Nét mặt Dạ Quân Ly lúc này không vui không buồn hắn chỉ im lặng đứng đó nhìn Vũ Cơ .
- Ta sắp thành hôn rồi…. Cùng với Đại tướng quân của nước ta. Có lẽ…. Đây cũng là lần cuối xem như ta đến đây từ biệt nàng. Bảo Trọng
Gió lùa qua cửa, thổi bay những tấm rèm lụa uốn lượn như sóng , trong tiếng gió Vũ Cơ nghe Dạ Quân Ly đã nói gì đó với cô nhưng khi cô định thần lại thì hắn cũng đã rời đi.
Lâm Vũ Cơ ngồi đó hai tay buông thỏng xuống nền nhà lạnh lẽo
Ngay lúc này đây ; không chỉ nền nhà lạnh mà sâu tận trong trái tim cô lạnh giá như muốn đóng băng từng tế bào , Lâm Vũ Cơ đưa tay ghì lấy ngực như muốn nén lại cơn đau nhói của tim. Nước mắt cô lăn dài bất lực nhìn theo bóng dáng Dạ Quân Ly
Sau khi rời phủ Dạ Quân Ly đã đến tham kiến Lâm Y Xuyên sau đó liền lên xe ngựa trở về nước.
Tuyết rơi ngày một nhiều ngựa đi cũng lún một nửa móng, để lại dấu chân in trên con đường dài trắng xóa. Đâu đó xa xa một dáng người mảnh mai cố gắng gọi lớn chạy đuổi theo cỗ xe ngựa phía trước.
Nhưng ông trời dường như không thương tình tuyết ngày rơi một nhiều , gió thổi mạnh làm át đi tiếng gọi của Vũ Cơ
Trong lúc cô tuyệt vọng ngã quỵ xuống thì từ xa bóng dáng quen thuộc ấy đang từ từ ngày một rõ ràng hiện ra trước mắt cô
Dạ Quân Ly tháo áo choàng da của hắn khoát lên bờ vai nhỏ của Vũ Cơ , đỡ nàng đứng dậy hắn nói
- Nàng mau quay về đi, ngoài này trời lạnh sẽ bị thương hàn mất.
Lâm Vũ Cơ ngước nhìn hắn, rõ ràng hắn đang đứng ngay đây nhưng sao cô có cảm giác không thể chạm vào.
- Đừng quay về, chàng đừng lấy tướng quân gì đó được không. Quân Ly có phải chàng hận ta lắm đúng không cho nên mới đồng ý cưới kẻ khác. Nếu là như thế ta…. ta …. Thật sự tạ lỗi với chàng … quay về với ta được không
- Hưu thư nàng viết, quay về mẫu hoàng ta liền tức giận bà ko hiểu ý nghĩa sau bức hưu thư đó mặc dù ta cố gắng giải thích. Bà ấy nghe lời xúi dục của Thẩm Trạch liền muốn đem quân sang đánh chiếm Tây Vực. Ta… không còn cách nào khác, vì để tránh trận chiến xảy ra đã thương lượng với Thẩm Trạch
Nhưng binh quyền đã ban không thể thu hồi ả ra điều kiện ta phải gã cho ả. …
- Cho nên binh lính hôm nay theo chân chàng đến giúp ta dẹp loạn là từ việc này sao???
Lâm Vũ Cơ hỏi Dạ Quân Ly cô nhìn hắn mong câu trả lời của hắn sẽ là không phải nhưng cô đã sai Dạ Quân Ly gật đầu.
-Hoá ra lần này ta thắng trận là nhờ vào hai nam nhân mà ta có. Phong vị cái gì chứ, oai hùng cái gì chứ . Đều là dùng thân xác nam nhân mà đổi lấy sao ha haha hahaahha
Vũ Cơ cười lên như điên dại Dạ Quân Ly vội ôm lấy cô
Bất chợt tuyết dưới chân bị nhuộm mày đỏ thẩm , Vũ Cơ đau lòng đến mức thổ huyết nôn ra máu
Nhìn thấy thế Dạ Quân Ly lúc này hốt hoảng không nghĩ gì nhiều, vội bế cô lên cứ thế chạy về phủ
Sau khi chẩn bệnh Vũ Cơ ngồi tựa lưng vào giường gương mặt không chút lo lắng cô điềm tĩnh hỏi Trần Thái Y
- Thái Y ! Ta …. Rốt cuộc ta còn được bao lâu ?
Trần Thái Y đang sắp xếp mấy lọ thuốc thì dừng lại y khựng lại vài giây , sau đó mới nhìn Lâm Vũ Cơ
- Nhị điện hạ ! Người như vậy là đã biết trước bệnh tình r sao ?
- ta biết từ lâu chỉ là cố gắng dẹm loạn đạt được much đích của ta nhanh chóng , sau đó sẽ tĩnh dưỡng chữa trị …. Nhưng có lẽ ông trời ko chừa cho ta một ân huệ rồi. Ng nói đi thời gian ta còn lại là bao lâu
Trầm ngâm một lúc Trần Thái Y mới nói
- 5 năm thưa điện hạ
Lầm Vũ Cơ mỉm cười
- là khá nhiều cho ta rồi , mau đưa ta ra ngoài
- Nhưng cơ thể ngài còn yếu …
Vừa lúc này Dạ Quân Ly mở cửa đi vào
- Nàng là muốn đi đâu ?
Trần Thái Y hiểu ý liền xin lui để kê toa thuốc
lúc này chỉ còn lại Vũ Cơ và hắn , hắn nhìn cô một lượt dáng vẻ thanh mảnh , yếu ớt đứng đó tựa như chỉ chạm vào là biến mất của Lâm Vũ Cơ không khỏi làm Dạ Quân Ly lo lắng
Hắn bước vội lại ôm cô , cái ôm của hắn Lâm Vũ Cơ cảm nhận được sự nhớ nhung da diết chỉ tiếc ko thể nuốt trọn thân thể cô.
Thân thể to lớn của hắn phủ lên người Lâm Vũ Cơ ấm áp lạ thường , nước mắt cô ấm áp thấm qua lớp áo hắn , cô đưa tay ôm hắn thật chặc mà khóc
Cô kiên cường là thế nhưng khi đứng trước hắn cô mới được sống thật với con người cô. Lúc này cô chỉ ước giá như cô và hắn là những người bình thường thì hay biết mấy .
Thời gian cứ thế trôi qua đến sáng hôm sau là lễ an táng của Sở Phi Hoan
Dạ Quân Ly vì lo lắng nên đã nán lại hắn đặt lên mộ Sở Phi Hoan chiếc vòng tay mà y làm rơi lúc ở xa trường , chiếc vòng mà Vũ Cơ đã tặng cho lúc cả bai vừa vào phủ
- Yên tâm mà đi ! Ta ở đây sẽ thêm phần của huynh mà chăm sóc cho nàng ấy. Hãy cho ta thêm ý chí vượt qua nó vì phía trước ta còn rất nhiều trở ngại …
- Ta sắp thành hôn rồi…. Cùng với Đại tướng quân của nước ta. Có lẽ…. Đây cũng là lần cuối xem như ta đến đây từ biệt nàng. Bảo Trọng
Gió lùa qua cửa, thổi bay những tấm rèm lụa uốn lượn như sóng , trong tiếng gió Vũ Cơ nghe Dạ Quân Ly đã nói gì đó với cô nhưng khi cô định thần lại thì hắn cũng đã rời đi.
Lâm Vũ Cơ ngồi đó hai tay buông thỏng xuống nền nhà lạnh lẽo
Ngay lúc này đây ; không chỉ nền nhà lạnh mà sâu tận trong trái tim cô lạnh giá như muốn đóng băng từng tế bào , Lâm Vũ Cơ đưa tay ghì lấy ngực như muốn nén lại cơn đau nhói của tim. Nước mắt cô lăn dài bất lực nhìn theo bóng dáng Dạ Quân Ly
Sau khi rời phủ Dạ Quân Ly đã đến tham kiến Lâm Y Xuyên sau đó liền lên xe ngựa trở về nước.
Tuyết rơi ngày một nhiều ngựa đi cũng lún một nửa móng, để lại dấu chân in trên con đường dài trắng xóa. Đâu đó xa xa một dáng người mảnh mai cố gắng gọi lớn chạy đuổi theo cỗ xe ngựa phía trước.
Nhưng ông trời dường như không thương tình tuyết ngày rơi một nhiều , gió thổi mạnh làm át đi tiếng gọi của Vũ Cơ
Trong lúc cô tuyệt vọng ngã quỵ xuống thì từ xa bóng dáng quen thuộc ấy đang từ từ ngày một rõ ràng hiện ra trước mắt cô
Dạ Quân Ly tháo áo choàng da của hắn khoát lên bờ vai nhỏ của Vũ Cơ , đỡ nàng đứng dậy hắn nói
- Nàng mau quay về đi, ngoài này trời lạnh sẽ bị thương hàn mất.
Lâm Vũ Cơ ngước nhìn hắn, rõ ràng hắn đang đứng ngay đây nhưng sao cô có cảm giác không thể chạm vào.
- Đừng quay về, chàng đừng lấy tướng quân gì đó được không. Quân Ly có phải chàng hận ta lắm đúng không cho nên mới đồng ý cưới kẻ khác. Nếu là như thế ta…. ta …. Thật sự tạ lỗi với chàng … quay về với ta được không
- Hưu thư nàng viết, quay về mẫu hoàng ta liền tức giận bà ko hiểu ý nghĩa sau bức hưu thư đó mặc dù ta cố gắng giải thích. Bà ấy nghe lời xúi dục của Thẩm Trạch liền muốn đem quân sang đánh chiếm Tây Vực. Ta… không còn cách nào khác, vì để tránh trận chiến xảy ra đã thương lượng với Thẩm Trạch
Nhưng binh quyền đã ban không thể thu hồi ả ra điều kiện ta phải gã cho ả. …
- Cho nên binh lính hôm nay theo chân chàng đến giúp ta dẹp loạn là từ việc này sao???
Lâm Vũ Cơ hỏi Dạ Quân Ly cô nhìn hắn mong câu trả lời của hắn sẽ là không phải nhưng cô đã sai Dạ Quân Ly gật đầu.
-Hoá ra lần này ta thắng trận là nhờ vào hai nam nhân mà ta có. Phong vị cái gì chứ, oai hùng cái gì chứ . Đều là dùng thân xác nam nhân mà đổi lấy sao ha haha hahaahha
Vũ Cơ cười lên như điên dại Dạ Quân Ly vội ôm lấy cô
Bất chợt tuyết dưới chân bị nhuộm mày đỏ thẩm , Vũ Cơ đau lòng đến mức thổ huyết nôn ra máu
Nhìn thấy thế Dạ Quân Ly lúc này hốt hoảng không nghĩ gì nhiều, vội bế cô lên cứ thế chạy về phủ
Sau khi chẩn bệnh Vũ Cơ ngồi tựa lưng vào giường gương mặt không chút lo lắng cô điềm tĩnh hỏi Trần Thái Y
- Thái Y ! Ta …. Rốt cuộc ta còn được bao lâu ?
Trần Thái Y đang sắp xếp mấy lọ thuốc thì dừng lại y khựng lại vài giây , sau đó mới nhìn Lâm Vũ Cơ
- Nhị điện hạ ! Người như vậy là đã biết trước bệnh tình r sao ?
- ta biết từ lâu chỉ là cố gắng dẹm loạn đạt được much đích của ta nhanh chóng , sau đó sẽ tĩnh dưỡng chữa trị …. Nhưng có lẽ ông trời ko chừa cho ta một ân huệ rồi. Ng nói đi thời gian ta còn lại là bao lâu
Trầm ngâm một lúc Trần Thái Y mới nói
- 5 năm thưa điện hạ
Lầm Vũ Cơ mỉm cười
- là khá nhiều cho ta rồi , mau đưa ta ra ngoài
- Nhưng cơ thể ngài còn yếu …
Vừa lúc này Dạ Quân Ly mở cửa đi vào
- Nàng là muốn đi đâu ?
Trần Thái Y hiểu ý liền xin lui để kê toa thuốc
lúc này chỉ còn lại Vũ Cơ và hắn , hắn nhìn cô một lượt dáng vẻ thanh mảnh , yếu ớt đứng đó tựa như chỉ chạm vào là biến mất của Lâm Vũ Cơ không khỏi làm Dạ Quân Ly lo lắng
Hắn bước vội lại ôm cô , cái ôm của hắn Lâm Vũ Cơ cảm nhận được sự nhớ nhung da diết chỉ tiếc ko thể nuốt trọn thân thể cô.
Thân thể to lớn của hắn phủ lên người Lâm Vũ Cơ ấm áp lạ thường , nước mắt cô ấm áp thấm qua lớp áo hắn , cô đưa tay ôm hắn thật chặc mà khóc
Cô kiên cường là thế nhưng khi đứng trước hắn cô mới được sống thật với con người cô. Lúc này cô chỉ ước giá như cô và hắn là những người bình thường thì hay biết mấy .
Thời gian cứ thế trôi qua đến sáng hôm sau là lễ an táng của Sở Phi Hoan
Dạ Quân Ly vì lo lắng nên đã nán lại hắn đặt lên mộ Sở Phi Hoan chiếc vòng tay mà y làm rơi lúc ở xa trường , chiếc vòng mà Vũ Cơ đã tặng cho lúc cả bai vừa vào phủ
- Yên tâm mà đi ! Ta ở đây sẽ thêm phần của huynh mà chăm sóc cho nàng ấy. Hãy cho ta thêm ý chí vượt qua nó vì phía trước ta còn rất nhiều trở ngại …