Đột nhiên từ bên trong xuất hiện một đám người, sự cảnh giác của Storm lúc này dâng lên đến tột đỉnh, mặc dù cô không nhìn rõ đám người đó là ai, nhưng linh cảm nói cho Storm biết đó là anh.
Storm bước chậm rãi về phía đám người đó, Trần Sở Sở nhìn thấy liền vươn tay muốn chặn Storm lại nhưng không kịp.
- Lạc Thần
Storm nhẹ giọng gọi anh, lúc này Lôi Lạc Thần mới từ trong bóng đen bước ra ánh sáng, vẻ mặt của anh thận trọng vô cùng.
Anh nhỏ giọng nói.
- Chúng ta mau rời khỏi nơi này.
Lôi Lạc Thần nói xong, nắm lấy tay Storm kéo cô đi.
Nhất Minh khó hiểu nâng tay gãi gãi đầu.
Họ còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, sao Thiếu Tá lại bảo rời khỏi nơi này.
Nhất Minh nhìn Kỳ Sơn lúc này vẻ mặt nghiêm tức không thua gì với Thiếu Tá.
- Ở đây không an toàn, mấy con dơi này không phải là loại dơi bình thường mà là mấy con dơi chuyên hút máu người.
Nghe Kỳ Sơn nói sắc mặt của mọi người trở nên căn thẳng.
- Hút máu?
Trần Sở Sở cầm đèn pin rọi xung quanh trên trần, lúc này cái cô nhìn thấy chính là hàng trăm con dơi.
Trong lòng Trần Sở Sở nghĩ, nếu bị mấy con dơi này tập kích, chắc chắn sẽ bị hút máu đến chết.
Cô hốt hoảng chuyển ánh sáng khỏi đám dơi đang ngủ say.
Ánh mắt hoang mang nhìn mọi người, họ không khác gì với cô, nhất là Thẩm Thanh, vẻ mặt kinh hãi của Thẩm Thanh khiến cô vui vẻ trong lòng.
Nhưng nghĩ kỹ lại, sắc mặt của cô lúc này cũng không tốt hơn Thẩm Thanh là bao nhiêu.
Cây đèn pin trên tay cô không hiểu vì sao lại dừng lại trên mặt của Dương Minh Huy, cô nhìn hắn một hồi lâu dự cảm nói cho cô biết hắn đang toan tính điều gì đó.
Nhất Minh nhìn thấy Trần Sở Sở nhìn Dương Minh Huy đắm đuối, trong lòng tức giận.
Sự căm phẫn này xuất hiện đột ngột khiến Nhất Minh không rõ nguyên nhân.
Cây đèn pin trên tay Trần Sở Sở đột nhiên bị một bàn tay cường tráng đưa ra che lại ánh sáng, giọng nói đều đều của Lôi Lạc Thần vang lên.
- Đừng kinh động đến chúng!
Lôi Lạc Thần vừa nói xong, tên quân nhân bên cạnh vì quá kinh hãi nên lỡ làm rơi cây đèn pin trong tay.
Lôi Lạc Thần phản ứng cực nhanh, nhìn thấy cây đèn pin sắp chạm xuống mặt đất, anh phóng tới chụp lấy nó.
Thật may anh đã thành công chụp được cây đèn pin, không kinh động đến mấy con dơi.
Nhìn thấy cây đèn pin rơi xuống mặt đất, cảm giác trong lòng mọi người căng thẳng đến tột đỉnh.
Dường như thời gian và cả nhịp tim của họ đã dừng lại ở giây phút cây đèn pin rời khỏi tay tên quân nhân kia.
Lôi Lạc Thần cầm cái đèn pin đưa cho tên quân nhân, lạnh giọng nói.
- Chú ý!
Nói xong anh nắm tay Storm vội vàng bước về hướng cửa hang động.
Nhìn thấy cửa hang cách họ không xa, mọi người mới buông xuống nỗi lo lắng trong lòng, trong lúc mọi người không chú ý, có thứ gì đó từ bên ngòai cửa hang động bay vào.
"Đùng....."
Đùng một tiếng, khiến mọi người giật cả mình.
Storm nghe được tiếng nổ liền nói. . đam mỹ hài
- Cẩn thận, khói độc.
Trong lúc còn đang hoang mang, nghe Storm nói vậy theo phản ứng tự nhiên họ một tay đưa lên bảo vệ đầu, tay còn lại che miệng và mũi.
Lôi Lạc Thần luôn theo sát bên cạnh Storm, bàn tay rộng lớn che lại miệng và mũi của cô.
Storm ngước mặt lên nhìn anh, gương mặt của anh bình tĩnh vô cùng, ánh mắt không một tia giao động.
Sự trầm tĩnh của anh khiến Storm khăm phục.
Nhìn thấy sắc mặt tái xanh của tên quân nhân bên cạnh, anh nhíu mày nói.
- Mọi người mau nín thở.
Mọi người lập tức nín thở, trong lòng nghi ngờ không biết ai là người quăng bom vào, chẳng lẽ là người của Trung Tá phái đến.
Thẩm Thanh ẩn mình sau hòn đá, ánh mắt thâm độc nhìn Dương Minh Huy.
Là người của hắn!
Sắc mặt của Dương Minh Huy bình thản một cách lạ thường, càng chứng thực suy nghĩ của Thẩm Thanh là đúng.
Ngay sau tiếng nổ lớn, là một trận mưa dơi diễn ra, hàng trăm con dơi đang ngủ say bị tiếng động lớn làm cho thức tĩnh, bay tán loạn phát ra âm thanh chói tai.
Tiếng đôi cánh của chúng đập vào nhau tạo ra âm thanh hổn loạn, chúng nhanh chóng tập kích mọi người.
Storm kinh ngạc ánh mắt khó tin nhìn vào mấy con dơi trước mặt, lần đầu tiên trong đời cô nhìn thấy dơi và còn nhiều đến như vậy.
Ngược lại với sự hoan mang của mọi người, Lôi Lạc Thần trầm tĩnh hơn bao giờ hết, vì anh biết chỉ cần anh đưa ra một quyết định sai lầm thì tất cả mọi người có mặt sẽ chết.
Nhìn xung quanh Lôi Lạc Thần trầm giọng nói.
- Bật đèn pin lên.
Trong lúc mọi người còn đang quyết liệt bảo vệ bản thân, nghe Lôi Lạc Thần nói vậy tay họ lập tức tìm kiếm đèn pin bật lên, một tên quân nhân vì quá sợ hãi nên bật hoài vẫn không bật được.
Kỳ Sơn nhìn thấy, anh đoạt lấy cái đèn pin bật nó lên, rồi đặt cây đèn pin vào lại trong tay hắn.
Mặc dù dơi sợ ánh sáng nhưng với tia sáng lờ mờ từ cây đèn pin, không thể nào đối phó được với chúng.
Lôi Lạc Thần nhìn thấy tình hình không ổn, anh nhìn xung quanh tìm kiếm thứ gì đó, nhìn một vòng chẳng thấy gì ngoài mấy cây cũi khô dưới mặt đất.
Trong giây phút sinh tử Lôi Lạc Thần cởi bỏ áo ngoài của mình, anh cúi người nhặt lấy mấy cây cũi đặt thành một đống.
Anh thản nhiên quăng áo ngòai trên tay lên đống cũi khô, nhìn Storm nói.
- An Nhi, em dùng Đoạt Mệnh nhắm vào áo của anh.
Nghe Lôi Lạc Thần nói vậy, Storm không suy nghĩ lấy Đoạt Mệnh ra.
Mọi người chẳng hiểu vì sao Thiếu Tá lại làm như vậy, nhưng lúc này vì bị mấy con dơi không ngừng tấn công họ cũng chẳng còn thời gian để suy nghĩ nhiều.
Trần Sở Sở dùng tay quơ qua quơ lại muốn xua đi mấy con dơi, nhưng thật không ngờ một con dơi cắn chặt bắp tay của cô.
- Ahhhhhhhh..........
Storm nghe tiếng kêu đau đớn của Trần Sở Sở, cô dùng Đoạt Mệnh nhắm vào con dơi đang cắn chặt tay Trần Sở Sở, con dơi bị Đoạt Mệnh giết chết ngay lập tức.
Nhất Minh chạy đến cầm lấy cánh tay của Trần Sở Sở lên xem.
- Cô có sao không?
Trần Sở Sở nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu đáp.
- Tôi không sao.
Nói xong cô rút tay về.
Bàn tay đang cầm tay cô đột nhiên trống rỗng, khiến Nhất Minh cảm thấy hụt hẫng vô cùng.
Storm chuyển Đoạt Mệnh vào cái áo khoát của Lôi Lạc Thần, ấn vào cái nút trên Đoạt Mệnh.
Không lâu sau cái áo đột nhiên phát hỏa, vì chất nylon trên áo rất mẫn cảm với vật thể nóng nên cháy dữ dội.
Ngọn lửa bùng cháy khiến máy con dơi hoảng sợ bay táng loạn, tránh xa ánh lửa.
Nhìn thấy vậy mọi người đều bất chước anh cỡi bỏ áo khoác quăng vào đóng lửa lớn đang cháy trước mặt.
Ngọn lửa càng lúc càng cháy mạnh hơn, khiến mấy con dơi kinh hãi né tránh, đồng thời cơn lửa lớn này cũng khiến mọi người dần dần mất đi dưỡng khí, làng khói xám dầy đặt khiến họ không thể nào thở nỗi.
Đột nhiên một bàn tay rộng lớn vươn tới che lại miệng và mũi của Storm.
Storm không cần đoán cũng biết đó là Lôi Lạc Thần, cô kéo tay anh ra dùng tay che lại miệng và mũi của mình.
Lúc này mấy con dơi đã không còn là mối đe dọa đến họ, ngược lại ngọn lửa lớn này mới thật sự nguy hiểm.
Lôi Lạc Thần nhanh trí quát lên.
- Nằm xuống.
Nghe được chỉ thị của Thiếu Tá, ai nấy đều hiểu ý của anh.
Khói không thể tụ lại gần mặt đất, chỉ nằm ở trên không trung.
Mọi người lập tức nằm sát xuống mặt đất, bò theo kiểu quân nhân ra ngoài.
Lôi Lạc Thần thật cẩn thận, anh để Storm bò trước mình để đảo bảo sự an nguy của cô.