- Ba năm nay anh không ngày nào không tìm kiếm em cả, anh như phát điên lên khi không tìm được em, anh đã phải bỏ bữa lao vào rượu để thỏa cơn nhớ nhung trong lòng, ngày nào cũng đứng trước cửa nhà em để ngóng trông em về...giờ em quay về anh mừng biết bao...