Cần quét mã đăng ký để vào cổng khu triển lãm miễn phí nên tôi và Lý Dũng Toàn cùng rút điện thoại ra. Tin nhắn của Cam Linh y như những lọn tóc mái ương bướng của chiếc điện thoại, chen nhau mọc lùm xùm nơi lông mày, rơi xuống lả tả. Tôi đăng ký và chụp ảnh màn hình xong thì trở lại giao diện tán gẫu với Cam Linh.
Cam Linh: Đối diện thật sự là Khương Tiểu Hồi hả?
Cam Linh: Nói chuyện đi.
Cam Linh: Tôi muốn nghe giọng nói.
Dẫu là đã thấy tôi không xảy ra chuyện gì, nhưng người này cũng cứ muốn nghĩ đến cái xấu cho được. Để tự chứng minh trong sạch, tôi liếc Lý Dũng Toàn, gửi tin nhắn thoại qua: Sao thế?
Cam Linh: Tôi phải đi gấp đây.
Cam Linh: Có chuyện tìm tôi đó.
Cam Linh: [Thông tin]
Nhấp vào thì thấy là mục hỏi đáp, làm thế nào để cài đặt quay số nhanh một chạm? Làm thế nào để cài đặt người liên hệ khẩn cấp?
Tôi nào phải cô nữ sinh trung học lì lợm, không thèm cân nhắc gì mà chạy ra lêu lổng với nam sinh, hai tin nhắn này của Cam Linh khiến tôi dở khóc dở cười.
Lý Dũng Toàn bước qua từ một chỗ xếp hàng, giơ ra ảnh chụp đăng ký: "Xem này, chúng ta vào thôi."
Cậu chàng này vẫn rất tò mò tôi vừa nói chuyện với ai, tôi bảo là Chu Nhị Đình, cậu ta không hỏi nữa.
Hôm đó tôi chụp mấy tấm ảnh chờ đăng lên bảng tin bạn bè, đồng thời gửi vài tấm cho Cam Linh. Lúc tắm rửa xong Cam Linh hỏi tôi hôm nay cảm thấy thế nào, tôi trả lời còn chưa thấy gì đặc biệt, ngày mai lại kể thêm cho chị.
Đến hôm sau là tôi có cảm nhận.
Trong mắt Lý Dũng Toàn thì tôi là kẻ bí ẩn làm việc chung với Chu Nhị Đình như con đường song song, chỉ giao tiếp với thế giới dựa vào xúc tu tự hành hình người là Chu Nhị Đình. Tôi náu mình ở một mảnh đất hẻo lánh riêng biệt, Lý Dũng Toàn nóng lòng muốn mở mang bờ cõi trên lãnh địa của tôi, cậu ta muốn biết cái cô giáo viên Khương Tiểu Hồi của trường Ánh Sáng sau khi tan tầm có quan hệ xã hội thế nào, có sở thích gì; mọi hành vi thói quen và mỗi động tác của tôi đều khiến cậu ta cảm thấy thần bí và thú vị, cứ như là điều bí mật bất ngờ của cuộc sống.
Trên cơ sở của cái thần bí kia, còn có một loại trông mong — đó chính là ở trước cái thần bí này thì tôi là người bình thường, không có quan hệ xã giao, không có chỗ quen biết lui tới. Lúc ngoài công tác thì mỗi thứ tôi làm đều mới lạ, Lý Dũng Toàn hào hứng đi khám phá, đúng là ở cái tuổi có kiên nhẫn tìm hiểu con gái, cậu ta nghĩ mọi việc tôi làm dường như đều có ý nghĩa đặc biệt nào đó.
Chẳng hạn như khi tôi chụp hình một di tích văn hóa có đầu to và cổ gầy, Lý Dũng Toàn sẽ hỏi có phải tôi biết nguồn gốc lai lịch của vật này không, hoặc là chuyện đời tôi trước đây có liên quan gì đến nó. Tôi nói không phải, tôi chỉ là ngẫu hứng bất chợt thôi.
Rồi chẳng hạn như lúc tôi đi trên đường bỗng nhiên giơ tay với xuống một nhành cây, Lý Dũng Toàn sẽ nghĩ tôi giống cô gái mới lớn e ấp tình hoài, hơn nữa còn ngây ngô truy hỏi tôi. Tôi bảo không có, tôi chỉ là nhàn rỗi buồn tay, y như mấy cậu nam sinh đi đi một lát thì muốn chơi ném bóng vào rổ thôi.
Ngày này cứ thế tiếp diễn, hành động của tôi rõ ràng là bình thường, nhưng mà tôi luôn cảm thấy dường như Lý Dũng Toàn muốn ép khuôn chúng vào những việc làm khó hiểu của các cô gái khi hẹn hò.
Tôi cảm thấy Lý Dũng Toàn quá mức tò mò, tôi làm thứ gì cậu ta đều phải hỏi cho ra ngô ra khoai, hệt như đứa con nít chưa phát triển.
Chu Nhị Đình đáp lại: Không phải hai người đang hẹn hò sao, chị kiên nhẫn một chút xem nào. Cần có quá trình làm quen, hiểu biết nhau đúng không, chị không thấy cậu ta đang muốn tìm hiểu chị à?
Khương Hồi Hương: Hừmmmmmmmm chị sẽ cố gắng.
Mới vừa phản hồi Chu Nhị Đình xong thì câu trả lời của Cam Linh cũng tới: Chứng tỏ tên nhóc đó không thèm dùng não, muốn hiểu biết em thì dùng mắt là đủ rồi, mắc gì phải nằng nặc hỏi cho được, y chang đứa trẻ trâu.
Khương Hồi Hương: ....
Cam Linh: Chả có ý nghĩa gì hết, tranh thủ lúc còn sớm thì về luôn đi.
Tắt WeChat, ý kiến của hai người nọ cứ giằng co trong đầu tôi.
Trước đây — thôi, trước đây tôi cũng hoàn toàn không giao lưu với người khác giới, cũng không cần ý kiến của ai cả.
Nằm trả lời qua quýt mấy tin nhắn, Cam Linh và Chu Nhị Đình lần lượt tắt mạng đi ngủ; tôi sạc pin điện thoại, tựa đầu lên gối đi vào giấc nồng.
Lịch trình hôm sau là leo núi Lạc Sơn, thật ra thưở xưa tên núi này không phải là Lạc Sơn - mọi người trong đoàn du lịch đang tụ tập ở chân núi nghe hướng dẫn viên giải thích về bức tượng bằng đá khổng lồ - thì ra trước đây nó tên là núi Ghìm Ngựa. Nghe nói trong chiến dịch diệt Phật có vị cao tăng bị một tướng quân đuổi theo đến một ngọn núi, cao tăng nói đây là chỗ ông ấy muốn tu hành, yêu cầu tướng quân hạ đồ đao và xuống núi. Nhưng vị tướng không chịu nghe, cao tăng nói vậy để ông ấy niệm một đoạn kinh cuối cùng đi, người kia đồng ý. Cao tăng đứng niệm kinh tại chỗ, vị tướng lập tức ngộ đạo, ghìm cương ngựa trở về. Từ đó ngọn núi này có tên là núi Ghìm Ngựa, nhưng trong tiếng địa phương thì từ này mang chiều hướng vô lễ với tổ tiên người khác, nên đổi tên thành núi Lạc Sơn.
Tương truyền trên Lạc Sơn có một ngôi chùa cực kì linh nghiệm, mục đích của Lý Dũng Toàn và Lưu Minh là đến cầu khấn ở ngôi chùa này.
Tuy đã không còn tin thờ Đức Chúa, nhưng khi đến địa điểm của các tôn giáo khác trong nhiều năm qua thì tôi vẫn luôn có cảm giác bất an như tiến vào trại địch. Vả lại sức tôi cũng không đi nổi nữa, thật sự là không thể leo núi được, nên dừng lại ở chỗ bán bài vị thờ cúng ở giữa sườn núi chờ hai người họ.
Lưu Minh siết chặt quai ba lô, hỏi: "Vậy tôi cầu giúp chị cái bùa hộ mệnh nha? Cầu cho chị mau phát tài ha."
"Cám ơn lời chúc của cậu (1)."
Bởi vì ấn tượng của tôi với Lưu Minh không được tốt, nên tôi hiểu những lời này thành ý cạnh khóe bóng gió.
Lý Dũng Toàn thì để lại ba lô cho tôi, chỉ lấy chai nước ra, đút điện thoại vào túi, đặt một chân trên bậc thang: "Chị không đi thật à? Vậy chị giữ cái ba lô giúp tôi nha, tôi đi một chút là xuống ngay."
Tôi liếc quầy xúc xích nướng và bắp luộc bình thường hay có ở mọi khu tham quan phía bên cạnh: "Được rồi, khi nào cậu sắp xuống thì nhắn tôi, tôi mua cho cậu xúc xích nướng."
Lưu Minh lập tức chen vào: "Mua xúc xích thì mua cái lớn đó nha. Xúc xích cỡ lớn á."
Cậu ta khoa tay ra hiệu, Lý Dũng Toàn đá cậu ta; Lưu Minh cười với tôi, vòng tay bá cổ Lý Dũng Toàn với vẻ thân thiết dữ dội. Lý Dũng Toàn đẩy cậu ta lên, hai người cất bước lên cầu thang, bóng người khuất sau một ngã rẽ. Tôi tìm tảng đá nơi râm mát ngồi xuống, lưng đeo ba lô mình, ôm cái của Lý Dũng Toàn trong tay.
Nói thật lòng thì tôi chẳng cảm thấy chuyến du lịch thú vị chút nào.
Tôi là Khương Tiểu Hồi bảo thủ và buồn chán, chưa bao giờ có tham vọng mở rộng tầm nhìn của mình. Vì thế từ nhỏ đến lớn tôi không ra khỏi tỉnh, lúc đến thành phố cũng hiếm khi đi đây đi đó, là kiểu người không không giỏi tìm niềm vui cho bản thân.
Lúc rỗi rảnh không có việc gì thì tôi làm mấy thứ đồ thủ công ở nhà, chẳng hạn như cắt dán giấy, gấp những hình nho nhỏ, mua đống giấy màu đặt vào hộp rồi bắt đầu trang trí cái hộp đó; hoặc là xem phim; hoặc là xuống lầu ăn mì; hoặc là đi siêu thị; cuộc sống qua ngày tháng còn tẻ nhạt hơn nước sôi để nguội.
Tôi không đi bơi, không đi hát hò, không ra rạp chiếu phim, không chơi trò chơi, không tập thể thao, gần như chẳng lui tới chỗ nào, mà cũng không có sở thích gì nổi bật cả. Việc đi chơi với Lý Dũng Toàn đã dùng hết sự tích cực chủ động của tôi — vẫn là tiêu hao quá mức. Ý thức tuổi hai mươi bảy nói với tôi muốn đi xem cái này làm cái kia, nhưng trên thực tế sức lực tôi đã cạn kiệt; tôi duỗi hai chân ra, cảm thấy cái ba lô của mình và Lý Dũng Toàn như hai hòn đá tảng càng lúc càng trĩu xuống, một trước một sau trụ lại mới giúp tôi giữ được thăng bằng, không ngã xuống ngay tại chỗ.
Quyết định ra ngoài chơi là nhằm giải tỏa những cảm xúc không thể nguôi ngoai trong lòng kia.
Nhưng dẫu là đi giải sầu, thế mà tôi lại ngồi một mình nơi đây.
Hiện tại tôi rất muốn trở về khách sạn ngồi máy lạnh xem một tập phim truyền hình, không gọi cơm hộp mà là đến cửa hàng tiện lợi mua một lít sữa tươi nguyên chất và một túi bánh mì sandwich nướng cắt lát cỡ lớn, đặt trên bàn vừa xé vừa thưởng thức.
Tôi rất hiếm khi có cảm giác thèm ăn thứ gì đó.
Mồ hôi nóng túa ra trên cổ tôi, thái dương ướt đẫm, những lọn tóc bết dính vào vành tai; tôi lấy tay chải mái tóc ngắn cũn của mình.
Qua một lát, Lý Dũng Toàn nhắn tin cậu ta sắp xuống núi.
Tôi đứng dậy đi mua xúc xích nướng và bắp, hỏi xem có món bánh mì nướng không. Chủ hàng còn một gói, nhưng khi tôi kiểm tra lại thì thấy đã quá hạn sử dụng. Tôi lại không giỏi lý luận với người khác, chỉ nhỏ giọng bảo là đã quá hạn thế này thế nọ; tiếng Lý Dũng Toàn đột ngột vang lên: "A, chị ấy ở chỗ này!"
Trước mặt hai người kia, tôi ngại lộ ra bộ dạng nhút nhát khi cò kè mặc cả, nên lấy bánh mì và đưa xúc xích cho họ.
Lý Dũng Toàn nhận lại ba lô, tôi hỏi hai người lên núi có gặp nhiều người không?
Lý Dũng Toàn miêu tả lại phong cảnh đỉnh núi sinh động như thật; tôi thoáng nhìn qua Lưu Minh, cậu ta đứng đối diện tôi ở phía sau Lý Dũng Toàn, giơ cây xúc xích màu hồng lên miệng, bỗng thè lưỡi liếm cây xúc xích đó.
Lưu Minh đứng khuất sau nửa bả vai Lý Dũng Toàn, chỉ lộ ra phân nửa khuôn mặt, cái lưỡi như con rắn trườn qua cây xúc xích. Lưu Minh há miệng ra, đặt cả cây xúc xích vào rồi quay một vòng, rồi lôi cái cây còn vương nước miếng ra ngoài, lại lấy đầu lưỡi thăm dò phần đỉnh cây xúc xích.
Cơn khó chịu đột ngột nảy lên trong bụng.
Tôi không nói tiếng nào.
Lý Dũng Toàn còn đang say mê tả cảnh dòng người xếp hàng trên đỉnh núi, dùng thái độ bất lịch sự kể lại lúc cậu ta nghe được lời cầu xin mọc tóc của người bên cạnh, thì không khỏi nhìn chằm chằm cái đầu bóng lưỡng của người ta. Nói xong Lý Dũng Toàn phá ra cười ha hả, tôi hỏi cho có lệ thật à? Cậu ta làm bộ chắp tay trước ngực, niệm rằng: "A di đà phật, kẻ hèn này không nói dối."
Lưu Minh cũng cười khoái trá, dường như mỗi âm tiết được chọn ra từ cổ họng, mỗi tiếng "ha" đều phải thoát ra từ cái đường ống như bầu hồ lô, mỗi một tiếng gió đều khoe ra vẻ cố tình điệu đà làm dáng.
Tôi cũng cười khan mấy tiếng, than rằng có lẽ tôi hơi bị say nắng rồi, muốn xuống núi uống cốc nước lạnh.
Dù sao thì cũng đã đến đích, khi leo núi quần áo ai nấy đều đẫm mồ hôi, đồng loạt kiểm tra định vị tìm quán nước gần nhất rồi phăm phăm đi xuống dưới.
Tôi gọi ly sinh tố xoài; Lưu Minh lại chêm vào rằng con gái ăn đá lạnh sẽ ảnh hưởng đến khả năng sinh sản.
Lý Dũng Toàn phản bác lại đây là chuyện phản khoa học đó.
Sắc vàng nhạt của ly sinh tố phản chiếu khoảnh khắc Lưu Minh thè lưỡi liếm cây xúc xích kia, đầu lưỡi chuyển sang màu vàng. Tôi vuốt trán, chờ lúc Lưu Minh đi vệ sinh thì nói với Lý Dũng Toàn: "Lúc tôi đưa xúc xích cho hai người thì Lưu Minh làm một chuyện khiến tôi khá khó chịu."
"Cậu ta làm gì vậy?" Trông Lý Dũng Toàn rất nghiêm túc, có điều một khi cậu ta nghiêm túc thì tuổi tác cậu ta càng được nêu bật hơn, đôi mắt mở lớn nhìn tôi với hoạt bát trẻ con, cứ như thể một đứa nhỏ còn chưa lớn.
Đắn đo trong chốc lát, tôi vẫn còn muốn tìm cách đến gần Lý Dũng Toàn hơn một chút: "Cậu ta vừa nhìn tôi vừa liếm cây xúc xích đấy."
Lý Dũng Toàn: "Chết tiệt cậu ta vẫn gớm ghiếc như vậy. Thật luôn đó, cậu ta gớm lắm. Chị không biết đâu, cậu ta còn có mấy trò tởm hơn thế này nhiều..."
Tôi hối hận nhắc đến chuyện này với Lý Dũng Toàn. Lưu Minh lúc lắc đôi tay ướt đẫm ra khỏi khu nhà vệ sinh, Lý Dũng Toàn lập tức chặn đường: "Cậu khùng hả, tôi nghe nói cậu liếm cây xúc xích, cậu thấy mình có tởm không hả?"
Lưu Minh: "Ha, sao cậu biết vậy? Hahaha tôi còn có thể ghê hơn thế nhiều!" Nói đoạn cậu ta bưng cái ly rồi thè lưỡi đi vòng quanh vành ly, tôi cúi đầu nhìn ly sinh tố của mình.
Buổi tối trở lại khách sạn, tôi đặt điện thoại lên giá đỡ và bật phim truyền hình, lấy ra túi bánh sandwich quá hạn cho vào miệng.
Tôi như đang nhai cái bánh bao có vị nhựa trong miệng, vừa nhìn nữ chính nấp vào gầm xe ngựa, thành công thoát khỏi cổng thành.
Lưu Minh gửi tin WeChat sang: Haha tôi chỉ giỡn tí thôi, tính tôi cởi mở vui nhộn vậy đó, chị đừng có để trong lòng nha.
Tôi trả lời không sao đâu.
Không sao đâu.
Tất cả mọi chuyện trước mặt Khương Tiểu Hồi đều chẳng là gì cả, bất kể là trò đùa cợt hay bắt nạt; lòng Khương Tiểu Hồi bao la như biển cả rộng mở với trăm sông, bát ngát mênh mông như đại dương vô bờ, những hòn đá mà chim Tinh Vệ (2) mang tới thả rơi vào giữa con sóng trơ trọi, sóng ập vào bờ để lại âm thanh rỗng tuếch.
Tôi ăn xong cả túi bánh, cái bụng căng phồng đến độ không động đậy được, cổ họng đầy ứ đồ ăn.
Đến nửa đêm, các thứ trong bụng trào ngược ra, cuồn cuộn ngoi lên từ dạ dày. Tôi lao thẳng đến bồn cầu, âm thanh xả nước ầm ào rầm rĩ; tôi liên tục súc miệng rồi lại súc miệng, mãi cho đến khi đánh hết tuýp kem đánh răng khách sạn tặng sẵn mới mệt mỏi ngồi trên giường.
Cam Linh gửi tin nhắn lúc mười một giờ năm mươi lăm phút: [Hình ảnh]
1
Tôi nhấp mở, thì ra là một tấm ảnh chụp lén.
Không rõ làm sao người này cầm được điện thoại vào bể bơi và chụp lén tôi. Trong hình tôi đang chộp lấy cái chai Gào Thét và duỗi thẳng cánh tay hệt như con vịt vừa mới nhảy vào chảo dầu.
Hai giờ mười hai phút sáng.
Khương Hồi Hương: Tôi muốn ăn bánh mì nướng và uống sữa nóng.
Tin nhắn vừa gửi qua, tôi chợt nhận ra sao mà mình ngang ngược và dễ xúc động quá, nhân lúc đêm khuya thanh vắng vội vàng rút về.
Cam Linh lại trả lời ngay lập tức: À.
Tôi biết hành động làm mình làm mẩy của bản thân đã bị bắt quả tang, tức khắc chôn mặt vào gối đầu, không tơ tưởng đến chuyện liếc về điện thoại lần nữa.
Nhưng mà người nọ không thể ngồi yên đợi nghe câu trả lời của tôi, trong vòng hai phút là có tiếng chuông đánh liên hồi y như tiếng trống bỏi.
Tôi đành phải tiếp điện thoại, cúi đầu trốn tránh hiện thực, áp sát lỗ tai vào đầu, nghe tiếng vang bên phía Cam Linh.
Cam Linh mở miệng với tông giọng hơi mai mỉa: "Sao vậy? Ra ngoài chơi trúng kiếp làm đứa ở cho người ta à? Hay là lọt vào cái chỗ cũ nát nào mà không được cho ăn, hơn nửa đêm bụng réo ầm ầm rồi?"
Tôi buồn bực một lát, rồi vẫn thành thật thừa nhận: "Nửa đêm tôi dở chứng đó, đừng để ý đến tôi."
Đầu dây bên kia im ắng thật lâu, tôi cho rằng Cam Linh đã cúp điện thoại để tôi tự sinh tự diệt, nhấc đầu ra khỏi gối, bỗng nhận ra cuộc gọi vẫn còn đang tiếp tục.
Cơn trái tính trái nết dâng lên như axit trong dạ dày, tôi lập tức thốt lên: "Tôi nhắn vớ vẩn thôi, đã rút về rồi... Tại sao khuya khoắt rồi mà chị còn chưa ngủ đi?"
Cuối cùng đầu dây bên kia cũng trả lời rất bình tĩnh: "Tôi vừa nhìn lịch tàu lửa, nếu bây giờ em đánh xe đến nhà ga, bắt chuyến về lúc bốn giờ năm lăm phút sáng là tôi sẽ kịp hâm sữa cho em trước khi đi làm đó."
Tôi lặng thinh trong chốc lát, chỉ vì một ly sữa nóng thì tôi cũng không đến mức phải bỏ dở chuyến du lịch với Lý Dũng Toàn, hơn nửa đêm đặt vé tàu rồi thức trắng lặn lội trở về huyện Năng.
Cam Linh đã ngắt điện thoại. Được rồi, mặc kệ tôi đi, tôi nằm ngã xuống giường.
—
Chú thích:
(1) Nguyên văn là "Mượn lời chúc tốt lành của cậu" (借你吉言): đây là câu đáp trả lịch sự với những lời chúc từ người khác, mang ý nghĩa là "Cám ơn lời chúc của cậu, và mong rằng nó sẽ thành hiện thực".
(2) Tinh Vệ là tên một giống chim giống con quạ, mỏ đỏ, chân trắng, sống ở các vùng duyên hải Viễn Đông, ngày ngày có thói quen tha những hạt nhỏ bay tận ra giữa biển rồi thả xuống.
Thần thoại Trung Quốc kể Tinh Vệ là tên con gái của Viêm Đế, tên là Nữ Oa (女娃), một mỹ nữ tuyệt sắc. Trong một lần Tinh Vệ ra Đông Hải chơi chẳng may thuyền bị đắm và chết đuối. Linh hồn nàng oán hận biển cả nên hóa thành một con chim xinh đẹp, ngày ngày nàng bay đến núi Tây ngậm đá mang thả xuống hòng lấp biển để trả thù. Từ đấy nhân gian gọi luôn giống chim này là Tinh Vệ, nghĩa bóng người ta dùng điển tích chim Tinh Vệ ngậm đá để lấp biển (精衛填海; Tinh Vệ điền hải), chỉ việc oán thù sâu xa.
Trong văn học cổ điển ngày xưa của Việt Nam và Trung Quốc vẫn dùng tích "Vá trời lấp biển" (補天填海; Bổ thiên điền hải) để ám chỉ những việc không thể làm được, vá trời là tích bà Nữ Oa (女媧) còn lấp biển là chuyện chim Tinh Vệ này.
Tấn Giang:
ID Bắc Thất Mộc Mộc — 09/11/2023:
Tên Lưu Minh đó tởm thật.
ID Bậc thầy trộn xi măng — 15/10/2023:
Lưu Minh thích cái cậu giáo viên nam đó phải không ta.
ID 67491550 — 30/09/2023:
Chị Cam của chúng mình dễ thương ghê!
ID Ngu — 20/08/2023:
Lúc Tiểu Khương đi chơi thì chế Linh canh điện thoại từng giây từng lúc, sao mà ngọt qtqd vậy chèn!!!
ID Lộ Tra — 19/05/2023:
Chị ấy thương dữ lắm rồi đó.
ID Một con cá khác — 21/02/2023:
Cái câu "Chả có ý nghĩa gì hết, tranh thủ lúc còn sớm thì về luôn đi" làm tui cừi sml chứ =)))
ID Grey — 07/02/2023:
Người bình thường ai mà đi liếm cây xúc xích đâu hả, hừ!!!!
ID Xuân Sơn — 22/12/2022:
Kinh tởm thật sự. Tính Tiểu Khương đúng là tốt quá đó, nếu là tôi thì bảo đảm tôi sẽ giả bộ có hạt cát rơi vào giày, rồi cởi ra phi thẳng vô cái bản mặt đó luôn. Dù sao cũng chả thèm gặp cái thứ này lần hai, không sợ xử thẳng luôn ngay từ đầu á.
ID Đậu phộng là loại cây gì thế — 12/12/2022:
Chế Cam: Thấy chị thông minh, hiểu rõ em chưa nè?
Tên khốn này kinh thật đó. Ngoài đời tôi chưa gặp ai gớm thế này, nhưng mà có rất nhiều kẻ nêu mấy trò tục tĩu trên game và video clip lắm, gớm thật sự.
ID Tiếng gió vù vù — 29/11/2022:
Aaaa ấm áp quá đi, hai từ "sữa nóng" cho tôi cảm giác được sự bao dung chở che vô điều kiện luôn ấy.
ID laobai — 13/11/2022:
Chả có ý nghĩa gì hết, tranh thủ lúc còn sớm thì trở về đi... Há há há há há há, bà chị chúng mình nôn nóng dữ lắm rồi đó!!!!!
ID 43765641 — 16/10/2022:
Chế Linh ở ngoài thì: Tranh thủ lúc còn sớm thì trở về đi.
Trong bụng thì: Trở về lẹ lẹ cho chị!!! Đừng có đi chung với mấy tên đàn ông không đàng hoàng đó! Em có nghe thấy không hả! Về đây gấp cho chị! Trở về với vòng tay của chị!!! Vòng tay của chị đây nè!
ID Điên cuồng còn hơn bạn — 12/09/2022:
Trở về gấp đi!!! Về liền đi!!! (Lưu Minh quá kinh tởm, còn thái độ đối xử nhẹ nhàng với tên "anh em" quấy rối tình dục nữ giới của Lý Dũng Toàn cũng rất đáng ghét.)
ID Ôn Tửu — 26/08/2022:
Chị Cam làm tôi cảm động quá xá hức hức hức, tôi muốn có người chị như vậy ghê.
ID Linh Cửu — 14/08/2022:
Tin nhắn muốn ăn bánh mì nướng với sữa đã gửi đi rồi lại bị rút về, nhưng mà Cam Linh trả lời ngay lập tức làm tôi cực kì cực kì rung động luôn ấy.
ID Ngu — 25/07/2022:
"Chả có ý nghĩa gì hết, tranh thủ lúc còn sớm thì về luôn đi", hí hí hí mị hơm có nói là ai đang ghen đâu à nha ~
ID Du khách mùa đông — 13/07/2022:
Chắc hai trăm phần trăm là Tiểu Khương mua vé trở về liền đó!
Nhân tiện cái câu trở về sớm của chế Linh làm tui cừi muốn chớt hahahahahha!!!
ID Sao phải nợ thơ đổi tiền rượu vậy — 11/07/2022:
Cá 1 lon Cố cà là Tiểu Khương sẽ quay về nha!
ID Nhất Chi Bán Tiết — 10/07/2022:
2 bịch que cay, cá chế Linh sẽ đi đón Tiểu Khương đó.
ID Phùng Tuyết Liên Mai — 10/07/2022:
Chế Linh: Đàn ông là khách sạn, còn chị mới là nhà đây (hờ chế Linh nè, nửa đêm đừng có tới đập tụi iem nhoa =))))
ID ddd ding ding dang — 10/07/2022:
1 bao que cay, bạn Khương khum có về đâu.
ID Tiểu Vi — 10/07/2022:
Tui cũng có cái thói buồn tay bứt lá bứt cây đồ nè.
Với nhiều bạn nam cũng hay làm mấy động tác ném rổ đúng không ha.
Nhưng mà cái chuyện xếp mấy hình giấy nhỏ nhỏ lúc rảnh rỗi nghe sao mà hơi sợ sợ vậy ta!
ID Thiếu Tiểu Ly — 09/07/2022:
"Cứ mặc kệ tôi luôn đi", thật ra là cực kì muốn được quan tâm, quản thúc đấy nhỉ.
ID Cá trong chậu — 10/07/2022:
Hai giờ sáng mà chị Cam còn tiếp điện thoại, chịu đi hâm sữa chờ bạn, đi đâu mà tìm được người ân cần và hiểu bạn như vậy đây hả cô giáo Tiểu Khương (lắc thỏ.gif)
—
Gầy sòng nào:
Tui: Nhận kèo đặt cược, đặt còm mèn bạn Thỏ có bị sữa nóng... à khum, có bị chị Sói quyến rũ dụ trở về khum, mại dô mại dô :">
2
Sói Quyến Rũ: Tôi họ Ngọt, chọn tôi sẽ được ăn ngọt đó.
Tui: Ê ăn gian quá bà, chơi dị ai chơi lại =))) Qua chương sau rồi tính nghen :">>>
--------‐
Ed: Chương này đọc khúc giữa thì khó chịu, đến phần gần cuối trở xuống thì vui trở lại rồi hì hì. Nhất là mấy cái còm thay lời muốn nói cho bà Linh hề sml luôn :">>>