• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã vào tối, hai người đi dạo trên phố một lúc lâu, ngắm hoa đăng muôn màu trên đường.

Trên đường người đến người đi, vô cùng đông vui. Tư Mã Tĩnh và Sở Ngọc Lang bước chậm ở trên phố, người hầu đi theo phía sau xa xa.

Sở Ngọc Lang biết thân phận Thái Tử khác với Thịnh Vương, cơ hội hiện giờ hiếm có, hẳn nên nỗ lực làm hắn thay đổi cái nhìn về mình. Nhưng mà, hắn quá khó giải quyết.

Nếu hôm nay đi ở bên cạnh là Thịnh Vương, Sở Ngọc Lang sẽ lôi kéo hắn ta đi xem hội thơ câu đối, sau đó cùng nhau đoán đố chữ, vừa biểu hiện học thức của mình vừa làm đối phương cũng có thể có thể thi triển. Sau đó nàng có thể sùng bái khen ngợi đối phương, khiến đối phương thỏa mãn trong lòng.

Nhưng mà, vị Thái Tử này không được. Vừa rồi đi ngang qua một chỗ thi đấu hoa đăng. Còn không đợi nàng mở miệng, Thái Tử đã dứt khoát không nhìn mà muốn đi thẳng qua.

Sở Ngọc Lang không muốn bỏ lỡ cơ hội này, vì thế đành phải mở miệng mời, uyển chuyển tỏ ý vừa rồi thấy hoa đăng trấn lâu của nhà kia thật đẹp.

Tư Mã Tĩnh kinh ngạc quay đầu lại nhìn, sau đó ánh mắt soi mói phán xét Sở Ngọc Lang một phen, cũng ra lệnh cho người đi sau: “Hữu Hỉ, cô nhớ rõ phụ hoàng ban cho không ít hoa đăng, đều là cống phẩm ở các nơi dâng lên, đều là hàng cao cấp. Sau khi trở về, đưa hết đến Sở gia đi.”

Dẫu sao là Thái Tử Phi tương lai, những tục vật này sao có thể xứng lọt vào mắt. Nếu nàng thích những hoa đăng này, vậy nhất định nàng sẽ càng thích mấy cái ở trong cung.

Sở Ngọc Lang im lặng, có phần không hiểu được. Hắn thật sự không muốn cùng đoán đố đèn với nàng hay là thật sự ghét bỏ chiếc đèn hoa đăng lưu ly bát giác trên quá xấu.

Tư Mã Tĩnh đang muốn tiếp tục đi về phía trước, lại thấy nàng đột nhiên im lặng mới muộn màng cảm thấy có thể là nàng thật sự muốn hoa đăng kia, bước chân đang nhấc lên lại thu về dừng lại.

Hắn nhìn Sở Ngọc Lang nhíu mày, nói: “Nếu tiếc như vậy, thế đi thôi?”

Sở Ngọc Lang sửng sốt, thấy hắn đổi ý thì vội nhấc chân theo đi lên.

Đèn kia vốn của một khách điếm cực lớn, bởi vì là tết hoa đăng, lúc này mới trong ngoài treo hoa đăng, xây sân khấu.

Trong ngoài nam nữ già trẻ đều vây quanh xem, trên sân khấu dựa theo trình tự treo đầy hoa đăng, có không ít người đi qua lại giữa các hoa đăng để đáp đề.

Bên cạnh có một miếng thẻ gỗ thật lớn, phía trên viết quy tắc: Hiện có chín mươi chín chiếc hoa đăng, bắt đầu từ giờ Thân một khắc, khi nào có người đáp được hết câu hỏi thì khi đó cuộc thi kết thúc. Người thắng không chỉ có thể lấy được hoa đăng lớn nhất treo trên kia mà còn có thể mang người trong lòng đến đây ăn một bữa tối miễn phí.

Hiện giờ đã là giờ Tuất mà vẫn chưa có ai lấy được hoa đăng kia.

Hoa đăng hay không hoa đăng đã không quan trọng, nam tử nào mà không muốn khoe ra vài phần bản lĩnh trước mặt người trong lòng?

Sở Ngọc Lang cười khẽ: “Không bằng ta với điện hạ tỷ thí xem ai có thể lấy được hoa đăng kia trước?”

“Chẳng qua là mấy chữ khó thôi, cô đi một chút sẽ trở lại, nào để ngươi ra tay được?” Tư Mã Tĩnh ngước mắt, trong mắt khinh thường.

Hả? Sở Ngọc Lang sửng sốt, thấy Tư Mã Tĩnh vung tay áo đi tới.

Tiểu nhị phụ trách thấy vậy, vội đưa giấy bút sang.

Chín mươi chín câu đố đèn này không đơn giản, vị công tử này đến muốn vậy, khá là thiệt thòi.

Nhưng mà hắn ta nghĩ sai rồi, Tư Mã Tĩnh lấy giấy bút, một đường nhìn hoa đăng, ngẩng đầu nhìn một cái là viết vào giấy một câu.

Tốc độ cực nhanh, quả thực làm người vây xem nhìn không chớp mắt. Người từng đi lên đều biết câu hỏi khá khó, hoa đăng kia cũng không phải đơn giản.

Có người ở dưới hoài nghi: “Công tử này viết bừa à?”

Một người khác phụ họa: “Ta cảm thấy hình như là vậy.”

Sở Ngọc Lang đứng ở dưới đài, mặt lạnh tanh nhìn người mặc bộ đồ trắng dáng cao lớn trên sân khấu. Thái Tử này có lẽ bẩm sinh khác người. Muốn cho hắn động tâm, độ khó quá lớn.

Nàng đứng ở dưới đài nhìn, sau đó thấy Tư Mã Tĩnh cầm hoa đăng kia, đưa vào trong tay nàng.

Sở Ngọc Lang đè dòng suy nghĩ xuống, nhìn hoa đăng trong tay, lộ ra vẻ tán thưởng, sau đó khen Tư Mã Tĩnh một phen.

“Điện hạ quả thực có tài văn chương, nhiều người như vậy mà chưa từng có người đáp đúng toàn bộ, không ngờ điện hạ có thể lấy nhanh vậy.”

Tư Mã Tĩnh thầm vừa lòng, hắn liếc mắt: “Chẳng qua chỉ là chút học vấn không chính thống thôi, có gì mà khó.”

Thật ra không đơn giản, còn may ngày xưa lúc tìm sách ở Ngự Thư Phòng, hắn từng nhìn thấy nên nhớ thôi.

Sở Ngọc Lang cười, giơ tay vén sợi tóc đen xõa xuống lên, nàng cười nói: “Điện hạ thật là quá lợi hại.”

Hoa đăng màu đỏ chiếu rọi đường phố, chiếu lên khuôn mặt đẹp tuyệt của nàng. Ý cười bên môi nàng rất dịu dàng giống như hồi hắn còn ở Sở gia vậy.

Ý cười như vậy tất nhiên là có vài phần thật lòng rồi.

Tim Tư Mã Tĩnh không khỏi lỡ một nhịp, hắn chớp chớp mắt, đè cảm giác khác thường nơi đáy lòng xuống.

“Thời gian không còn sớm, cô đưa ngươi về.”

Lời ra khỏi miệng, hắn lập tức hối hận. Rõ ràng hắn còn muốn đi thêm với nàng, nghe nói bờ sông có rất nhiều nam nữ tuổi thanh xuân đang thả đèn sông, ước hẹn bạc đầu.

Hắn nhìn Sở Ngọc Lang, chờ đợi nàng có thể nói ra câu giữ mình lại.

Nhưng mà, Sở Ngọc Lang lại hiểu lầm ý hắn. Hắn không kiên nhẫn muốn giục nàng về à?

Nàng làm ra vẻ mặt không nỡ nói: “Đa tạ điện hạ, chỉ là sắc trời đã trễ thế này, điện hạ nhất định có không ít việc. Sao thần nữ có thể làm phiền điện hạ.”

“Cô không vội.” Tư Mã Tĩnh nhìn nàng, trong mắt hiện lên sự ảo não: “Đi thôi.”

Sở Ngọc Lang vội nói cảm tạ, lúc này mới lên xe ngựa,

Ngồi trên xe ngựa, Sở Ngọc Lang nhìn hoa đăng trong tay Trường Dung, suy nghĩ ý đồ của Tư Mã Tĩnh.

Tâm tư của vị này có thể nói là khó đoán nhất trong số những người nàng từng gặp.

Nhưng mà mặc kệ thế nào, nàng chỉ có thể tận lực đi dụ dỗ.

Xe ngựa chạy một đường, từ phố xá sầm uất ra, xung quanh lập tức yên tĩnh lại.

Sở Ngọc Lang lặng yên vén rèm lên, nhìn ra ngoài xe ngựa. Người kia ngồi trên lưng tuấn mã, nét mặt hòa trong bóng đêm không thấy rõ.

Tư Mã Tĩnh đã sớm thấy từ khi nàng vén rèm lên, mắt hắn nhìn thẳng con đường rộng lớn phía trước, khóe môi lại lặng lẽ nhếch lên.

Sở gia ở ngay phía trước, rất xa đã có thể nhìn thấy hình dáng khổng lồ của nó.

Sở Ngọc Lang dùng ánh mắt ra hiệu cho hai người Trường Dung. Trường Dung đã biết tiểu thư nhà mình muốn làm gì, Tô Chỉ lại còn hơi ngây ra.

Rốt cuộc, xe ngựa dừng lại.

Xa phu bên ngoài cung kính xốc tấm mành lên, mời tiểu thư bên trong xe xuống.

Trường Dung và Tô Chỉ xuống xe, cung kính ở một bên chờ.

Sở Ngọc Lang xách làn váy, cẩn thận giẫm lên ghế xe. Lại không cẩn thận hụt chân, dưới chân trẹo một cái sắp ngã từ trên xe ngựa xuống.

Tư Mã Tĩnh xuống ngựa đứng ở bên cạnh tay chân nhanh nhẹn ôm lấy eo nàng. Khi hắn hoàn hồn thì đã kéo người vào trong ngực.

Thân hình mềm mại của nữ tử dán lên, cánh tay ôm lấy vòng eo liễu uyển chuyển vô cùng.

Sắc mặt Tư Mã Tĩnh cứng đờ, một loại cảm giác chưa từng có bò lên đầu quả tim hắn.

“Điện hạ.” Sắc mặt Sở Ngọc Lang ửng đỏ, hơi cúi đầu.

Tư Mã Tĩnh cứng đờ đẩy nàng ra: “Xuống xe ngựa mà còn có thể té ngã được, sao ngươi ngốc thế chứ?”

Sở Ngọc Lang không đứng vững, lảo đảo một cái được Trường Dung đỡ. Khuôn mặt vốn làm ra vẻ e lệ cứng lại, nàng miễn cưỡng làm ra gương mặt tươi cười: “Là Lang Nhi sai, vừa rồi đa tạ điện hạ cứu giúp, Lang Nhi vô cùng cảm kích.”

Tư Mã Tĩnh vẫn duy trì tư thế kia đứng ở nơi đó, cảm giác mềm mại kia như vẫn ở trong ngực. Hắn nghe Sở Ngọc Lang nói, từ trong lỗ mũi “Ừ” một tiếng, sau đó không nói gì nữa.

Sở Ngọc Lang chưa bao giờ gặp người có lòng dạ sắt đá như vậy, gần như tức đến bật cười. Nàng hành lễ, vịn tay Trường Dung, xoay người đi thẳng vào cửa lớn Sở gia.

Tư Mã Tĩnh còn đứng ở nơi đó, hoảng hốt nhìn bóng dáng nàng.

“Điện hạ?” Hữu Hỉ nhìn sắc mặt hắn, thử hỏi: “Chúng ta về cung chứ?”

“Đi thôi.”

Tư Mã Tĩnh hoàn hồn, xoay người lên ngựa. Trong bóng đêm, khóe miệng hắn cong lên, sắc mặt đầy vẻ sung sướng.

Hắn cao giọng: “Sau khi trở về, đừng quên những hoa đăng đó. Ừm, còn có mấy thứ đồ chơi trong cung, đưa hết qua cho nàng đi.”

Hữu Hỉ nâng tay áo xoa mồ hôi nơi thái dương, liên tục nói vâng.

Bên kia, Sở Ngọc Lang trở về phủ, vừa vào đến cửa viện bên đại phòng, Sở Trĩ đã nhào ra: “A tỷ!”

“Đã trễ thế này, sao Trĩ Nhi còn chưa ngủ?” Sở Ngọc Lang ngồi xổm xuống,

“Vì sao a tỷ không dẫn đệ ra ngoài cùng.” Sở Trĩ tức giận. Cậu nhóc còn nhớ rõ lời ca ca hôm đó nói, cho rằng a tỷ không cần cậu nhóc nữa.

Đáy mắt Sở Ngọc Lang lan tràn vẻ áy náy, sờ sờ đầu Sở Trĩ: “A tỷ mang hoa đăng đẹp cho đệ này, đệ xem có được không?”

Sở Trĩ nhìn hoa đăng thật lớn kia, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng. Cậu nhóc ôm đèn, quay đầu lại nhìn Sở Ngọc Lang: “Hoa đăng đẹp quá, cảm ơn a tỷ.”

“Trĩ Nhi thích là được.” Sở Ngọc Lang dịu dàng, trong mắt đựng đầy ý cười nhỏ vụn: “Không riêng gì hoa đăng này, a tỷ còn bảo Trường Dung mang điểm tâm cho đệ. Chờ lát nữa sẽ đưa hết sang cho đệ nhé. Không còn sớm nữa, đệ mau về ngủ đi.”

Sở Trĩ lưu luyến kéo ống tay áo a tỷ, cậu nhóc không nhớ rõ sao mình lại dọn ra, không thể về lại viện của a tỷ nữa.

“Được.” Sở Ngọc Lang sờ sờ đầu cậu nhóc, rồi để Bạch Li dẫn người về nghỉ ngơi.

Tiễn Trĩ Nhi đi, Sở Ngọc Lang quay đầu lại nói với Trường Dung: “Ngày mai nếu Thái Tử đưa hoa đăng tới thì đưa hết qua cho Trĩ Nhi, không cần đưa cho ta xem đâu.”

Trường Dung gật đầu thưa vâng.

Rất nhanh đã đến Quan Sư Viện, nhóm hạ tì lập tức đổ đầy nước ấm để Sở Ngọc Lang tắm gội.

Sở Ngọc Lang rút quần áo đi, ngâm mình vào trong nước ấm. Ngày hôm nay nàng đã quá mỏi mệt không chịu nổi, hiện giờ thư giãn một lát trong nước ấm.

Trường Dung tiến lên, ấn thái dương cho nàng.

Sở Ngọc Lang nhắm hai mắt lại, không nghĩ gì hết.

Nàng không biết, ngày mai còn có một vở tuồng đang chờ nàng.

Bởi vì tứ hôn thánh chỉ đã hạ, tất cả mọi người đưa nàng vào bên đảng Thái Tử.

Sở gia không có khả năng có hai vị Hoàng Tử Phi, Sở Ngọc Lang gả cho Thái Tử, nếu có nữ nhi gả cho Thịnh Vương, vậy quá rêu rao.

Lúc thỉnh an, thái độ của mọi người đều biến hóa khôn lường mỗi người một vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK