**Cung điện hoàng gia.
Trong một căn phòng rộng lớn, trần nhà được lắp kính theo hình bán nguyệt, chỉ cần ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy hàng vạn tinh tú trên bầu trời đêm, thế nhưng đêm nay bầu trời phá lệ âm u chẳng thể thấy nỗi một ngôi sao nào.
Người đàn ông một thân tây trang đứng giữa phòng, nếu không nói ra chẳng ai nghĩ người trước mặt này đã sắp 50 tuổi. Gương mặt tuấn lãng, một đôi mắt kính gọng vàng thư sinh tao nhã như một người đàn ông chỉ mới ngoài 30, nhưng trên người lại toát ra phong thái của một bậc đế vương khiến người khác không dám đến gần, mà bên trong cung điện này hắn ta cũng đích thực chính là một đế vương cao cao tại thượng. Sau lưng hắn là một ông già râu tóc bạc phơ đã ngoài 80 dáng vẻ khúm múm cả người phát run.
- Là kẻ nào.
Trương Kế cả người run lên, ông ta cả một đời vì hoàng gia mà làm việc, tiếp quản khâm thiên giám, hơn 60 năm qua chỉ cần thiên tượng xuất hiện chưa một lần nào ông ta đoán sai. Duy chỉ duy lần này ông ta không thể nhìn thấu được, cho dù có tìm kiếm trong cả ngàn người có liên hệ với hoàng thất, cũng không tìm ra được hai ngôi sao kia là bản mệnh của người nào.
- Xin thân vương thứ tội, thần tạm thời chưa thể tính ra, xin thân vương cho thần thêm một ít thời gian nữa.
Trần Dật khẽ nhíu mày, vài ngày trước khâm thiên giám đột nhiên phát hiện bầu trời xảy ra dị tượng, hai ngôi sao lạ từ đâu xuất hiện tựa như quấn lấy nhau.
Thân là con cháu hoàng thất lại là người nắm quyền cao nhất trong cung điện này, hơn ai hết hắn hiểu rõ nó đại diện cho cái gì.
- Quang Tinh Vân thế nào.
- Thân vương không cần lo lắng, Quang tinh đã tắt từ lâu, Vân tinh đêm qua cũng đã không còn.
Quang Tinh Vân, Trần Dật hắn đã phải dùng hơn 20 năm mới có thể diệt đi toàn bộ, hiện giờ lại xuất hiện thêm 2 cái, đây là ông trời đang trêu ngươi hắn sao.
Trần Dật ngẩn đầu nhìn bầu trời đen như mực, thời thế đổi thay mấy trăm năm trước hoàng thất nhu nhược yếu mềm nên mới để quyền hành rơi vào tay kẻ khác. Hắn sinh ra lúc thời cuộc đã định, thế nhưng hắn khác Trần Quang, phàm là những thứ thuộc về họ Trần, hắn nhất định sẽ phải lấy lại hết thảy, kẻ nào dám cản đường đến một người hắn sẽ giết một người, đến vạn người giết vạn người, hoàng triều này Trần Dật hắn nhất định sẽ lập lại. Giọng Trần Dật trở nên lạnh lẽo.
- Mang Hạ Chương đến đây gặp ta.
- Vâng thưa chủ tử.
Trong góc tối của căn phòng đột nhiên xuất hiện một bóng đen, chỉ một giây sau liền biến mất.
Màn đêm bao phủ, nơi tường thành cao vút ngăn cách cung điện với thế giới bên ngoài một bóng hình từ trên tường thành phóng xuống hòa vào đêm đen. Cách đó không xa đứng trên Lâu Vân Các một đôi mắt khẽ nhíu mày nhìn hướng bóng đen kia vừa đi.
Trần Thiên đưa mắt nhìn khắp hoàng cung, nơi này tựa như một chiếc lồng giam vàng son rực rỡ mà người đàn ông trong điện Thái Hòa kia chính là đế vương. Ngẩn đầu nhìn trời, đã đôi lần anh ta tự hỏi mình sinh ra trong hoàng thất này là ơn huệ hay là nguyền rủa. Người hoàng gia toàn kẻ máu lạnh vô tình vì sao ông trời không cho anh ta một trái tim sắt đá, một tâm hồn vô tri, ngược lại để cho anh ta một đôi mắt thấu rõ nhân tình ấm lạnh cùng với sự khát vọng tình thân tột cùng.
Vài ngày trước thiên tượng dị biến, cha anh ta cho rằng có thể giấu được hết thẩy, lại không biết rằng lúc đó anh ở nơi này vừa hay thấy được, song tinh kết hợp, điềm báo một bậc đế vương mới ra đời. Từ ngàn năm trước trong gia tộc đế vương đã tương truyền rằng, bất kể là triều đại nào một khi song tinh xuất hiện đồng nghĩa với việc vương triều sẽ thay vua đổi chủ. Người được song tinh chiếu mệnh, một là đế vương một chính là người thủ mộ. Người thủ mộ giống như tên gọi, sứ mệnh của họ là bảo hộ đế vương một khi vương, chết cả đời canh mộ.
Thời thế đổi thay, ngai vàng đã không còn nhưng hoàng thất vẫn còn đó, hiện tại xuất hiện song tinh đây là dấu hiệu báo rằng hoàng thất sẽ giành lại giang sơn vốn dĩ thuộc về chính mình hay là đại biểu cho điều gì khác. Trần Thiên không rõ, nhưng có một đều anh ta chắc chắn, cha anh ta vị thân vương ở điện Thái Hòa kia sẽ không để cho kẻ mang mệnh đế vương kia sống sót.
*Cung Tư Trúc.
Trong cung điện xa hoa Bạch Liên đang luyện thư pháp, nét chữ cuối cùng viết xuống, cánh tay tao nhã hạ bút.
- Bên nhà họ Mạnh đã hồi âm chưa.
Cung nữ đứng bên cạnh khẽ cúi đầu cung kính trả lời.
- Vẫn chưa thưa quận chúa.
Bạch Liên khẽ nhíu mày còn 10 ngày nữa là tiệc chúc mừng cô ta về nước, cô ta đã đích thân viết thiệp mời gửi đến nhà họ Mạnh, kết quả Mạnh Vũ Thần một tia hồi âm cũng không đáp lại cô, lẽ nào không muốn đến sao.
- Ta biết rồi, cô lui ra đi.
- Vâng thưa quận chúa.
Bạch Liên đi đến bên cửa sổ, cô ta cầm điện thoại gọi cho Đinh Liễm, điện thoại đổ chuông đầu bên kia một lúc lâu mới bắt máy.
- Đinh Liễm là em.
- Còn chưa nghỉ à, gọi cho anh giờ này có việc gì sao.
- Vài ngày nữa anh sẽ đến dự tiệc mừng của em chứ.
- Yên tâm anh sẽ đến.
- Anh cho em số của Vũ Thần được không, em muốn đích thân mời anh ấy.
Đinh Liễm ngồi trên máy bay nhìn bầu trời đêm khẽ cười, anh biết ngay mà không có chuyện gì sao rồng có thể đến nhà tôm. Để cho quận chúa cao cao tại thượng phải hạ mình gọi đến cũng chỉ có Mạnh Vũ Thần mà thôi, chỉ tiếc Đinh Liễm anh còn muốn sống lâu dài.
- Thần đi công tác rồi, chỗ cậu ấy đến tạm thời không có sóng, anh cũng không liên hệ được, đợi cậu ấy về anh sẽ nhắn lại. Hiện tại anh đang trên máy bay có gì nói sau nhé, ngủ ngon.
Không đợi Bạch Liên bên kia nói thêm câu nào Đinh Liễm đã ngắt máy kéo bịt mắt đi ngủ, trò chơi của mấy người à đừng nghĩ sẽ kéo ông đây vào.
Bạch Liên bên kia nghiến răng nghiến lợi, cô ta vốn là quận chúa cao quý mỗi bước đi không có ai mà không cúi đầu với cô ta. Duy chỉ có 2 người đó đặc biệt là Mạnh Vũ Thần từ nhỏ đến lớn vẫn luôn không để một quận chúa như cô vào trong mắt, dựa vào đâu chứ. Càng như vậy cô ta càng muốn có được anh bằng mọi giá, cứ chờ mà xem.
(Ở những phân cảnh có người của hoàng thất mình sẽ dùng một vài từ mang khuynh hướng cổ đại để thể hiện địa vị của các nhân vật nhé các tình yêu.)
Trong một căn phòng rộng lớn, trần nhà được lắp kính theo hình bán nguyệt, chỉ cần ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy hàng vạn tinh tú trên bầu trời đêm, thế nhưng đêm nay bầu trời phá lệ âm u chẳng thể thấy nỗi một ngôi sao nào.
Người đàn ông một thân tây trang đứng giữa phòng, nếu không nói ra chẳng ai nghĩ người trước mặt này đã sắp 50 tuổi. Gương mặt tuấn lãng, một đôi mắt kính gọng vàng thư sinh tao nhã như một người đàn ông chỉ mới ngoài 30, nhưng trên người lại toát ra phong thái của một bậc đế vương khiến người khác không dám đến gần, mà bên trong cung điện này hắn ta cũng đích thực chính là một đế vương cao cao tại thượng. Sau lưng hắn là một ông già râu tóc bạc phơ đã ngoài 80 dáng vẻ khúm múm cả người phát run.
- Là kẻ nào.
Trương Kế cả người run lên, ông ta cả một đời vì hoàng gia mà làm việc, tiếp quản khâm thiên giám, hơn 60 năm qua chỉ cần thiên tượng xuất hiện chưa một lần nào ông ta đoán sai. Duy chỉ duy lần này ông ta không thể nhìn thấu được, cho dù có tìm kiếm trong cả ngàn người có liên hệ với hoàng thất, cũng không tìm ra được hai ngôi sao kia là bản mệnh của người nào.
- Xin thân vương thứ tội, thần tạm thời chưa thể tính ra, xin thân vương cho thần thêm một ít thời gian nữa.
Trần Dật khẽ nhíu mày, vài ngày trước khâm thiên giám đột nhiên phát hiện bầu trời xảy ra dị tượng, hai ngôi sao lạ từ đâu xuất hiện tựa như quấn lấy nhau.
Thân là con cháu hoàng thất lại là người nắm quyền cao nhất trong cung điện này, hơn ai hết hắn hiểu rõ nó đại diện cho cái gì.
- Quang Tinh Vân thế nào.
- Thân vương không cần lo lắng, Quang tinh đã tắt từ lâu, Vân tinh đêm qua cũng đã không còn.
Quang Tinh Vân, Trần Dật hắn đã phải dùng hơn 20 năm mới có thể diệt đi toàn bộ, hiện giờ lại xuất hiện thêm 2 cái, đây là ông trời đang trêu ngươi hắn sao.
Trần Dật ngẩn đầu nhìn bầu trời đen như mực, thời thế đổi thay mấy trăm năm trước hoàng thất nhu nhược yếu mềm nên mới để quyền hành rơi vào tay kẻ khác. Hắn sinh ra lúc thời cuộc đã định, thế nhưng hắn khác Trần Quang, phàm là những thứ thuộc về họ Trần, hắn nhất định sẽ phải lấy lại hết thảy, kẻ nào dám cản đường đến một người hắn sẽ giết một người, đến vạn người giết vạn người, hoàng triều này Trần Dật hắn nhất định sẽ lập lại. Giọng Trần Dật trở nên lạnh lẽo.
- Mang Hạ Chương đến đây gặp ta.
- Vâng thưa chủ tử.
Trong góc tối của căn phòng đột nhiên xuất hiện một bóng đen, chỉ một giây sau liền biến mất.
Màn đêm bao phủ, nơi tường thành cao vút ngăn cách cung điện với thế giới bên ngoài một bóng hình từ trên tường thành phóng xuống hòa vào đêm đen. Cách đó không xa đứng trên Lâu Vân Các một đôi mắt khẽ nhíu mày nhìn hướng bóng đen kia vừa đi.
Trần Thiên đưa mắt nhìn khắp hoàng cung, nơi này tựa như một chiếc lồng giam vàng son rực rỡ mà người đàn ông trong điện Thái Hòa kia chính là đế vương. Ngẩn đầu nhìn trời, đã đôi lần anh ta tự hỏi mình sinh ra trong hoàng thất này là ơn huệ hay là nguyền rủa. Người hoàng gia toàn kẻ máu lạnh vô tình vì sao ông trời không cho anh ta một trái tim sắt đá, một tâm hồn vô tri, ngược lại để cho anh ta một đôi mắt thấu rõ nhân tình ấm lạnh cùng với sự khát vọng tình thân tột cùng.
Vài ngày trước thiên tượng dị biến, cha anh ta cho rằng có thể giấu được hết thẩy, lại không biết rằng lúc đó anh ở nơi này vừa hay thấy được, song tinh kết hợp, điềm báo một bậc đế vương mới ra đời. Từ ngàn năm trước trong gia tộc đế vương đã tương truyền rằng, bất kể là triều đại nào một khi song tinh xuất hiện đồng nghĩa với việc vương triều sẽ thay vua đổi chủ. Người được song tinh chiếu mệnh, một là đế vương một chính là người thủ mộ. Người thủ mộ giống như tên gọi, sứ mệnh của họ là bảo hộ đế vương một khi vương, chết cả đời canh mộ.
Thời thế đổi thay, ngai vàng đã không còn nhưng hoàng thất vẫn còn đó, hiện tại xuất hiện song tinh đây là dấu hiệu báo rằng hoàng thất sẽ giành lại giang sơn vốn dĩ thuộc về chính mình hay là đại biểu cho điều gì khác. Trần Thiên không rõ, nhưng có một đều anh ta chắc chắn, cha anh ta vị thân vương ở điện Thái Hòa kia sẽ không để cho kẻ mang mệnh đế vương kia sống sót.
*Cung Tư Trúc.
Trong cung điện xa hoa Bạch Liên đang luyện thư pháp, nét chữ cuối cùng viết xuống, cánh tay tao nhã hạ bút.
- Bên nhà họ Mạnh đã hồi âm chưa.
Cung nữ đứng bên cạnh khẽ cúi đầu cung kính trả lời.
- Vẫn chưa thưa quận chúa.
Bạch Liên khẽ nhíu mày còn 10 ngày nữa là tiệc chúc mừng cô ta về nước, cô ta đã đích thân viết thiệp mời gửi đến nhà họ Mạnh, kết quả Mạnh Vũ Thần một tia hồi âm cũng không đáp lại cô, lẽ nào không muốn đến sao.
- Ta biết rồi, cô lui ra đi.
- Vâng thưa quận chúa.
Bạch Liên đi đến bên cửa sổ, cô ta cầm điện thoại gọi cho Đinh Liễm, điện thoại đổ chuông đầu bên kia một lúc lâu mới bắt máy.
- Đinh Liễm là em.
- Còn chưa nghỉ à, gọi cho anh giờ này có việc gì sao.
- Vài ngày nữa anh sẽ đến dự tiệc mừng của em chứ.
- Yên tâm anh sẽ đến.
- Anh cho em số của Vũ Thần được không, em muốn đích thân mời anh ấy.
Đinh Liễm ngồi trên máy bay nhìn bầu trời đêm khẽ cười, anh biết ngay mà không có chuyện gì sao rồng có thể đến nhà tôm. Để cho quận chúa cao cao tại thượng phải hạ mình gọi đến cũng chỉ có Mạnh Vũ Thần mà thôi, chỉ tiếc Đinh Liễm anh còn muốn sống lâu dài.
- Thần đi công tác rồi, chỗ cậu ấy đến tạm thời không có sóng, anh cũng không liên hệ được, đợi cậu ấy về anh sẽ nhắn lại. Hiện tại anh đang trên máy bay có gì nói sau nhé, ngủ ngon.
Không đợi Bạch Liên bên kia nói thêm câu nào Đinh Liễm đã ngắt máy kéo bịt mắt đi ngủ, trò chơi của mấy người à đừng nghĩ sẽ kéo ông đây vào.
Bạch Liên bên kia nghiến răng nghiến lợi, cô ta vốn là quận chúa cao quý mỗi bước đi không có ai mà không cúi đầu với cô ta. Duy chỉ có 2 người đó đặc biệt là Mạnh Vũ Thần từ nhỏ đến lớn vẫn luôn không để một quận chúa như cô vào trong mắt, dựa vào đâu chứ. Càng như vậy cô ta càng muốn có được anh bằng mọi giá, cứ chờ mà xem.
(Ở những phân cảnh có người của hoàng thất mình sẽ dùng một vài từ mang khuynh hướng cổ đại để thể hiện địa vị của các nhân vật nhé các tình yêu.)