• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối hôm qua cô ngủ rất ngon, mới uống một ly rượu nên lúc thức dậy cũng không quá khó chịu, chỉ hơi choáng một chút thôi.

Hôm qua cô đơn giản là muốn đem người về, lúc đó đã xây sẩm mặt mày nên chẳng nhớ rõ Cố An Tước đưa mình về nơi nào. Bây giờ thức dậy nhìn rõ lại, hình như chỗ này cũng không phải biệt viện Cố gia.

Hà Tiểu Vãn bước xuống giường, loanh quanh một vòng tìm đường xuống lầu, hình như phòng ngủ ban nãy ở tầng 4, tầm nhìn từ trên cao qua cửa sổ rất thoáng, phía Đông còn có một thảm cỏ xanh mướt trải dài hệt như đang lạc ở thảo nguyên.

"Tỉnh dậy rồi à? Còn khó chịu không?" Vừa bước xuống cầu thang đã nghe thấy tiếng động, Hà Tiểu Vãn hơi khom người ngó mặt ra, ngay lập tức bị một cảnh trước mặt làm cho ngây ngốc.

Cố An Tước đeo tạp dề màu xám, bên trong vẫn là chiếc áo sơ mi tối màu cùng chiếc quần Âu cắt may tinh tế, tay áo xắn gọn lên cao, thuận theo hành động của anh mà lộ ra phần cơ bắp săn chắc.

Mùi cháo thoang thoảng qua cánh mũi, cô còn thấy anh nấu rất nhiều món, nhìn qua rất thanh đạm, có vẻ vừa mới đem lên, thức ăn trên bàn vẫn còn phảng phất làn khói trắng.

Hà Tiểu Vãn đi đến bên mép bàn, ngây ngốc nhìn hồi lâu, lại liếc qua bóng lưng chín chắn đầy bận rộn của anh, khẽ hỏi. "Đều là anh nấu à?"

Cố An Tước nghe cô hỏi thì xoay người lại, môi mỏng khẽ nhếch lên. "Lâu rồi chưa xuống bếp, nhưng đảm bảo em sẽ vừa miệng."

Hà Tiểu Vãn ngẩng đầu nhìn anh. Mấy chữ "lâu rồi chưa xuống bếp" cứ quẩn bên tai, khiến lồng ngực cô nàng lộn nhộn hết cả lên.

Trước kia cô từng được lĩnh giáo tay nghề của anh, mặc dù chưa đạt đến trình độ của một đầu bếp năm sao thực thụ, nhưng bởi vì anh quá hiểu khẩu vị của cô nên bằng một cách nào đó, mỗi lần anh vì cô mà xuống bếp đều khiến cô khó mà quên được.

Bây giờ anh lại nói "lâu rồi chưa xuống bếp", Hà Tiểu Vãn giỏi nắm bắt chi tiết rất nhanh đã nhận ra trọng điểm, khóe môi không kìm được mà kéo cao.

"Nói như vậy, đúng là tôi nên cảm thấy may mắn hơn những cô gái khác, được chiêm ngưỡng ngài Bộ trưởng hàng thật giá thật hầu hạ bữa sáng."

Cảm thấy may mắn hơn những cô gái khác. Ý tứ trong lời này rõ ràng là muốn nhắc đến Dương Ân.



Lúc cô ta xuất hiện bên cạnh Cố An Tước, Hà Tiểu Vãn không hề giống những cô gái khác làm ầm ĩ, dùng phương thức riêng của bản thân tìm ra lời giải đáp cho chính mình.

Thậm chí cô còn dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, biết rõ anh không hề có tình cảm với Dương Ân nhưng lại cố tình "tạo không gian riêng" cho anh và cô ta.

Nhưng những ý đồ này của cô anh đều nhìn thấu được hết. Vì vậy anh mới chắc chắn một điều rằng trong tim Hà Tiểu Vãn vẫn còn chỗ cho anh, cũng tự ý thức được bản thân phải trân trọng người con gái này đến mức nào.

"Đúng là em rất may mắn, người phụ nữ đầu tiên tôi có vinh hạnh hầu hạ." Cố An Tước tháo tạp dề, cầm trên tay hai bộ bát đũa mới, nhìn cô. "Mời em."

Hà Tiểu Vãn không tính là say, cũng không uống quá nhiều, vậy mà thức ăn trên bàn ít nhiều đều có công dụng giải rượu, giúp cho tiêu hóa.

Còn có một ly sữa nóng, một ly mật ong, còn có trà giải rượu...

Không nói đến thức ăn, chỉ riêng số nước này nhìn thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy no căng rồi.

"Nơi này là?" Hà Tiểu Vãn uống một ngụm trà giải rượu lót dạ trước, giống như không quan tâm thuận tiện hỏi một câu.

"Biệt viện Thương Sinh." Cố An Tước không ngẩng đầu, tự tay múc cho cô một ít canh ra bát nhỏ, bổ sung một thông tin mà cô không hỏi đến. "Em là người phụ nữ đầu tiên đến đây."

"..."

Bảo sao đồ dùng trong nhà tắm rất ít vật dụng cá nhân, hơn nữa đều là của đàn ông. Tủ đồ cũng toàn là Âu phục và áo sơ mi nam, đến dép đi trong nhà cũng là kiểu cách của đàn ông.

Dùng xong bữa sáng, Hà Tiểu Vãn có dự định đến buổi diễn tập show thời trang để chuẩn bị cho fashion week vài ngày nữa ở Paris.

Bộ sưu tập thiết kế mới lần này cô có tham dự hợp tác, không thể không đi.

Lúc chuẩn bị xong bước xuống lầu một lần nữa, trực thăng của Cố An Tước đã đến từ bao giờ, bên ngoài còn có bốn vệ sỹ đứng canh.

Cùng lúc đó Cố An Tước cũng xuất hiện từ phía thư phòng, nhìn cô một lượt, ánh mắt lộ vẻ thưởng thức. "Có việc quan trọng à? Tôi đưa em đi."

Nghệ Lâm cũng đã bước vào, bước chân vội vã dừng lại trước cửa, nhìn Cố An Tước rồi lại nhìn Hà Tiểu Vãn.

"Cô Hà, Phong Hi vừa gọi điện cho tôi nói là trên đường kẹt xe, ba mươi phút nữa mới có thể đến nơi."

Cố An Tước nghe xong, nhướn mày nhìn cô, chân mày đáy mắt còn thấp thoáng một tia thỏa mãn.



Hà Tiểu Vãn: "..."

Ngay cả chuyện này cũng theo ý Cố An Tước, trùng hợp đến mức thuận nước đẩy thuyền thế này à?

Hà Tiểu Vãn không còn cách nào khác đành phải ngồi lên trực thăng. Chỉ là di chuyển bằng cách này quá khoa trương, trên tầng trời của tòa nhà đối diện thấp thoáng sự xuất hiện của chiếc trực thăng chỉ dành cho các cán bộ cấp cao của Đại sứ quán thu hút sự chú ý của vô số người.

Văn phòng thiết kế nằm ở trụ sở chính của Tập đoàn WY, kiến trúc hai tòa nhà song song liền kề. Khoảnh khắc Hà Tiểu Vãn bước xuống từ chiếc trực thăng, lập tức rơi vào mắt xanh của một cô gái Hoa kiều vừa về nước.

Đôi mắt lấp lánh phấn nhũ của cô ta khẽ giật giật mấy cái. Vốn dĩ còn tưởng một màn xuất hiện như đi thảm đỏ của cô ta đã khoa trương lắm rồi. Không ngờ còn có phụ nữ muốn chơi trội hơn cô ta.

Hà Tiểu Vãn thuận lợi đến phòng thiết kế, trợ lý lập tức chạy ra ngoài đón cô.

"Chị Hà, giám đốc sắp tới rồi, em còn tưởng chị không đến kịp cơ!" Như An lao đến như một con sóc, nhanh nhẹn chạy đến đưa cho cô một chai nước suối.

Hà Tiểu Vãn khẽ gật đầu. "Đúng là suýt nữa đến không kịp."

Như An lập tức nghe ra điểm mấu chốt. "Đúng thế, đúng thế, tổ thiết kế đều đang đợi quyết định từ chị. Chị đi trực thăng đến đây, với tốc độ này thì em không cần phải lo nữa rồi."

Nam Dương phồn hoa rất hay gặp cảnh kẹt xe, Như An cảm thán, không biết bao giờ bản thân mới thoát cảnh ngày ngày bắt taxi đi làm nữa.

"Mà chiếc trực thăng kia... không phải của nhà chị đó chứ?"

Tâm tư Như An đơn thuần, hỏi câu này cũng không mang ý xấu, chỉ đơn giản là phấn khích và tò mò mà thôi.

Ở Tập đoàn WY lớn này đều biết, gia cảnh cùng thân phận của Hà Tiểu Vãn vẫn luôn là một dấu hỏi chấm với đa số mọi người. Cô lại chẳng mấy khi tham gia dự án thiết kế của bọn họ, chỉ trừ khi có tuần lễ thời trang lớn mà thôi.

"Không phải của chị." Hà Tiểu Vãn đặt lại chai nước vào tay Như An, lấy lại bản thiết kế, điềm đạm trả lời. "Tôi đi nhờ."

"..."

Như An cảm thấy đầu óc choáng váng. Tùy tiện đi nhờ sao? Đó là trực thăng chuyên biệt của Đại sứ quán đó!

Vốn dĩ Như An còn định hỏi có phải Hà Tiểu Vãn là người đại diện của Đại sứ quán hay không thì đã có người cắt ngang.

"Chỉ là một chiếc trực thăng mà thôi, cũng đâu phải việc to tát gì?"



Như An giật mình quay đầu lại, phát hiện đối phương tự xưng là "quý cô" lúc sáng bắt bọn họ trải thảm đỏ mới chịu bước xuống xe không làm loạn, kín đáo liếc mắt.

Hà Tiểu Vãn cũng ngẩng đầu lên, người phụ nữ trước mặt ăn vận hào nhoáng, có điều khí khái phô trương, cô đang nhớ xem là con cháu của nhà nào.

"Giới thiệu chút nhé, tôi là Elizabeth Trần. Hoa kiều mới về nước, mong được chiếu cố."

Như An thì thầm bên tai cô. "Chị Hà, cô ta là họa đấy! Mới sáng sớm đã đến đây gây rắc rối, chúng ta tốt nhất là mặc kệ cô ta đi."

Dường như Elizabeth Trần phong thanh nghe được câu nào đó, bắt đầu cắt chữ lấy nghĩa.

"Cô nói ai là bà cô hả? Có biết tôi là ai không? Dự án sắp tới của các cô tôi là chủ đầu tư đấy! Có tin tôi không thèm nể mặt đồng nghiệp ném miếng cơm của cô cho chó ăn không hả?"


Như An thoáng tái mặt, phần nhiều là choáng váng với khả năng tự biên tự diễn của vị Hoa kiều này hơn.


Hà Tiểu Vãn không muốn đôi co. "Cô nghe nhầm rồi. Ở đây chúng ta đều có trách nhiệm như nhau. Trợ lý của tôi có mất miếng ăn hay không cũng không phải việc cô quyết định được."


"Oh!" Elizebeth Trần nghênh ngang hất cằm, giọng điệu tự tin đến mười phần. "Đi làm bằng trực thăng của Đại sứ quán coi bộ cũng thấy vẻ vang quá nhỉ. Cho dù cô có là cháu gái của Tổng thống tôi cũng chẳng ngại đắc tội đâu!"


Hà Tiểu Vãn cảm thấy nhức đầu, day mi tâm. Tâm tư phụ nữ sâu không thấy đáy, lại dễ nổi nóng ghen tuông, đúng là cô thích hợp làm việc ở phòng khám hơn.


Một màn đôi co, độc thoại của vị Hoa kiều này không ít ầm ĩ. Thật sự kinh động đến cả giám đốc bộ phận thiết kế.


Như An nhìn thấy giám đốc cùng một đám người đi tới liền cảm thấy sợ hãi, vội kéo tay Hà Tiểu Vãn.


"Đừng nói Hoa kiều như cô không sợ đắc tội cháu gái Tổng thống. Đến cả cháu gái Tổng thống có khi còn phải nể mặt cô Hà tám phần."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK