• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở quốc năm Thái Khang thứ mười ba, Sở quốc đoạt được chín tòa thành trì, cũng giết sạch đại quân mười ngàn nhân mã của Tề quốc. Tề đế cử người sang Yến quốc cầu viện, sau đó Yến quốc xuất binh chinh phạt, Sở quốc đại bại.

Trải qua trận chiến lần này, Tề quốc thất bại hoàn toàn, mà Phiêu Kỵ tướng quân lĩnh quân phạt Tề của Sở quốc cũng danh chấn thiên hạ, giết hạ mười ngàn tướng sĩ của quân địch, vang danh khắp nơi.

Sở hoàng vui lớn, thế là thăng Phiêu Kỵ tướng quân làm Đại tướng quân, cũng chọn làm Phò mã, gả Bình Dương công chúa cho.

- - Hoàng cung Sở quốc --. ngôn tình tổng tài

"Công chúa, Phò mã đã vào cung." Ngày đại hôn của Đại tướng quân và Bình Dương công chúa, cung nhân bước điện nhắc nhở.

Lý Cẩn ngồi ngay ngắn trước gương đồng, nhìn bản thân đang mặc hỉ phục trên người: "Kỳ Ngọc."

Kỳ Ngọc tiến lên gần hơn một chút: "Công chúa."

"Bước đi này, không biết nên vui hay nên buồn." Lý Cẩn nói.

"Kiêng kỵ mà công chúa đối với Bành Thành vương chính là Đại tướng quân, bây giờ Đại tướng quân đã trở thành Phò mã, nhất định sẽ không làm việc cho Bành Thành vương nữa." Kỳ Ngọc nói.

Lý Cẩn nhắm hai mắt lại, trong lòng nổi lên do dự, sau đó đứng dậy: "Đã đến giờ."

Trong đại điện Hoàng cung Sở quốc, Sở hoàng giao Bình Dương công chúa cho người sắp trở thành Phò mã là Đại tướng quân.

"Thần, khấu tạ Hoàng ân, thần yêu thích công chúa, nay có thể lấy được công chúa chính là phúc phận cả đời này của thần." Phò mã quỳ xuống dập đầu, trong lòng cảm thấy cảm kích.

Sở hoàng nghe xong liền thỏa mãn vuốt vuốt chồm râu đã bạc, sau đó lại căn dặn Lý Cẩn: "Bình Dương, ngươi phải nhớ rõ đạo làm thê, xuất giá tòng phu, lại không được tùy hứng."

"Vâng, phụ hoàng." Lý Cẩn bình tình trả lời.

Dưới sự tranh giành quyền lực, thời gian đã bào mòn nàng, nay trên người nàng đã tăng thêm vài phần trầm ổn, lại thêm có đủ ẩn nhẫn.

"Giờ lành sắp đến, mau lên đường đi, đừng bỏ lỡ thời gian tốt để cử hành hôn lễ." Sở hoàng phất phất tay.

Hai người nắm lụa đỏ đi ra khỏi đại điện, ngoài điện có trống vang rung trời, quần thần thay nhau chúc mừng.

Đi tới trước xa giá, Phò mã đưa tay ra, muốn đỡ Lý Cẩn lên kiệu.

Lần này lại không còn chống cự, Lý Cẩn đặt bàn tay của mình lên bàn tay đã chai sần và nhiều vết thương của Phò mã.

Dưới gió lạnh mùa đông, lòng bàn tay của Phò mã như sưởi ấm.

Sau khi nâng nàng lên kiệu xong, Phò mã trở lại lưng ngựa phía trước, quan Điền Nghi vang giọng hô lớn: "Khởi hành."



Hoàng cung Sở quốc cách phủ Đại tướng quân khá xa, vì vậy lần rước tân nương này, dường như cả thành đều biết.

Bọn họ thay nhau chen lấn trên đường phố, đây được xem là chuyện vui trọng đại của cả Sở quốc.

Đội ngũ mở đường là lính hộ vệ của phủ Đại tướng quân, đi theo phía sau là dãy cung nhân của Bình Dương công chúa, và của hồi môn phong phú mà Hoàng đế dành cho nàng.

Lúc đến phủ đệ, thì Phó tướng cùng các thướng sĩ dưới trướng Tiêu gia cùng nhau tiến lên chúc mừng.

"Chúc mừng Đại tướng quân!"

"Chúc mừng Đại tướng quân!"

Nàng gật đầu với mọi người, sau đó lại đỡ Lý Cẩn xuống kiệu: "Công chúa."

Lại một lần nữa, Lý Cẩn đặt bàn tay của mình lên bàn tay nàng, mặt trời lặn phả ánh nắng vào hai người. Một Đại tướng quân đã được mài giũa trên sa trường hơn mười năm, giết người không chớp mắt, còn lại là một đích xuất công chúa phong hoa tuyệt đại, dã tâm hơn người.

Nhân duyên của hai người, dường như là ông trời tác hợp, quyền lực và dã tâm đẩy các nàng hướng lên cao. Quyền sinh sát trong tay, nhất định sẽ khiến Sở Kinh trải qua một trận sóng gió, các triều thần cũng vì vậy mà cảm thấy ưu phiền.

Đêm đó, sau khi đã hoàn thành các nghi thức thành thân, sắc trời đã dần dần đen kịt, quan Điền Nghi cùng cung nhân đồng loạt lui ra, bên trong gian phòng trong nháy mắt liền trở nên yên tĩnh.

"Công chúa..." Nàng đứng dậy như muốn nói gì đó.

"Cái tên Tiêu Bảo Sơn này quá khó nghe." Lý Cẩn bỗng nhiên mở miệng: "Ngươi là Phò mã của ta, nhưng ta lại không thích cái tên này."

Nàng ngẩn người, tựa hồ cũng không muốn phản bác. Bởi vì vốn dĩ đây cũng không phải là tên thật của nàng, nàng cũng không thích, chỉ là đã dùng nhiều năm như vậy rồi, sớm thành thói quen: "Nếu công chúa không thích, vậy công chúa hãy ban tên khác cho ta đi." Nàng chắp tay nói.

"Ngươi hiểu được giá trị của ta, thì ta lại càng quý giá, vậy cứ quý như Thánh nhân, lấy tên là Hoài Ngọc đi." Lý Cẩn chậm rãi nói: "Sau này, liền gọi ngươi là Hoài Ngọc."

"Vâng, đa tạ công chúa."

"Ngươi trước đừng nên tạ ân ta." Lý Cẩn lại nói: "Ta đồng ý trở thành thê tử của ngươi, là vì có điều kiện."

Tiêu Hoài Ngọc ngẩng đầu lên: "Điều kiện mà công chúa nói, là lập trường của ta sao?"

"Ngươi và ta hiện giờ đã là phu thê, ngươi còn có lựa chọn khác sao?" Lý Cẩn nhíu mày nói.

"Tại sao công chúa lại bắt ta phải chọn như vậy?" Tiêu Hoài Ngọc hỏi.

"Bởi vì ngôi vị kia, chỉ có một." Lý Cẩn trả lời.

- --

Cuối mùa xuân năm Thái Khang thứ tư, Bình Dương công chúa từ trong mộng tỉnh dậy, cũng đồng thời té từ trên giường xuống.

Kỳ Ngọc nghe được động tĩnh liền vội vã đẩy cửa điện ra, gió xuân cũng vì vậy mà theo khe cửa thổi vào: "Công chúa."

Kỳ Ngọc sợ hãi nâng Lý Cẩn dậy: "Công chúa nằm mơ thấy ác mộng sao?"

Lý Cẩn ngồi trên giường nhỏ, sắc mặt hoảng sợ, trên trán cũng bị mồ hôi che kín, hơi thở cũng có chút gấp gáp: "Ta mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ."

Kỳ Ngọc lâu mồ hôi trên trán của nàng, vội vàng nói: "Nằm mơ là do trong lòng có suy nghĩ, nhất định là gần đây công chúa lo quá nhiều chuyện."

"Hoài Ngọc." Lý Cẩn bỗng nhiên thì thầm.

"Công chúa muốn hỏi Tiêu hiệu úy sao? Vừa rồi Tiêu hiệu úy đã tới Chương Hoa cung, cũng chuẩn bị tiếp chức thủ cửa cung từ Thị vệ đêm qua." Kỳ Ngọc nói.

"Không phải." Lý Cẩn nhướng mày nói: "Ta nói là trong giấc mơ, chẳng biết vì sao, cái tên này lại xuất hiện trong giấc mơ của ta."

Nhìn nàng có chút mơ màng, Kỳ Ngọc liền nói: "Khoảng thời gian này quả thật công chúa có chút quan tâm quá mức đến Tiêu hiệu úy, nhưng mà trong mơ cũng mơ thấy sao?"

"Mơ thấy?" Lý Cẩn ngẩng đầu lên, bởi vì nàng nhớ không rõ khuôn mặt của người trong giấc mơ, chỉ biết cũng tên là Tiêu Hoài Ngọc.



"Đúng vậy." Kỳ Ngọc cũng không thể tiến vào trong giấc mơ của nàng, tất nhiên cũng không biết nàng mơ thấy cái gì, vì vậy chỉ nói theo suy nghĩ của mình: "Tiêu hiệu úy nhờ vào một trận chiến ở thành Hồng Châu mà thành danh, thế lực khắp nơi đều muốn lôi kéo hắn. Công chúa cũng vì vậy mà hết lòng lo lắng, mơ thấy cũng là chuyện thường tình, không có gì kỳ lạ."

Lý Cẩn cau mày, luôn cảm thấy trong lòng có chút kì lạ. Từ khi nàng bắt đầu nghe thấy cái tên này, không hiểu sao liền có cảm giác quen thuộc, rõ ràng trước đó hai người cũng chưa từng quen biết.

"Chỉ là một viên cờ để lợi dụng mà thôi, sao ta có thể mơ thấy hắn." Lý Cẩn không nhớ ra được, vì vậy liền kiêu ngạo chắc chắn nói, chỉ cho rằng là một giấc mơ mà thôi.

Kỳ Ngọc thấy mặt nàng lạnh xuống, cũng không dám nói thêm gì nữa, sau khi rửa mặt xong liền lui khỏi điện.

Hôm nay là ngày đầu tiên túc trực, Tiêu Hoài Ngọc đã đổi khôi giáp trên người, lưng thẳng tấp đứng trước cửa điện của Bình Dương công chúa.

Được mài giũa sau khi đã trải qua sinh tử trên sa trường, trên người nàng có thêm một loại cảm giác xơ xác, cho dù là diện mạo bên ngoài, hay là khí tràng bên trong, tựa hồ có chút khác biệt so với Thị vệ ở Chương Hoa cung.

Đa số Cấm vệ và lính thủ thành đều là con cháu thế gia, vì vậy trên người luôn có cảm giác không đồng nhất khi mặc giáp trên người. Mà khôi giáp trên người Tiêu Hoài Ngọc, là nàng dùng từng giọt máu mà đổi lấy.

"Tiêu hiệu úy."

Tiêu Hoài Ngọc đang canh gác liền nghe tiếng Kỳ Ngọc gọi, thế là chắp tay nói: "Cung nội nhân."

"Công chúa muốn đi chùa Đông Sơn." Kỳ Ngọc nhắc nhở.

Là Thị vệ do Hoàng đế khâm điểm, nếu Bình Dương công chúa muốn xuất hành đi đâu, tất nhiên Tiêu Hoài Ngọc cũng phải đi cùng.

Sở quốc sùng đạo Phật, cũng khởi công xây dựng rất nhiều ngôi chùa. Trong lúc xảy ra nạn đói, dân chúng càng đem hi vọng ký thác cầu xin thần Phật.

Tiêu Hoài Ngọc không tin những điều hư vô này, nhưng điều nàng không nghĩ đến chính là, người như Bình Dương công chúa mà cũng tin vào những thứ này: "Công chúa...cũng tin Phật sao?"

Kỳ Ngọc lắc đầu: "Công chúa không có thờ phụng bất kỳ thần linh nào."

"Kỳ Ngọc." Lý Cẩn từ trong điện đi ra.

"Công chúa."

Tiêu Hoài Ngọc giật mình một chút, sau đó chắp tay nói: "Bái kiến công chúa."

Lý Cẩn cẩn thận quan sát Tiêu Hoài Ngọc một chút, cũng nhớ tới giấc mơ đêm qua. Nhưng tựa hồ những người có tên giống nhau, cũng không có gì khác biệt. Nàng vừa định cất bước, chợt lại muốn nghe câu trả lời của Tiêu Hoài Ngọc.

Bởi vì tên của nàng cũng là từ trong mơ mà đến, điều này khiến Lý Cẩn càng thêm hiếu kỳ: "Tiêu hiệu úy, có biết lái xe ngựa?"

"Lái xe ngựa?" Tiêu Hoài Ngọc ngẩng đầu, nàng cũng không hiểu dụng ý của Lý Cẩn, thế là lắp ba lắp bắp trả lời: "Biết...biết..."

"Các tướng sĩ trấn thủ biên cương trong quân doanh chỉ cần được thăng ba tước đều phải học lái chiến xa." Tiêu Hoài Ngọc giải thích.

"Cởi giáp trụ xuống, ngươi lái xe đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi." Lý Cẩn dứt lời, liền để Kỳ Ngọc đỡ lên xe.

Đúng là lái xe không có chuyện gì, nhưng bảo nàng cởi giáp xuống, nàng có chút không hiểu: "Cởi giáp sao?"

"Lần này ra ngoài, công chúa muốn ăn mặc đơn giản một chút, nhưng giáp trụ trên người Tiêu hiệu úy sẽ gây chú ý tới người khác." Kỳ Ngọc nhắc nhở.

Tiêu Hoài Ngọc liếc nhìn cửa sổ xe, lúc này mới để ý thấy nàng mặc một thân y phục trắng, đến cả trang điểm, trang sức cũng không dùng tới.

"Được." Tiêu Hoài Ngọc cởi khôi giáp trên người xuống, chỉ để lại bội kiếm bên hông.

"Đi." Sau đó nàng ngồi vào vị trí lái xe, cẩn thận từng li từng tí mà thúc ngựa.

Lý Cẩn đoan trang ngồi phía trong xe ngựa, ánh mắt lại nhìn Tiêu Hoài Ngọc đang đánh xe phía trước. Bờ vai của người trước mắt, dường như không quá rộng và thô như những nam nhân khác.

"Ngươi nói, tên của ngươi là từ trong mơ mà tới?" Lý Cẩn hỏi.

"Đúng vậy." Tiêu Hoài Ngọc một bên đánh xe, một bên trả lời.



"Là giấc mơ như thế nào?" Lý Cẩn nhìn bóng lưng của nàng mà hỏi.

Tiêu Hoài Ngọc nhìn con đường bằng phẳng trước mắt: "Một giấc mơ rất kỳ lạ, cho tới hiện tại đã không còn nhớ rõ nữa."

"Không nhớ rõ?" Lý Cẩn nhìn chằm chằm nàng.

"Đúng vậy." Nàng trả lời.

"Vậy tại sao lại là cái tên này?" Lý Cẩn lại hỏi: "Hoài Ngọc."

"Ta cũng không biết tại sao, lúc quan sai hỏi tên của ta để điền vào danh sách, ta bỗng dưng nói ra cái tên này." Tiêu Hoài Ngọc trả lời: "Bởi vì cái tên lúc trước kia, quá khó nghe."

Một câu nói sau cùng của nàng khiến Lý Cẩn triệt để cứng đờ, hai mắt mở lớn, lại nhớ tới giấc mơ kỳ lạ đêm qua.

Nhưng lúc nàng muốn nhớ tới, ký ức dường như đã trở nên mơ hồ, sau đó trong đầu liền nổi lên một trận đau đớn, khiến cho nàng từ trên ghế lăn xuống, sau đó nàng lại không thể nhớ tới giấc mơ kia nữa.

"Sao công chúa lại hỏi Hoài Ngọc chuyện này?" Tiêu Hoài Ngọc đang điều khiển xe ngựa liền quay đầu lại, phát hiện bên trong có chút dị thượng, chợt dừng xe ngựa lại, nhanh chóng bò vào bên trong.

"Công chúa." Nàng lo lắng gọi.

Chỉ thấy Lý Cẩn bỗng nhiên lạnh mặt xuống: "Ai cho ngươi tiến vào?"

Mặt Tiêu Hoài Ngọc dại ra, bởi vì nhất thời nóng ruột, cho nên ma xui quỷ khiến nào bò vào đây. giống như chuyện con ngựa mất khống chế lần trước.

Kỳ Ngọc đến trước cửa xe: "Công chúa."

"Ra ngoài." Lý Cẩn nói.

Tiêu Hoài Ngọc nhìn ánh mắt không thích của nàng, chợt chắp tay nói: "Vâng."

Lý Cẩn dựa vào thùng xe, đối với những ký ức về giấc mơ đêm đó, nàng không thể nhớ rõ. Nhưng đột nhiên lại có một đôi tay dũi ra, hết sức xóa đi ký ức của nàng, đối với chuyện mà bản thân không rõ lại thêm hoảng sợ đã khiến nàng cực kỳ phiền lòng, vì vậy cũng lạnh lùng với Tiêu Hoài Ngọc.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Tiêu và Cẩn Cẩn sẽ cùng nhau từ từ nhớ về đời trước.

Cẩn Cẩn đối với đời trước của mình, cực kỳ hỗ thẹn.

***HẾT***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK